• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Cúi người

Dù là trường hợp nào, người đẹp đều là tâm điểm chú ý của mọi người, chưa kể dàn mỹ nhân mặc sườn xám lộng lẫy đứng ở lối vào sảnh tiệc.

Cô ấy chói mắt như một ngôi sao sáng, so với cô ấy, những cô gái chưa lớn trên sảnh tiệc đều trở nên mờ nhạt.

Nhìn thân hình hoàn hảo được bộ sườn xám ôm lấy, yết hầu của nhiều nam sinh chuyển động, điên cuồng nuốt nước bọt, trong đầu tưởng tượng một số chuyện khó có thể diễn tả.

Sau khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp này, con ngươi của Hoa Anh Kiệt đột nhiên co rút lại, trên mặt lộ vẻ khó tin, thốt lên:

“Giám đốc Đổng, sao cô lại tới đây!”

Vừa nói xong câu này, mọi người xung quanh lập tức nhận ra người phụ nữ trước mặt chính là giám đốc Đổng mà Hoa Anh Kiệt đã nhắc đến trước đó.

Nghĩ đến người chống lưng của cô ấy là Chiến Thiên Qua, bá chủ thế giới ngầm Tô Hành, nhiều nam sinh trong sảnh run sợ, dục vọng vừa mới nhen nhóm trong lòng như bị một gáo nước lạnh dập tắt.

Mặc dù họ đều có xuất thân không tầm thường, nhưng không cùng đẳng cấp với Chiến Thiên Qua - một thế hệ anh hùng!

Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ phải thu hồi ánh mắt rạo rực, sợ không cẩn thận sẽ rước họa vào thân.

Tuy nhiên một giây sau, mọi người trong sảnh đều chuyển sự chú ý sang Hoa Anh Kiệt.

Theo họ thấy, với thân phận của giám đốc Đổng, cô ấy đương nhiên không cần phải chủ động đi tiếp đãi khách như những cô gái đi tạo mối quan hệ công chúng ở khách sạn bên ngoài.

Lý do tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây, rất có thể là vì nể mặt Hoa Anh Kiệt.

Đột nhiên, có người tâng bốc: “Ha ha... Cậu chủ Hoa thật lợi hại, ngay cả giám đốc Đổng trong truyền thuyết cũng tới chào hỏi!”

“Đương nhiên! Tập đoàn Hoa Thị của nhà họ Hoa là tập đoàn bất động sản đứng số một số hai ở Tô Hành! Với năng lực của cậu chủ Hoa, sau này anh ấy sẽ kế thừa gia sản, nhất định có thể xây đựng một đế quốc kinh doanh. Đến lúc đó, Vạn Khoa và Vạn Đạt cũng không phải là đối thủ!”

“Cậu chủ Hoa, sau này nếu phát đạt, nhớ nâng đỡ chúng tôi đấy!”

...

Nghe thấy đám người xung quanh tâng bốc mình, Hoa Anh Kiệt hơi nhếch khóe miệng, khóe mắt và lông mày đầy vẻ vui sướng, trong lòng càng thêm phấn khích.

Thật ra, bản thân hắn cũng không ngờ rằng trong giới thượng lưu Tô Hành, giám đốc Đổng của câu lạc bộ Thanh Đằng nổi tiếng vậy mà lại chủ động tìm tới.

Phải biết rằng, lần trước một đám giám đốc từ tỉnh khác đến, cô ấy cũng chỉ cử phục vụ mang một chai rượu ngoại tới!

Hoa Anh Kiệt suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên nhớ ra bố của hắn đã mua một thẻ VIP kim cương trị giá năm triệu tệ ở đây vào tháng trước.

Có lẽ bây giờ giám đốc Đổng đã nhận ra thân phận của hắn nên đặc biệt tới làm quen, kết bạn.

Như vậy xem ra, thân phận của hắn được nâng lên một tầng cao mới, như được dát vàng lên mặt!

Theo Hoa Anh Kiệt, có một nhân vật lớn như vậy làm mình nổi bật còn sảng khoái hơn gấp trăm lần khi bắt nạt một nhân vật nhỏ như Diệp Phong!

Lúc này, Hoa Anh Kiệt nở một nụ cười không chê vào đâu được, sải bước về phía Đổng Minh Nguyệt ở cửa, ra dáng một quý ông, nói:

“Giám đốc Đổng, rất vinh hạnh được gặp cô ở đây, mời vào!”

Vừa nói, hắn vừa duỗi tay phải ra. Khom người và làm động tác “mời” với Đổng Minh Nguyệt.

“Hả... Cậu là?”

Thấy hành động của Hoa Anh Kiệt, Đổng Minh Nguyệt khẽ cau mày, nghi ngờ hỏi.

Hơn nữa nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô ấy, có vẻ như cô ấy hoàn toàn không quen biết Hoa Anh Kiệt.

Lấy lòng người ta mà lại bị phớt lờ, biểu cảm trên mặt Hoa Anh Kiệt cứng đờ trong nháy mắt.

Hắn không ngờ mình ân cần mời mọc mà Đổng Minh Nguyệt lại có phản ứng như vậy, giống như một cái tát vang dội đánh thật mạnh vào mặt hắn.

Thậm chí, mọi người xung quanh nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái.

Nếu là người khác dám khinh thường Hoa Anh Kiệt như vậy, hắn nhất định sẽ tức giận trở mặt ngay tại chỗ!

Nhưng Đổng Minh Nguyệt trước mặt hắn là thuộc hạ của ông trùm thế giới ngầm Tô Hành - Chiến Thiên Qua!

Hoa Anh Kiệt biết rằng nếu hắn động đến một ngón tay của cô ấy, sợ rằng tối nay hắn sẽ bị ném xuống Hồ Tây làm mồi cho cá.

Bất đắc dĩ, Hoa Anh Kiệt chỉ có thể kìm nén lửa giận, ép bản thân bình tĩnh lại, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, cười mỉa nói:

“Ha ha... Giám đốc Đổng thật biết đùa! Bố tôi là Hoa Quốc Đào – chủ tịch tập đoàn Hoa Thị, tháng trước ông ấy đã làm một tấm thẻ VIP kim cương năm triệu tệ ở đây!”

Nghe những lời này, Đổng Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc lâu mới như có chút ấn tượng, cô ấy khẽ gật đầu, trên mặt nở một nụ cười lịch sự, giọng điệu như thường nói:

“Chào cậu chủ Hoa!”

Sau khi nói xong, Đổng Minh Nguyệt lập tức quay đi, nhanh chóng quét qua tất cả khách mời trong sảnh tiệc, như đang tìm kiếm bóng người nào đó.

Hoa Anh Kiệt thấy vậy cũng cảm thấy kỳ lạ.

Chẳng lẽ trong sảnh tiệc này còn có người quen của Đổng Minh Nguyệt sao?

Đột nhiên, Đổng Minh Nguyệt nhìn về phía một góc sảnh tiệc, trong mắt hiện lên thần thái chưa từng có, khuôn mặt xinh đẹp ửng hổng, cơ thể mềm mại phấn khích run lên, sau đó bước về bên góc.

“Cộp! Cộp! Cộp!”

“Cộp! Cộp! Cộp!”

Giày cao gót giẫm lên sàn nhà lát đá cẩm thạch phát ra âm thanh lanh lảnh.

Bước chân của cô ấy rất vội vàng, bởi vì cô ấy đang mặc sườn xám nên bước đi của cô ấy không thể quá lớn.

Nhưng để nhanh chóng đến gần ‘người đó’, Đổng Minh Nguyệt chỉ có thể tăng tốc, như thể cậu sắp chạy mất.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả khách mời trong sảnh tiệc đều mơ hồ, tự hỏi cô ấy làm sao vậy?

...

Có lẽ là quá vội vàng, cộng với đôi giày cao gót hơn mười centimet dưới chân, Đổng Minh Nguyệt loạng choạng suýt ngã nhào xuống đất.

Thấy vậy, Hoa Anh Kiệt ở phía sau cô ấy cảm thấy tim giật thót, tự nhủ:

Nếu Đổng Minh Nguyệt bị mất mặt ở đây, Chiến gia sẽ trách tội trên đầu mình!

Nghĩ đến đây, Hoa Anh Kiệt vội vàng chạy tới bên cạnh Đổng Minh Nguyệt, đưa tay muốn đỡ cô ấy, đồng thời quan tâm hỏi:

“Giám đốc Đổng, cô không sao chứ? Cô muốn làm gì để tôi làm cho!”

Nhìn Hoa Anh Kiệt chủ động đưa tay ra, trên mặt Đổng Minh Nguyệt lộ vẻ chán ghét, theo bản năng bước sang phải tránh khỏi hắn.

Hoa Anh Kiệt không biết làm sao, cũng bước sang phải một bước.

Thấy vậy, Đổng Minh Nguyệt cau mày, không còn cách nào khác là bước thêm một bước sang trái.

Hoa Anh Kiệt đi theo, trong lòng hơi khó hiểu, chẳng lẽ giám đốc Đổng muốn chơi trốn tìm với hắn?

Không ngờ rằng ngay sau đó, khuôn mặt xinh đẹp của Đổng Minh Nguyệt đầy sát khí, giọng lạnh lùng như gió lạnh thấu xương, mắng:

“Tránh ra, đừng cản đường tôi!”

“Cái gì?”

Nghe Đổng Minh Nguyệt trách mắng, cơ thể Hoa Anh Kiệt hoàn toàn cứng đờ, khuôn mặt đẹp trai hơi méo mó, lộ vẻ dữ tợn.

Hắn không ngờ Đổng Minh Nguyệt lại nhiều lần phớt lờ ý tốt của hắn, khiến hắn mất mặt như vậy.

Nhưng bây giờ, hắn không dám bất kính với Đổng Minh Nguyệt, vì vậy hắn chỉ có thể ngượng ngùng đứng đó, trong mắt hiện lên vẻ oán hận.

Tiếp theo, Đổng Minh Nguyệt không chút do dự đi qua Hoa Anh Kiệt, tiếp tục đi về phía trước.

Nhất thời, ánh mắt của mọi người trong sảnh tiệc đều tập trung vào Đổng Minh nguyệt, tự hỏi điều gì đã khiến cô ấy kích động như vậy.

Sau một lúc, Đổng Minh Nguyệt cuối cùng cũng dừng lại, cơ thể mềm mại thậm chí hơi run.

Giờ phút này, trước mặt cô ấy, chỉ có một người...

Diệp Phong!

...

Nhìn thấy cảnh này, trong tiềm thức Hoa Anh Kiệt sinh ra cảm giác nguy hiểm.

Chẳng lẽ... Giám đốc Đổng đến đây vì Diệp Phong?

Nhưng một khắc sau, hắn ném suy nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu.

Đùa gì thế?

Diệp Phong chỉ là một tên nhà quê nghèo hèn, cho dù thành tích tốt, nhưng với thân phận của cậu ta thì cậu ta và Đổng Minh Nguyệt là người của hai thế giới khác nhau, giữa hai người hoàn toàn không có bất kỳ khả năng thân thiết nào!

Đột nhiên, hai mắt Hoa Anh Kiệt sáng lên, dường như đã nghĩ tới điều gì đó...

Đúng rồi!

Chắc chắn tin tức Diệp Phong làm vỡ chai rượu Lafite năm 1982 truyền đến tai Đổng Minh Nguyệt.

Phải biết rằng, chai Lafite này là bảo vật của câu lạc bộ Thanh Đằng, không chỉ vô giá mà còn có ý nghĩa phi thường đối với những người yêu thích rượu vang đỏ!

Bị đập vỡ như vậy chẳng khác nào phí của trời.

Vì vậy, theo Hoa Anh Kiệt, có khả năng Đổng Minh Nguyệt tới để hỏi tội!

Nghĩ tới đây, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười nham hiểm.

Ban đầu, hắn chỉ muốn hung hăng sỉ nhục Diệp Phong, ra mặt thay Tô My.

Nhưng bây giờ, nếu Diệp Phong đắc tội với Đổng Minh Nguyệt, thì cũng tương đương với đắc tội Chiến Thiên Qua, cậu ta sẽ không còn chỗ dung thân ở Tô Hành.

Tuy nhiên, một giây sau, khi Hoa Anh Kiệt đang bình tĩnh đợi xem kịch hay, một cảnh tượng khó tin xuất hiện...

Đổng Minh Nguyệt đột nhiên khom người cúi đầu.

Một góc chín mươi độ!

Giống như một nô bộc hèn mọn gặp mặt chủ nhân của mình, buông bỏ sự kiêu ngạo và tôn nghiêm, hơn nữa bộ dạng như thể đó là chuyện hiển nhiên.

Bỗng chốc, cả sảnh tiệc đều chấn động!
Chương 32: Hiểu lầm

Trong sảnh tiệc, Đổng Minh Nguyệt đứng trước mặt Diệp Phong, luôn duy trì tư thế cúi đầu.

Cảnh tượng này tạo thành cú đả kích thị giác chưa từng có với mọi người có mặt ở đây.

Giống như một tảng đá lớn đập vào mặt hồ phẳng lặng, dấy lên sóng gió lớn trong lòng bọn họ!

Phải biết rằng, Đổng Minh Nguyệt không phải giám đốc của câu lạc bộ bình thường, người chống lưng cho cô ấy là Chiến Thiên Qua - anh hùng thế giới ngầm của Tô Hành!

Toàn bộ thành phố Tô Hành, e rằng không có mấy người có thể khiến cô ấy hạ thấp thân phận, cúi người như vậy!

Nhưng bây giờ, trước mặt Diệp Phong, người tầm thường nhất trong sảnh tiệc, cô ấy lại cúi cái đầu cao quý của mình xuống, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Đột nhiên, tất cả đám con nhà giàu trong sảnh tiệc đều vươn cổ nhìn về phía Diệp Phong.

Tuy nhiên, một giây sau, Đổng Minh Nguyệt khẽ mở đôi môi đỏ, dùng giọng điệu cung kính dị thường nói với Diệp Phong:

“Ông chủ, cậu tới rồi! Sao không thông báo trước một tiếng cho tôi, Minh Nguyệt có thể sắp xếp cho cậu!”

“Ầm!”

Lời nói của Đổng Minh Nguyệt như sét đánh ngang tai mọi người, thậm chí còn đả kích cực mạnh, gần như làm đảo lộn thế giới quan của họ!

Đổng tử của mọi người đột nhiên co rút lại như kim châm, miệng há to như có thể nuốt cả một quả trứng gà, trên mặt đầy vẻ khó tin.

Hoa Anh Kiệt - người đứng ở vị trí gần nhất cảm thấy trái tim mình như bị một đôi tay vô hình bóp chặt, hắn không thở nổi, sắp nghẹt thở tới nơi.

Ông... Ông chủ?

Đùa gì thế?

Tại sao giám đốc Đổng lại gọi tên nghèo hèn Diệp Phong này là ông chủ?

Hoa Anh Kiệt thậm chí còn tự hỏi liệu hắn có phải đang tham gia một trò chơi ngu xuẩn nào đó hay không, chỉ có thế mới có tình tiết hoang đường như vậy!

...

“Chị Minh Nguyệt, không phải tôi đã nói chị không cần khách khí như vậy rồi sao?

Diệp Phong cười nói, đồng thời đưa tay đỡ Đổng Minh Nguyệt vẫn luôn cúi đầu để cô ấy đứng thẳng lên.

Trước đó khi Đổng Minh Nguyệt suýt ngã nhào, Hoa Anh Kiệt muốn đỡ cô ấy, nhưng Đổng Minh Nguyệt tỏ vẻ chán ghét, như thể Hoa Anh Kiệt mắc bệnh truyền nhiễm nào đó, sợ hãi tránh né.

Nhưng bây giờ, thay vì từ chối sự động chạm của Diệp Phong, dáng vẻ Đổng Minh Nguyệt như vừa mừng vừa lo.

Địa vị của hai người họ trong mắt Đổng Minh Nguyệt được phân biệt trên dưới rõ ràng!

Lúc này, trái tim của Hoa Anh Kiệt đập thình thịch, một dự cảm chẳng lành cứ thế lan ra khắp toàn thân hắn.

"Ừng ực!"

Hắn chật vật nuốt nước bọt, cơ mặt ở khóe mắt giật giật, bởi vì hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Hoa Anh Kiệt chỉ biết giám đốc của câu lạc bộ Thanh Đằng họ Đổng, nhưng không biết tên thật của cô ấy.

Mà vừa rồi lúc Diệp Phong bị hãm hại, đã từng gọi người tới cứu viện, hình như người đó là ‘chị Minh Nguyệt’.

Chẳng lẽ ‘chị Minh Nguyệt’ trong miệng Diệp Phong chính là giám đốc Đổng trước mặt sao?

Vậy thì hơi rắc rối rồi!

Ngay khi Hoa Anh Kiệt đang không ngừng suy đoán, vẻ mặt Đổng Minh Nguyệt nghiêm túc, cung kính nói với Diệp Phong:

“Ông chủ, tôn ti khác biệt, cậu là chủ sở hữu của câu lạc bộ Thanh Đằng, Minh Nguyệt kính trọng cậu như vậy là lẽ đương nhiên!”

“Cái gì?”

Nghe vậy, đám con nhà giàu trong sảnh tiệc đều trợn tròn mắt!

Vừa nãy bọn họ rất ngạc nhiên khi Đổng Minh Nguyệt gọi Diệp Phong là ‘ông chủ’.

Nhưng trong lòng vẫn giữ ‘định kiến’, cho rằng Diệp Phong chỉ là một tên nghèo hèn mà thôi, nhất định có hiểu lầm gì đó.

Nhưng bây giờ, Đổng Minh Nguyệt đã nói rất rõ ràng!

Chủ sở hữu câu lạc bộ Thanh Đằng!

Mấy chữ này giống như một cây đinh thép, đâm vào tai của tất cả những người có mặt.

Trong lúc nhất thời, đám con nhà giàu tụ tập thành từng nhóm nhỏ, xì xào bàn tán:

“Mẹ kiếp! Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này? Sao Diệp Phong có thể là chủ câu lạc bộ Thanh Đằng?”

“Câu lạc bộ Thanh Đằng này là câu lạc bộ cao cấp nhất ở Tô Hành, trị giá ít nhất cũng mấy trăm triệu tệ đấy!”

“Mấy trăm triệu tệ ư? Cậu cũng quá coi thường nơi này rồi! Ven hồ Tây Tử tấc đất tấc vàng, có một khu đất riêng rộng như vậy, chỉ riêng mảnh đất này đã hơn mấy trăm triệu! Còn các phòng VIP ở trên tầng, các bức tranh của các danh họa nổi tiếng đều là thật, tổng cộng phải đến con số trên trời, ít nhất hai đến ba tỷ!”

Nghe những lời này, một người nào đó trong sảnh tiệc há hốc mồm nói: “Trời ạ! Giá trị của Diệp Phong không phải có thể so sánh với bố của Hoa Anh Kiệt sao?”

...

Tục ngữ có câu, vật theo đồng loại, người phân theo nhóm.

Bạn của triệu phú mười triệu tệ thì cũng là triệu phú mười triệu tệ, bạn của tỷ phú hàng tỷ cũng là tỷ phú hàng tỷ!

Mặc dù đám con cháu nhà giàu đến dự tiệc đều có gia cảnh phi thường, nhưng giá trị của bố mẹ họ cũng chỉ từ hàng chục đến hàng trăm triệu tệ.

Nên mặc đù bọn họ cũng có thể được coi là con nhà giàu nhưng cũng không thuộc loại đẳng cấp nhất.

Hai, ba tỷ là cũng một con số trên trời với họ!

Trong mắt họ, Diệp Phong - người mặc bộ đồng phục học sinh cũ nát và đi một chiếc xe đạp màu vàng đã biến thành một ông chủ có giá trị con người mấy tỷ tệ, điều này thực sự khiến họ khó có thể chấp nhận được.

Lúc này, có người nghi ngờ hỏi: “Hả? Trước đó không phải cậu chủ Hoa nói ông chủ đứng sau câu lạc bộ này là anh hùng thế giới ngầm Chiến Thiên Qua sao? Tại sao bây giờ lại biến thành Diệp Phong?”

“Ha ha... Theo tôi thấy, lời nói của Hoa Anh Kiệt không đáng tin lắm! Chắc không phải là muốn giả bộ ở trước mặt chúng ta, nên mới nói bậy đấy chứ?”, có người không chút kiêng dè nói.

“Suỵt... Nhỏ giọng thôi, cậu chủ Hoa ở ngay đằng trước, để cậu ta nghe thấy thì không hay đâu!”

“Hừ! Tôi không sợ Hoa Anh Kiệt, bố tôi là lãnh đạo thực quyền của Sở Xây dựng, bố của Hoa Anh Kiệt muốn mua đất phải xin phép bố tôi, cậu ta không dám đắc tội với tôi!”

“Đúng vậy! Bình thường ở trường học cậu ta quen giả bộ, được một đám người tâng bốc, cậu ta thật sự cảm thấy mình lợi hại rồi sao? Làm trò cả nửa ngày hóa ra cậu ta chỉ là một kẻ dối trá chỉ biết khoác lác!”

Tục ngữ có câu giậu đổ bìm leo, tất cả lời châm chọc này đều truyền vào trong tai Hoa Anh Kiệt.

Giờ khắc này, sắc mặt Hoa Anh Kiệt tái nhợt, toàn thân run rẩy vì tức giận, nắm đấm siết chặt vì tức giận, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng hắn lại không ý thức được.

Lúc này, Đổng Minh Nguyệt quay lại, chỉ vào Hoa Anh Kiệt đang ở bên cạnh và hỏi Diệp Phong: “Ông chủ, người này là bạn của cậu à?”

“Ha ha... Chị Minh Nguyệt, tôi không xứng làm bạn với người như cậu chủ Hoa! Vừa rồi tôi làm vỡ chai rượu Lafite năm 82, cậu chủ Hoa muốn tôi quỳ xuống dập đầu xin lỗi!” Diệp Phong hờ hững nói, nhưng khóe miệng lại mơ hồ nở một nụ cười.

"Cái gì?"

Sau khi nghe vậy, sắc mặt của Đổng Minh Nguyệt thay đổi rõ rệt, trong mắt đầy vẻ phẫn nộ.

Đùa gì thế?

Đừng nói chỉ là một chai Lafite, cho dù Diệp Phong có đập nát câu lạc bộ Thanh Đằng cũng không thành vấn đề!

Bởi vì câu lạc bộ Thanh Đằng này vốn là tài sản riêng của cậu.

Bây giờ Hoa Anh Kiệt yêu cầu Diệp Phong dập đầu xin lỗi, dù Diệp Phong không nói gì thì Đổng Minh Nguyệt với tư cách là thuộc hạ của cậu, sao có thể nhẫn nhịn được?

Ở bên kia, cảm nhận được sự tức giận của Đổng Minh Nguyệt, trên trán Hoa Anh Kiệt toát mồ hôi hột, nhưng hắn vẫn chưa chịu bỏ cuộc!

Bởi vì hắn biết rõ ông chủ đứng sau câu lạc bộ này là Chiến Thiên Qua, sao có thể dễ dàng đổi chủ chứ?

Một giây sau, Hoa Anh Kiệt không cam tâm nhìn Đổng Minh Nguyệt, dè dặt hỏi:

“Giám đốc Đổng, theo tôi được biết, chủ của câu lạc bộ Thanh Đằng là Chiến gia! Sao có thể là Diệp Phong? Trong này có phải có hiểu lầm gì không? Nhất định là cô nhận nhầm người đúng không?”

Vừa nói xong, đôi mày lá liễu của Đổng Minh Nguyệt nhíu chặt, giọng điệu lạnh như băng:

“Hừ... Hoa Anh Kiệt, cậu nghĩ cậu là ai mà dám nghi ngờ lời nói của tôi? Vài ngày trước, Chiến gia đã tặng câu lạc bộ Thanh Đằng cho cậu Diệp, chẳng lẽ còn cần cậu đồng ý sao? Cậu dám khiêu khích ông chủ của chúng tôi ở trong câu lạc bộ Thanh Đằng, chán sống rồi sao?”

Nhìn thấy Đổng Minh Nguyệt, người có vẻ ngoài quyến rũ và dịu dàng, lại thể hiện vẻ mạnh mẽ như vậy, Diệp Phong nhướng mày, ngược lại còn hơi ngạc nhiên.

Tuy nhiên, Đổng Minh Nguyệt đã nói giúp cho cậu như vậy, trong lòng Diệp Phong vẫn vô cùng hưởng thụ.

Nhưng nghe xong lời này, Hoa Anh Kiệt thật sự bỏ cuộc, đôi mắt của hắn bỗng lờ đờ, vẻ mặt không khó tin, môi mấp máy, nhìn về phía Diệp Phong lẩm bẩm:

"Không! Không thể nào! Diệp Phong, cậu chỉ là một học sinh nghèo bình thường mà thôi, với thân phận của Chiến gia, sao có thể chắp tay nhường câu lạc bộ cho cậu! Tại sao?”

Những lời của Hoa Anh Kiệt đã nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người trong sảnh tiệc.

Nhất thời, vô số ánh mắt tập trung trên người Diệp Phong.
Chương 33: Trèo cao

Câu hỏi của Hoa Anh Kiệt đẩy Diệp Phong lên đầu sóng ngọn gió.

Mọi người ở đó đều đang mong chờ câu trả lời của cậu.

Nghe vậy, Diệp Phong trầm tư chốc lát, khóe miệng hiện lên một nụ cười, chậm rãi nói:

"Ha ha... Chỉ là tôi may mắn thôi! Cơ duyên trùng hợp, vừa hay cứu được Chiến gia, không ngờ Chiến gia vì muốn cảm ơn đã giao câu lạc bộ cho tôi! Thật ra cho đến bây giờ, tôi cũng chưa thích ứng được!"

Nói đến đây, Diệp Phong hơi ngượng ngùng gãi đầu.

Lúc đầu, rất nhiều người có mặt đều hoài nghi Diệp Phong có phải là một loại nhân vật giả heo ăn thịt hổ, đằng sau còn có thân phận kinh người gì hay không?

Nhưng bây giờ khi bọn họ nghe được những lời này, trong mắt hiện lên vẻ cực kỳ ghen tỵ, trong lòng thầm nói:

Sao tên nghèo hèn Diệp Phong này, lại may mắn cứu được Chiến gia chứ, còn có được câu lạc bộ giá trị cực lớn, thực sự khiến người ta ngưỡng mộ ao ước!

Nhưng nếu như vậy, sự nghèo hèn mà trước đó Diệp Phong biểu hiện, cũng có thể giải thích được thông qua chuyện này!

Tên này giàu lên trong một đêm, nhưng mùi phèn trên người vẫn chưa bay hết, còn chưa có thời gian đi mua quần áo mới!

Lúc này, Hoa Anh Kiệt tức giận đến tái mặt, toàn thân run rẩy, chỉ vào Diệp Phong tức giận nói: "Diệp Phong, nói như vậy... ngay từ đầu cậu đã chơi xấu tôi rồi!"

Diệp Phong nghe vậy, hai tay ôm trước ngực, lạnh lùng nói: "Ha ha... Hoa Anh Kiệt, tôi chưa bao giờ chủ động khiêu khích cậu, là cậu hung hăng gây sự, là cậu ép tôi giả bộ, vậy nên tôi giả bộ cho cậu xem! Thế nào? Tôi giả bộ như vậy cậu vừa ý rồi chứ!"

"Cậu!"

Hoa Anh Kiệt tức giận không nói nên lời, vừa nghĩ tới việc mình bị Diệp Phong chơi đùa từ đầu đến cuối, hắn cảm thấy mình như biến thành một tên hề bị người ta chế nhạo!

Đây là lần đầu tiên trong đời Hoa Anh Kiệt phải chịu một sự sỉ nhục lớn như vậy, nhưng bây giờ hắn không thể trả thù.

Diệp Phong không chỉ là chủ của câu lạc bộ Thanh Đằng, mà còn là ân nhân cứu mạng của Chiến gia!

Nếu như hắn trắng trợn to gan ra tay với Diệp Phong, chỉ cần tin tức này truyền ra ngoài, với đạo nghĩa giang hồ thì Chiến gia tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Cho nên nỗi nhục nhã hôm nay hắn không có cách nào trả lại hết cho Diệp Phong được!

...

Lúc này, Đổng Minh Nguyệt nhích lại gần Diệp Phong, chỉ vào Hoa Anh Kiệt và hỏi: "Ông chủ, có cần đuổi tên này ra ngoài không?"

"Không cần nữa!"

Diệp Phong xua tay, thản nhiên nói: "Cậu ta là người khởi xướng buổi tiệc này, nếu như đuổi cậu ta ra ngoài thì lát nữa ai sẽ là người trả tiền? Đúng rồi chai Lafite 82 kia cũng tính cho cậu ta, còn nữa…"

Nói đến đây, Diệp Phong nhìn về phía nhân viên phục vụ lúc trước cố ý “đụng phải” mình, ánh mắt sắc bén như kiếm, lạnh lùng nói: “Tên này, tay chân không sạch sẽ, đuổi ra ngoài cho tôi!"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt nhân viên phục vụ tái nhợt.

Diệp Phong mặc dù không có chứng cứ thuyết phục, nhưng cũng biết 90% nhân viên phục vụ kia được lợi từ Hoa Anh Kiệt, vẽ đường cho hươu chạy, vì vậy mới vừa nãy mới cố ý cầm cái chai Lafite 82 kia đi "đụng chạm"!

Diệp Phong đương nhiên không thể để một người hèn hạ tiểu nhân như vậy ở lại câu lạc bộ Thanh Đằng!

"Ông chủ, tôi hiểu rồi!"

Đổng Minh Nguyệt cung kính gật đầu, đối với cô ấy mà nói, lời nói của Diệp Phong không khác gì thánh chỉ, đừng nói là đơn thuần sa thải một nhân viên phục vụ, cho dù cô ấy bị sa thải thì cô ấy cũng không thể không chấp nhận.

Lúc này, mọi chuyện đã lắng xuống.

Diệp Phong lắc người thay đổi, từ một tên nhà quê nghèo hèn không một xu dính túi trở thành một người đàn ông giàu có và đẹp trai với tài sản hàng tỷ tệ!

Đột nhiên, đám con nhà giàu có mặt ở đó ngay lập tức cũng thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn cậu cũng hoàn toàn khác trước, thậm chí có một số còn vội vàng chạy đến bên cạnh cậu, ân cần nịnh nọt nói:

"Ây da... Diệp Phong, lâu ngày không gặp, phải nhìn cậu bằng con mắt khác rồi!"

"A Khải, sao lại gọi là Diệp Phong? Là cậu chủ Diệp mới đúng! Cậu chủ Diệp là ân nhân của Chiến gia. Chỉ dựa vào mối quan hệ này, cậu ấy có thể lên như diều gặp gió ở Tô Hành này!

"Không sai! Cậu chủ Diệp, tôi đã sớm cảm thấy cậu có phong thái bất phàm, là rồng là phượng giữa đám người, nhất định sẽ có ngày một bước lên mây! Mấy ngày trước, cậu từ chối lời mời của hiệu phó trường đại học Giang Nam, ngầu đét luôn, thông tin đã sớm lan truyền khắp toàn bộ trường cấp ba rồi đấy!”

Bên cạnh những lời khen ngợi này, thậm chí còn có một số cô chủ nhà giàu xinh đẹp đứng trước mặt cậu, tạo dáng đủ kiểu, cố gắng lấy lòng Diệp Phong.

Trước đây, Diệp Phong dù có đẹp trai đến đâu, học giỏi đến mấy, nhưng vì gia cảnh nghèo khó, nên cũng không khiến họ thẳng thắn đối đãi.

Nhưng bây giờ, giá trị của Diệp Phong đã tăng vọt, cậu đã trở thành một chàng trai vừa đẹp trai vừa giàu có!

Chỉ dựa vào câu lạc bộ Thanh Đằng và mối quan hệ tốt với Chiến gia, đừng nói bọn họ, ngay cả bố mẹ của họ cũng phải dùng mọi cách lấy lòng Diệp Phong.

Nhưng những thứ bình thường này làm sao có thể thu hút được sự chú ý của Diệp Phong?

Giờ đây, những cô gái xung quanh cậu, dù là hot girl của trường Sở Mai Dung, ngôi sao nổi tiếng Đường An Ni, hay Đổng Minh Nguyệt quyến rũ, đều là những tuyệt sắc giai nhân, đẹp nghiêng nước nghiêng thành!

Cảm nhận được sự thay đổi lớn trong thái độ của đám con nhà giàu này, Diệp Phong thậm chí còn cười nhạo trong lòng.

Nhưng có điều, cậu cũng không cảm thấy bọn họ nhiều thế lực!

Bởi vì...

Đây mới là hiện thực!

Cá lớn nuốt cá bé, thắng làm vua thua làm giặc, kẻ mạnh nhất sẽ sống sót!

Từ trước đến nay, những điểm này không hề thay đổi!

Không có thực lực thì làm sao có được tôn nghiêm!

Nếu hôm nay Diệp Phong còn là một cậu thiếu niên bình thường thì e rằng bây giờ có lẽ cậu đang phải chịu sự ức hiếp vô nhân đạo!

Hoa Anh Kiệt và nhóm bạn của hắn sẽ bắt cậu quỳ xuống, dập đầu xin lỗi không chút do dự, đồng thời sẽ quay video toàn bộ quá trình và gửi đến nhóm chat của mỗi lớp, biến cậu thành đối tượng chế giễu của mọi người!

Trong năm qua, vì điểm số tụt dốc và gia cảnh nghèo khó, Diệp Phong đã phải chịu đựng quá nhiều lời châm chọc gièm pha.

Nhưng bây giờ, cậu âm thầm hạ quyết tâm, dù như thế nào cũng tuyệt đối sẽ không để cho những chuyện như này phát sinh nữa!

Vì sự xuất hiện của ông Ngụy, số phận của cậu đã hoàn toàn thay đổi!

Cậu muốn trở thành cường giả chân chính, đứng ở trên đỉnh vạn vật, hưởng thụ vinh quang vô thượng!

Vừa nãy, Diệp Phong cũng có ý đồ, không nói cho mọi người biết sự thật, mà chỉ bịa ra một cái cớ, nói dối câu lạc bộ này do mình cứu Chiến Thiên Qua nên ông ta mới tặng cho mình!

Dù sao nơi này đông người lắm chuyện, Diệp Phong cũng không muốn để lộ thân phận.

Mặc dù cái tên tông sư Diệp Bắc Thần chỉ được lan truyền trong một nhóm nhỏ, nhưng khó có thể đảm bảo rằng ai đó trong sảnh tiệc cũng đã nghe nói về nó.

Bây giờ Diệp Phong còn chưa đủ lông đủ cánh, nếu không dựa vào thực lực của ông Ngụy thì thực lực của cậu cũng chỉ ở cảnh giới Luyện Khí tam trọng mà thôi. Giấu tài giấu nghề, chuẩn bị sẵn sàng mới có thể làm nên chuyện lớn!

Nếu tiết lộ danh tính của mình quá sớm, chắc chắn sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết!

...

Lúc Diệp Phong đang trò chuyện với mọi người trong sảnh tiệc, Tô My trước đó vẫn luôn đứng trong góc, đôi mắt đẹp chợt lóe lên tia sáng kỳ lạ.

Đột nhiên, cô ta như hạ quyết tâm gì đó, lắc hông đi tới trước mặt Diệp Phong, sau đó nở nụ cười nịnh nọt, giọng nói nũng nịu vang lên:

"Diệp Phong, chúc mừng cậu, quả nhiên lúc ban đầu tôi không nhìn lầm người!"

Nghe vậy, Diệp Phong cau mày, lạnh lùng nói: "Tô My, cậu tới đây làm gì?"

"Diệp Phong, đừng hung dữ như vậy, giữa chúng ta… Nói thế nào cũng có một khoảng thời gian tốt đẹp, một đêm vợ chồng trăm năm ân ái mà!", Tô My hờn dỗi nói, thậm chí còn nháy mắt đưa tình .

"Với những người như cậu thì không có gì để nói cả!"

Diệp Phong hờ hững nói: "Nếu cậu ở chỗ của tôi quá lâu, e rằng sẽ khiến bạn trai Hoa Anh Kiệt của cậu hiểu lầm đấy!"

"Diệp Phong..."

Tô My khẽ gọi một tiếng, hàm răng trắng nõn cắn môi dưới, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ quyến rũ, thì thầm nói:

"Diệp Phong, kỳ thực tôi biết trong lòng cậu chưa bao giờ quên tôi! Tôi đến với Hoa Anh Kiệt là để khiêu khích cậu thôi, hi vọng cậu có thể vì tức giận mà nỗ lực phấn đấu, trở thành cao thủ! Bây giờ, cuối cùng cậu cũng đã làm được, tự đáy lòng tôi rất mừng cho cậu, vì vậy..."

Diệp Phong nghe xong lời này, khóe miệng hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười lạnh như băng, thờ ơ đáp: "Vậy thì sao? Tô My, chẳng lẽ... bây giờ cậu định quay lại với tôi à?"

Tô My nghe vậy hai mắt sáng bừng, vội vàng tiến lên một bước, chỉ ước có thể dính chặt người mình trên người Diệp Phong, vội vàng gật đầu nói:

"Tôi đồng ý! Diệp Phong, trong lòng tôi chưa bao giờ quên cậu!"

Thấy vậy, Diệp Phong đột ngột đẩy Tô My ra, giọng điệu rất lạnh lùng nói:

"Hừ... Nực cười! Tô My, cậu đừng tự mình đa tình như vậy nữa! Trước đó cậu đã từng nói với tôi một câu, rồng không ở chung với rắn! Bây giờ tôi cũng tặng cậu một câu..."

Nói đến đây, Diệp Phong đột nhiên dừng lại, khí thế cực kỳ bá đạo nghiêm nghị nói:

"Trước đây cậu đối xử xa cách với tôi, bây giờ tôi khiến cậu không trèo cao được!"
Chương 34: Kẻ không biết xấu hổ đúng là thiên hạ vô địch

Trước kia cậu không quan tâm đến tình yêu của tôi, bây giờ cậu không đủ khả năng với lấy tình yêu của tôi!

Lời Diệp Phong nói giống như một lưỡi dao sắc bén, đâm vào trái tim Tô My.

Ngay giây sau, sắc mặt Tô My tái mét, cơ thể run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, giống như một con mụ điên đang kêu gào: "Tôi không tin! Diệp Phong, tôi là hoa khôi của lớp 12-6, sao cậu có thể không thích tôi được?"

"Hừ... Tô My, cậu đừng tự mình đa tình nữa!"

Diệp Phong lạnh lùng nói: "Loại tâm địa rắn rết như cậu chỉ được cái mã bên ngoài thôi, trái tim đang đập bên trong thì xấu xa, chỉ khiến người ta thấy kinh tởm! Cút đi, đi tìm chồng Anh Kiệt của cậu đi, đôi cẩu nam nữ các người đúng là xứng đôi!"

Vừa dứt lời, Diệp Phong không đợi Tô My phản ứng đã quay đầu rời đi.

Chỉ để lại mình Tô My cô độc đứng đó.

Lúc này Tô My mắt đong đầy nước, mấy tên con nhà giàu xung quanh cũng vui ra mặt khi người khác gặp họa, chúng chế giễu nói:

"Hừ! Tô My này lúc trước ghét bỏ anh Diệp vì anh Diệp nghèo, bây giờ thấy anh Diệp giàu rồi, lập tức ôm chân người ta, đúng là không biết xấu hổ!"

"Mấy người không biết à? Danh tiếng của con khốn này thối nát lắm rồi, nó chính là một con trà xanh chính gốc đó, suốt ngày giả vờ làm tiểu thư nhà giàu! Bố mẹ nó chỉ là dân làm công ăn lương bình thường thôi, nếu như không vì anh Hoa, nó làm gì có tư cách vào trong hội của chúng ta!"

"Không sai! Đồ hiệu trên người nó, cái nào chẳng của anh Hoa mua cho!"

"Ha ha... thế này thì vui rồi! Con khốn này đứng trước mặt anh Hoa quyến rũ anh Diệp, như vậy chẳng phải đang cắm sừng anh Hoa sao?"

...

Nghe xong mấy lời bàn tán này, sắc mặt Tô My lúc xanh lúc trắng.

Cô ta vốn cho rằng dựa vào nhan sắc của mình có thể mê hoặc Diệp Phong, ai ngờ Diệp Phong chẳng hề động lòng.

Bây giờ ai ai cũng khinh thường cô ta.

Tuy nhiên Tô My do dự một lúc, sau đó vẫn thở dài một hơi, quay người chủ động đi đến chỗ Hoa Anh Kiệt.

Mọi người nhìn thấy hành động của cô ta, không kìm được mà cảm thấy hiếu kỳ, ai ai cũng ra vẻ chờ mong kịch hay.

"Anh Kiệt..."

Tô My cẩn thận khẽ gọi một tiếng.

"Con khốn này, mày còn có mặt mũi quay lại tìm tao à? Cút đi cho tao!"

Mặt Hoa Anh Kiệt tái xanh, giọng điệu tràn ngập vẻ tức giận.

Cần phải biết, sự phản bội ban nãy của Tô My không chỉ xảy ra trước mặt hắn mà còn xảy ra trước mặt tất cả mọi người ở đây, như vậy trên đầu hắn chợt mọc thêm hai cái sừng, thể diện của hắn cũng mất hết rồi!

Hoa Anh Kiệt sao có thể chịu nổi điều này?

Ai ngờ ngay giây sau, Tô My cố tình ra vẻ tủi thân, nước mắt chực rơi: "Anh Kiệt, thực ra tất cả những gì em vừa làm đều là vì anh!"

"Cái gì?"

Nghe thấy vậy, Hoa Anh Kiệt càng tức điên người, hắn nổi giận nói: "Hừ... Vì tao á? Mẹ mày, mày đừng có nói điêu!"

"Anh Kiệt, anh nghe em giải thích đã!"

Tô My lập tức bước lại gần một bước, dựa bờ ngực tròn đầy của mình vào cánh tay Hoa Anh Kiệt, ỏn ẻn nói:

"Anh Kiệt, mấy ngày vừa rồi, chẳng nhẽ anh chưa hiểu tấm lòng của em sao? Trong lòng em chỉ có anh, không có chỗ cho người khác! Ban nãy phải tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, mấy lời ban nãy nói với Diệp Phong chỉ là em đang sử dụng mỹ nhân kế, khiến hắn ngã gục dưới váy em, ngoan ngoãn giao ra quyền sử dụng của câu lạc bộ, sau đó em lại đưa cho anh!"

Nghe thấy Tô My "ra vẻ hiên ngang mà xạo lìn", Hoa Anh Kiệt sững sờ, mọi người xung quanh cũng sững sờ!

Mọi người đều kinh ngạc trước trình độ vô liêm sỉ của cô ta!

Cây không cần vỏ, nhất định sẽ chết!

Người không có liêm sỉ, đúng là thiên hạ vô địch!

Cô ả này có thể không biết xấu hổ đến mức này đúng là đỉnh của chóp!

Huống hồ trong thời ngắn như vậy mà Tô My có thể bịa được lý do ảo ma canada đến thế, trông như là cô ta đang thực sự nghĩ cho Hoa Anh Kiệt vậy!

Mấy động tác của cô ta cũng lẳng lơ vô cùng!

Tuy nhiên lúc này trên mặt Tô My vẫn không có vẻ gì mất tự nhiên, tựa như mấy lời cô ta vừa nói như xuất phát từ trong thâm tâm mình vậy, thật sự vì Hoa Anh Kiệt mới làm như vậy.

Thậm chí còn tỏ ra vẻ "tủi hờn" nhịn nhục, Tô My mím chặt môi, cơ thể run rẩy, khóe mắt còn nặn ra mấy giọt nước mắt.

Kỹ thuật diễn như này có thể đi làm diễn viên rồi, vài năm sau biết đâu còn lấy được tượng vàng Oscar đấy!

Nếu như không biết trình nịnh nọt của Tô My, tính cách yêu hư vinh của cô ta, Hoa Anh Kiệt suýt nữa bị cô ta lừa gạt.

...

Mỗi người đều có một suy nghĩ khác nhau.

Có cô gái cho dù xuất thân từ gia cảnh nghèo hèn, phải tự lực cánh sinh, tự dựa vào năng lực của mình để phấn đấu đi lên.

Còn có một loại người giống như ký sinh trùng, dựa vào đàn ông để sống, bọn họ có rất nhiều biệt danh...

Kẻ thứ ba, hồ ly tinh, trà xanh,...

Đương nhiên, cũng không phải loại vớ vẩn gì cũng có tư cách nhận được sự sủng hạnh của mấy cậu ấm nhà giàu.

Tô My gặp may, có được khuôn mặt diễm lệ cùng với vóc dáng không phù hợp với tuổi tác, vậy nên mới quyến rũ được cậu chủ nhà giàu Hoa Anh Kiệt!

Hai người mặc dù hẹn hò không lâu, nhưng Tô My đã kiếm được không ít túi xách hàng hiệu, trang sức, quần áo,... từ chỗ hắn.

Đây là thời đại thà làm đĩ còn hơn sống nghèo, cô ta không cảm thấy cách làm của mình có gì sai!

Quen ăn sung mặc sướng rồi cho cô ta không thể quay lại sống như tháng ngày bình thường được nữa!

Vậy nên, cô ta mới vứt bỏ tất cả lòng tự trọng của mình, bịa ra một lời nói dối hoang đường đến vậy, chỉ hy vọng Hoa Anh Kiệt tha thứ!

Hơn nữa theo như cô ta thấy, kỹ thuật giường chiếu của cô ta đủ để hầu Hoa Anh Kiệt sướng như lên tiên.

Chỉ mỗi điểm này thôi, Hoa Anh Kiệt đã từng nếm thử rồi sau này cũng khó bỏ, e rằng hắn sẽ bỏ qua thôi!

Nhưng cô ta đã quá đề cao độ quyến rũ của mình, cũng quá hạ thấp lòng tự kiêu của Hoa Anh Kiệt!

Với một đứa con nhà giàu như Hoa Anh Kiệt thấy, loại phụ nữ giống như Tô My chỉ là món đồ chơi xinh đẹp mà thôi, gọi được đến thì cũng đuổi đi được!

Chỉ cần chịu bỏ tiền, hắn thậm chí có thể tìm được mấy ngôi sao hạng ba, eo thon chân dài, vô cùng dính người, xét về mặt nào cũng tốt hơn Tô My.

Lúc này Tô My tiếp tục dùng hai quả đào trước ngực mình cố nép vào Hoa Anh Kiệt, nũng nịu nói: "Anh Kiệt, anh bớt giận đi mà, cùng lắm thì tối nay, người ta sẽ để anh tùy ý "trừng phạt", tùy anh muốn chơi gì thì chơi nấy".

Câu cuối cùng của cô ta dâm đến tận xương tủy, khiến mọi người cảm thấy tê dại.

Đặc biệt là nói đến cuối cùng, Tô My còn dùng lưỡi khẽ liếm khóe môi, gợi cảm vô cùng.

Tuy nhiên ngay giây sau, sắc mặt Hoa Anh Kiệt rét lạnh, hắn đẩy mạnh Tô My ra, sau đó giơ tay phải lên, hung hăng tát vào mặt Tô My.

"Bốp!"

Âm thanh giòn tan vang lên, vang dội khắp nơi này, trên má trái Tô My lập tức xuất hiện dấu vết của năm đầu ngón tay.

Trong cơn tức giận, Hoa Anh Kiệt không hề nương tay.

Đau đớn kinh khủng khiến cho ngũ quan Tô My vặn vẹo, mặt mày dữ tợn.

Cô ta lấy tay ôm mặt, không tin nổi mà hét lên: "Anh Kiệt, em... em yêu anh như này mà anh lại đánh em sao?"

"Hừ... yêu tao?"

Hoa Anh Kiệt lạnh lùng cười khẩy: "Tô My, mày là con điếm ai ai cũng có thể làm chồng, mày đừng dùng cái miệng đã từng ngâm cu của thằng khác mà nói yêu tao? Mày là cái thá gì mà dám dùng mấy lời bịa đặt này lừa tao, mày nghĩ tao là đứa trẻ lên ba à? Mày cút cho tao! Tao không bao giờ muốn gặp lại mày nữa, còn gặp lại lần nào tao đánh mày lần đó!"

Nghe thấy lời nói tuyệt tình của Hoa Anh Kiệt, cả người Tô My run rẩy.

Cô ta cuộn tròn nắm đấm, mím chặt môi, muốn nói mà thôi, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc, dường như ngay giây sau cô ta có thể hóa thân thành một ả chua ngoa, phát tiết tất cả oán giận ra vậy.

Tuy nhiên ngay giây sau, cô ta lại nghĩ đến thế lực của Hoa Anh Kiệt, muốn đối phó với một kẻ như cô ta là chuyện dễ như trở bàn tay vậy.

Do dự một lúc, cô ta trông như con chó mất nhà, lủi thủi rời đi trước sự chế giễu của mọi người.

...

Ở bên kia, Diệp Phong nhìn bóng lưng Tô My rời đi liền bĩu môi, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm, trong lòng chẳng có chút cảm thông nào.

Rơi vào tình cảnh này cũng là do cô ta tự mình chuốc lấy, tự làm tự chịu mà thôi!

Hơn nữa Tô My bây giờ với Diệp Phong mà nói giống như con kiến hôi.

Sư tử sẽ không quan tâm đến sự khiêu khích của bầy cừu, Diệp Phong cũng chẳng quan tâm đến Tô My.

Đúng lúc này, cửa phòng tiệc bị đẩy ra

Sau đó bóng người thon dài xuất hiện trước mắt mọi người, ngay giây sau thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ở đây.

"Hít!"

Nhìn thấy gương mặt đẹp không thể tả kia, dù là nam nữ thì đều hít sâu một hơi, khiếp sợ trước vẻ đẹp này.

"Trời ạ... hoa khôi Sở Mai Dung đến rồi!"
Chương 35: Xin lỗi, tôi có bạn nhảy rồi!

Cho dù đây không phải lần đầu Diệp Phong nhìn thấy Sở Mai Dung, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người còn rất thân mật, thậm chí cậu còn cống nạp nụ hôn của mình cho cô.

Nhưng đến bây giờ, khi Diệp Phong nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc trong phòng tiệc, cậu vẫn kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.

Nhìn ra xa, chỉ thấy da thịt cô trắng nõn nà như tuyết, hai mắt long lanh như nước, khi nhìn xung quanh còn toát lên khí chất nho nhã hoa lệ, khiến cho người ta tự tin mặc cảm, không dám khinh thường.

Mái tóc đen như thác nước rủ xuống, đôi mắt sáng như sao như trăng trên trời, bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy cô e rằng đều cảm thấy thua kém nhiều phần.

Khí thế lạnh lùng không nhiễm khói lửa nhân gian này giống như bông hoa tuyết liên trên núi cao.

Có điều trong vẻ lạnh lùng vẫn ẩn chứa sự dễ thương xinh đẹp, chính vẻ đẹp này đã câu đi hồn phách của người nhìn, khiến trong lòng mọi người chỉ biết hướng tới cô.

Lúc này cô như tiên nữ bước ra từ trong tranh vẽ vậy, nhan sắc đè bẹp đám hoa thơm cỏ lạ khác!

Sở Mai Dung hôm nay không mặc đồng phục như trước, mà mặc một bộ lễ phục màu xanh lục như màu nước hồ.

Bộ lễ phục đơn giản nhưng không đơn điệu, khác hoàn toàn với mấy bộ váy ở đây, bộ lễ phục của cô tôn lên vóc dáng hoàn mỹ, trông cô hoàn hảo không tỳ vết, bộ đồ này rõ ràng được may riêng cho cô!

Cổ áo được thiết kế vô cùng bảo thủ, nhưng vẫn lộ ra được xương quai xanh tinh xảo, khiến người ta cảm nhận được vẻ phong tình, váy dài đến đầu gối, để lộ bắp chân thon dài không hề có tì vết.

Đây là lần đầu tiên Diệp Phong thấy Sở Mai Dung để ý cách ăn mặc như vậy, vô hình trung cảm thấy trên người cô toát ra ánh sáng sáng chói, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều trở nên lu mờ.

Lúc này tựa như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Phong, con ngươi Sở Mai Dung khẽ liếc một cái.

Mắt hai người nhìn nhau, Diệp Phong nhất thời ngây dại, trong đầu chợt nhớ lại một bài thơ.

Phương Bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập.

Ngoảnh đầu một cái nghiêng thành, ngoảnh thêm cái nữa nghiêng nước!

...

Mà sự xuất hiện của Sở Mai Dung khiến cho tất cả mọi người quên mất xung đột và sóng gió ban nãy, bầu không khí ở nơi đây lập tức lên đến cao trào!

"Đúng là hoa khôi Sở Mai Dung! Nghe nói, cô chẳng phải lạnh lùng lắm sao, chưa từng tham gia bất kỳ buổi tiệc nào, không ngờ hôm nay lại đến!"

"Chắc là vì nể mặt anh Hoa đấy! Chẳng phải cô ấy học cùng lớp 12-1 của anh Hoa sao?”

"Chưa chắc đâu! Sở Mai Dung là thiên kim nhà giàu, ngày ngày ngồi Bentley đi học đó!"

"Haizz... tôi là con gái nhìn thấy Sở Mai Dung mà còn động lòng! Không biết sau này ai được hưởng phúc, có thể trở thành người yêu của cô ấy đây!", một bạn học nữ mắt ánh lên mê đắm nói.

Sở Mai Dung có dung mạo tuyệt đẹp cùng khí chất siêu phàm, đã vượt qua giới tính, hút hồn nam nữ!

"Á? Tôi nghe nói, Sở Mai Dung không có hứng thú với đàn ông, chắc cô ấy không phải les đâu nhỉ?"

"Đừng nói vớ nói vẩn! Theo như tôi thấy, trường chúng ta không có ai xứng làm người đàn ông của cô ấy mới đúng!"

Trong tiếng bàn tán của mọi người, Sở Mai Dung từ từ bước vào trong bữa tiệc, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều thể hiện khí chất con gái nhà quyền quý, khiến người ta cảm thấy thích mắt.

Ngay sau đó, có mấy bạn học nữ tiến lên chào hỏi cô, Sở Mai Dung cũng lịch sự đáp lại từng người một, có điều ánh mắt không ngừng dao động, dường như đang tìm ai đó trong đám người này.

Diệp Phong đương nhiên biết, Sở Mai Dung xuất hiện ở đây là vì cậu!

Tính toán thời gian, từ lần trước chữa trị cho cô đến nay đã là một tuần.

Dựa theo lời ông Ngụy, Sở Mai Dung mang thể chất Huyền Âm, vạn năm mới gặp một lần, nếu như đi lên con đường tu tiên, sẽ dễ dàng tu luyện, trở thành sự tồn tại trên đỉnh cao của Cửu Thiên Thập Địa.

Có điều cũng vì vậy nên khí Huyền Âm trong cơ thể cô đã tích tụ được hơn mười năm, nếu không phát tiết ra thì nó sẽ quay lại đánh ngược cơ thể cô.

Chữa trị phần ngọn bằng cách hôn môi, muốn chữa tận gốc thì phải quan hệ!

Đây là phương án chữa trị ông Ngụy đã đưa ra.

Tuy nhiên bảo Diệp Phong và Sở Mai Dung làm chuyện xấu hổ đó, đừng nói đến Sở Mai Dung khó có thể chấp nhận, ngay bản thân Diệp Phong cũng cảm thấy quá vội vàng, vậy nên tạm thời dùng cách hôn môi để thay thế!

Chỉ cần liên tục hôn bảy tuần là có thể tạm thể áp chế khí Huyền Âm trong cơ thể Sở Mai Dung, khiến một năm không bị phát tác!

Cho nên hôm nay Sở Mai Dung đến đây một chuyến là để gặp Diệp Phong để tiến hành trị liệu.

Chỉ có điều dưới ánh mắt của mọi người, nếu như Diệp Phong đi qua tìm cô thì chắc đàn ông ở đây sẽ giết cậu mất.

Mà trong một tuần này, khi ở trong trường, Sở Mai Dung bất giác trốn Diệp Phong, không dám gặp cậu.

Cô vừa nghĩ đến nụ hôn đầu của mình phải đưa cho Diệp Phong, gò má nóng bừng lên.

Nhưng càng xấu hổ hơn là, cô không hề ghét Diệp Phong, trong lòng có cảm giác gì đó không nói rõ được, không biết rõ được!

Thậm chí có lúc nửa đêm nằm trên giường, trong đầu chợt hiện lên hình bóng của Diệp Phong, nhớ đến lúc trước cậu vì cô đứng trên võ đài, ngang nhiên đối mặt với cậu chủ nhà họ Lâm - Lâm Phá Thiên.

Làm gì có cô gái này không mơ tưởng chuyện tình cảm?

Làm gì có cô gái nào không hy vọng mình sẽ gặp được bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết, cầm kiếm, vượt mọi chông gai, giải cứu cô khỏi con ác long!

Mà sự xuất hiện của Diệp Phong hoàn toàn phù hợp với hình như này!

Có lẽ Sở Mai Dung không phát hiện ra, bất tri bất giác Diệp Phong đã chiếm trọn trái tim cô.

...

Đúng lúc này, trong buổi tiệc vang lên tiếng nhạc du dương, nó là kiệt tác của Johann Strauss Jr., người được mệnh danh là "Vua điệu Valse".

"Sông Danube xanh".

Đối với đám con nhà giàu mà nói, nhảy đã là môn học bắt buộc!

Sau khi tiếng nhạc du dương vang lên, nhiều nam thanh nữ tú bắt đầu kết đôi, cùng nhau bước lên sàn nhảy.

Cho dù số lượng nam nữ ở đây tương đồng, nhưng những cô gái có thân phận khá cao, tướng mạo xinh đẹp vẫn nhận được sự hoan nghênh của các anh chàng hơn.

Có điều, ánh mắt của mọi người bây giờ đương nhiên đổ dồn về Sở Mai Dung!

Cho dù là địa vị hay tướng mạo đều hoàn hảo không khuyết điểm, không thể bắt bẻ.

Nhưng ánh sáng của cô quá chói mắt, thậm chí khiến cho người khác cảm thấy cao cao không thể với tới, những anh chàng có gia thế hơi kém hơn chút cũng không dám đi qua mời cô.

Một lúc lâu sau, mới có mấy anh chàng tướng mạo anh tuấn, địa vị bất phàm lấy hết dũng khí bắt đầu "tấn công" Sở Mai Dung, hy vọng mình sẽ được cô để ý đến.

Nhưng mà mấy người liên tiếp đều ủ dột quay về, Sở Mai Dung đã nho nhã từ chối bọn họ.

Đúng lúc này Hoa Anh Kiệt nhướng mày, lộ ra vẻ mặt mà bản thân hắn tự cho là đẹp trai nhất, hắn đi về phía Sở Mai Dung.

Bây giờ tâm tình của hắn vô cùng vui vẻ.

Theo như hắn thấy, Sở Mai Dung xuất hiện ở đây chín phần mười là nể mặt hắn.

Hoa Anh Kiệt vừa đá Tô My, kết quả ông trời lại đem đến cho hắn một mỹ nhân cực phẩm thế này, điều này khiến hắn càng vui hơn, đến khóe mắt cũng ánh lên ý cười.

Khi đi đến vị trí cách Sở Mai Dung một mét, Hoa Anh Kiệt cuối cùng cũng dừng bước, mỉm cười cúi người, lịch sự duỗi tay phải ra, dùng giọng nói trầm quyến rũ nói:

"Quý cô Mai Dung xinh đẹp, cậu đến đây đúng là niềm vinh hạnh của tôi! Không biết tôi có vinh hạnh có thể cùng nhảy với cậu một bài không!"

"Bạn học Hoa, tôi vô cùng muốn nhảy với cậu!"

Nghe thấy lời Sở Mai Dung nói, nụ cười trên mặt Hoa Anh Kiệt càng tươi hơn, chỉ muốn lập tức nhảy cẫng lên.

Hắn không thể nào ngờ được, Sở Mai Dung trường Nhất Trung lại coi trọng mình.

Hơn nữa Hoa Anh Kiệt còn biết, gia thế của Sở Mai Dung kinh khủng thế nào!

Nếu như nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Sở, vậy thì sự nghiệp của nhà họ Hoa sẽ lên như diều gặp gió!

"Có điều..."

Tuy nhiên ngay giây sau, Sở Mai Dung chuyển ý, lạnh lùng không khác gì thường ngày, trong mắt hiện lên vẻ ranh mãnh, cô nói tiếp.

"Bạn họ Hoa, xin lỗi, hôm nay tôi đã có bạn nhảy rồi! Nên không nhảy với cậu được!"

"Bạn nhảy!"

Nghe thấy lời Sở Mai Dung nói, sắc mặt Hoa Anh Kiệt hiện lên vẻ không thể nào tin nổi.

Trước đây hắn chưa từng nghe thấy bất kỳ tin đồn nào về việc Sở Mai Dung hẹn hò với bạn học trong trường.

Nếu như cô thật sự có bạn nhảy, sao cô có thể đứng một mình cô đơn lẻ loi mấy bài nhạc vậy?

"Quý cô Mai Dung, tôi có thể hỏi một chút, ai là bạn nhảy của cậu được không?"

Hoa Anh Kiệt chỉ có thể đè nén sự buồn bã xuống, duy trì phong độ, trầm giọng nói.

Sở Mai Dung nghe xong liền quay người, ánh mắt nhìn đến bóng người trong góc.

Ngay sau đó cô từ từ bước đến phía đó.

Nhìn theo chỗ cô nhìn, Hoa Anh Kiệt giật mình, ngũ quan vặn vẹo, giống như nhìn thấy quỷ vậy, vẻ mặt hung tợn, cơ thể thậm chí run lên cầm cập, miệng lẩm bẩm nói:

"Sao... sao có thể! Sao lại là thằng nhãi đó, nó lại làm hỏng chuyện tốt của mình!"

Ngay sau đó, Sở Mai Dung ăn mặc như công chúa đi đến chỗ Diệp Phong mặc đồng phục trường giản dị, cô khẽ cúi người, dịu dàng hỏi:

"Diệp Phong, có muốn nhảy với tôi muốn điệu không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK