“Phụt!”
Vương Chấn phụt thẳng một ngụm máu vào người Lục Vân Phong.
Khiến cho chiếc áo khoác trắng của ông ta điểm xuyết bằng những vết máu đỏ, khiến ông ta trông rất thảm hại.
Lúc này, Vương Chấn vẫn chưa tỉnh lại, vẻ mặt đầy chết chóc, giống như đã bước một chân vào địa ngục, hơi thở dần trở nên yếu ớt!
Lục Vân Phong thấy vậy, liên tiếp lùi lại năm sáu bước, không còn lại phong thái và khí thế vô song vừa rồi, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, như thể nhìn thấy ma vậy, miệng lẩm bẩm:
“Không thể nào! Ta rõ ràng đã thi triển “Bồ Đề Châm”, phong ấn huyết mạch bị thương của anh Vương, sao lại như vậy được?”
"Tít! Tít! Tít!"
Đúng lúc này, thiết bị đo điện tâm đồ ở bên cạnh phát ra âm thanh gấp gáp và chói tai.
Bây giờ tất cả mọi người đều biết mạng sống của Vương Chấn đang ngàn cân treo sợi tóc, nguy hiểm cận kề.
“Cạch!”
“Cạch!”
“Cạch!”
Đúng lúc này, tiếng giày cao gót từ cửa phòng cấp cứu truyền đến.
Vẫn chưa thấy người nhưng đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc.
Giây tiếp theo, tất cả mọi người xoay đầu lại theo bản năng, phát hiện ra một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng ở cửa.
Nhìn từ xa, người phụ nữ khoảng 27, 28 tuổi, ăn mặc rất táo bạo và nóng bỏng, chiếc áo sơ mi bó sát ở thân trên rõ ràng nhỏ hơn một cỡ, lộ ra đường cong yêu kiều, giống như một quả đào chín mọng, cúc áo gần như rách toạc, khiến cho đàn ông cảm thấy nghẹt thở.
Phần thân dưới mặc một chiếc váy ngắn làm từ lông thú, để lộ ra đôi chân dài miên man, bắp chân đày đặn, chân đi một đôi guốc cao tận hơn mười phân.
Trang phục này nếu đi trên đường thì tỷ lệ quay đầu là 100%.
Trên tay cô xách chiếc túi Hermès Birkin mới nhất, trị giá sáu con số, cao hơn mức lương hàng năm của những công nhân văn phòng bình thường.
Xét về ngoại hình, mặc dù không thể so sánh với vẻ đẹp tuyệt trần của Sở Mai Dung, Đường An Ni, nhưng vẫn vẫn được coi là khá xinh đẹp.
Tuy nhiên, giữa hai lông mày của cô ấy lộ ra vẻ phong tình quyến rũ, khóe mắt hơi hếch lên và đôi môi đỏ rực khiến người ta có cảm giác không tự nhiên, thoạt nhìn thì cô ấy là kiểu phụ nữ khoa trương và nói năng tùy tiện!
Nếu như là quay phim thì kiểu phụ nữ này, thậm chí không cần trang điểm cũng có thể vào vai ‘hồ ly tinh’ rất hoàn mỹ.
Còn bên cạnh cô ấy là một chàng trai trạc tuổi, mặc vest, da trắng, đẹp trai, nhìn hơi giống oppa xứ kim chi.
Chỉ có đôi mắt dài hẹp hình tam giác thỉnh thoảng lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, cho người ta cảm giác âm hiểm xảo quyệt.
. . . . . . . .
Sau khi hai người xuất hiện, người phụ nữ xinh đẹp liền lao tới giường bệnh, khóc lóc một cách thảm thiết:
“Trời ơi… Anh yêu, anh sao thế này, đừng có dọa em mà!”
Thấy vậy thư ký của Vương Chấn vội vàng khuyên ngăn: “Cô chủ, cô đứng dậy trước đã, để Lục đại sư chữa trị cho sếp Vương!”
Lúc này, người đàn ông có đôi mắt tam giác cũng đi đến bên giường bệnh, đưa tay ra đỡ người đẹp, đồng thời khuyên:
“Mẹ nuôi, mẹ yên tâm đi, cha nuôi được ông trời phù hộ, cộng thêm Lục đại sư ở đây nữa, nhất định sẽ không sao!”
Mẹ nuôi?
Nghe thấy xưng hô này, Diệp Phong ở bên cạnh khẽ ngây ra, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng hiểu được quan hệ giữa mấy người này.
Cô gái xinh đẹp đó có lẽ là vợ của Vương Chấn.
Tuy nhiên khoảng cách tuổi tác giữa hai người chênh lệch lớn vậy, tuyệt đối không phải vợ đầu tiên, có lẽ cô ta là vợ đời thứ mấy của Vương Chấn cũng nên.
Người đàn ông mắt tam giác đó có lẽ là con trai nuôi của Vương Chấn.
Nhưng Diệp Phong cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nếu như cô ta là vợ của Vương Chấn, sao đến tận bây giờ mới tới.
Hơn nữa còn ăn mặc lồng lộn như vậy, giống như tham gia một buổi hẹn hò vậy.
Đặc biệt là đôi giày cao gót hơn mười phân kia, hoàn toàn không thể đi nhanh được, nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ!
Lúc này cô gái xinh đẹp mới nhìn về phía Lục Vân Phong bên cạnh, lo lắng hỏi: “Lục đại sư, bệnh tình của chồng tôi… rốt cuộc như thế nào rồi?”
“Haiz…”
Đột nhiên Lục Vân Phong thở dài một hơi, nhìn về phía Vương Chấn sắc mặt xám xịt như tro tàn trên giường bạn, chắp tay về phía cô gái xinh đẹp nói: “Chị dâu, Lục mỗ hổ thẹn! Anh Vương… anh ấy… anh ấy… e là không chịu nổi mấy phút nữa!”
Nói đến cuối cùng, giọng của Lục Vân Phong cứng lại.
Hổ thẹn, khó chịu, hối hận… Rất nhiều cảm xúc dâng trào.
Mặc dù Lục Vân Phong không cho rằng kỹ thuật châm cứu của mình có vấn đề, nhưng đến cuối cùng ông ta vẫn không cứu được Vương Chấn, khiến cho sức lực và tinh thần của ông ta lập tức suy sụp, như thể già hơn vài tuổi.
Sau khi nghe thấy những lời này của Lục Vân Phong, trong đôi mắt hiện lên sự vui mừng nhưng lập tức biến mất trong nháy mắt.
Dường như phát hiện ra gì đó, cô ta vội vàng dùng tay che mặt, quỳ sạp bên giường bệnh, khóc lóc thảm thiết: “Huhu… Anh yêu, anh nói xem nếu anh chết rồi thì em biết phải làm sao đây! Hu hu hu…”
Vì cô ta đang khóc đến nấc lên, cộng thêm tư thế che mặt, khiến cho người ta không thể nhìn được ánh mắt cô ta.
Nhưng với góc độ của Diệp Phong thì có thể nhìn thấy được lúc này khóe miệng khẽ nhếch lên, nở nụ cười ác độc.
Nụ cười này khiến cho người ta lạnh tóc gáy.
Lúc này người đàn ông mắt tam giác quỳ phịch một tiếng xuống đất, đôi mắt đỏ hoe dường như đang kìm nén nỗi buồn, gằn từng chữ nói:
“Cha nuôi, con bất hiếu, cha vất vả cả đời chưa được hưởng hạnh phúc, không ngờ cha lại đi như vậy! Nhưng cha yên tâm, con đảm bảo sẽ tổ chức tang lễ chu đáo cho cha!”
“Tuyệt đối sẽ không khiến tập đoàn Chính Thái mà cha gày công gây dựng bị hủy hoại! Con bảo đảm với cha, nhất định sẽ khiến tập đoàn ngày càng vinh quang và phát đạt, để cha ở trên trời có thể yên tâm!”
…
Nghe được người đàn ông với đôi mắt tam giác nói như vậy, Diệp Phong khẽ nhíu mày, càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Từ những lời nói của anh ta, Diệp Phong không cảm thấy chút đau buồn nào, một câu hai câu đều nhắc tới tập đoàn, như thể đang rất mong chờ được tiếp quản vậy.
Ngay sau đó người đàn ông mắt tam giác đi tới bên cạnh mỹ nữ, đỡ cô ta dậy, trầm giọng nói: “Mẹ nuôi, mẹ đừng quá đau lòng, tuyệt đối đừng để hại đến sức khỏe! Cho dù cha nuôi đã qua đời, con sẽ thay ông ấy chăm sóc mẹ thật tốt!”
Cũng không biết vì sao Diệp Phong cứ cảm thấy trong ánh mắt của hai người họ nhìn nhau có một cảm giác rất đắc ý.
Đương nhiên Diệp Phong cũng không quên mục đích thật sự của mình khi tới đây.
Nếu như Vương Chấn ngỏm như vậy thì e là Diệp Phong không thể lấy được pháp khí trong tay ông ta.
Do dự một chút, Diệp Phong đột nhiên tiến lên một bước nói với Lục Vân Phong: “Lục đại sư, chi bằng để ta thử một chút?”
“Thử? Thử cái gì?”
Nghe thấy lời của Diệp Phong, Lục Vân Phong sửng sốt, vô thức hỏi.
Diệp Phong chỉ vào Vương Chấn trên giường bệnh, trầm giọng nói: “Đương nhiên là thử cứu ông Vương rồi!”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Diệp Phong.
Trước đó, bọn họ đều ngó lơ cậu thiếu niên này, không ngờ rằng bây giờ cậu lại nói ra những lời kinh thiên động địa như vậy!
Lục vân Phong, Vua châm cứu Giang Nam đã đích thân tuyên bố giấy báo tử cho Vương Chấn, bây giờ cậu thanh niên này lại buông lời ngông cuồng như vậy, chẳng phải ngụ ý rằng y thuật của cậu cao hơn Lục Vân Phong sao?
Lục Vân Phong còn chưa lên tiếng, mắt tam giác ở bên cạnh đã nhảy ra, hung tợn trừng mắt với Diệp Phong, tức giận nói:
“Thằng nhãi, mày là ai, sao lại xuất hiện ở đây, còn không mau cút ra ngoài cho tao!”
Vừa dứt lời tất cả mọi người đều nhìn nhau, phát hiện ở đây không một ai biết Diệp Phong cả, cũng không biết vì sao lại xuất hiện trong phòng cấp cứu này.
Lúc này, Diệp Phong nhìn mắt tam giác, lạnh lùng nói: “Tôi tới đây đương nhiên là để chữa trị cho ông Vương rồi! Anh căng thẳng như vậy… Liệu có phải là không hi vọng ông Vương được cứu sống à?”
Cậu vừa dứt lời, khuôn mặt mắt tam giác hiện lên vẻ hoảng loạn, nhưng giây tiếp theo liền hung tợn trở lại, chỉ vào mặt Diệp Phong chửi bới:
“Đừng có ngậm máu phun người! Một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch như mày, bằng cấp không có, làm sao có tư cách chữa trị cho cha nuôi của tao, nếu như xảy ra vấn đề gì thì ai chịu trách nhiệm? Hơn nữa… đến Lục đại sư cũng đã bó tay rồi, mày có cách gì được chứ?”
“Ha ha… dù sao không phải mấy người đều cho rằng, ông Vương đã hết đường cứu chữa rồi sao, tôi thấy các người đang mong ngóng tổ chức tang lễ cho ông ấy lắm rồi! Chi bằng còn nước còn tát, để tôi thử xem!”, Diệp Phong trầm giọng nói.