• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Vân Phi phá lên cười, vang vọng cả con phố cổ.

Niềm vui của hắn chính là dùng tiền đập người!

Nếu như là trong phim, một nhân vật phản diện như vậy có thể sẽ sống không nổi ba tập.

Chỉ đáng tiếc, đây là hiện thực, thân là cậu chủ nhà họ Giang với khối lượng tài sản lên tới hàng chục tỷ, sống cuộc sống tốt hơn vô số người trên thế giới này!

Trên đời này có tiền mua tiên cũng được!

Bây giờ hắn chỉ bỏ ra và trăm nghìn, toàn bộ dư luận đều đang đứng về phía hắn.

Đối với hắn, Diệp Phong chỉ là một thằng nhãi nghèo, lấy gì mà đấu với hắn chứ?

Thực chất với thân phận của Giang Vân Phi, loại bảo vật quý giá nào mà chưa từng thấy, nhưng bảo vật trước mặt này, thực sự khiến hắn động lòng.

Một tháng trước, một vị thượng si đắc đạo tới tỉnh Giang Nam, thể hiện thủ đoạn biến hóa tuyệt thế, được tứ đại gia tộc coi là khách quý.

Vị thượng sư đó tới chỉ có một mục đích, chính là thu thập các loại bảo vật thiên địa, nếu có gia tộc nào có thể dâng bảo vật, thượng sư có thể đồng ý một điều kiện của họ.

Nửa tháng trước, Thiệu Hưng nhà họ Du đã tìm thấy một miếng sắt lạnh vạn năm, dâng cho thượng sư.

Vốn dĩ gia chủ nhà họ Du đã gần 90 tuổi, là một ông lão già nua, bước nửa chân qua cửa địa ngục rồi.

Vị thượng sư đó đích thân ra tay, cứu được nửa cái mạng của ông ta.

Sau một đêm, gia chủ nhà họ Du giống như cây khô mùa xuân đột nhiên đâm chồi nảy lộc, tràn đầy sức sống và sinh lực, như thể trẻ ra hai mươi ba mươi tuổi, tràn đầy sức sống, có thể sống tiếp 17 hay 8 năm mà không có vấn đề gì!

Ngay lập tức, những con cháu của các gia tộc khác đều ghen tị chết đi được, điên cuồng chạy đi tìm kiếm bảo vật.

Nhưng mà, bảo vật bình thường căn bản không lọt vào mắt vị thượng sư kia, chỉ có bảo vật thật sự ẩn chứa linh khí, mới có thể được thượng sư sủng ái!

Giang Vân Phi đặc biệt chạy tới núi Thiên Đài, mời vị Ngô đạo trưởng bên cạnh.

Cung Bách Đồng núi Thiên Thai, trong luân hồi chính đỉnh như ngọa long, ngọc nữ, tử tiêu được xưng nhà “Kim đình động thiên”, là tổ đình của đạo giáo Nam Tông Hoa Hạ, ‘Tử Dương chân nhân’, người tạo ra Nam Tông Trương Bá Đoan đã tạo ra thuật giả kim ở đây.

Mà vị Ngô đạo trưởng này chính là quan chủ của Bách Đồng hiện giờ, thân phận bất phàm, Giang Vân Phi phải bỏ ra cái giá trên trời mới mời được ông ta xuống núi.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là cái la bàn trong tay ông ta, tương truyền rằng năm đó được Tử Dương chân nhân sử dụng để xem bát quái tính mệnh, huyền diệu phi thường.

Nhưng đến bây giờ, hầu hết đạo pháp đều đã thất truyền, tuy nhiên chiếc la bàn này vẫn có các đạo pháp huyền diệu khác, có thể cảm nhận được các bảo vật của thiên địa và thiên địa trong phạm vi một nghìn km.

Vừa rồi Giang Vân Phi và Ngô đạo trưởng cũng muốn thử vận may ở con phố cổ này, nhưng họ không ngờ rằng la bàn lại phản ứng lại, và họ đã lao thẳng đến đây.



Lúc này khi nhìn thấy dáng vẻ ức hiếp người quá đáng của Giang Vân Phi, lông mày Diệp Phong cau chặt lại, bây giờ cậu đã lâm vào tình huyến vô cùng bị động.

Tên Ngô đạo trưởng cầm la bàn thực lực thâm sâu khó đoán, cho dù Diệp Phong có thể đánh bại ông ta, nhưng không thể giết người trên phố được.

Còn Giang Vân Phi không phải loại cậu chủ gắn mác như Hoa Anh Kiệt, với thế lực của nhà họ Giang, nếu như thực sự đối phó với hắn, e là rất khó với Diệp Phong lúc này.

Đúng lúc này tiếng của ông Ngụy vang lên bên tai Diệp Phong: “Tiểu Phong, bản tôn có một cách phá vỡ thế cục, có thể hoàn toàn thay đổi cục diện hiện tại, cậu nghe cho kỹ đây!”

Một lúc sau sau khi nghe những lời ông Ngụy nói, sắc mặt Diệp Phong tràn đầy nghi ngờ, tự hỏi: “Ông Ngụy, ông đang lừa tôi sao?”

“Nực cười! Với thân phận của bản tôn thì lừa cậu làm gì? Mau giải quyết đống rắc rối này rồi quay về đi, thứ cậu cầm trong tay là bảo vật hiếm có đấy!”

Thấy ông Ngụy nói chắc nịch như vậy, Diệp Phong cũng không tiếp tục nghi ngờ nữa, chậm rãi đặt miếng sắt xuống đất.

Thấy động tác này, Giang Vân Phi còn tưởng rằng cậu sợ rồi, trên mặt liền nở nụ cười tự mãn.

Ông chủ mặt mẽo tiến lại hai bước, muốn lấy miếng sắt này lại.

Đúng lúc này, Diệp Phong lại ngăn ông ta lại, trầm giọng nói: “Ông chủ, ông có muốn chữa chứng mặt cong mắt lé, trở lại thành người bình thường không?”

“Muốn! Sao lại không muốn được chứ?”

Ông chủ mặt méo nói: “Nhưng bây giờ mày nói chuyện này làm gì?”

“Ha ha… Nếu như tôi nói, bây giờ tôi có thể thay ông chịu căn bệnh này?”, Diệp Phong cười khẽ nói.

“Cái gì?”

Nghe thấy lời của Diệp Phong, đồng tử của ông chủ mặt méo co rút lại, vô thức nói: “Thằng nhóc, mày đùa cái gì vậy? Bệnh này của tao, một năm nay đi khắp các chuyên gia Giang Nam chuẩn đoán đều không có tiến triển gì, một thằng nhóc như mày thì hiểu cái gì chứ?”

Lúc này Giang Vân Phi cũng nhìn về phía Diệp Phong, nhạo báng: “Ha ha… Thằng nhãi nghèo, bây giờ chó cùng dứt giậu rồi à? Lại có thể nghĩ ra được suy nghĩ hoang đường như vậy, thật nực cười! Chém gió thì cũng đừng có chém quá như vậy, sao mày không nói mình là Hoa Đà tái thế đi,

Trước lời chế nhạo của Giang Vân Phi, Diệp Phong coi như không nghe thấy, ngược lại dùng tay đập vào tai, nhìn đông ngó tây nói: “Ơ? Chó hoang ở đâu, cứ sủa vào tai tôi!”

“Thằng nhãi, muốn chết à!”

Thấy Diệp Phong coi mình là chó hoang, Giang vân Phi vô cùng tức giận, khuôn mặt méo mó, trở nên rất hung dữ, hai tay nắm chặt lại, như thể sẽ ra tay bất cứ lúc nào.

Nhưng lúc này Ngô đạo trưởng kéo tay hắn lại, khuyên ngăn: “Cậu Giang, cậu là cơ thể quý giá, ra tay với loại nghèo kiết xác này, hạ thấp giá trị của bản thân! “

Nghe thấy lời này của Ngô đạo trưởng, Giang Vân Phi mới từ từ buông lỏng tay, gạt bỏ ý định ra tay, tuy nhiên nhìn ánh mắt Diệp Phong tràn đầy tàn nhẫn, ánh sáng lập lòe bất định, cũng không biết cậu đang nghĩ gì.



Đột nhiên Diệp Phong nghiêm túc nhìn ông chủ mặt méo nói: “Ông chủ, nếu như tôi có thể chữa khỏi bệnh của ông, ông có thể thừa nhận rằng miếng sắt này là của tôi không?”

“Chuyện này…”

Ông chủ mặt méo nghe thấy vậy, do dự một lúc, mặc dù ông ta biết hi vọng rất mong manh, nhưng vẫn muốn thử một chút.

Dù sao mục đích hiện giờ của ông ta là mình có thể trở sống như một người bình thường, được con gái yêu thương và công nhận.

Cho dù bán đi miếng sắt đó, kiếm được một triệu từ chỗ Giang Vân Phi, ông ta vẫn phải cầm số tiền đó đi trị liệu, hơn nữa cho dù ra nước ngoài, cũng chưa chắc đã có thể chữa được.

Nếu như bây giờ Diệp Phong thực sự có thể chữa được cho ông ta, vậy thì ông ta cần gì phải đi xa nữa?

Nghĩ đến đây ông chủ mặt méo nói với Diệp Phong: “Cậu bạn, tôi đồng ý cho cậu một cơ hội! Nếu như cậu có thể chữa khỏi cho tôi, miếng sắt này sẽ là của cậu!”

Thấy ông chủ mặt méo đột nhiên thay đổi, Giang Vân Phi ở bên cạnh tức nổ đom đóm mắt.

Tuy nhiên khi suy nghĩ lại, Diệp Phong nhất định là nói bừa, căn bệnh khiến toàn bộ bác sĩ nổi tiếng ở Giang Nam đều bó tay, một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch như cậu thì làm sao có thể chữa khỏi được chứ?

Nhưng lúc này Diệp Phong đột nhiên nói với ông chủ mặt méo: “Quyết định vậy đi! Bây giờ tôi sẽ chữa bệnh cho ông nhé!”

“Ở đây?”

Ông chủ mặt méo có chút khó hiểu, ông ta tưởng rằng chữa loại bệnh này ít nhất cũng cần thiết bị gì đó.

Giây tiếp theo, trước ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Phong bước tới trước mặt ông lão mặt méo, sau đó giơ tay trái lên một cách thô bạo và tát vào má phải của ông ta một cách hung ác!

“Bốp!”

“Bốp!”

“Bốp!”

Ba tiếng tát chói tai vang vọng cả hội trường.

Ngay lập tức, ông chủ mặt méo bị đánh đến chết lặng, mọi người xung quanh cũng ngây người!

Ông ta không thể ngờ được, Diệp Phong lại làm ra hành động ngông cuồng như vậy.

Đây rõ ràng không phải chữa bệnh mà là tìm cớ trút giận.

Phải mất hơn mười giây, ông chủ mặt méo mới hoàn hồn sau cú sốc, sau đó khuôn mặt tái nhợt vì tức giận, ông ta nghiến răng nhìn Diệp Phong, khàn giọng nói: “Thằng chó, mày dám đánh tao, muốn chết à!”

Ngay sau đó, ông ta siết chặt nắm tay phải, chuẩn bị đấm vào mặt Diệp Phong.

Lúc này, một tiếng kêu đột nhiên vang lên:

“Hả? Hồ Méo, miệng và mắt của ông sao không méo nữa rồi? Hình như khỏi hẳn rồi!”

“Thực sự không méo nữa rồi! Là mắt tôi hoa rồi sao?”

“Trời ơi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi!”

Nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao của mọi người, ông chủ mặt méo vô thức đưa tay sờ vào bên phải mặt mình, sau đó toàn thân run lên, lập tức lấy điện thoại di động ra đặt ở chế độ "tự sướng" và chụp một bức ảnh khuôn mặt của chính mình.

Không chụp không biết, vừa chụp dọa hết hồn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK