Ở chế độ chụp ảnh tự sướng, khuôn mặt với cái miệng méo xệch của ông chủ hiện lên rõ nét trên màn hình điện thoại.
Nhưng bây giờ anh ta bỗng nhận ra căn bệnh dai dẳng đeo bám anh ta trong một năm đã được chữa khỏi một cách thần kỳ sau vài cú tát của Diệp Phong.
Miệng không còn méo nữa, mắt không còn lệch.
Thậm chí cả tướng mạo cũng không có cảm giác xấu xí như trước kia, cũng dễ nhìn hơn rất nhiều.
Dường như vẫn không tin lắm, anh ta cầm điện thoại soi đi soi lại mấy lần, sau đó nước mắt lưng tròng, mừng rơi nước mắt rồi hét lên.
“Ha ha ha… Bệnh của mình khỏi rồi. Mấy người không thể gọi tôi là Hồ Méo nữa, ông đây tên là Hồ Đại Hải, Hồ - Đại – Hải”.
Giọng Hồ Đại Hải vang lên khắp nơi đó hệt như trút hết mọi oán giận trong một năm nay.
Lúc này những người bán hàng rong ở khu vực xung quanh mới nhớ ra tên thật của anh ta đúng là Hồ Đại Hải, nhưng kể từ khi anh ta bị liệt mặt, mọi người đã lấy biệt danh “Hồ Méo” để chế giễu anh ta.
Nhìn bộ dạng mừng rỡ của Hồ Đại Hải, Diệp Phong ở một bên cười khẩy nói: “Hừ... vẫn chưa khỏi bệnh đâu, anh vui mừng thế làm gì? Mấy cái tát này là để anh khôi phục lại một chút mà thôi”.
Nghe thế, nụ cười của Hồ Đại Hải bỗng cứng đờ, vội vàng nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt rực lửa nói: “Người anh em, à không… thần y, cầu xin cậu đánh tôi đi! Tiếp tục đánh tôi, dùng sức đánh, đánh mạnh vào, đánh sao cũng được”.
Đây là lần đầu tiên mọi người xung quanh nghe thấy một yêu cầu “không có tự trọng” như vậy.
Nhưng dù họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn bệnh méo miệng của Hồ Đại Hải có thể được chữa khỏi có liên quan đến mấy cú tát trước đó của Diệp Phong.
Lúc này Hồ Đại Hải mới nhớ lại vừa rồi khi Diệp Phong đánh mấy cú vào mặt, anh ta không hề cảm thấy đau.
Nhưng hình như anh ta có cảm giác một luồng nhiệt khó tả truyền vào phần cơ mặt của anh ta thông qua lòng bàn tay, còn có một thần lực thần kỳ, có tác dụng giãn cơ.
Lúc này ánh mắt Hồ Đại Hải nhìn Diệp Phong không còn vẻ lạnh nhạt nữa mà rất cung kính.
“Ha ha… không phải không thể chữa bệnh cho anh, nhưng mà…”
Diệp Phong cố ý kéo dài giọng nói, sau đó lại khiêu khích liếc nhìn Giang Vân Phi sắc mặt trắng bệch: “Bây giờ anh nói xem rốt cuộc miếng sắt đó là của ai?”
“Thần y, là của cậu, đương nhiên là của cậu. Lúc nãy tôi nhất thời ngu muội nói sai, mong thần y lượng thứ”.
Nói rồi Hồ Đại Hải vội vàng nhặt năm tờ một trăm tệ dưới chân Diệp Phong, sau đó đẩy khối sắt đen sang bên cạnh anh ta.
…
Thấy thế Giang Vân Phi ở một bên tức giận chỉ vào Hồ Đại Hải mắng: “Anh… anh dám nuốt lời, không cần một triệu tệ nữa sao?”
“Xí! Tôi lấy một triệu tệ cũng không được chữa khỏi bệnh”, Hồ Đại Hải khinh thường nói.
“Chỉ cần anh đưa miếng sắt này cho tôi, tôi sẽ cho anh hai triệu tệ, không… năm triệu tệ”, Giang Vân Phi giận dữ hét lên, như muốn thử lại lần cuối.
“Hừ… anh có cho tôi mười triệu tệ cũng không cần”.
Hồ Đại Hải kiên quyết nói, sau đó lại ghét bỏ xua tay với Giang Vân Phi như thể đang đuổi ruồi bọ.
Điều quan trọng nhất với anh ta hiện giờ là chữa khỏi bệnh của mình, sau đó có thể sống một cuộc sống bình thường, phụ nữ cũng sẽ không còn chê anh ta nữa.
Thấy mình lại bị một tên bán hàng rong từ chối, Giang Vân Phi tức đến mức cả người run lên, bộ dạng ngang ngược trước đó cũng không còn nữa, gương mặt tuấn tú méo xẹo, vô cùng hung dữ.
Với tiền tài của nhà họ Giang, để có được bảo vật này, dù có bỏ ra một trăm triệu tệ cũng không thành vấn đề chứ đừng nói là mười triệu tệ.
Nhưng Giang Vân Phi biết dù bây giờ mình có đưa ra giá cao hơn, Hồ Đại Hải cũng không thay đổi ý định.
Lúc này Diệp Phong lại bước đến trước mặt Hồ Đại Hải, giơ tay lên định tát vào mặt anh ta.
Nhìn thấy động tác này, Hồ Đại Hải không phản cảm, ngược lại còn vươn cổ đến, mỉm cười, chỉ ước gì có thể sáp mặt đến gần Diệp Phong để cậu đánh mạnh hơn.
Thấy thế mặc dù vẻ mặt của Diệp Phong vẫn rất bình tĩnh nhưng trong lòng đã cười nắc nẻ.
Thật ra ba cú tát vừa rồi đã chữa khỏi di chứng mặt liệt của Hồ Đại Hải rồi.
Bây giờ chẳng qua Diệp Phong muốn trừng phạt cái tội không giữ chữ tín của Hồ Đại Hải nên mới bịa ra cớ này thôi.
Diệp Phong vốn dĩ đã lâm vào khó khăn trước sự chèn ép bằng tiền tài của Giang Vân Phi.
Nhưng ông Ngụy bỗng nói với cậu có một cách để chữa khỏi bệnh méo miệng của Hồ Đại Hải, đó là cách tát vào mặt, phát ra lực Thanh Long từ lòng bàn tay rồi cho xâm nhập vào các tế bào trên khuôn mặt bị tổn thương, thậm chí phần mặt đã bị hoại tử của Hồ Đại Hải để kích thích sự linh hoạt của nó.
Mặc dù ông Ngụy nói rất chắc chắn nhưng Diệp Phong vẫn hơi lo lắng.
Dù sao Hồ Đại Hải cũng đã tìm đến các danh y khắp tỉnh Giang Nam vì căn bệnh này nhưng đều không có tác dụng.
Hơn nữa trước giờ cậu chưa từng nghe nói, chưa từng thấy chữa bệnh bằng cách tát vào mặt này.
Nhưng chính Diệp Phong cũng không ngờ lực Thanh Long lại thần kỳ như thế, có hiệu quả ngay tức khắc.
Chỉ ba cái tát đã có thể hoàn toàn chữa được bệnh của Hồ Đại Hải.
Diệp Phong không biết mặc dù “Tứ Linh Thần Quyết” chỉ là công pháp bình thường nhất trong mắt ông Ngụy nhưng đó lại là pháp môn tu luyện cao cấp nhất ở cả Hoa Hạ.
Nếu tin tức này được truyền ra ngoài, e là sẽ thu hút hơn một nửa cao thủ ở Hoa Hạ đến giật lấy.
Thanh Long thuộc hệ mộc, chi phối sinh tử, chính là phương pháp chữa trị tốt nhất, vô cùng tuyệt diệu, tất cả chứng bệnh khó chữa linh tinh trên đời đều không thành vấn đề với Diệp Phong.
Tu luyện đến cảnh giới cao nhất, thậm chí có tác dụng cứu sống người chết, thay da đổi thịt.
Đương nhiên Diệp Phong vẫn còn cách cảnh giới đó rất xa.
…
“Bốp! Bốp! Bốp…”
Thoáng chốc tiếng bạt tai vang lên không dứt.
Để cho Hồ Đại Hải tham lam một bài học mà Diệp Phong không hề nương tay.
Mặc dù không sử dụng nội lực đan điền nhưng với sức mạnh cơ thể bây giờ của cậu cũng đủ cho Hồ Đại Hải gục ngã.
Nhưng Hồ Đại Hải lại cứ nghĩ Diệp Phong đã chữa bệnh cho mình, dù có đau thế nào cũng vẫn híp mắt cười, trông rất buồn cười.
Đánh đủ năm, sáu phút, cũng không biết đã đánh bao nhiêu cái, Diệp Phong đã hơi mệt, mà mặt bên phải của Hồ Đại Hải cũng sưng vù.
Lúc này Diệp Phong mới dừng tay, sau đó chắp tay sau lưng bày ra khí thế cao nhân phàm trần, lạnh nhạt nói: “Được rồi, bệnh của anh đã được chữa khỏi, nhưng mà…”
“Nhưng gì nữa?”, Hồ Đại Hải hỏi.
“Có câu tâm sinh tướng, hình dáng bên ngoài của một người là hiện thân của thiện ác trong lòng. Người hiền lành thì mặt mũi rất lương thiệu, người xấu thì lúc nào cũng trông rất gian xảo, xấu xí. Nếu sau này anh còn hám lợi vì tiền, không chừng cái miệng méo này sẽ tái phát lần nữa”.
Những lời này chẳng qua chỉ là Diệp Phong nói để lừa Hồ Đại Hải.
Nhưng sau khi Diệp Phong thi triển y thuật vô cùng thần kỳ đó, địa vị của cậu trong lòng Hồ Đại Hải đã được nâng lên đến một mức chưa từng có.
Nói không quá thì chẳng khác gì là thánh chỉ trong lòng anh ta.
Ngay sau đó, Hồ Đại Hải lập tức gật đầu cong lưng nói: “Thần y yên tâm, sau này tôi sẽ hối cải, làm người tử tế”.
Xong hết mọi chuyện, Diệp Phong cúi người ôm lấy miếng sắt màu đen đó rồi định rời đi.
Không ngờ vừa đi được vài bước, phía sau lại vang lên giọng nói tức giận nghiến răng nghiến lợi của Giang Vân Phi.
“Đứng lại cho tôi”.
Nghe thế Diệp Phong dừng bước, xoay người lại giễu cợt nói.
“Ể? Cậu chủ Giang còn gì dặn dò sao? Chẳng phải lúc nãy anh đã nói có tiền thì muốn gì cũng được à? Nhưng bây giờ xem ra tiền không phải là thứ vạn năng nhỉ, ít nhất hiện giờ món bảo vật này là của tôi rồi.
À phải rồi, tôi quên mất hôm nay cậu chủ Giang còn phát phúc lợi cho mọi người, mỗi người năm ngàn tệ, cộng lại cũng tốn mấy trăm ngàn tệ nhỉ, anh đúng là rộng lượng. Nếu biết trước thì chắc chắn tôi sẽ gọi bạn của mình đến nhận tiền”.
“Cậu!”
Nghe Diệp Phong chế giễu mình, Giang Vân Phi tức đến mức cả người run lên.
Hắn không chỉ không mua được bảo vật mà còn tốn mất mấy trăm ngàn tệ.
Dù mấy trăm ngàn tệ chẳng phải là con số quá lớn với hắn nhưng hắn cũng không chấp nhận nổi sự sỉ vả này, e là mọi người ở đây đều xem hắn thành trò cười mất.
Ngay sau đó hắn nhìn Diệp Phong, đôi mắt ti hí đó lóe lên tia sáng, nói rõ từng chữ:
“Này thằng nhóc thối tha, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, bỏ bảo vật này xuống, nếu không cậu sẽ là kẻ thủ của nhà họ Giang”.
“Ha ha ha…”
Diệp Phong bỗng không kiêng nể gì bật cười: “Cậu chủ Giang, anh là cái máy đọc à? Nói đi nói lại chỉ có một câu này vậy, hơn nữa tôi thích dáng vẻ anh không vừa mắt tôi nhưng lại chẳng làm gì được tôi như lúc này đấy”.
Chương 56: Một tệ mua bảo vật
Nghe thấy lời nói cực bá đạo của Diệp Phong, đôi mắt Giang Vân Phi đỏ ngầu, siết chặt nắm đấm, như thể sắp hung hăng ra tay.
Bên kia, đạo trưởng Ngô cũng vô cùng cao ngạo, tay cầm la bàn, hung hăng nhìn Diệp Phong.
Bỗng chốc, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, như thể một trận chiến lớn sắp xảy ra.
Thấy cảnh này, người qua đường đang đứng xem lần lượt chạy tán loạn.
Bọn họ vừa chặt được năm nghìn tệ, cũng coi như là kiếm được một khoản tiền lớn, bây giờ không muốn bị liên lụy vào chuyện này.
Một lúc sau, xung quanh chỉ còn lại vài người to gan lớn mật, nhưng cũng chỉ dám đứng cách xa hàng chục mét, vươn cổ lên xem.
Diệp Phong vẫn bình tĩnh như thường, dường như không coi Giang Vân Phi và đạo trưởng Ngô ra gì.
“Tên nhãi, mau bỏ bảo vật trong tay xuống, nếu không… tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!” Giang Vân Phi hung hăng nói, chuẩn bị sẵn sàng.
“Ha ha, cậu chủ Giang, lẽ nào phong cách hàng sự của nhà họ Giang các người lại là ỷ mạnh hiếp yếu vậy sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, e rằng sẽ bị các gia tộc lớn ở Giang Nam cười nhạo cho đấy!” Diệp Phong chế nhạo.
“Hừ… ai nói tôi ỷ mạnh hiếp yếu! Tôi đang đưa ra một cái giá mà cậu không thể từ chối được!” Giang Vân Phi nói.
“Ồ?”
Nghe vậy, Diệp Phong lộ ra vẻ nghi hoặc, tò mò hỏi: “Cái giá không thể từ chối sao? Cậu chủ Giang, tôi đang rất mong chờ đấy!”
Lúc này, Giang Vân Phi đột nhiên giơ ngón trỏ tay phải lên, tạo thành số 1 trước mặt Diệp Phong.
“Một trăm triệu tệ?” Diệp Phong hỏi.
“Một tệ!”
Giang Vân Phi vừa nói, trên người vừa tỏa ra sát khí, hướng về phía Diệp Phong: “Một tệ cộng thêm cái mạng nhỏ của cậu! Thế nào, cái giá tôi đưa ra rất chân thành phải không?”
“Anh đang uy hiếp tôi sao?”, Diệp Phong nhíu mày, sắc mặt sa sầm lại.
“Ha ha ha!”
Đột nhiên, Giang Vân Phi cười lớn không chút kiêng dè, trong mắt hiện lên sự điên cuồng:
“Cậu hiểu vậy cũng không sai! Nếu cậu ngoan ngoãn giao bảo vật ra, tôi sẽ coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra! Còn nếu cậu không biết điều, gần đây an ninh ở Tô Hành cũng không tốt, một cái xác trôi trên sông chắc cũng không ai quan tâm lắm đâu!”
Thế lực của nhà họ Giang có thể hô mưa gọi gió ở Giang Nam.
Giang Vân Phi là cậu chủ nhà họ Giang, hành động luôn vô cùng độc đoán và hách dịch.
Trước đây, hắn đã quen với việc dùng tiền để đập người khác, nhưng bây giờ lại gặp phải người cứng đầu cứng cổ như Diệp Phong, hắn lại càng phải thể hiện hung ác hơn.
Hắn thấy loại người bình thường như Diệp Phong, cho dù đánh tàn phế giữa ban ngày thì thế lực của nhà họ Giang cũng có thể dễ dàng giải quyết cho hắn.
…
Đạo trưởng Ngô luôn im lặng bên cạnh đột nhiên rút một thanh kiếm gỗ từ chiếc áo đạo sĩ ra.
Trên lưỡi kiếm gắn rất nhiều phù chú màu vàng, trên đó viết rất nhiều hình thù quỷ dị bằng chu sa, tỏa ra khí tức cổ xưa khiến người ta rùng mình.
Mà lúc này, khí tức trên người đạo trưởng Ngô cũng thay đổi.
Ánh mắt ông ta sắc bén như kiếm, nhìn thẳng vào Diệp Phong, như thể khóa chặt khí tức của cậu, thậm chí còn khiến làn da lộ ra của Diệp Phong có cảm giác bị lưỡi đao chém.
Lưng ông ta thẳng tắp, chân khụy xuống, mang lại cho người ta cảm giác ông ta sắp biến thành mũi tên, bắn về phía Diệp Phong.
Cảm nhận được sự thay đổi của đạo trưởng Ngô, khóe miệng Giang Vân Phi hơi nhếch lên nở một nụ cười, hắn thầm nghĩ mời đạo trưởng Ngô với giá cao nhất ngưởng tới đây thật không uổng phí.
Ngay sau đó, Giang Vân Phi quay lại nhìn Diệp Phong với vẻ mặt đắc thắng.
Giang Vân Phi nghĩ cho dù Diệp Phong có con mắt tinh tường, biết giá trị của món bảo vật này, nhưng lúc này, cậu không thể không giao nó ra.
Bảo vật tuy tốt, nhưng nếu vì nó mà mất mạng thì cũng thật uổng phí.
Điều này ai cũng biết.
Nhưng điều nằm ngoài dự liệu của hắn là Diệp Phong cười khinh thường, hất cằm, nhìn bọn họ bằng ánh mắt cao ngạo, nói:
“Ha ha… Giang Vân Phi, đây là con át chủ bài của anh sao? Thật đáng tiếc, anh không mua nổi mạng của tôi đâu!”
“Hỗn láo!”
Nghe vậy, đạo trưởng Ngô quát lớn, chuẩn bị giơ kiếm lên tấn công.
Lúc này, Diệp Phong đột nhiên di chuyển.
Chỉ thấy cậu chậm rãi nâng chân phải lên, trên người tỏa ra khí thế mạnh mẽ, phóng ra lực Bạch Hổ, dường như có tiếng hổ gầm vang vọng khắp nơi.
Vẻ mặt của đạo trưởng Ngô chợt thay đổi, khóe mắt giật mạnh, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Trong mắt đạo trưởng Ngô, Diệp Phong như biến thành một con Bạch Hổ nuốt chửng trời đất, ngạo nghễ gầm rú, không thể ngăn cản.
“Không hay rồi!”
Một loại cảm giác nguy hiểm chưa từng có bao trùm toàn bộ người đạo trưởng Ngô, thậm chí ông ta còn cảm nhận được sự nguy hiểm chết chóc, khí huyết toàn thân như đông cứng lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Ông ta đang định kéo Giang Vân Phi lùi lại phía sau, tạm thời tránh nguy hiểm.
Nhưng…
Cuối cùng vẫn chậm một bước!
Phản ứng của ông ta rất nhanh, nhưng động tác của Diệp Phong còn nhanh hơn.
“Rầm!”
Chân phải của Diệp Phong giậm mạnh xuống mặt đất, hệt như Thái Sơn đè xuống.
“Ầm ầm ầm!”
Mặt đất làm bằng xi măng lập tức nứt lìa, khu vực xung quanh cùng rung chuyển.
Một cú giậm chân vô cùng mạnh mẽ.
Bỗng chốc, mặt đất vỡ nát cuộn trào về phía trước, như biến thành một con rồng dài, mạnh mẽ và dữ tợn, lao về phía đạo trưởng Ngô và Giang Vân Phi.
…
“Rầm!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người qua đường đứng cách đó hàng chục mét đều há hốc mồm kinh ngạc.
Một cú đạp khiến mặt đất nứt lìa, trông như một vị thần.
Cảnh tượng này giống như một bộ phim viễn tưởng nào đó bọn họ chưa từng xem.
Đạo trưởng Ngô biết rằng không có đường lui nên đành phải đập mạnh thanh kiếm gỗ tổ tiên truyền lại xuống đất.
Đúng lúc này, một con rồng khổng lồ hình thành từ đá vụn bay tới trước mặt ông ta, va chạm với thanh kiếm gỗ.
Bùa chú màu vàng trên thanh kiếm gỗ phát ra ánh sáng vàng chói mắt, những ký hiệu ma quỷ trên lá bùa quay cuồng điên loạn, như thể chúng sắp bay ra ngoài.
Uy lực của Diệp Phong vượt xa sức tưởng tượng của đạo trưởng Ngô, ông ta nắm chặt chuôi kiếm, nhưng thanh kiếm gỗ vẫn run rẩy, gần như không thể chống cự nổi nữa.
“Cậu chủ Giang, mau chạy đi! Chạy càng xa càng tốt”.
Đạo trưởng Ngô quay đầu lại hét lớn với Giang Vân Phi.
Lúc này, Giang Vân Phi mới hoàn hồn lại, toàn thân run rẩy, chạy nhanh chân.
Sau khi hắn chạy được mấy chục mét, những lá bùa màu vàng trên thanh kiếm gỗ đều bị xé toạc, không còn màu vàng óng như trước mà trở nên mờ mịt.
“Rắc!”
Thanh kiếm gỗ không chịu nổi uy lực mạnh mẽ đó nữa, nứt lìa từ giữa thanh kiếm.
Thấy vậy, trong lòng đạo trưởng Ngô rỉ máu.
Thanh kiếm gỗ này là pháp khí quý giá được tổ tiên truyền lại, giá trị của nó không thua kém gì chiếc la bàn tìm kiếm báu vật.
Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, đạo trưởng Ngô chỉ có thể đè nén đau thương cùng lửa hận trong lòng, lẩn trốn sang một bên.
Con rồng dài bằng đá vụn kia kéo dài về phía trước hơn mười mét rồi mới dừng lại.
Khi khói bụi lắng xuống, không gian im lặng chết chóc có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Tất cả ánh mắt đều tập trung vào Diệp Phong.
Mọi người không ngờ chàng thanh niên có ngoại hình bình thường này lại có uy lực lớn mạnh như vậy.
Con đường nhỏ lúc này như vừa bị đại bác bắn.
Đây là sức mạnh mà con người có thể sở hữu sao?
Diệp Phong đứng từ xa liếc nhìn Giang Vân Phi, Giang Vân Phi cảm giác như bị dã thú dõi theo, không dám động đậy.
Hắn nghĩ lại những lời mình vừa đe dọa Diệp Phong, trong lòng vô cùng sợ hãi, sợ Diệp Phong nổi điên lên sẽ làm chuyện gì đó.
“Cộc!”
“Cộc!”
“Cộc!”
Diệp Phong bước từng bước về phía Giang Vân Phi, lạnh lùng nói.
“Cậu chủ Giang, lúc nãy anh định dùng một tệ để mua món bảo vật này! Bây giờ anh nói xem mạng của anh đáng giá bao nhiêu?”
Chương 57: Lôi Kiếp Thần Mộc
Nhìn gương mặt gần ngay trước mắt của Diệp Phong, Giang Vân Phi lại giống như nhìn thấy con quái vật khủng bố gì đó, sợ tới độ sắc mặt trắng bệch, run lên lẩy bẩy.
Bây giờ, trong lòng hắn đang vô cùng hối hận.
Vốn dĩ cho rằng có đạo trưởng Ngô đi cùng thì không cần tới vệ sĩ nữa, ai mà ngờ được lại gặp phải Diệp Phong.
Thế nhưng hắn lại nghĩ, cho dù mình dẫn theo mười mấy vệ sĩ bên cạnh thì nhiều nhất cũng chỉ thay hắn giành được chút thời gian tháo chạy, kết cục cuối cùng cũng chẳng có khác biệt gì.
Ở một bên khác, mặc dù ở giây phút cuối cùng, đạo trưởng Ngô đã thành công tránh được đòn đánh khủng bố kia, nhưng thanh kiếm gỗ đào mà tổ tiên để lại bị phá hủy, dưới cảm ứng khí cơ, mặt ông ta cũng trắng bệch, khóe miệng thậm chí còn đang rỉ máu.
Cơ thể của ông ta lảo đảo sắp ngã nhào, giống như ngay giây tiếp theo sẽ ngã ngay xuống đất, rõ ràng không còn sức lực để chiến đấu tiếp.
Lúc này, cảm nhận được sự sắc lạnh bên trong giọng điệu của Diệp Phong, Giang Vân Phi đã bị dọa sợ khiếp vía, không còn dáng vẻ hống hách như khi trước nữa, vội vàng rụt đầu lại, miễn cưỡng nở một nụ cười, cố làm ra vẻ bình tĩnh, nói:
“Cậu bạn trẻ, có gì thì chúng ta cứ từ từ nói! Cậu muốn bao nhiêu tiền đều có thể thương lượng! Như vậy đi... cậu theo tôi về nhà họ Giang, tôi bảo bố ký cho cậu tờ chi phiếu một trăm triệu tệ coi như để nhận lỗi, cậu thấy thế nào?”
“Ha ha...cậu chủ Giang, anh cho rằng tôi là tên ngốc à? Theo anh về nhà họ Giang không phải sẽ cho anh cơ hội tìm người tới đối phó với tôi sao?”, Diệp Phong vừa nhìn đã nhận ra chiêu trò của Giang Vân Phi.
Nghe thấy lời này, biểu cảm trên mặt Giang Vân Phi đột nhiên cứng đờ, rõ ràng đang vô cùng bối rối.
“Cậu... cậu rốt cuộc muốn thế nào? Cùng lắm thì tôi không mua món bảo bối đó nữa, không được hay sao...”, nói tới cuối câu, bởi vì sự khiếp sợ cao độ mà trong giọng điệu của Giang Vân Phi còn mang theo cả tiếng nức nở.
Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn rơi vào hoàn cảnh không một ai giúp đỡ như vậy.
Uy lực trong cú đá kia của Diệp Phong đã dẹp tan ý định tháo chạy của hắn.
Bây giờ, hắn giống như con cá nằm trên thớt gỗ, để mặc cho người ta mổ xẻ.
“Cậu chủ Giang, tôi ghét nhất là người khác uy hiếp tôi! Có điều... tôi cũng không phải người không biết nói đạo lý! Như này đi, dưới đầu gối đàn ông có vàng, anh quỳ xuống trước mặt tôi coi như nhận lỗi là được!”, Diệp Phong cười nói.
...
“Cái gì?”
Nghe thấy lời này, đôi đồng tử của Giang Vân Phi co lại bé xíu, đầu lắc như trống bỏi, vô thức từ chối: “Không thể!”
Nói đùa cái gì vậy?
Hắn là cậu chủ của nhà họ Giang – một trong số bốn gia tộc lớn ở Giang Nam, với thân phận của hắn, trước đây tuyệt đối chưa từng bị sỉ nhục giống như vậy, thậm chí còn chẳng có ai dám đưa ra yêu cầu hoang đường giống như thế này với hắn!
Trước giờ đều là hắn chà đạp người khác, làm gì có ai dám chà đạp hắn cơ chứ!
“Nhóc con, cậu đừng có mà thái quá!”
Giang Vân Phi nghiến răng nói, mỗi một chữ đều như lọt ra từ trong kẽ răng của hắn, trong mắt thì càng ngập tràn vẻ oán hận.
“Ha ha... cậu chủ Giang, tôi nghĩ anh vẫn chưa hiểu rõ cục diện lúc này! Bây giờ, anh không có tư cách mặc cả với tôi! Nhưng nếu như anh đã từ chối tôi, vậy chắc hẳn anh đang cho rằng thân xác của mình cứng hơn cả mặt nền xi măng đấy nhỉ!”
Nói xong, Diệp Phong từ từ giơ chân lên, dáng vẻ như muốn đá về phía Giang Vân Phi.
Nhìn mặt đất giống như từng bị lửa đạn tàn phá phía bên cạnh, cảm nhận được luồng sát khí bên trong cú đá kia, Giang Vân Phi lập tức sợ khiếp vía, lớn tiếng gào lên:
“Đợi đã!”
Hắn vừa nói dứt lời, bàn chân của Diệp Phong dừng lại giữa không trung, chỉ còn cách cơ thể của Giang Vân Phi khoảng mười mấy centimet.
“Ha ha... cậu chủ Giang, nghĩ thông rồi à?”, Diệp Phong hỏi.
“Tôi... tôi...”
Trong mắt Giang Vân Phi ngập tràn vẻ khiếp sợ, lắp bắp không nói nên lời.
“Cậu chủ Giang, sự kiên nhẫn của tôi chỉ có hạn! Nếu như anh muốn thông qua phương thức này để kéo dài thời gian, vậy thì suy tính của anh không được như ý rồi!”
Cảm nhận được sát khí bừng bừng trong giọng nói của Diệp Phong, phòng tuyến tâm lý trong lòng Giang Vân Phi gần như đã tới bờ vực sụp đổ.
Một giây sau, trong mắt hắn lóe lên vẻ bất định, giống như đã hạ quyết tâm gì đó rất lớn, nghiến răng khuỵu hai gối xuống.
“Phịch!”
Đầu gối của hắn tiếp xúc trực tiếp với mặt đất cứng.
Thế nhưng so với nỗi đau về mặt thể xác thì sự sỉ nhục về tinh thần lại càng thêm giày vò hơn.
Hắn là cậu chủ của nhà họ Giang ở Dư Hàng đó, xét về thân phận địa vị thì còn lâu hạng người như Lâm Phá Thiên hay Hoa Anh Kiệt có thể so bì.
Cho dù là gia chủ nhà họ Sở - Sở Kinh Quốc, ông trùm võ đài ngầm ở Tô Hành - Chiến Thiên Qua khi gặp hắn cũng phải tỏ ra khách khí.
Nếu như tương lai hắn có thể bộc lộ tài năng rõ hơn mấy người anh em, trở thành gia chủ nhà họ Giang, vậy thì địa vị sẽ càng hiển hách hơn, thậm chí có thể trở thành một trong số những người có quyền thế nhất trong toàn tỉnh Giang Nam.
Thế nhưng bây giờ, hắn lại giống như một con chó hèn mọn quỳ bên chân Diệp Phong.
Ngay trong phút chốc, những giọt nước mắt uất ức và nhục nhã ứa ra từ trong khoé mắt hắn, bất cứ ai cũng chẳng thể tưởng tượng nổi một kẻ nhếch nhác như hắn với cậu chủ nhà họ Giang hống hách ngang ngược trước kia là cùng một người.
“Ha ha… lại còn khóc à? Vốn dĩ tôi còn cho rằng cậu chủ xuất thân từ trong gia tộc lớn có điểm gì khác với mọi người cơ đấy? Không ngờ lại không có khí phách như vậy! Xem ra tôn nghiêm của anh còn chẳng đáng một đồng nhỉ!”
Nghe thấy lời Diệp Phong nói, cơ thịt trên mặt Giang Vân Phi co rúm cả lại, cho dù những giọt nước mắt uất ức đang không ngừng chảy xuống, thế nhưng trong mắt hắn lại ngập tràn vẻ phẫn nộ ngút trời, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống luôn Diệp Phong.
Diệp Phong thấy vậy thì vẫn hết sức bình thản.
Cậu biết đối với loại người giống như Giang Vân Phi thì chẳng việc gì phải khách khí!
Dẫu sao khi trước cũng từng đắc tội rồi, thế thì cứ đắc tội cả thể luôn!
Cho dù thế nào thì sau việc này Giang Vân Phi tuyệt đối cũng sẽ báo thù cậu, thế nhưng trong lòng Diệp Phong lại không sợ hãi chút nào.
Nhà họ Giang ở Dư Hàng thì có làm sao?
Diệp Phong bây giờ đã là cường giả Tu Tiên đang bước trên con đường tu luyện, chắc chắn có thể hành động nghịch thiên!
Chỉ một nhà họ Giang nhỏ bé, cùng lắm chỉ như hòn đá ngáng chân trên chặng đường tiến lên phía trước mà thôi!
Lúc này, nhìn vào đôi mắt vô cùng oán hận của Giang Vân Phi, khoé miệng Diệp Phong khẽ nhếch lên, cười nói: “Sao thế…không phục à? Không phục thì cũng kìm nén cho tôi!”
“Cậu!”
Nghe thấy lời nói của Diệp Phong, Giang Vân Phi tức tới mức hộc máu!
Thế nhưng e sợ thực lực khủng bố của Diệp Phong, cho dù máu khắp người hắn đang sục sôi cả lên thì cũng chỉ có thể kìm nén lửa giận.
“Ha ha… sớm biết có ngày này thì ban đầu sao phải như vậy? Được rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian trên người hạng người như anh, cút đi!”
Diệp Phong nói, sau đó ôm lấy khối sắt màu đen đó, nghênh ngang bước đi.
Một bên khác, Giang Vân Phi cử động hai đầu gối sắp quỳ tới mức phát tê, lảo đảo đứng dậy.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Phong, trong mắt hắn ngập tràn vẻ tàn độc.
Trong lòng Giang Vân Phi đã quyết định, sau ngày hôm nay, cho dù phải đào ba thước đất, tìm khắp cả Giang Nam thì cũng phải tóm được Diệp Phong.
Chém cậu trăm nghìn nhát để trút nỗi uất hận trong lòng!
…
Nửa tiếng đồng hồ sau, Diệp Phong trở về nhà.
Chuyến đi tới phố đồ cổ lần này có thể nói là thu hoạch được kha khá.
Không chỉ có được ba khối phỉ thuý trong suốt, có thể dùng để chế luyện bùa hộ mệnh mà còn có được khối sắt thần bí này.
Có điều khối sắt này rốt cuộc là món bảo bối gì, cho tới bây giờ cậu vẫn mù mờ không rõ, ban nãy chỉ quan tâm đối phó với Giang Vân Phi, cũng quên mất hỏi ông Nguỵ.
Bây giờ bình tĩnh hơn, thần niệm của cậu chợt động, trong lòng thầm hỏi ông Nguỵ: “Ông Nguỵ, khối sắt này rốt cuộc là gì, tại sao lại khiến ông kích động như vậy? Lẽ nào thật sự là bảo vật đất trời quý hiếm gì sao?”
“Ha ha ha… đâu chỉ là quý hiếm? Tiểu Phong, lần này cậu thật sự nhặt được báu vật rồi! Nói thật thì tôi cũng hoài nghi cậu có phải con cưng của trời trong truyền thuyết hay không. Không những gặp được cơ thể Huyền Âm cả mười nghìn năm mới xuất hiện một lần mà còn có được Thần Mộc tuyệt thế này!”
“Thần Mộc tuyệt thế?”
Nghe thấy lời ông Nguỵ nói, Diệp Phong càng mờ mịt hơn, hỏi: “Ông Nguỵ, không phải ông đang nói đùa đấy chứ? Đây không phải một khối sắt hay sao, sao lại là gỗ được?”
“Loại Thần Mộc này đâu phải là thứ mà những kẻ phàm phu tục tử bình thường có thể hiểu được!”
Ông Nguỵ trầm giọng nói: “Tiểu Phong, khối gỗ này gọi là Lôi Kiếp Thần Mộc, nó có màu đen, cứng hơn cả sắt là bởi vì muốn hình thành một khối Thần Mộc như vậy ít nhất cần trải qua hàng vạn lần tôi luyện thiên lôi mới có thể sinh ra nó!”
Diệp Phong nghe vậy thì líu hết cả lưỡi.
Bị thiên lôi chia cắt hàng vạn lần, khối gỗ này cũng đen đủi quá rồi nhỉ, rõ ràng là một cây cột thu lôi mà!
Có điều từ phương diện khác mà nói thì cũng đủ để chứng minh sự cường hãn của loại Thần Mộc này, bị chia cắt nhiều lần như vậy mà vẫn không có chút tổn hại gì.
“Tiểu Phong, cậu không biết đâu, dùng Lôi Kiếp Thần Mộc này để luyện khí có thể khiến cho pháp bảo sở hữu thuộc tính tiên thiên chân lôi, đủ để trấn áp hàng vạn tai hoạ, thần ma không thể xâm phạm! Có Thần Mộc này, vừa khéo có thể chế luyện kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay cậu!”
Chương 58: Kiếm Lôi Kiếp
Nghe thấy lời ông Ngụy nói, Diệp Phong khiếp sợ.
Cậu không ngờ, khối sắt màu đen trông phèn ỉa này lại là Lôi Kiếp Thần Mộc khiến ông Ngụy phải khiếp sợ, không cần phải nói cũng biết nó có giá trị không hề nhỏ.
Lúc này ông Ngụy lại nói tiếp: "Lôi Kiếp Thần Mộc vừa có được sự mềm dẻo của gỗ lại có được sự sắc bén của lôi. Có điều muốn dùng nó luyện chế kiếm Thất Tinh Long Uyên của cậu thì cần tìm chỗ thích hợp!"
"Chỗ nào?", Diệp Phong vội vàng hỏi.
"Khi bản tôn luyện vũ khí, có lẽ đã dẫn động Thiên Lôi Cửu Thiên giáng thế, vậy nên ... cần phải tìm một nơi bằng phẳng rộng rãi, ít người, tốt nhất là trên đỉnh núi cao!"
Diệp Phong nghe xong, lấy điện thoại ra, tìm kiếm trên bản đồ của Tô Hành.
Thành phố Tô Hành ba mặt đều có núi, có mấy chục ngọn núi lớn nhỏ khác nhau, ví dụ như núi Phượng Hoàng, núi Ngọc Hoàng, núi Bảo Thạch, vân vân, đều là cảnh quan văn hóa lịch sử, nơi đây còn xây thêm thềm đá dành cho người đi bộ, du khách đến đây khá đông, rõ ràng không phù hợp với yêu cầu của ông Ngụy.
Còn có một số ngọn núi cách thành phố khá xa, thế núi cao, hiếm người lên đây.
Một lúc sau, Diệp Phong cuối cùng cũng chọn được ngọn núi Long Môn trong dãy núi Tây Hồ, ngọn núi có độ cao khá cao so với mực nước biển!
Bởi vì không đợi được để luyện chế pháp kiếm, cho dù đã tối rồi, nhưng Diệp Phong vẫn đóng gói Thất Tinh Long Uyên và Lôi Kiếp Thần Mộc, sau đó ra ngoài gọi một chiếc taxi, đến thẳng chân núi Long Môn, núi Long Môn có địa hình hiểm trở, con đường nên núi cũng khá dốc, khó đi.
Cho dù mang theo Lôi Kiếp Thần Mộc và Thất Tinh Long Uyên, nặng gần năm mươi cân, nhưng với Diệp Phong mà nói chỗ này chẳng đáng là bao.
Bước chân của cậu nhẹ bẫng, đi như bay, nhanh chóng lên được đỉnh núi, có điều lúc này đã là mười một rưỡi đêm.
Núi Long Môn rất ít người, mà bây giờ trên đỉnh núi rộng lớn chỉ có mình Diệp Phong.
Cậu lấy ra Lôi Kiếp Thần Mộc và Thất Tinh Long Uyên từ trong túi, đặt trên mặt đất, sau đó hỏi: "Ông Ngụy, tiếp theo phải làm thế nào?"
Vừa dứt lời, trước mắt Diệp Phong đột nhiên hiện ra một cái đỉnh bằng đồng thau được tạo hình rất cổ.
Nhìn ra xa, cái đỉnh này có tổng cộng chín chân, trên chín chân có hoa văn rồng, mà trên bề mặt đỉnh cũng được khắc rất nhiều hoa văn huyền diệu, như một pháp trận, khiến cho người ta cảm thấy nặng nề, nghiêm trang, vĩ đại.
...
"Tiểu Phong, cậu mau cho Thất Tinh Long Uyên và Lôi Kiếp Thần Mộc vào trong đỉnh, bản tôn thay cậu luyện chế pháp khí!", ông Ngụy trầm giọng nói.
Diệp Phong nghe xong không dám chậm chễ, lập tức làm theo.
Ngay giây sau, giọng ông Ngụy đột nhiên vang lên, mang theo ý chí khó có thể kháng cự, ông ấy gằn từng chữ một.
"Trên trời có nhật nguyệt tinh, thông thiên thấu địa quỷ thần khiếp sợ. Ta là tiên tôn, giang hà nhật nguyệt, sơn hải tinh thần nằm trong lòng bàn tay ta. Cửu Thiên Thần Long, nghe lệnh của ta, Tử U Thần Hỏa, luyện hóa thiên địa!"
m thanh uy nghiêm vang khắp đỉnh núi, sau đó cái đỉnh bằng đồng xanh kia dường như đáp lại, nó rung lên.
"Oong!"
Chỉ trong chốc lát, ngọn lửa ngút trời bùng lên, chiếu rọi cả màn đêm đen kịt.
Trước mắt Diệp Phong đột nhiên xuất hiện cảnh tượng không thể tin nổi.
Chỉ thấy trong chiếc đỉnh bằng đồng thau kia đột nhiên có chín con Ngũ Trảo Thần Long bay ra, xoay quanh chiếc đỉnh, trong miệng phun ra ngọn lửa màu tím, bởi vì nhiệt độ của ngọn lửa này, không gian xung quanh cũng bị ngọn lửa làm cho vặn vẹo.
Diệp Phong thấy vậy, con ngươi chợt co lại, sau đó lùi về phía sau mười mấy bước theo bản năng, trên mặt là vẻ không thể tin nổi.
Trước lúc này, khi thay Diệp Phong luyện chế Tôi Thể Đan, ông Ngụy từng nói, chiếc đỉnh này tên là Cửu Long Đỉnh, là pháp khí đỉnh cấp nhất trong tam giới, có thể luyện chế được vạn vật trên thế gian.
Có điều Diệp Phong không ngờ rằng chiếc Cửu Long Đỉnh này lại chưa chín con thần long, phun ra ngọn lửa màu tím, dường như muốn thiêu cháy linh hồn của Diệp Phong.
"Ha ha ha... Tiểu Phong, chín con thần long này là do bản tôn tốn biết bao công sức mới bắt được và phong ấn ở trong đỉnh, mà Tử U Thần Hỏa chúng phun ra cũng bất phàm, là ngọn lửa cực kỳ cao cấp để luyện đan, luyện vũ khí, được mệnh danh là Tam Thiên Nghiệp Hỏa, Phần Thiên Chi Hoả, Vạn Linh Cổ Diệc trong truyền thuyết! Phàm nhân ở thế tục chỉ có cần tiếp xúc một chút là thần hồn sẽ bị tiêu diệt!”
Diệp Phong nghe thấy vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Bùng!"
Lúc này trên trời cao đột nhiên xuất hiện một luồng sáng chói mắt, khiến cho màn đêm đen kịt bừng sáng như ban ngày.
"Đùng đùng đùng!"
Mấy giây sau, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Phong, Tử Điện Cuồng Long thô to như thần phạt đánh thẳng lên đỉnh núi.
Nhìn thấy thế trận này, nó trông như sắp đánh vào vị trí của Diệp Phong!
"Ông Ngụy, chuyện... chuyện gì thế này?"
Diệp Phong kinh ngạc hét lên, đối mặt với thứ sức mạnh nguyên thủy nhất, mạnh mẽ nhất trong tự nhiên này, giọng của cậu không khỏi run lên.
Thiên lôi giáng thế, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, toàn thân căng thẳng, thậm chí không dám hô hấp.
"Ha ha ha ha..."
Ông Ngụy nghe thấy vậy liền mỉm cười sảng khoái nói: "Tiểu Phong, chút sấm sét này đã là gì? Khi lão phu độ kiếp, cơ thể bị đánh chín mươi chín trọng thiên lôi kiếp! Huống hồ.... hôm nay sấm sét này đâu có đánh vào cậu!"
"Pháp khí xuất thế, nhất định phải xuất hiện dị tượng! Huy hoàng sáng rực, dẫn kiếm đến đây! Có vẻ như Lôi Kiếp Thần Mộc và Thất Tinh Long Uyên của cậu kết hợp rất hoàn hảo mới có thể huy động được sức mạnh của thiên lôi! Lần này nhất định có thể luyện chế ra được pháp bảo thượng phẩm!"
...
"Đùng!"
Mấy giây sau, Tử Điện Cuồng Long cuối cùng cũng đánh vào Cửu Long Đỉnh.
Cả ngọn núi như rung lên, đất trời trao đảo, dường như xảy ra động đất vậy, ngay cả Diệp Phong cũng đứng không vững.
Cơn chấn động kéo dài mấy chục phút, chiếc đỉnh mới từ từ yên lặng lại.
Ngay giây sau lưỡi kiếm sáng chói dài ba tấc từ từ nhô lên khỏi Cửu Long Đỉnh.
Nhìn ra xa, Thất Tinh Long Uyên ban đầu như thay đổi, màu đen trên thân kiếm lóe lên ánh sáng vàng kim, giống với màu sắc của Lôi kiếp Thần Mộc, nhìn kỹ lại trên lưỡi kiếm dày đặc hình dạng tia sét.
"Oong!"
Vừa xuất hiện, tiếng kiếm cao vút thanh khiết như tiếng rồng kêu vang lên, rung động đất trời, kiếm ý sắc bén như lao ra ngoài.
Thanh kiếm này giống như sự kết hợp hoàn hảo của Lôi Kiếp Thần Mộc và Thất Tinh Long Uyên.
Càng khiến Diệp Phong hiếu kỳ là cậu và thanh kiếm như có cảm ứng vô hình.
Diệp Phong thử giơ tay lên, thanh kiếm dường như cảm nhận được ý đồ của cậu, nó "ong" lên một tiếng rồi bay đến tay cậu.
Nắm lấy chuôi kiếm, Diệp Phong có cảm giác huyết mạch giao hợp, dường như thanh kiếm biến thành một phần trong cơ thể cậu vậy.
Cậu thử chém xuống, tiếng kêu phá trời vang lên thậm chí còn mang theo ánh tím của tia sét quanh quẩn trên lưỡi kiếm, lóa mắt người nhìn, mang theo sức mạnh của phong lôi, như thần binh của Lôi Công Điện Mẫu.
"Hả? Chuyện gì thế này?"
Nhìn thấy trên lưỡi kiếm lóe lên ánh điện, Diệp Phong kinh ngạc nói.
"Ha ha ha... Tiểu Phong, ban nãy khi luyện pháp khí, bản tôn đã lấy một phần sức mạnh của Cửu Thiên Thần Lôi bỏ vào trong thanh kiếm! Có điều bản tôn cũng không ngờ, lần luyện chế này không ra pháp khí thượng phẩm mà là pháp khí cực phẩm, còn chút nữa thôi là đạt đến cấp bậc bảo khí rồi!"
“Trong thanh kiếm, bản tôn còn khắc một trận pháp có thể gọi sức mạnh của sấm sét! Có điều với thực lực bây giờ của cậu không thể thúc giục nó, ít nhất phải đến Luyện Khí ngũ trọng mới được"!
Diệp Phong nghe thấy vậy, ánh mắt không giấu nổi ý cười, nhìn thanh kiếm trong tay, cậu thầm nói:
"Bây giờ nếu ngươi đã bị luyện chế thành pháp khí cực phẩm, không còn là Thất Tinh Long Uyên nữa, vậy ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên mới! Là "Kiếm Lôi Kiếp" đi!"
Vừa dứt lời kiếm Lôi Kiếp đột nhiên kêu lên, thân kiếm dao động, dường như đang đáp lời Diệp Phong.
Diệp Phong cũng huơ kiếm một hồi, phát hiện ra thanh kiếm này chỗ nào cũng tốt, chỉ là hơi to quá, hơi chói mắt!
Ở thành phố không thể mang theo người, phải che che giấu giấu không thì mấy chú công an mời lên phường uống trà mất!
Nhưng suy nghĩ này của cậu vừa hiện lên, Kiếm Lôi Kiếp chợt thu nhỏ lại, mấy giây sau biến thành hình dạng nhỏ như mặt dây chuyền, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Diệp Phong.
Nhìn thấy cảnh này Diệp Phong lại cảm thấy mừng rỡ, Kiếm Lôi Kiếp thần kỳ chẳng khác gì Gậy Như Ý của Tề Thiên Đại Thánh.
Cứ như vậy, Kiếm Lôi Kiếp sẽ không giờ rời khỏi cậu, cho dù kẻ địch đến cũng có thể gọi ra ngay lập tức!
Chương 59: Cô gái xấu xa
Sau khi nhận được kiếm Lôi Kiếp, Diệp Phong mừng như điên, lập tức xuống núi chuẩn bị về nhà.
Nhưng trên đường đến chân núi, cậu nghe thấy trên đường quốc lộ cách đấy không xa vang lên âm thanh đinh tai nhức óc, đó là đám đua xe máy đang đi chơi đêm!
Khoảng hơn ba mươi chiếc xe máy phóng như điên, dùng tốc độ hơn hai trăm kilomet trên giờ lao đến, vô cùng nhanh.
Đa phần mấy chiếc xe máy này đều là Ducati, Harley, Yamaha, đều là mấy chiếc xe có giá trị không tầm thường, giá cả đắt đỏ, còn đắt hơn nhiều so với mấy chiếc ô tô thông thường.
Có thể chơi được mấy chiếc xe máy này, đa phần đều là đám con nhà giàu muốn kích thích!
Một chiếc xe máy lao qua người Diệp Phong, cậu cũng không để ý, tiếp tục đi bên lề đường.
Nhưng ai ngờ một chiếc xe phân khối lớn hiệu Harley phiên bản giới hạn đột nhiên lao ra khỏi đám xe.
"Đùng!"
Chiếc xe như con dã thú gầm lên, khí thế đùng đùng, chỉ thấy chiếc Harley phóng qua trông vô cùng phóng khoáng, đám đua xe thấy vậy liền hú hét.
Trong quá trình phóng xe, chiếc Harley đi qua một con mương, nước bẩn trong mương văng khắp nơi, tạt thẳng lên người Diệp Phong.
Nhìn thấy cảnh này Diệp Phong nhíu mày, sắc mặt âm trầm.
Cậu có thể chắc chắn kẻ phóng xe máy kia đang cố ý làm vậy, muốn hất nước bẩn lên người cậu!
Loại người này chín phần mười muốn dùng cách này bắt nạt người bình thường, tới tìm thú vui!
Khi nước bẩn chuẩn bị văng lên tứ tung, chỉ còn cách Diệp Phong mấy centimet, Diệp Phong đột nhiên cử động.
Cơ thể cậu uốn cong ở một độ cong không thể tưởng tượng nổi, vọt sang bên cạnh, tốc độ rất nhanh, thậm chí còn xuất hiện tàn ảnh trong không trung, tránh khỏi vũng nước bẩn kia.
Ngay sau đó, Diệp Phong tiện tay nhặt lên một viên đá nhỏ, rưới nội kình trong đan điền vào trong, cong tay bắn ra.
...
"Vèo!"
Hòn đá đó như một viên đạn nó bay thẳng vào ống bô xe Harley.
"Đùng!"
Ngay giây sau, ống bô lập tức bốc khói đen, phát ra âm thanh như máy cày, sau đó tắt máy hẳn, dừng ở giữa đường.
Sau đó, hơn ba mươi chiếc mô tô cùng đồng loạt dừng lại, mấy chục ánh mắt nhìn về phía Diệp Phong, sát khí bừng bừng.
Lúc này chủ nhân lái chiếc Harley xuống xe, cho dù đội mũ bảo hiểm, nhưng Diệp Phong không ngờ rằng đây lại là một cô gái!
Vóc dáng cô ta thon thả, cô ta cao khoảng một mét bảy, đôi chân dài thẳng tắp như người mẫu được bao bọc trong chiếc quần da bó sát người, trên cơ thể hoàn toàn không có một chút thịt thừa nào.
Nhưng khác với nhưng cô gái yếu đuối thông thường khác, có thể thấy loáng thoáng nhìn thấy đường nét cơ bắp trên bắp chân cô ta, người này chắc chắn đã từng tập nhảy, luyện tập thể thao.
Di chuyển ánh mắt ra chỗ khác là phần bụng bằng phẳng trắng nõn nà, vòng eo uyển chuyển, cả rãnh bụng một một rõ ràng.
Sau đó lại nhìn lên trên là đường cong uyển chuyển thậm chí hơi khoa trương, như quả anh đào chín mọng vậy.
Mặc dù trên người cô ta chỉ mặc bộ đồ da đen sì, những bộ phận quan trọng cần giấu đều được giấu cẩn thận, nhưng vóc dáng hót hòn họt kia vẫn nổi lên dưới lớp đồ da kia, trông như khóa kéo của bộ đồ sắp tuột ra vậy.
Thân hình hoàn mỹ không tì vết này có thể so sánh với những người mẫu quốc tế, khiến cho người ta phun máu mũi.
Diệp Phong chợt cảm thấy ba mươi mấy tên lái mô tô ở xung quanh đang lén nhìn cô gái.
Đúng lúc này cô gái bước từng bước về phía Diệp Phong.
Bước chân của cô ta nhanh như bay, thậm chí khiến cho người ta cảm thấy bị trấn áp, khí thế mạnh mẽ như nữ vương
Khi đi đến trước mặt cách Diệp Phong khoảng một mét, cô ta cuối cùng cũng dừng bước sau đó cởi mũi bảo hiểm xuống, để lộ ra khuôn mặt trái xoan xinh đẹp hoàn mỹ.
Tuy nhiên cô ta lại trang điểm kiểu khói khá đậm, trên tai đeo chiếc bông tai rất lớn, môi tô son đỏ rực, nhưng tô đậm quá, cảm giác cô ta trông như quỷ hút máu vậy!
Đây rõ ràng là một cô gái hư mà!
...
Tối nay, Tần Mi Nhi vô cùng khó chịu.
Tần Mi Nhi là một đứa trẻ mồ côi, nhưng từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng chịu bất kỳ uất ức gì, mà cô ta như một cô công chúa nhỏ, vì cha nuôi kẻ nhận nuôi cô ta là ông trùm của thế giới ngầm - Chiến Thiên Qua!
Chiến Thiên Qua không con không cái, thậm chí chưa từng kết hôn vậy nên vô cùng yêu thương Tần Mi Nhi.
Tần Mi Nhi từ nhỏ đến lớn đi theo Chiến Thiên Qua, nên anh em của Chiến Thiên Qua đương nhiên cũng yêu thương đối với cô gái bôi son trát phấn này, ngậm trong miệng còn sợ tan, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Mà Tần Mi Nhi cũng học được vô số "bản lĩnh" từ những người chú này, cạy khóa, đánh bài, Vịnh Xuân Quyền, ...
Sau đó vì không để Tần Mi Nhi thấy được mặt tối của xã hội, Chiến Thiên Qua đưa cô ta đến trường cho quý tộc, tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất.
Nhưng có lẽ bị ảnh hưởng từ nhỏ nên cho dù tiếp nhận nền giáo dục tân tiến cũng không thể biến Tần Mi Nhi trở thành thục nữ được.
Từ lúc học tiểu học, mỗi lần nhập học chưa đến một tháng, cô ta đều thu phục được đám đầu gấu trong trường!
Cho dù có mấy tên không biết điều gọi xã hội đen đến đối phó cô ta nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại của Tần Mi Nhi, vài phút sau các chú sẽ phái mấy chục đàn em từng được huấn luyện đến!
Sau đó Tần Mi Nhi trở thành chị đại của trường, uy phong lẫm liệt!
Ngay cả Chiến Thiên Qua trùm của Tô Hành cũng cảm thấy đau đầu với nữ ma đầu không sợ trời không sợ đất này.
Nhưng gần đây tâm tình của Tần Mi Nhi tệ đến cực điểm.
Nguyên nhân chẳng vì gì khác, cha nuôi luôn yêu quý cô ta tự nhiên chủ động tiếp cận một thằng nhãi từ đâu đến, còn tìm mọi cách dành được hảo cảm của đối phương!
Điều này khiến một kẻ bướng bỉnh như cô ta sao có thể chấp nhận được!
Tần Mi Nhi thực sự không hiểu, tên "Diệp Phong" trong miệng cha nuôi rốt cuộc có gì tài giỏi!
Cô ta luôn tự hào trên trời dưới đất không một người đàn ông nào có thể lọt vào mắt xanh của cô ta.
Mà bây giờ trong lòng cô ta, lý tưởng lớn nhất là hoàn thành sự nghiệp mà cha nuôi chưa hoàn thành, thống nhất thế giới ngầm ở Tô Hành, trở thành nữ vương của thế giới ngầm, khiến cho đám đàn ông thối tha kia phải quỳ dưới váy cô ta.
Tối nay cha nuôi Chiến Thiên Qua của cô ta lại nhắc đến chuyện kia, thậm chí trong giọng điệu còn có ý sợ Diệp Phong không vừa mắt cô ta!
Lúc này Tần Mi Nhi vốn kiêu ngạo liền cãi nhau một trận với Chiến Thiên Qua, sau đó lén bỏ chạy, lái chiếc Harley trị giá cả mấy trăm ngàn đi hóng gió, còn gọi một đám đua xe mình quen bên ngoài cùng đến chân núi Long Môn.
Tuy nhiên đua xe không làm tâm trạng của cô ta thoải mái hơn, ngược lại khi mồ hôi túa ra tâm tình của cô ta càng kích động hơn!
Cô ta thực sự khó có thể tưởng tượng vì một tên mình chưa từng gặp mặt, cha nuôi luôn yêu chiều cô ta hôm nay lại dùng giọng điệu nặng nề trách mắng cô ta!
Trên đường, Tần Mi Nhi không biết đã rủa xả "Diệp Phong" bao nhiêu lần!
Mà khi cô ta nhìn thấy có người đi một mình bên vệ đường, không biết tại sao lửa giận trong tim cô ta chợt bùng lên, cô ta bất giác phóng xe vèo một cái, muốn hất nước bẩn lên người cậu.
Ai ngờ trộm gà còn mất nắm thóc, đối phương không những không dính nước bẩn, mà còn làm hỏng chiếc Harley của cô ta, điều này khiến cô ta càng tức giận hơn.
...
Lúc này Tần Mi Nhi đi đến trước mặt Diệp Phong, đôi lông mày lá liễu nhíu lại, mặt mày khó chịu.
Nếu như cô ta biết người trước mắt chính là Diệp Phong mình chửi rủa cả đường, không biết cô ta còn có thể làm ra chuyện điên cuồng như thế nào nữa.
Nhưng lúc này cô ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cô ta nghiến răng tức giận nói: "Nhãi, mày làm hỏng xe của tao rồi, món nợ này tính thế nào đây?"
"Xe của cô hỏng thì liên quan gì đến tôi?", hai tay Diệp Phong khoanh trước ngực, cậu lạnh lùng nói.
"Hừ... thằng nhãi, mày còn dám già mồm cãi láo! Tao nhìn thấy hết hành động ban nãy của mày qua gương chiếu hậu rồi đó!"
Tần Mi Nhi nói tiếp: "Cho mày một cơ hội, bây giờ lập tức cúi người xin lỗi tao, làm đàn em của tao, tao sẽ tha cho mày một lần!"
"Ồ?"
Diệp Phong nghe thấy vậy liền nhíu mày, không ngờ cô gái bất lương trước mặt lại muốn nhận mình làm đàn em.
Cậu bĩu môi, cười đùa nói:
"Ha ha... tôi tưởng là đang chơi trò gì cơ? Mang theo một đám đàn em đi diễu võ giương oai khắp phố, lấy việc bắt nạt người ta làm thú vui! Còn nghĩ mình ngầu lắm, thực ra trong mắt người khác các người chẳng qua chỉ là sâu mọt của xã hội thôi!"
Nghe thấy lời Diệp Phong nói, lửa giận trong lòng Tần Mi Nhi vốn đang được đè xuống cuối cùng không kìm nổi mà bùng lên như một ngọn núi lửa, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói với Diệp Phong: "Thằng nhãi, hôm nay bà đây đang bực, coi như mày đen!"
"Đang bực?"
Diệp Phong nghe thấy vậy trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ, cậu dò hỏi: "À... chắc cô đến tháng nhỉ? Nếu như vậy tôi có thể hiểu, ban nãy coi như là tôi sai!"