Da mặt dày hơn tường thành?
Nghe thấy vậy, Hoa Anh Kiệt bên ngoài mặt mày tỉnh bơ, nhưng trong lòng lại giật mình thon thót, chẳng nhẽ mấy lời mình vừa chém gió lại bị người ta vạch trần sao?
Ngay giây sau khi nhìn về phía phát ra giọng nói, hắn phát hiện ra người nói chính là Diệp Phong.
Lúc này Diệp Phong đang nhếch khóe miệng, mỉm cười thần bí, nhìn vào mắt Hoa Anh Kiệt, giống như nhìn một thằng hề đang nhảy nhót.
Cảm giác được ánh mắt khinh bỉ của cậu, Hoa Anh Kiệt tức giận không kìm được, thầm nói:
Sao lại là tên Diệp Phong này vậy!
Lúc trước khi hắn tỏ vẻ, suýt nữa quên mất sự tồn tại của Diệp Phong, ai ngờ bây giờ cậu lại chạy đến phản bác mình!
Tuy nhiên Hoa Anh Kiệt còn chưa nói gì, đàn em A Khải đã đứng ra bảo vệ, tức giận chỉ vào Diệp Phong mà nói:
"Thằng khốn này, lời cậu nói ban nãy có ý gì? Anh Hoa là bạn tốt nhất của cô An Ni đó, cô An Ni còn mời anh Hoa đi ăn cơm!"
“Đúng là nực cười!"
Diệp Phong khoanh tay trước ngực, giọng điệu lạnh lùng đến cực điểm, cậu nói:
"Hoa Anh Kiệt, cậu ăn hiếp người khác thì thôi đi, còn dám đứng trước mặt mọi người nói vớ nói vẩn, cậu nghĩ mọi người đều là kẻ ngu sao?"
Vừa dứt lời, Hoa Anh Kiệt nhíu mày, sắc mặt đen như đít nồi.
Hoa Anh Kiệt biết, nếu như chuyện mình chém gió bị bại lộ thì hắn sẽ mất hết mặt mũi, còn đắc tội với đám con nhà giàu mà hắn lừa hôm nay!
Vậy nên hôm nay hắn nhất định không được để lộ!
Nghĩ như vậy, Hoa Anh Kiệt bước về trước, trợn mắt nhìn Diệp Phong, ánh mắt lộ vẻ hung ác, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
"Diệp Phong, thằng khốn, cậu đang chất vấn tôi à? Hừ... chuyện gì cũng phải có chứng cứ, cậu nói tôi nói vớ nói vẩn, vậy cậu lấy chứng cứ của cậu ra cho mọi người xem đi!"
Theo như Hoa Anh Kiệt thấy cho dù Diệp Phong cứu được ông trùm xã hội đen Chiến Thiên Qua, từ đó có được câu lạc bộ Thanh Đằng, thậm chí có được tình yêu của Sở Mai Dung, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi!
Với thân phận của Diệp Phong, hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với ngôi sao lớn cao cao tại thượng như Đường An Ni, họ như hai đường thẳng song song vậy!
Tuy nhiên ngay giây sau, Diệp Phong lạnh lùng nói: "Hoa Anh Kiệt, cậu dám cho mọi người xem nhật ký cuộc gọi ban nãy không? Tôi nghi ngờ số điện thoại ban nãy cậu gọi chỉ là trò hề cậu tự biên tự diễn thôi!"
Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Hoa Anh Kiệt cứng đờ lại, hai mắt lóe lên vẻ hoảng loạn.
Đúng như những gì Diệp Phong nói, ban nãy hắn chỉ giả bộ nói hươu nói vượn, chứ đâu có gọi cho ai đâu.
Một khi nhật ký cuộc gọi bị lộ thì tất cả mọi thứ đều bị vạch trần!
Trong thời khắc nguy hiểm, Hoa Anh Kiệt chợt nghĩ ra một kế, hắn giả bộ khinh bỉ, cười khẩy nói:
"Hừ... Diệp Phong, cậu nghĩ cậu là ai, thẩm phán à? Dựa vào sự hoài nghi của mình cậu mà tôi phải đưa điện thoại cho cậu xem sao? Huống hồ đó là số điện thoại riêng tư của An Ni, cậu nghĩ tôi có thể dễ dàng tiết lộ à?"
Nghe thấy lời của Hoa Anh Kiệt, mọi người xung quanh cũng lặng lẽ gật đầu.
Dù sao nếu như số điện thoại này đúng là của Đường An Ni, điều này sẽ liên quan đến quyền riêng tư của cô ấy.
Lúc này đàn em A Khải nhảy ra, chỉ vào Diệp Phong với thái độ cao ngạo:
"Hừ! Diệp Phong, thằng nhãi này, cậu đừng cho rằng mình gặp may thì có thể ra vẻ ta đây trước mặt anh Hoa nhé, cậu chỉ là cái đồ giàu xổi, chẳng đáng để lọt vào mắt anh Hoa!"
"Anh Hoa chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể gọi cô Phi Lăng đến, anh ấy còn là bạn thân của cô An Ni! Hôm nay nếu như cậu có thể gọi được một ngôi sao đến, cho dù là ngôi sao hạng bét, sau này ông đây sẽ nghe lời cậu răm rắp, cậu bảo tôi đi đông, tôi chắc chắn sẽ không đi tây!”
...
Nghe thấy lời A Khải nói, sắc mặt Diệp Phong lộ ra vẻ kỳ quái, khóe miệng co giật, muốn cười nhưng không dám cười!
Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu!
Tên đàn em A Khải của Hoa Anh Kiệt này thực sự đang đẩy hắn xuống hố!
Diệp Phong vừa nghĩ đến Đường An Ni đang trên đường đến đây, khi cô ấy xuất hiện, cảnh tượng sẽ đặc sắc lắm đây.
Tuy nhiên lúc này, Hoa Anh Kiệt không cảm thấy có gì đó sai sai, tiếp tục lao vào chỗ chết, nói với Diệp Phong:
"Không sai, Diệp Phong, chỉ cần hôm nay cậu không dựa vào sức mạnh của ông Chiến tìm đến một ngôi sao thì tôi thua! Sao này tôi sẽ gọi cậu một tiếng "anh Phong", à không, tôi sẽ gọi cậu một tiếng "ông Phong" cũng được! Ở trong trường, tôi nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ đi đường vòng!"
"Đương nhiên điều kiện phải công bằng, nếu như cậu không làm được, vậy cũng phải gọi tôi như vậy! Sao nào... cậu có dám cược với tôi không?"
Nói đến cùng, Hoa Anh Kiệt ưỡn thẳng lưng, hếch lỗ mũi lên trời, điệu bộ ra vẻ đắc thắng!
"Tốt! Cứ hẹn thế, tôi cược với cậu!", Diệp Phong trầm giọng nói.
"Hả?"
Diệp Phong quả quyết đồng ý cược như vậy khiến Hoa Anh Kiệt sững sờ.
Theo như hắn thấy, loại nhà giàu mới nổi như Diệp Phong chẳng có quan hệ gì, chỉ có mỗi câu lạc bộ Thanh Đằng mà thôi!
Giống như có một núi vàng nhưng không có năng lực phát huy nó.
Tài phú là một bộ quyền pháp tổng hợp, không phải những con số xếp chồng lên nhau, khi tích lũy đến một mức độ nào đó, nó có thể đem lại tài nguyên vô hạn mà người thường không thể tưởng tượng được.
Ví dụ như tỉ phú giàu nhất Hoa Hạ Mã Vân, ông ấy là người yêu thích Thái Cực Quyền truyền thông của Hoa Hạ, xuất phát từ sở thích nên quay một bộ phim, mời các ngôi sao nổi tiếng nhất Hoa Hạ làm nhân vật phụ cùng đánh đấm với ông.
Ngôi sao võ thuật như vậy bình thường cũng tốn tầm mấy chục triệu mới mời được, hơn nữa chưa chắc họ đã chịu tham gia.
Nhưng chỉ cần một câu nói của người giàu nhất Hoa Hạ, thậm chí không cần mất một đồng nào cũng có thể khiến họ tham gia, họ thậm chí không hề oán hận lấy một câu!
Mấy ngôi sao võ thuật đó thiếu tiền sao?
Đương nhiên là không!
Nhưng thứ bọn họ muốn là tài nguyên trong tay tỉ phú kia!
Có lúc một câu nói của tỉ phú tương đương với một tấm bùa bảo vệ, có thể thay họ chắn mọi phiền phức, đây là thứ cho dù có tiền cũng không thể mua được!
Vậy nên theo như Hoa Anh Kiệt, Diệp Phong ngoài câu lạc bộ Thanh Đằng ra, chẳng có gì khác, cậu vẫn là một thằng rách mà thôi!
Nhưng bây giờ Diệp Phong lại đồng ý thẳng thừng như vậy khiến cho hắn có dự cảm không tốt.
...
Lúc này A Khải nhìn Diệp Phong lầm bầm nói: "Diệp Phong, cậu còn sững sờ cái gì, mau gọi điện gọi người ta đến đi!”
Diệp Phong nghe thấy vậy rút điện thoại ra không hề gọi chỉ xem thời gian, sau đó lạnh lùng nói.
"Chắc sắp đến rồi đấy, đợi một lúc là được!"
Nghe thấy vậy mọi người thấy khó hiểu, cảm thấy nghi ngờ.
Theo như ý của Diệp Phong, chẳng nhẽ trước khi Hoa Anh Kiệt cược, cậu đã gọi người đến rồi sao?
Lúc này hoa khôi trường Sở Mai Dung lo lắng đi đến bên Diệp Phong, nhỏ giọng nói: "Diệp Phong, có cần tôi giúp, nhà họ Sở có quan hệ không tồi với mấy công ty giải trí!"
"Ha ha... Mai Dung, tôi nhận tấm lòng của cô, có điều cô không cần lo!"
Nhìn thấy Diệp Phong nói vậy, Sở Mai Dung không nói nhiều nữa nhưng trong lòng cô chợt cảm thấy hiếu kỳ và mong đợi.
"Kẹt"
Đúng lúc này, cửa đại sảnh phòng tiệc đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Sau đó một cô gái ăn mặc kín như bưng xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhìn qua chỉ thấy đầu cô gái đội mũ lưỡi trai, trên mặt đeo một cặp kính râm lớn che hết nửa khuôn mặt, còn đen cả một cái khăn dày, cả người bịt kín như xác ướp.
Nhìn qua, cô ấy ăn mặc rất tầm thường, trên người chỉ mặc chiếc áo phông cổ tròn màu nhạt bình thường, bên dưới là chiếc quần bò màu xanh nhạt, bao lấy đôi chân dài thon dài xinh đẹp.
Sau đó cô gái cởi từng món đồ trên người xuống, khuôn mặt xinh đẹp dần dần lộ ra trước mặt mọi người.
Làn da trắng nõn nà như tuyết, long lánh trong suốt, đôi môi chúm chím sáng lóng lánh, đôi mắt như sao như trăng trên trời, khi liếc nhìn, có thể thấy nó chứa đựng linh khí của thiếu nữ, dường như có làn thu thủy chứa trong đó, không biết đã thu hút biết bao người đàn ông.
Mái tóc dài như thác rủ xuống, cho dù chỉ mặc áo phông và quần bò bình thường nhưng không thể che đậy được khí chất sạch sẽ, xinh đẹp không thể tả của cô ấy!
Trong tất cả các cô gái ở đây, chắc chỉ có mình Sở Mai Dung có thể so nhan sắc với cô!
Tuy nhiên ngay giây sau, vừa nhìn thấy khuôn mặt kia, tất cả mọi người đều sững sờ miệng há hốc.
Dường như tất cả mọi người đều có thể nhận ra thân phận của cô ấy ngay lập tức, đây chẳng phải là ngôi sao ban nãy họ vừa bàn tán sao...
Đường An Ni!