“Hách Lão Cung?”
Nghe thấy cái tên kỳ lạ này, Tần Mị Nhi khẽ cau mày, nghĩ kỹ lại dường như không thấy có gì kỳ lạ trong đó.
“Đúng vậy! Tôi tên Hách Lão Cung! Cô gọi tôi lã Lão Hách cũng được!”
Diệp Phong không tỏ vẻ gì, nhưng thầm cười trong lòng.
Nếu không phải màn đêm bao phủ thì có lẽ Tần Mị Nhi sẽ nhìn thấy khóe miệng cậu không ngừng giật giật.
“Lão… Cung?”
Đôi môi Tần Mị Nhi khẽ hé mở, thầm đọc lại.
Lúc này, Diệp Phong không thể nhịn cười được nữa, vội vàng quay người, cao giọng nói: “Có duyên gặp lại, cô Mị Nhi!”
Nói xong, cậu chợt biến mất ở hướng xa.
Nhìn bóng dáng Diệp Phong biến mất trong màn đêm, đôi mắt xinh đẹp của Tần Mị Nhi hiện một vẻ phức tạp, cô ta vô thức kéo áo, như cảm nhận được một luồng hơi ấm.
Khoảng nửa tiếng sau, Diệp Phong về đến nhà, thầm niệm trong đầu, thanh kiếm Lôi Kiếp vốn đã thu nhỏ đã khôi phục độ dài ba thước.
Ánh kiếm lạnh lẽo sắc bén khiến cả căn nhà nhập trong kiếm ý, không thể ngăn cản.
Bởi vì không gian phòng quá nhỏ, Diệp Phong cũng không dám xem nhẹ uy lực của kiếm Lôi Kiếp, sợ không cẩn thận, kiếm khí bộc phát sẽ phá hủy cả tòa nhà.
Diệp Phong lại thử thu nhỏ kiếm Lôi Kiếp đến mức nhỏ nhất, sau đó tìm một sợi dây màu đỏ, thắt nút ở chuôi kiếm, vừa hay có thể đeo lên cổ.
Kiếm Lôi Kiếp áp vào da ngực cậu, nhưng lại không hề lạnh lẽo, ngược lại Diệp Phong còn cảm nhận được huyết mạch liên thông.
Nhìn vào gương, Diệp Phong mới phát hiện ra vết cắn của Tần Mị Nhi vô cùng tàn nhẫn, có dấu răng hằn sâu, thậm chí còn có vết máu.
Diệp Phong chợt nghĩ đến điều gì đó, thi triển lực Thanh Long, khống chế luồng sức mạnh ngưng tụ trên cổ, vết thương nhanh chóng liền lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chỉ sau vài phút, làn da trên cổ đã phục hồi như thường, cực kỳ mịn màng, không hề có vết thương nào.
Thanh Long quyết sinh tử, lực Thanh Long này kỳ diệu hơn bất kỳ loại thuốc chữa bách bệnh nào trên đời.
Nếu cảnh tượng nào lọt vào mắt đám thánh thủ Hạnh Lâm kia thì e rằng sẽ đảo lộn hoàn toàn hệ thống học thuật mà họ biết.
...
Mặc dù chuyến đi đến núi Long Môn đêm nay gặp phải một số vấn đề nhỏ, nhưng nhìn chung vẫn thu hoạch được rất nhiều.
Có kiếm Lôi Kiếp bên cạnh giống như một liều thuốc trấn an cho Diệp Phong.
Nếu gặp phải kẻ địch mạnh hơn, cho dù ông Ngụy muốn giúp đỡ, nhưng thực lực của cậu quá yếu thì sức mạnh của ông Ngụy cũng không chống đỡ nổi, sẽ nổ tung mà chết.
Diệp Phong lại mời ông Ngụy triệu hồi Cửu Long Đỉnh, lấy ra ba viên phỉ thúy thủy tinh đã mua, ném vào trong đỉnh để luyện chế ngọc bội hộ thân.
Nhưng lần này, chín con thần long chưa xuất hiện đã phun ra ngọn lửa thần màu tím, ông Ngụy thấy việc luyện chế loại ngọc bội hộ thân thông thường này không cần tốn quá nhiều công sức như vậy.
Một lát sau, một luồng ánh sáng quý giá từ trong Cửu Long Đỉnh tỏa ra, chiếu sáng cả gian phòng.
Ngay sau đó, ba miếng ngọc bội bay thẳng vào tay Diệp Phong.
Diệp Phong nhìn kỹ, phát hiện ba miếng ngọc bội này to như trứng chim, rực rỡ sáng chói, bên trong có linh khí nồng đậm, vô cùng thánh khiết, vừa nhìn không biết là vật tầm thường.
“Diệp Phong, đây chỉ là ngọc bội hộ thân cấp thấp nhất, đủ để chống đỡ đòn tấn công của võ giả bình thường, cường giả tông sư chạm vào e là sẽ vỡ vụn ngay!” ông Ngụy giải thích.
“Cảm ơn ông Ngụy!” Diệp Phong cảm kích nói.
Mặc dù ông Ngụy thấy ngọc bội hộ thân này không đáng nhắc tới, nhưng Diệp Phong biết nếu nó được đưa ra đấu giá, thì sẽ thu hút vô số người giàu có vì tác dụng thần kỳ của nó.
Nhưng bây giờ Diệp Phong không thiếu tiền, đương nhiên sẽ không làm chuyện lãng phí của trời như vậy.
Anh đã có sự định cho ba miếng ngọc bội này.
Một miếng giữ lại cho mình, một viên tặng cho Sở Mai Dung như lời xin lỗi vì chuyện không hiểu phong tình hôm trước, còn một miếng khác để tặng cho bố đeo sau khi ông ấy trở về.
Vì để nuôi dưỡng Diệp Phong, bố của cậu quanh năm công tác ở nơi khác, một lần đi mấy tháng mới về, tính ra thì chắc bố cậu cũng sắp về rồi.
Diệp Phong đã quyết định sau khi bố về, cậu sẽ thuyết phục bố không cần ra ngoài kiếm tiền nữa.
Với năng lực hiện giờ, cậu hoàn toàn có thể phụng dưỡng người bố đã vất vả cả đời nuôi mình.
Trằn trọc cả đêm đến ba giờ hơn.
Diệp Phong cũng lười tới linh tuyền sau núi câu lạc bộ Thanh Đằng, nên khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu tu luyện.
Cậu vừa tiến vào Luyện Khí tứ trọng chưa được bao lâu, nên cần củng cố cảnh giới.
Nhưng nếu người khác biết được tốc độ tu luyện nhanh như tên lửa của cậu, e rằng sẽ rất ghen tị.
Đừng nói là tu tiên, cho dù là võ giả tập võ trong giới thế tục, từ sơ cấp đến tu luyện đến võ giả Tứ Phẩm cũng cần ít nhất mười mấy năm.
Vậy mà một người bình thường như Diệp Phong lại có thể tu luyện đến cảnh giới Luyện Khí tứ trọng trong vòng một tháng.
Tất nhiên, ngoài sự thần kỳ của ông Ngụy, “công thần” lớn nhất chính là Sở Mai Dung.
Bởi vì khí Huyền Âm trong cơ thể cô mới khiến thực lực của Diệp Phong tiến bộ vượt bậc.
...
Tu luyện đến sáu rưỡi sáng, Diệp Phong mở mắt, tắm rửa sạch sẽ rồi tới trường học.
Sau khi ông Ngụy đến, lúc đi học, Diệp Phong không thấy đầu đau như búa bổ nữa, kiến thức trong sách đối với cậu dễ như trở bàn tay.
Cậu không quan tâm đến tiến độ của giáo viên, mà lấy sách giáo khoa năm ngoái ra, bắt đầu tự học với tốc độ cực nhanh, khoảng hai đến ba giây đã đọc xong một trang nội dung.
Nhưng người ngoài thấy chỉ như đang lật giở sách, cũng hơi kỳ lạ.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, đến bữa trưa, cậu định đến gặp Sở Mai Dung để xin lỗi, nhưng Sở Mai Dung lại đang ngồi cùng đám học sinh nữ trong lớp, không hề tách rời.
Nếu bây giờ cậu đi tới thì chắc chắn sẽ bị đẩy lên đỉnh của sóng gió.
Bây giờ Diệp Phong chỉ muốn kín tiếng, cho nên sau khi do dự hết lần này đến lần khác, cậu quyết định đợi tan học rồi một mình đi tìm cô.
Tiết thể dục buổi chiều có hoạt động chơi bóng rổ tự do, vì không gian có hạn nên chỉ có thể chia nhóm, thay phiên nhau chơi.
Diệp Phong, Cẩu Vĩ và mấy người khác vào một nhóm, tạm thời ngồi bên ngoài nghỉ ngơi.
Lúc này, Cẩu Vĩ đột nhiên nói lớn: “Anh Phong mau nhìn kìa, hướng hai giờ, Đổng Thiến Thiến lớp 11 kìa, chân dài thật, còn đi tất đen nữa! Chậc chậc… em thích nhất là môn thể dục, lần nào cũng được mở mang tầm mắt!”
Nghe vậy, một cậu bạn đeo kính đen lắc đầu nói: “Không! Chân của Đổng Thiến Thiến khá ổn, nhưng gầy quá, không cân đối, nhìn trông như một chiếc compa vậy, một cơn gió có thể thổi bay!”
Người vừa nói là Đổng Học Bân, biệt danh là “Bốn Mắt”.
“Bốn Mắt” đã xem rất nhiều bộ phim hành động Nhật Bản, luyện ra được đôi mắt tinh tường, nghe nói cậu ta có thể nhận ra nữ diễn viên của các bộ phim thông qua các bộ phận khác nhau.
“Bốn Mắt, cậu nhìn sân cầu lông bên cạnh đi, Tô My lớp 12-9, mỗi lần tiếp cầu sóng lại trào cuồn cuộn, ít nhất cũng phải là 34D!”
“Này… Cẩu Vĩ, cậu không hiểu đâu! Chỉ có người không có chuyên môn mới nhìn ngực trước! To có vẻ đẹp của to, loại đầy đặn như trái đào mọng nước quả thực khiến người ta phát cuồng”.
“Nhưng nhỏ cũng có cái đẹp của nhỏ, kiểu mảnh mai nhẹ nhàng ấy, giống như đóa hoa sen vừa chớm nở, tràn đầy vẻ đẹp tiềm ẩn, đáng để cậu từ từ thưởng thức!”
Bốn Mắt nói với vẻ vô cùng nghiêm túc, như thể một nghệ sĩ vĩ đại đang thuật lại một thuật thuyết cổ điển nào đó.
Mọi người nhìn cậu ta với ánh mắt ngưỡng mộ, thầm nghĩ đây mới là “chuyên gia” thứ thiệt.
“Vãi, sư phụ dạy tôi với!”
Cẩu Vĩ hô to: “Bốn Mắt, cậu xem nhiều phim rồi, đã thấy ai đạt 100 điểm chưa?”
“Xí! 100 điểm đâu có dễ dàng như vậy? Người trên 90 điểm cũng chỉ có mấy người, hơn nữa đều là tuyệt sắc mỹ nữ!”
Bốn Mắt vừa dứt lời, khóe mắt chợt thoáng thấy một bóng người xinh đẹp đi tới cổng trường.
Toàn thân cậu ta run lên mãnh liệt, đồng tử co rút thành kim châm, giống như nhìn thấy một cái gì đó khó tin, cậu ta hô to:
“Một trăm điểm! Một trăm điểm!”
Chương 65: Người đẹp, cô là ai?
100 điểm? !
Nghe thấy tiếng kêu của "Bốn Mắt", tất cả những người xung quanh đều nhìn theo ánh mắt của cậu ta và nhìn về phía cổng trường.
Liền nhìn thấy một người đẹp cao gầy và lộng lẫy đang chậm rãi bước vào.
Cô gái này khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cao khoảng 1,7m, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là đôi chân thon dài, mặc dù cô ta mặc quần jean nhưng vẫn đẹp mê hồn.
Ngẩng đầu nhìn lên, chiếc áo phông trên thân hình như hơi nhỏ, kiểu giả hở rốn, trên chiếc bụng phẳng lì có một đường thắt eo rất đẹp, làn da màu đồng lộ ra sức sống khỏe khoắn của một cô gái trẻ.
Ngay cả chiếc áo phông rộng thùng thình vẫn không thể che đi đường cong cơ thể đáng tự hào của cô ta, có một làn sóng dâng trào khiến người ta phải chảy máu mũi.
Khi cô gái xuất hiện, gần như một nửa số nam sinh trên sân tập trung sự chú ý vào cô ta, ngay cả giáo viên thể dục cũng tròn mắt nhìn cô ta.
Mà dung mạo của cô ta không phải kiểu mỹ nhân truyền thống của Hoa Hạ, mà có khí chất nóng bỏng của một siêu mẫu phương Tây, lông mày lá liễu và mắt phượng, lông mày hơi nhướng lên, tạo cho người ta cảm giác nổi loạn, giống như một con mèo hoang nhỏ hoang dã và ngỗ nghịch!
Nhưng điều bắt mắt nhất là đôi môi dày gợi cảm của cô ta, khi được tô son, nó tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, khiến mọi người chỉ muốn hôn cô ta.
Cuồng dã! Nóng bỏng!
E rằng tất cả đàn ông sẽ nghĩ đến hai từ này khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ta.
Hoặc chinh phục cô ta, hoặc bị cô ta chinh phục!
"Chết tiệt! Cô gái này ngọt nước quá! Nhìn dáng người đó kìa, chậc chậc... Nhìn tôi như bị suy dinh dưỡng ấy, lát nữa phải mua một lọ Nutrition Express để bồi bổ mới được!", Cẩu Vĩ thở dài.
"Đúng vậy. So với cô ta, Tô My, hoa khôi lớp chúng ta thì đúng là không thể so sánh được!"
...
Ngay cả ở trường trung học số 1 Tô Hành, nơi có rất nhiều mỹ nhân, cũng có rất ít mỹ nhân cấp độ này, e rằng chỉ có hoa khôi của trường Sở Mai Dung mới có thể sánh ngang với cô ta.
Nhưng cô ta và Sở Mai Dung có phong cách hoàn toàn khác nhau.
Nếu Sở Mai Dung là một bông sen tuyết trên núi Thiên Sơn, thánh thiện và tao nhã, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đùa giỡn.
Thì cô ta là đóa hồng đung đưa trong gió mạnh, cuồng nhiệt nóng bỏng, khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng mỗi người đàn ông.
Nhưng vào lúc này, tất cả mọi người trong đấu trường đều rất tò mò về danh tính của người đẹp nóng bỏng đột nhiên xuất hiện này!
Họ có thể chắc chắn rằng cô ta không phải là học sinh của trường trung học số 1 Tô Hành, nếu không, một người đẹp cấp độ này đã gây chấn động toàn trường vào ngày đầu tiên nhập học rồi!
"Chẳng lẽ là học sinh chuyển trường?"
Cẩu Vĩ mong đợi nói: "Nếu có thể chuyển đến lớp của chúng ta, thì thật tuyệt!"
"Ha ha... Cẩu Vĩ, mỗi ngày đều ngắm mỹ nhân nóng bỏng như vậy, sợ là không có tâm trạng đi học ấy chứ, đến lúc đó thi lại là cái chắc!", Bốn Mắt trêu chọc nói.
"Xí! Vậy thì có là gì? Chết vì gái là cái chết khả ái!"
Sau khi người đẹp cao gầy bước vào, cô ta nhìn trái nhìn phải, như thể đang tìm kiếm ai đó.
Đột nhiên, đôi mắt cô ta sáng lên, cô ta đi thẳng về phía góc mà đám Diệp Phong, Cẩu Vĩ, Bốn Mắt đang đứng.
Nhìn thấy cảnh này, Cẩu Vĩ thốt lên: "Nhìn kìa, người đẹp đến rồi, không phải đã thích chúng ta rồi đấy chứ? Cô ấy quả là có mắt nhìn người! Tôi quả đúng là đom đóm trong đêm tối mà, cho dù có khiêm tốn thế nào thì cũng không thể che đi ánh sáng chói mắt đó!"
Lời này vừa được thốt ra, mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ chán ghét, Bốn Mắt thậm chí còn cười lạnh không thương tiếc: “Cẩu Vĩ, thôi đi, đừng có soi gương bằng nước tiểu nữa đi, mỹ nữ kia mù mới đi để ý cậu đấy?"
Ngay khi mọi người đang trò chuyện rôm rả, người đẹp cao gầy cuối cùng cũng bước đến chỗ họ.
Đôi mắt phượng nhìn thẳng vào Diệp Phong trong đám người.
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén, Diệp Phong có chút run rẩy.
Tuy nhiên, nhìn mỹ nữ trước mặt, Diệp Phong đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu. Đọc Full tại TruyenOnl.com
Trong lúc nhất thời, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, xung quanh hoàn toàn im ắng, bầu không khí có chút khó xử.
Ngay khi Diệp Phong định hỏi, đôi môi đỏ mọng gợi cảm của người phụ nữ xinh đẹp khẽ hé mở, cô ta nói một câu khiến người ta kinh ngạc——
"Chồng ---- ngoan! Sao anh lại ở đây?"
...
Chồng ngoan? !
Cách gọi của mỹ nhân với Diệp Phong giống như một tiếng sét đánh ngang tai mọi người có mặt ở đó.
"Gì?"
Nghe vậy, Diệp Phong cũng sửng sốt, lắp bắp hỏi: "Người đẹp... cô là ai? Chúng ta quen nhau sao?"
"Anh!"
Nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Diệp Phong, mỹ nhân tức giận tái mặt, chỉ vào Diệp Phong mắng:
"Giỏi lắm, thế mà đã quên tôi rồi? Tối hôm qua dưới chân núi Long Môn, anh đã làm chuyện đó với tôi sau đó đi thẳng một mạch, qua một đêm đã quên hết rồi? Anh cho rằng anh là cá, trí nhớ được có 3 giây à?"
"Hít!"
Nghe những lời này, mọi người xung quanh hít một hơi, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, ánh mắt hướng về phía Diệp Phong, đẩy cậu về phía đầu gió.
Chỉ trong một khoảnh khắc, họ đã tưởng tượng ra vở kịch lớn của năm——
Cô nam quả nữ, củi khô lửa bốc, dưới chân núi hoang, một đêm say đắm.
Nhưng giờ, cô gái đã tìm đến tận nơi, nam chính lại là một tên vô tâm, bội tình bạc nghĩa!
Lúc này, Diệp Phong lập tức nhận ra thân phận thực sự của người phụ nữ trước mặt, vội vàng nói: "Cô là Hello Kitty—à nhầm, lỡ miệng rồi, là cô Mị Nhi!"
Nghe thấy từ "Hello Kitty", Tần Mị Nhi, đứng đối diện liền đỏ mặt, nhìn Diệp Phong bằng đôi mắt phượng hung dữ, và vô thức siết chặt hai chân.
Nhưng càng làm cho cô ta tức giận chính là, Diệp Phong đã hoàn toàn quên mất cô ta!
Hơn nữa theo phản ứng vừa rồi của cậu, rất tự nhiên, hoàn toàn xuất phát từ bản năng, không phải là kiểu lạt mềm buộc chặt, điều này khiến lòng tự trọng của Tần Mỹ Nhi bị đả kích rất nhiều!
Hừm... chẳng phải mình trông rất bắt mắt hay sao?
Tuy nhiên, Tần Mị Nhi thực sự đã hiểu lầm Diệp Phong!
Tối qua, cô ta trang điểm kiểu khói dày, môi đỏ mọng và khoác áo da bó sát nóng bỏng.
Với trang phục đó, là có thể đóng vai nữ hoàng ma cà rồng mà không cần trang điểm!
Đặc biệt là ở đoạn cuối, cô ta khóc như hoa lê gặp mưa, lớp phấn trang điểm trên mặt đều nhòe hết, Diệp Phong căn bản không nhìn thấy dung mạo thật của cô ta, trong đầu chỉ nhớ đến thân hình nóng bỏng nóng bỏng của cô ta!
Hôm nay trên mặt cô ta không trang điểm, nhưng xinh đẹp hơn rất nhiều so với tối hôm qua, Diệp Phong lúc đầu cũng không nghĩ đến cô ta!
Nhưng vào lúc này, nhìn thấy Tần Mị Nhi đột nhiên xuất hiện ở trường trung học số 1 Tô Hàng, Diệp Phong càng thêm kinh ngạc.
Làm thế nào ... làm thế nào mà cô ta lại đến đây?
Chẳng lẽ cô ta đã biết thân phận thật sự của mình?
Nhưng không đúng, rõ ràng ngày hôm qua mình không hề tiết lộ thân phận!
...
Ngay khi Diệp Phong đang bối rối, Tần Mị Nhi đã nói: "Hách Lão Cung, thật tốt khi anh ở đây, giúp tôi một việc đi!"
Nói rồi, Tần Mị Nhi không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài, cô ta nắm lấy cánh tay của Diệp Phong và kéo cậu vào trong.
Nhìn thấy cảnh này, Cẩu Vĩ và những người khác đều chết lặng!
Họ không ngờ rằng mỹ nhân 100 điểm này lại có mối quan hệ "không thể tả" với Diệp Phong.
Nhưng phải biết rằng cách đây không lâu, có thông tin cho rằng hoa khôi của trường Sở Mai Dung có quan hệ tình cảm với Diệp Phong, hiện tại một cô gái xinh đẹp nóng bỏng đột nhiên xuất hiện, hét vào mặt Diệp Phong "chồng ngoan"!
Trái ôm phải ấp, đúng là phúc trời cho!
Tình huống như vậy càng khẳng định lời đồn đại Diệp Phong là cậu chủ con nhà giàu!
Đột nhiên, Cẩu Vĩ nói với Diệp Phong: "Anh Pho—"
Tuy nhiên, chưa kịp gọi hết câu, Diệp Phong đã quay đầu lại và trừng mắt nhìn hắn một cách hung dữ, khiến hắn phải nuốt ngược lời vào trong.
Diệp Phong biết, dưới tình huống này, nếu như Tần Mỹ Nhi phát hiện tối hôm qua cậu "lừa" cô ta, sợ là sẽ liều mạng với cậu mất!
"Hả? Có chuyện gì vậy?"
Lúc này, Tần Mỹ Nhi cũng đột nhiên quay đầu, nghi hoặc hỏi.
"Không có gì……"
Diệp Phong vội vàng lắc đầu như trống lắc, nói: "Tiểu thư Mị Nhi, cô muốn nhờ tôi giúp đỡ cơ mà, đây không phải là nơi để nói chuyện, đi thôi!"
Ngay sau đó, dưới ánh mắt ghen tị của tất cả nam sinh, Diệp Phong mang theo Tần Mỹ Nhi đi về phía hoa viên nhỏ hẻo lánh.
Có một người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh là một điều cực kỳ tuyệt vời.
Nhưng vào lúc này, Diệp Phong trong lòng lại không cảm thấy vui vẻ, ngược lại là không ngừng than thở.
Mối quan hệ giữa cậu và Sở Mai Dung vốn đã bê tắc lắm rồi, nếu chuyện vừa rồi truyền đến tai Sở Mai Dung, không biết cô sẽ tức giận hay thậm chí là hoàn toàn phớt lờ Diệp Phong nữa!
Chương 66: Hai cô gái chạm mặt
Cuối cùng kéo Tần Mị Nhi đến một nơi yên tĩnh, Diệp Phong nhìn xung quanh và phát hiện ra rằng không có người ngoài trong bán kính mười mấy mét.
Câụ ít sâu một hơi, hỏi: "Cô Mị Nhi, sao đột nhiên tới trường học của chúng tôi thế? Không phải đến tìm tôi trả thù đấy chứ?"
"Hừm... Ta không có nhiều thời gian như vậy! Không ngờ anh cũng học ở trường sơ trung số 1 Tô Hành thôi!", Tần Mị Nhi nói, ngữ khí có vẻ không giả tạo.
Nhưng càng như vậy, Diệp Phong càng thêm mơ hồ, tiếp tục hỏi: "Cô Mị Nhi, hôm nay cô tới đây làm gì?"
"Tôi muốn tìm một người!"
Tần Mị Nhi lạnh lùng nói, trên mặt phủ một tầng lạnh lùng, dường như người đó có thù hận sâu sắc với cô ta.
"Cô Mị Nhi, cô đang tìm ai vậy?", Diệp Phong thận trọng hỏi, nhưng đột nhiên có một cảm giác bất an vô cớ.
Khi nghe vậy, Tần Mị Nhi nghiến răng và nói:
"Diệp Phong!"
"Cái gì?!"
Nghe được câu nói của Tần Mị Nhi, Diệp Phong sắc mặt biến sắc, cơ khóe mắt giật giật, theo bản năng kêu lên một tiếng.
Lời nói của Tần Mị Nhi giống như một tảng đá lớn đập vào mặt hồ phẳng lặng, khuấy động những cơn sóng trong lòng Diệp Phong!
Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Diệp Phong, Tần Mị Nhi nhướng mày, nghi ngờ hỏi: "Sao... Anh Hách biết Diệp Phong sao?"
Nghe vậy, Diệp Phong ép buộc mình phải bình tĩnh lại, đồng thời đại não của cậu đang vận hành với tốc độ cao.
Điều chắc chắn bây giờ là Tần Mị Nhi không nhận ra rằng mình đang "lừa dối" cô ta, nếu không cô ta đã mất bình tĩnh từ lâu rồi!
Nhưng vấn đề là, cô ta đã không biết mình, tại sao lại tới trường học tìm mình?
Nghĩ đến đây, Diệp Phong quay đầu lại nhìn Tần Mị Nhi nói: "Tiểu thư Mị Nhi, tôi đúng là biết Diệp Phong, nhưng ... Tại sao cô lại tìm tới hắn?"
Nghe vậy, Tần Mị Nhi do dự một lúc rồi nói:
"Hừ... Nói cho anh biết cũng được! Còn không phải cha nuôi của tôi ép tôi giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với Diệp phong sao, chán ghét! Vì lý do này, tối hôm qua tôi đã ầm ĩ với bố nuôi một trận rồi chạy ra ngoài, ai ngờ lại xui thế, hết lần này đến lần khác gặp anh…”
Nói đến đây, Tần Mị Nhi hai má vô cớ đỏ lên, không biết đã nghĩ tới cái gì.
Lúc này, Diệp Phong đã đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra.
Hóa ra thủ phạm "Ô Long" lại là Chiến Thiên Qua!
Tuy nhiên, Diệp Phong thấy có chút kỳ lạ, với tư cách là Chiến Thiên Qua, trùm ngầm của Tô Hành, cho dù ông ta muốn kết bạn với Diệp Phong, thì câu lạc bộ Thanh Đằng mà ông ta tặng trước đây đã là một món quà vô giá rồi!
Cho dù ông ta có chuyện muốn cầu cạnh Diệp Phong, chỉ cần ông ta mở lời, Diệp Phong cũng sẽ không cự tuyệt!
Chiến Thiên Qua không cần để con gái đỡ đầu tiếp cận cậu.
Chuyện này lạ thật!
Nhưng trong lúc nhất thời, Diệp Phong không thể khám phá ra sự thật của vấn đề.
Lúc này, Tần Mị Nhi tiếp tục:
"Hách Lão Cung, hiện tại chỉ cần anh dẫn tôi đi gặp Diệp Phong, tôi sẽ quên hết chuyện ‘vô lễ’ anh làm với tôi hôm qua! Hừ... Tôi muốn xem, người mà cha đỡ đầu của tôi ca ngợi tận trời Diệp Phong, trông như thế nào!"
...
Lời này vừa nói ra, khóe miệng Diệp Phong lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Trong tình huống này, cậu sao mà biến ra một Diệp Phong được?
Nếu trực tiếp thú nhận với Tần Mị Nhi và thừa nhận rằng cậu là Diệp Phong, Tần Mị Nhi, người nhận ra đã bị lừa dối trong một thời gian dài, có thể sẽ làm điều gì đó điên rồ!
Đột nhiên, có một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu.
Nếu cậu thành công, cậu có thể tiếp tục lừa dối Tần Mị Nhi.
"Này... Anh cười cái gì?", Tần Mị Nhi nhìn mặt cậu, đột nhiên hỏi.
"Khụ khụ!"
Diệp Phong ho khan một tiếng, nhanh chóng chuyển đề tài: "Tiểu thư Mị Nhi, giờ tôi dẫn cô đi tìm Diệp Phong kia! Nhưng..."
Khi nói, cậu cố tình kéo dài giọng điệu của mình để kích thích sự tò mò.
"Nhưng cái gì?"
Tần Mị Nhi tò mò hỏi.
"Cái này……"
Diệp Phong ấp úng hồi lâu, xấu hổ nói: "Mị Nhi tiểu thư, nếu sau này gặp được 'Diệp Phong' kia, nếu như không hài lòng, xin đừng trách tôi!"
Cảm nhận được hàm ý trong giọng điệu của cậu, Tần Mị Nhi hơi nhíu mày, nhưng vẫn nói: "Chỉ cần anh dẫn tôi đi gặp Diệp Phong, ân oán giữa chúng ta sẽ được xóa bỏ! Nếu không tin, anh có thể đến Trường trung học số sáu để hỏi về tên tuổi của tôi!"
Nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Tần Mị Nhi, Diệp Phong tuy ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại vui vẻ, thầm nói:
Tần Mị Nhi ơi,Tần Mị Nhi à, không phải tôi muốn lừa cô, thật sự là bị tình thế ép buộc!
Nếu có cơ hội lần sau, tôi sẽ bù đắp cho cô!
...
Vài phút sau, Diệp Phong và Tần Mị Nhi rón rén đi đến cửa sau của lớp 12 (9).
Vì đang trong giờ học nên giáo viên và học sinh trong lớp không để ý đến họ.
Ngay sau đó, Diệp Phong hạ giọng, ghé sát vào tai Tần Mị Nhi, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, hàng cuối cùng bên trái phía trước là 'Diệp Phong'!"
Tần Mị Nhi nghe thấy thì liền nhìn về phía vị trí cậu chỉ.
Mặc dù Diệp Phong đã dặn dò cô ta trước đó, nhưng Tần Mị Nhi đã hoàn toàn chết lặng sau khi tận mắt nhìn thấy "Diệp Phong" trong truyền thuyết.
Nhìn từ xa, liền thấy đó là một tên to béo nặng ít nhất 100 kg, thân hình mập mạp như một ngọn núi lớn, bụng phệ, tròn trông như bà bầu tháng mười, quần của cậu ta như thể sắp nổ tung đến nơi…
Đầu béo tai to, mặt béo ú, mắt chỉ nhỏ bằng móng tay, như hai hạt đậu xanh trên một cái bánh lớn.
Mà trên má phải của cậu ta có một nốt ruồi đen cực lớn, trên nốt ruồi thậm chí còn có một sợi lông xoăn dài, khiến người ta sởn gai ốc.
Khuôn mặt này thì đến "quái vật xấu xí" cũng phải ngước nhìn, không khác gì con lợn, có thể trực tiếp đóng Trư Bát Giới mà không cần trang điểm!
Thấy vậy, Tần Mị Nhi đã bị tác động thị giác chưa từng có.
Sau khi sững sờ hơn mười giây, đôi môi dày của cô ta đột nhiên mở rộng, như thể cô ta sắp hét lên ngay lập tức.
Thấy vậy, Diệp Phong nhanh như tia chớp, dùng tay phải bịt miệng cô ta lại, ghé vào tai cô ta thì thầm: “Cô Mị Nhi, đừng kích động, sẽ bị học sinh trong lớp phát hiện, thế sẽ xong đời đó”.
Sau khi nghe điều này, Tần Mị Nhi nhanh chóng gật đầu.
Sau khi xác định cô ta sẽ không hét lên, Diệp Phong mới chậm rãi buông tay ra.
Nhưng mà lúc này, cậu chú ý tới sắc mặt tái nhợt của Tần Mị Nhi, thân thể mềm mại không tự chủ được run rẩy, trong mắt phượng hiện lên một tia tuyệt vọng khó có thể diễn tả, khiến người ta đau lòng.
Khoảnh khắc tiếp theo, những giọt nước mắt pha lê lấp lánh trong mắt cô ta lăn xuống má.
Nhìn thấy cô ta sắp khóc, trong lòng Diệp Phong run lên, tự hỏi mình làm có quá đáng hay không.
Do dự một lúc lâu, cậu mới an ủi: "Tiểu thư Mị Nhi, 'Diệp Phong' chỉ là hơi xấu thôi, cô không cần phải thất vọng như vậy! Cùng lắm thì... chỉ là không gặp nữa thôi!"
"Vù vù vù..."
Ai ngờ lúc này, Tần Mị Nhi đột nhiên nghẹn ngào, thấp giọng nói: "Cha đỡ đầu của tôi muốn tôi lấy Diệp Phong này, hơn nữa còn giả bộ tôi không xứng với hắn! Huhuhu… Làm sao tôi có thể không xứng đáng với con quái vật xấu xí này chứ!"
Trong lúc nhất thời, nước mắt của Tần Mị Nhi không thể ngừng được và đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
"Cô Mị Nhi, đừng khóc!"
Diệp Phong hoàn toàn không nói nên lời, nhưng những gì Tần Mị Nhi nói càng khiến cậu ngạc nhiên hơn.
Đùa kiểu gì vậy?
Chiến Thiên Qua muốn gả Tần Mị Nhi cho mình?
Diệp Phong không cho là trên người cậu có bất kỳ khí tức bá đạo nào.
Hơn nữa, Chiến Thiên Qua là một trong những ông trùm giỏi nhất trong thế giới ngầm của Tô Hành, không có lý do gì để ông ta coi trọng cậu như vậy!
Trong đó, phải có một cái gì đó mà cậu chưa biết.
"Rengggg!"
Vừa lúc đó, chuông ra khỏi lớp vang lên.
Sợ bị bắt gặp, Diệp Phong vội vàng kéo Tần Mị Nhi xuống lầu.
Tuy nhiên, khi đi ngang qua lớp 12 (9), tình cờ có một bóng người xinh đẹp, từ cửa lớp bước ra và đụng phải họ, đó là Sở Mai Dung!
Giờ khắc này, Diệp Phong hoàn toàn sững sờ, ngây người đứng ở nơi đó, giống như bị bất động, không thể động đậy.
Sở Mai Dung nhìn thấy Diệp Phong cùng Tần Mị Nhi, nhất thời sửng sốt, sau đó đôi mắt đẹp lộ ra vẻ nghi hoặc, do dự một lát, hỏi:
"Diệp Phong... Đây là ai?"
Chương 67: Nắm đấm nhỏ nện bùm bụp vào ngực!
Đôi khi, cuộc sống thật tuyệt vời!
Bạn càng lo sợ điều gì đó sẽ xảy ra thì nó càng có khả năng xảy ra!
Ví dụ, trong lớp, giáo viên gọi mọi người lên trả lời câu hỏi, bạn càng chống đối thì càng có khả năng bị gọi.
Hay buổi sáng trời trong xanh, không mang ô thì đến chiều lại mưa to!
Và vừa rồi, khi Tần Mị Nhi xuất hiện trên thao trường để gặp Diệp Phong, cậu đã thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng rằng chuyện này sẽ không bao giờ đến tai Sở Mai Dung.
Thì bây giờ, Sở Mai Dung đột nhiên đụng mặt hai người bọn họ!
Giờ phút này, Diệp Phong cảm thấy tim mình sắp ngừng đập, căng thẳng đến mức khó thở.
Ban đầu, kế hoạch của cậu rất hoàn hảo!
Bởi vì cậu đã dẫn Tần Mị Nhi đi tìm "Diệp Phong", cô ta sẽ không quan tâm đến những gì đã xảy ra tối qua nữa.
Và sau khi nhìn thấy phiên bản phóng to của "Diệp Phong" nặng hơn 100 kg, Tần Mị Nhi có lẽ sẽ không còn hứng thú với cậu nữa, thậm chí không dám bước vào trường trung học số 1 Tô Hành!
Nhưng bây giờ, kế hoạch hoàn hảo này có một lỗ hổng rất lớn.
Diệp Phong không ngờ rằng, sau tất cả những tính toán của mình, cậu vẫn bị lật thuyền!
Bên kia, Tần Mị Nhi nghe Sở Mai Dung gọi vậy, đôi mắt đẹp tràn đầy kinh ngạc, phảng phất không thể tin vào tai mình, theo bản năng hỏi: "Hách Lão Cung, cô ấy vừa gọi anh là gì?"
Lời này vừa nói ra, Sở Mai Dung sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, thân thể mềm mại run lên, phảng phất bị kích thích rất lớn, không thể tin hỏi: "Chồng yêu? Hai người…hai người có quan hệ gì? !"
"Bùm!"
Giờ khắc này, Diệp Phong chỉ cảm thấy da đầu tê dại, như ở trong vực Tu La đáng sợ.
Cậu vốn tưởng rằng vừa rồi bị Tần Mị Nhi bắt được đã là tình huống xấu nhất rồi!
Nhưng cho đến khi Tần Mị Nhi hét lên "Hách Lão Cung (chồng yêu)", Diệp Phong mới biết rằng không có điều tồi tệ nhất, chỉ có điều tồi tệ hơn!
Cậu nghĩ rằng có thể lừa đảo cả thế giới, nhưng cuối cùng lại lấy đá nện vào chân mình!
Chẳng lẽ... đây là sự trừng phạt của ông trời đối với việc lừa dối Tần Mị Nhi sao?
Nhưng quả báo đến quá nhanh!
Đột nhiên, Diệp Phong nghĩ tới một câu ——
Thiện ác chung hữu báo, thiên đạo hảo luân hồi. Không tin thì ngước mắt lên, ông trời sẽ tha cho ai đây?
...
Và lúc này, Sở Mai Dung và Tần Mị Nhi đồng loạt nhìn nhau.
Hai cô gái đều là quốc sắc thiên hương tuyệt thế giai nhân, giờ phút này nhìn thấy đối phương có dung mạo ngang ngửa với mình, trong lòng khó tránh khỏi sẽ sinh ra cảm giác ganh đua.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt hai người giao nhau.
Trong lúc vô hình, Diệp Phong tựa hồ cảm giác được giữa không trung xuất hiện một tia điện giật.
Đứng ở giữa hào quang của hai người phụ nữ, Diệp Phong chỉ cảm thấy mình giống như một con thuyền nhỏ đang gặp bão, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bị bão táp nuốt chửng.
Tính cách của họ cũng hoàn toàn khác nhau, Sở Mai Dung bên ngoài mềm yếu bên trong mạnh mẽ, tuy bề ngoài dịu dàng nhưng trong lòng lại có niềm kiêu hãnh của riêng mình.
Tần Mị Nhi thì ngược lại, bên ngoài cứng rắn bên trong mềm mại, dưới vỏ bọc là vẻ ngoài độc đoán và cứng cáp, thực chất cô ta có một tâm hồn thiếu nữ, nếu không thì cô ta đã không mặc nội y nữ tính như Hello Kitty.
Giờ phút này, Diệp Phong chỉ cảm thấy mình đang ở trong "băng lửa hai tầng", ước gì dưới mặt đất có một cái lỗ thật lớn để mình có thể trốn vào trong đó.
Một lúc lâu sau, Tần Mị Nhi là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, nhìn Diệp Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hách Lão Cung, anh lừa tôi sao? Anh là Diệp Phong!!!"
Giọng điệu của cô ta tràn đầy sát ý, đôi mắt phượng lạnh lùng tựa hồ có thể đem Diệp Phong cắt thành trăm mảnh.
Bên kia, Sở Mai Dung hàm răng trắng nõn cắn môi dưới, giống như đang chịu đựng cực hạn, trong đôi mắt xinh đẹp có lệ lấp lánh.
Thấy vậy, Diệp Phong trong lòng đau xót, vội vàng nói: "Mai Dung, cậu nghe tôi giải thích đã, sự tình không như cậu tưởng tượng đâu!"
Tuy nhiên, Sở Mai Dung tràn đầy sự hoài nghi, và không cho Diệp Phong bất kỳ cơ hội nào để nói, chạy về phía xa mà không quay đầu lại.
Diệp Phong biết, hiện tại nếu đuổi theo, bất kể cậu nói cái gì, cũng chỉ càng tệ hơn thôi.
Cậu quay đầu lại, lại phát hiện bên kia Tần Mị Nhi ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, nói: "Hừ... Diệp Phong! Anh có gì muốn giải thích với tôi không?"
"Khụ khụ..."
Diệp Phong xấu hổ ho khan một tiếng, thấy sự tình đã hoàn toàn bại lộ, cậu cũng không giấu giếm nữa, cười nói: “Mị Nhi tiểu thư, thật ra thì… tôi không có ý lừa gạt cô, tôi chỉ muốn trêu cô một “tí” thôi mà!"
"Trêu?!"
Tần Mị Nhi nhướng mày, ngực phập phồng vì tức giận tột độ, nhưng Diệp Phong không có thời gian để thưởng thức cảnh đẹp.
"Diệp Phong, tôi hỏi anh, Hách Lão Cung là ai, là tên anh tự bịa ra đúng không?"
"Ựa……"
Diệp Phong do dự hồi lâu, nhưng lựa chọn nói ra sự thật, chậm rãi nói: "Mị Nhi tiểu thư, mời nhắc lại cái tên này vài lần..."
Tần Mị Nhi nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, lộ ra hai hàng răng trắng như pha lê cùng chiếc lưỡi nhỏ màu hồng, lẩm bẩm nói:
"Hách Lão Cung... Hách Lão Cung... Chồng yêu? !"
(từ đồng âm, một kiểu chơi chữ)
Ngay từ đầu, cô ta đã cảm thấy cái tên này có chút kỳ quái, nhưng nhất thời không nhận ra manh mối.
Nhưng bây giờ, sau khi được Diệp Phong nhắc nhở, cuối cùng cô ta cũng hiểu được ý nghĩa thực sự của cái tên này, đồng thời, cô ta cũng biết từ tối hôm qua, cô ta đã bị Diệp Phong đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Về phần tên mập nặng hơn một trăm cân đại, cũng là Diệp Phong cố ý chỉ cho cô ta để cô ta buồn nôn!
Nếu không phải vừa rồi tình cờ gặp Sở Mai Dung, e rằng cô ta sẽ mãi mơ hồ!
Vừa nghĩ tới việc mình đã bị cậu lợi dụng một cách vô cớ, còn gọi cậu là "chồng yêu" nhiều lần trước mặt nhiều người như vậy, Tần Mị Nhi cảm thấy xấu hổ và phẫn nộ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng nhưng đôi mắt cô ta lại rưng rưng.
Đồng thời, sự nhục nhã phải chịu tối qua cũng hiện lên trong đầu cô ta.
Người đàn ông trước mặt này không phải lần đầu tiên lợi dụng cô ta!
Sau khi trở về ngày hôm qua, Tần Mị Nhi chỉ cảm thấy mông rõ đau, cô ta không thể làm gì khác hơn là nằm sấp khi ngủ!
Bây giờ hận mới hận cũ cùng đến trong lòng!
Tần Mị Nhi, người đang hừng hực lửa giận, hoàn toàn không quan tâm đến tình hình, vung Tiểu Hương quyền lên, vung về phía Diệp Phong, sử dụng tất sát của cô ấy——
Nắm đấm nhỏ nện bùm bụp vào ngực!
...
"Bụp bụp bụp bụp!"
Trong lúc nhất thời, một loạt tiếng đấm ngực giống như cuồng phong vang lên trong hành lang.
Lúc này Tần Mị Nhi đã hoàn toàn mất đi lý trí, dưới cơn tức giận, cô ta ra tay không chút lưu tình.
Vừa đánh vừa mắng: "Tôi đánh chết anh, đồ khốn! Tôi đánh chết anh, Diệp Phong! Anh còn dám lừa tôi nữa... Chồng yêu à? Hừ... anh đi chết đi! "
Nếu là người khác, thì đã sớm bị đánh thành tro bụi!
Bên kia, Diệp Phong biết mình sai, căn bản không dám đánh trả, chỉ có thể chống đỡ, vừa đỡ vừa lùi.
Lúc này, tiếng chuông tan học vang lên một hồi lâu, rất nhiều học sinh từ trong phòng học đi ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Một nhan sắc tuyệt trần như Tần Mị Nhi luôn là tâm điểm chú ý của mọi người dù đi đến đâu.
Và Diệp Phong, người đã trở nên nổi tiếng gần đây, có thể được coi là người đàn ông ở trường trung học cơ sở số 1 Tô Hành!
Cảnh tượng kỳ lạ trong hành lang ngay lập tức khơi dậy sự bao vây của đám đông.
"Hả? Đây không phải là Diệp Phong lớp 6 sao? Tại sao lại đánh nhau với con gái?"
"Xinh quá, còn cao nữa, không phải người mẫu đấy chứ?"
"Mẹ kiếp! Cô gái này gọi Diệp Phong là 'chồng yêu’, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ Diệp Phong thật sự là một tên sở khanh, một mực bỏ rơi cô ấy, cho nên cô ấy mới tới tận đây!"
"Vì yêu mà hận, yêu mà giết! Đây quả thực là vở kịch của năm! Mọi người... Ngồi xuống đi, để tôi nhìn kỹ một chút!"
Trong chốc lát, hành lang chật hẹp đông nghịt người.
Mà tin tức truyền đến mười, mười đến trăm, trong thời gian ngắn đã truyền khắp cả khối.
Học tập và cuộc sống của năm thứ ba trung học rất nhàm chán, bọn họ ngày nào cũng làm đề, làm bài kiểm tra, ôn tập, khó khăn lắm mới xảy ra một chuyện ầm ĩ như vậy, tính hóng hớt trong lòng mọi người đều bùng cháy.
Người đến hóng hớt ngày càng nhiều, Diệp Phong muốn khóc không ra nước mắt, biết mình không thể ở lại đây được nữa.
Lập tức, cậu tìm cơ hội tránh công kích của Tần Mị Nhi, sau đó chen vào đám người, đi ra ngoài giống như một con chạch.
Tuy nhiên, cậu còn chưa chạy được bao xa thì nghe thấy tiếng hét của Tần Mị Nhi:
"Diệp Phong, chuyện này chưa kết thúc đâu! Tôi để mắt đến anh rồi, có gan thì đừng có quay lại!"