• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm giác cổ họng bị bỏng rát dường như vẫn còn âm ỉ đau nhức, Thẩm Họa nhìn hung thần ác ma Thẩm Chiếu Độ bước vào trong điện, bàn tay đang thả lỏng vô thức siết chặt lại.

“Thẩm đô đốc khẩu khí thật là lớn, nơi đây là điện Tử Vi, không có bệ hạ triệu kiến không ai có thể…”

“Câm miệng!” Thẩm Chiếu Độ một tay nhấc Thẩm Nghê đang quỳ dưới đất lên, giọng điệu ôn tồn khẽ hỏi, “Có thể đứng được không?”

Thẩm Nghê đã rất lâu không quỳ như vậy, lúc bị kéo lên chân nàng mềm nhũn, lảo đảo ngã vào trong lồng ngực Thẩm Chiếu Độ.

“Trong [Kinh Pháp Hoa] có câu, Hằng tự nghĩ thế này, lấy gì cho chúng sinh*.” Thẩm Họa lạnh lùng nhìn hai người ôm ấp nâng đỡ nhau.” Ngay cả bản thân đều khó bảo toàn, nói chi là độ hóa người khác. Thẩm đô đốc từng làm người xuất gia, những lời này đáng lẽ phải thấu đáo từ lâu rồi chứ.”

*Bốn câu kệ trên trong Phẩm 'Như Lai Thọ Lượng- Thứ Mười Sáu

Thẩm Chiếu Độ thu kiếm ôm chặt Thẩm Nghê, thẳng thừng nhìn vào Thẩm Họa đang ngồi trên ghế: “Ngươi còn có thể nói nhảm nhiều như vậy, xem ra vẫn là thuốc câm thích hợp với ngươi hơn.”

“To gan!” Nhắc đến chuyện này, Thẩm Họa càng điên tiết hơn.

Dùng tình cảm níu giữ một người là chuyện huyền ảo mơ hồ không chắc chắn, điều nàng ta phải là chính là mau chóng hoài thai long chủng, mới có thể có được một cơ hội sống.

Nàng ta đã hỏi thái y, canh tuyệt tử chưa hẳn sẽ có tác dụng thật sự, chỉ cần điều dưỡng kịp thời, vẫn có thể thụ thai được.

Nhưng bởi vì bát canh tuyệt tử sôi sùng sục kia mà hạ thân nàng ta đến nay vẫn không thể cầm được máu, nói chi đến việc thị tẩm?

“Hai người các ngươi dâm loạn hậu cung tiên đế, bây giờ còn dám mạnh miệng cuồng ngôn, quỳ hết xuống cho ai gia!”

“Kẻ gian lại đòi bắt kẻ gian?” Thẩm Chiếu Độ cười nhạt: “Ngươi ở trong hậu cung của bệ hạ dâm loạn hậu cung tiên đế, nhiễu loạn triều cương, bêu xấu mệnh quan triều đình, tội chồng lên tội, nếu phải quỳ thì đó phải là người quỳ xuống!”

Hắn nhìn thấy trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh có để một cái tách trà đang bốc hơi nước trắng nhưng lại không có đĩa nhỏ lót bên dưới, hắn khom người xuống dùng một tay cầm tách trà đó lên ném thẳng về phía Thẩm Họa.

“Á—— "

Động tác của hắn quá nhanh, Thẩm Họa không kịp né tránh, tách trà sứ mỏng vỡ toang bên chân, nước trà nóng bỏng văng tung tóe lên da nàng ta, nước nóng đến mức để lại những vết đỏ hồng trên người.

“Ngay cả Hoàng đế ta còn chưa quỳ chứ đừng nói đến việc quỳ lạy người.” Thẩm Chiếu Độ ôm Thẩm Nghê xoay người rời đi, nhấn mạnh từng câu từng chữ cảnh cáo, “Nếu ngươi còn ở sau lưng ta làm mấy trò tiểu nhân, ta trước tiên sẽ dẫn binh tóm gọn phủ Thành quốc công của các ngươi, sau đó sẽ đến cung Di Hoa đích thân ta sẽ cho ngươi một nhát kiếm.”

*

Thị vệ đứng đầy bên ngoài điện Tử Vi là người bảo hộ Thẩm Họa, bọn họ thấy Thẩm Chiếu Độ phá cửa đi ra thì luống quýt cúi đầu hành lễ, không dám manh động, coi những lời vừa nghe thấy đều như làn gió mùa thu với lá rụng cùng nhau thổi bay đi.

Thẩm Chiếu Độ có một đôi chân dài, từng sải chân đều rất lớn, Thẩm Nghê mới đi mấy bước đã há miệng thở dốc.

"Ngươi đi chậm lại một chút..."

"Đây là "yên lòng thoải mái" mà nàng nói sao?"

Đến trước cửa điện Dao Quang, Thẩm Chiếu Độ đột nhiên dừng lại, bước chân của Thẩm Nghê không kịp thu lại theo quán tính đâm đầu vào bộ mãng phục trên người hắn.

Cơn giận của hắn còn chưa lắng xuống, chân mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén toát lên vẻ sát khí lạnh lùng, dù hắn có nói ra những lời dịu dàng hơn đi chăng nữa cũng mang theo vẻ hung hãn dọa người.

Huống chi đây là đang chất vấn.

"Tỷ ấy là Hoàng hậu, ta là phi tử..."

"Cái rắm đấy!"



Hắn chửi rống lên một tiếng, thấy Thẩm Nghê hơi co rúm người lại thì lập tức im miệng, tức giận quay người lại: "Nàng căn bản không hề nhớ lời ta nói, cho nàng ăn quả dại đúng là vô ích mà."

Làn khói mịt mù bao phủ trong lòng chầm chậm tan đi, Thẩm Nghê nở nụ cười cào cào móng vuốt mãng xà trên lưng hắn.

"Thẩm Chiếu Độ, cảm ơn ngươi."

Tấm lưng căng cứng bất khả xâm phạm thả lỏng ra, nhưng Thẩm Chiếu Độ vẫn không chịu quay đầu lại, Thẩm Nghê chỉ có thể chọc chọc con mãng xà to lớn quấn quanh hông hắn kia, đó là điểm nhạy cảm hiếm thấy trên người hắn.

"Ngoại trừ gia gia, ngươi là người duy nhất sẽ ra mặt vì ta."

Thẩm Họa là thiên kim của thế tử phủ Thành quốc công, từ nhỏ đã được nuông chiều nâng niu trong lòng bàn tay như châu như bảo, là ánh trăng được ngàn vạn ngôi sao bao quanh, khiến tính tình nàng ta trở nên coi trời bằng vung, nhìn ai cũng thấp kém hơn mình.

Khi Lão quốc công còn tại thế, Thẩm Nghê còn có gia gia ra mặt cho nàng, nhưng khi gia gia qua đời, trên đời này đã không còn người dám vì nàng mà chống đối Thẩm Họa nữa.

Hôm nay lại có thêm một người.

"Đừng nghịch nữa, ta phải đi rồi." Hắn quay người lại bắt lấy tay Thẩm Nghê, vành tai lộ ra ánh hồng nhàn nhạt, "Phụ thân nàng mới vừa nhắc nhở ta, mặc dù ta không tham gia cúng tế, nhưng cũng phải thay Thượng Tứ phục nghênh giá, ta mới đến tìm nàng."

Nụ cười trên môi Thẩm Nghê cứng lại, rút tay về: "Xem ra ta phải cảm ơn phụ thân rồi."

Thẩm Chiếu Độ làm sao có thể không nhìn ra được nàng buồn tủi, không chịu được nàng đau khổ càng không nỡ để nàng đi.

Hắn lên tiếng an ủi: "Sức khỏe phụ thân nàng vẫn tốt, ta nhìn chằm chằm tua kiếm của ông ấy lâu một chút, ông ấy còn đến bắt chuyện với ta."

Thẩm Nghê không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại nói chuyện phiếm tán gẫu, nàng chớp chớp mắt, Thẩm Chiếu Độ mím chặt môi, ngay cả bàn tay đặt trên chuôi kiếm cũng nắm chặt nổi đầy gân xanh.

"Ông ấy nói, tua kiếm là mẫu thân nàng bện."

Thẩm Nghê nhìn chuôi kiếm trơ trụi của hắn, nhanh chóng hiểu ra, giả ngu nói: "Đúng đó, mẫu thân ta khéo tay, hồi ta còn nhỏ y phục ta mặc phần lớn đều là tự tay bà làm."

Quai hàm của hắn càng bành ra hơn, rặng mây đỏ trên vành tai mới vừa tản đi bây giờ lại tụ lại một đống, hắn quay đầu bước đi: "Ta đi đây."

Bước chân của hắn rất lớn, bóng lưng rộng lớn của hắn chớp mắt đã đi được rất xa.

"Thẩm Chiếu Độ!" Thẩm Nghê cười lớn gọi hắn, "Lần sau muốn đòi ta món đồ gì đó, làm phiền thẳng thắn một chút!"

Tiếng cười văng vẳng, bóng lưng cục cằn đi đến nơi hơi thở mùa xuân nồng nàn chợt dừng lại, một lúc lâu mới lên tiếng: "Tối nay ta sẽ về muộn, nàng đừng ngủ trước."

Hắn nói xong cũng không để ý Thẩm Nghê có đồng ý hay không, lần nữa sải bước lớn về phía cửa cung, ngay cả áo bào cũng bay phấp phới theo.

*

Ngày mai, lễ săn bắn mùa xuân chính thức bắt đầu, Thẩm Chiếu Độ vác trên vai trách nhiệm nặng nề, tất nhiên sẽ bận rộn đến tận nửa đêm.

Thẩm Nghê sợ Thẩm Họa lại đến gây sự, dù vẫn còn sớm nhưng nàng đã tắt hết một nửa nến trong tiền điện, xách hai ngọn đèn quay lại mép giường dựa theo ký ức thuở còn bé để bện tua rua buộc trên kiếm.

Bện lại rồi tháo ra, tháo ra rồi bện lại, Thẩm Nghê ngồi bện đến khô cả mắt, đang định đứng dậy hoạt động xương cốt thì có người truyền tin Thẩm Chiếu Độ trở lại.

Thẩm Nghê cũng đã đứng dậy rồi, nàng định ra ngoài đón hắn, không ngờ người truyền lời đứng cách bình phong nói: “Hầu gia dặn dò, phu nhân cứ ở đây chờ là được, không cần phải ra tiền điện, cũng đừng gây ra bất kỳ tiếng động nào.”

Lại đang giở cái tình khí gì thế này?



Bình phong được dệt bằng vải tơ tằm, Thẩm Nghê ngồi ở bên trong cũng có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ bên ngoài.

Nàng trở lại ngồi xếp bằng trên giường, lúc cửa điện mở ra, gió đêm gào thét ập vào, nàng còn chưa kịp tránh đi, cơn gió đó đã rất nhanh bị ngăn lại bên ngoài cánh cửa.

“Ta còn tưởng Đô đốc ở Mạc Bắc đã quen, sẽ không sợ chút gió núi này chứ.”

Tua rua trên tay rơi xuống mặt bàn, Thẩm Chiếu Độ đang định mở miệng thì thoáng dừng lại trong chốc lát, ngay sau đó trầm giọng nó: “Có thể chịu đựng được không có nghĩa là nhất định phải chịu đựng, không cần phải tự mình làm khó mình.”

“Huống chi,” Hắn nhìn về phía bên trong bình phong, “Nơi này không phải tất cả mọi người đều từng hứng cơn gió Mặc Bắc có thể giết người đó.”

Thẩm Chính Vinh đảo mắt nhìn chính điện một vòng, hai bên đều có mấy cung nữ thân hình đơn bạc đang đứng, gương mặt nghiêm túc dần thả lỏng: “Đô đốc là người minh bạch, một câu mặt Bồ Tát lòng La Sát đúng thật là quá với ngươi.”

Không phải là Thẩm Chính Vinh đường đột, người trên dưới trong triều đình đều cho rằng cái vị tướng quân từng làm tăng nhân nhưng bây giờ lại giết người vô số là người như vậy, tất nhiên suy nghĩ của Thẩm Nghê sẽ không bao giờ có khả năng xảy ra.

Ai sẽ thích một kẻ ác độc tàn sát tùy ý chứ?

Sau tấm bình phong lại vang lên một tiếng đồ vật đổ ầm ầm, lần này Thẩm Chính Vinh cuối cùng cũng chú ý đến: “Đô đốc, ở đây còn có người khác?”

Thẩm Chiếu Độ nhìn tấm màn che đung đưa, nụ cười trên khóe miệng lạnh như kiếm.

“Ta đi xem xem.”

Hắn đứng dậy đi vào phía sau bình phong, mấy cuộn chỉ đang lăn vòng vòng dưới gầm giường, còn có một cuộn to gan lăn đến bên chân hắn.

Thẩm Nghê ngồi trên giường ôm đầu gối rúc người vào trong góc, đáng thương nhìn hắn, mấp máy môi theo khẩu hình: “Xin lỗi, không phải ta cố ý.”

Thẩm Chiếu Độ cúi người nhặt mấy cuộn chỉ lên, từng bước đi về phía mép giường, vươn người qua tóm lấy Thẩm Nghê tới trước mặt mình: “Không nghe lời?”

Thẩm Nghê liều mạng lắc đầu, còn chắp hai tay lại bày tỏ lòng trung thành.

Nàng nào dám để cho Thẩm Chính Vinh biết nàng đang ở chỗ này, đây không phải làm cho lão phụ thân xỉu vì tức chết sao?

Nhưng Thẩm Chiếu Độ căn bản không ăn món đòn này, hắn luồn tay vào khe hở giữa hai bắp đùi đang khép chặt, từ từ di chuyển xuống dưới, nhìn nàng cắn môi đến trắng bệch, gò má đỏ ửng, trong lòng hắn tràn đầy hứng thú.

“Đô đốc, cần ta giúp một tay không?”

Hậu điện là không gian riêng tư, Thẩm Chính Vinh không dám xông vào, nhưng lại lo lắng Thẩm Chiếu Độ gặp phải kình địch.

Ngay khi giọng nói kia vừa dứt lời, đầu ngón tay Thẩm Chiếu Độ đã chạm đến miệng huyệt, khẽ chuyển động, nhẹ nhàng vân vê hoa hạch nhạy cảm của Thẩm Nghê.

“Ưm..."

Tiếng rên rỉ khe khẽ tràn qua bờ môi, Thẩm Nghê vội vàng che miệng, một tay kéo Thẩm Chiếu Độ thấp xuống hôn lên cổ hắn.

Khi đôi môi mềm mại chạm vào da, Thẩm Chiếu Độ ngẩn ra, đang định từ từ thưởng thức con mồi thơm phức, thì một bàn tay lặng lẽ thò vào đũng quần hắn, năm ngón tay thon dài mảnh khảnh nắm lấy cự long, bảy tấc lập tức bị nàng trêu đùa.

Dã thú thức tỉnh, Thẩm Chiếu Độ lập tức giữ lấy bàn tay đang làm chuyện xấu, trước mặt là đôi mắt lấp lánh ánh nước của Thẩm Nghê, trên mặt là biểu cảm cầu xin, ngón tay vẫn còn đang vuốt ve đường gân xanh cương cứng của hắn.

“Không có người.” Hắn hô lên một tiếng nặng nề, thu đầu ngón tay ướt át lại rồi đứng thẳng người dậy, thoa nước dính trên đầu ngón tay lên gò má Thẩm Nghê, “Chỉ là một con mèo nhảy lên giường của ta mà thôi.”

——

Thẩm Nghê: Lúc muốn chủ động, ta cũng có thể rất chủ động!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK