• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩa phụ nhặt được hắn ở trong một đống rác phía sau kỹ viện.

Khi đó cuống rốn trên người hắn vẫn chưa cắt, chỉ được bọc lại bằng một cái chăn mỏng màu hồng đào, cơ thể nhăn nhúm chỗ thì đỏ hỏn chỗ thì trắng bệch.

Vừa sinh ra đã bị vứt bỏ.

Không chỉ một lần hắn hoài nghi nghĩa phụ chính là phụ thân thân sinh của mình, nếu không với tính tình ích kỷ nóng nảy của tên đại hán què này, làm sao có thể nhân từ đến mức nhặt nuôi một đứa trẻ sơ sinh.

Nhưng rất nhanh hắn đã đập vỡ suy đoán này, bởi vì lão bất tử này lôi kéo hắn cho đến khi hắn có thể bước đi thì ném hắn ra ngoài đi xin ăn.

Lão đâu để ý bên ngoài mưa rền gió lớn, hay trời nóng như thiêu đốt, cũng phải kiếm đủ tiền và thức ăn mới được trở về, nếu không điều chờ đợi hắn là một trận đòn cay độc.

“Cả ngày mới chỉ ăn một cái màn thầu? Cút ra ngoài đi, lão tử nhìn thấy mày thôi đã thấy phiền rồi.”

Bên ngoài căn nhà xiêu vẹo là gió mưa mịt mù, hắn co ro cơ thể gầy yếu, còn bị mắc mưa cả người ướt sũng, nửa đêm sốt cao.

Đầu đau, cổ họng cũng đau, hắn nghe thấy tiếng ngáy còn to hơn cả tiếng sấm rền, lần đầu tiên hắn cảm thấy vạn vật thật vô tình, mà hắn đang ở trong vũng lầy vừa tàn khốc lại tối tăm không thấy mặt trời.

Hắn chống đỡ qua cơn sốt cao, ngày hôm sau nghĩa phụ thấy dáng vẻ không còn sức sống của hắn, nảy sinh lòng tốt hiếm thấy, cõng hắn đi ra ngoài xin miếng ăn và chút thuốc.

Đại phu nhìn gương mặt không còn chút máu và cơ thể gầy guộc chỉ còn thấy xương với xương của hắn thì lập tức cho phụ tử bọn họ thức ăn và kê cho toa thuốc.

Nghĩa phụ tất nhiên không thể nào nấu thuốc cho hắn.

Hắn ngồi xổm trong một góc nhìn nghĩa phụ sau khi ăn thịt xong ném cái bát qua, lập tức bò tới vét chỗ cơm thừa lên ăn.

Buổi tối sau khi nghĩa phụ ngủ say, hắn lần mò trong bóng tối lục lọi đống rác ở bên ngoài ra được một cái nồi đất còn nguyên vẹn, đổ tất cả dược liệu vào, thêm nước rồi đun sôi, chờ sau khi nước đen thui cạn dần mới đá văng đống lửa dập đi, yên lặng chờ thuốc nguội.

Hắn đói đến mức không chỉ uống cạn chỗ thuốc đắng nghét, thậm chí cản bã thuốc còn thừa cũng nuốt xuống, lần đầu tiên cảm nhận được ăn no là như thế nào.

Đêm giá rét đột nhiên trở nên nóng rực, Thẩm Chiếu Độ quay đầu lại nhìn lại góc Đông Bắc căn nhà lá của hắn bị đốt cháy —— Đống lửa mới bị hắn đá văng kia đang đốt cháy đám cỏ khô.

“Nghĩa phụ —— "

Hắn đá văng cửa ra, lay tỉnh nghĩa phụ đang ngáy khò khò: “Mau dậy đi, cháy rồi!”



Nghĩa phụ bị dọa sợ hết hồn, kéo hắn chạy ra cửa.

Căn nhà này không phải của bọn họ, sau khi bị cháy bọn họ tìm một ngôi miếu đổ nát khác là được.

Nhưng nghĩa phụ không nghĩ ra rốt cuộc mình đã đắc tội với ai, lão hỏi hắn, hắn tỉnh bơ nói dối: “Lão Tam Lạt Tử không có ngón tay mấy hôm trước mới cãi nhau với ông đó.”

Nghĩa phụ chửi một tiếng, chống gậy bước nhanh về phía nhà của Tam Lạt Tử.

Phụ tử ra trận, bọn họ hung hăng đánh cho Ba Lạt Tử vô tội một trận, còn vơ vét lấy mất một cái bánh bao lớn lão ta mới đi xin được.

Nghĩa phụ chia bánh bao thành năm phần, đưa một phần cho hắn: “Tiểu tử ngươi coi như không tệ, còn biết cứu ta, sau này lão tử sẽ không đánh ngươi nữa.”

Sau đó khi hắn dần lớn lên, tham quan ô lại ngày càng ngang ngược, các gia đình giàu có không còn hào phóng với bọn họ nữa, người trong phường của bọn họ chết càng lúc càng nhiều.

Không biết từ khi nào, mùi thịt nướng thoang thoảng bay ra từ một góc phường, từ đó mọi chuyện đã không thể kiểm soát nữa.

Thi thể ngày một ít đi, nhưng số lượng người ăn mày trong phường ngày một giảm bớt.

Hắn biết nguyên nhân, nghĩa phụ còn từng mang một miếng thịt đó về chia sẻ với hắn, mà hắn đã cự tuyệt.

Cho dù có chết đói, hắn cũng không thể lưu lạc sa đọa đến mức độ này.

Nghĩa phụ mắng hắn đầu óc ngu si, nhưng những chuyện xảy ra sau đó đã chứng minh cách làm của hắn là đúng.

Sau khi nghĩa phụ bị chém chết, hắn nghe nói cuộc sống của đám ăn mày sống dưới chân thiên tử thoải mái hơn ở bất kỳ nơi nào khác, nên đã một đường ra Bắc, kết quả lúc đi đến Triệu Châu bởi vì quá đói nên tay chân mềm nhũn, hụt chân té xuống vách núi hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại hắn không nhìn thấy gì, mà chỉ cảm giác được tấm chăn mềm mại bên dưới, trên người cũng đang đắp một cái chăn ấm áp, trong miệng có mùi hương gạo ngọt ngào.

Hắn rón rén ngồi dậy, tự cho rằng bản thân yên lặng không phát ra một tiếng động, nhưng thật ra hắn đã bị người ta nhìn chăm chú rất lâu.

“Đệ còn đói không? Trên bàn còn cháo nóng đấy, đệ tự ăn đi.”

Dưới ngọn đèn cô độc, thiếu nữ đang ngồi nghiêng qua một bên, tà váy lụa đỏ đung đưa trên mặt đất, giọng nói ôn tồn nhỏ nhẹ tựa như tiếng nước chảy róc rách, đôi mắt hạnh phải chiếu ánh nến lay động, giống như mặt trăng phản chiếu trên mặt hồ, sóng biếc gợn lăn tăn, chan chứa tình cảm.

Hắn ngây người nhìn nàng một lúc, thiếu nữ bảo hắn ăn cháo hắn lập tức ăn, chưa từng nghĩ bên trong có độc hay không.



Hắn là một người có ơn tất báo, mặc dù thiếu nữ cười hắn vô lễ, để cho thị vệ bắt hắn, còn cạo chọc đầu hắn, nhưng hắn vẫn không tính toán hiềm khích trước đó, bắt cho nàng một con thỏ chết.

Đáng tiếc, không dọa được nàng.

Nhưng cảm giác âm thầm vào việc tốt vẫn được người khác biết đến cũng không tệ lắm.

Hắn không có tên, nghĩa phụ gọi hắn là nhóc đòi nợ, ăn mày trong phường gọi hắn là chó chết gầy, người ngoài gọi hắn là tên ăn mày thối, duy nhất chỉ có nàng dịu dàng gọi hắn là Vô Danh.

Vậy thì hắn sẽ tặng cho nàng một con hồ ly —— hồ ly khó bắt hơn thỏ nhiều.

Quả nhiên, hắn giẫm phải bẫy thú, nếu không phải tốc độ rụt chân lại của hắn khá nhanh, chỉ mới bị kẹp vào bắp chân, chắc hẳn đã bị người ta gọi là tên què giống như nghĩa phụ.

Thẩm Nghê tốt như vậy, hắn không thể kém được.

Hắn không muốn để cho nàng nhìn thấy dáng vẻ bê bết máu chật vật này của mình, len lén đặt con hồ ly bị bẻ gãy cổ xuống rồi lập tức chạy đi, kết quả cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, hắn hốt hoảng bỏ chạy, ngã thẳng xuống bậc thang.

Cuối cùng, hắn dọa Thẩm Nghê sợ phát khóc.

Nàng khóc cực kỳ ồn ào, còn nói mình đau.

Là đau lòng.

Hắn bị nàng ôm vào trong lòng, thân thể nàng rất mềm, giống như trái đào mật căng mọng, chỉ cần khẽ chọc một cái sẽ nát..

Hắn cố gắng thu lại gai nhọn trên người —— Không thể đâm hỏng nàng được.

Nàng nói: “Vô Danh, ở lại bên cạnh ta đi.”

Hắn dao động trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã gạt bỏ đi.

Hòa thượng ở trong chùa chỉ có thể ăn chay, hắn ghét nhất là phải ăn chay.

Hơn nữa ở lại bên cạnh nàng, hắn sẽ không thể len lén trốn trên xà ngang nóc phòng của nàng bảo vệ nàng, nếu không sẽ bị người ta mắng là đồ lưu manh.

Hắn cho rằng Thẩm Nghê là một khuê tú chỉ biết nũng nịu của gia đình giàu có, nhưng khi chân hắn vừa lành, nàng đã rủ hắn cùng nhau vào trong núi, nói là muốn nhìn xem hắn săn thú như thế nào.



Hắn rất khẩn trương, khẩn trương đến mức ngay đêm hôm đó làm một lúc ba cái nỏ bắn, cuối cùng chọn ra một cái đẹp nhất cầm đi gặp Thẩm Nghê.

Nghĩa phụ nói hắn là thằng nhóc vừa thú vừa cứng đầu, căn bệnh hay ốm đau gì cũng không sống sót qua nổi trên người hắn một đêm, hắn cũng cho là như vậy.

Nhưng ngay cả một con thỏ con hắn còn chưa bắn trúng, lúc nhắm bắn bắp chân căng ra đột nhiên co giật, hắn bỗng chốc mất sức không thể làm gì hơn cả người cứ thế ngã xuống vũng bùn lầy.

Thẩm Nghê muốn đi xuống kéo hắn lên, nhưng hắn nhìn y phục rách rưới đầy bùn đất của mình, lập tức ngăn cản: “Ngươi ở trên đó đợi đi…”

Hắn còn chưa nói hết câu, Thẩm Nghê trong bộ đồ cưỡi ngựa màu mận chín đã trượt xuống dưới, xoay lưng lại ngồi xổm trước mặt hắn: “Đệ trèo lên đi, ta cõng đệ đi lên.”

Như này quá là mất mặt rồi, hắn không chịu, vừa đình giùng giằng bò dậy, không ngờ lại càng lún sâu hơn.

“Đệ xem đệ kìa!” Thẩm Nghê quay đầu nhìn hắn, “Đệ còn không leo lên lưng ta, ta sẽ xuống đó nằm với đệ luôn.”

“Nơi này bẩn như vậy, ngươi điên rồi sao?”

Thẩm Nghê không thèm để ý: “Bẩn thì tắm là được chứ gì.” Nàng lại uy hiếp, “Rốt cuộc ngươi có lên không?”

Hắn sợ nàng thật sự sẽ đi xuống, lại sợ nàng bị mình làm đau, hắn do dự: “Ngươi cõng ta nổi không?”

Thẩm Nghê chê hắn: “Thôi đi, tiểu hài tử chân tay nhỏ xíu thế này ta còn không cõng nổi sao?”

Hắn bị chọc tức, cả người nằm thẳng đơ trên lưng Thẩm Nghê: “Ta không phải tiểu hài tử, Hoàng đế ở tuổi của ta còn đã làm được cả Hoàng đế rồi!”

Thẩm Nghê bật cười thành tiếng, vững vàng đứng lên bước đi trên con sườn dốc, trêu chọc hắn: “Lấy Hoàng đế ra so sánh với mình là đại tội đấy, đệ không cần đầu nữa sao?”

Hắn hừ một tiếng: “Ta còn lâu mới sợ Hoàng đế.”

Chưa đi được mấy bước, tốc độ của Thẩm Nghê bắt đầu chậm lại, hắn vội vàng muốn xuống, Thẩm Nghê bỗng cười một tiếng: “Không biết khi nào đệ mới có thể cõng ta như vậy nhỉ.”

Hắn sửng sốt một hồi lâu, kìm lòng không đặng ghé sát vào vai Thẩm Nghê, nhỏ giọng ngập ngừng: “Có lẽ cả đời ta cũng chỉ có thể như thế này.”

“Sao như thế được!” Thẩm Nghê phản bác, “Ta chắc chắn sẽ nuôi đệ trắng trẻo béo tròn, đến lúc đó ngày ngày đều đòi đệ cõng ta.”

Hắn thật sự chờ mong những điều như trong lời nàng nói, khóe miệng muốn nhếch lên, nhưng lại lúng tùng đè xuống: “Vậy thì ta chịu thiệt rồi, ngươi mới chỉ cõng ta có một lần thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK