• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới cái nhìn chăm chú của bức tượng Phật to lớn trang nghiêm, thất tình lục dục đang dần lan rộng ra và lớn lên.

Sức nóng của mặt trời rực lửa xuyên qua mái ngói tựa như một mũi kim, chiếu từng chùm tia sáng xuống bảo điện rộng lớn trống trải.

Miếng lê trắng tròn đã biến mất, chỉ còn lại dòng nước trắng trong ngọt ngào khuấy đảo giữa răng môi.

Bản tính chiếm đoạt ẩn giấu trong xương máu lại nổi lên, một tay Thẩm Chiếu Độ ôm lấy mặt Thẩm Nghê, để nàng có thể dễ dàng đón nhận nụ hôn càng lúc càng dồn dập tới tấp của mình, một tay khắc đặt lên nơi mềm mại, mạnh mẽ xoa nắn.

Thẩm Nghê bị hắn bóp cả người mềm nhũn, chỉ có thể vòng tay qua cổ ôm lấy hắn như đang ôm lấy khúc gỗ nổi, kết quả lập tức bị hắn lợi dụng nơi trống trải thuận thế đè nàng xuống tấm bồ đoàn.

“Chàng lại nữa rồi!” Thẩm Nghê kéo lỗ tai hắn,

Vành tai trong tay mềm mại đến bất ngờ, nàng không nhịn được nhéo vành tay hắn vân vê mấy cái, Thẩm Chiếu Độ đang đè trên người này không khỏi hít một hơi thật sâu.

Khó khăn lắm mới bắt được điểm yếu của hắn, Thẩm Nghê càng mạnh bạo bắt nạt hắn, một tay còn lại dày vò lỗ tai còn lại của hắn: “Sau này còn dám ở trước Thần Phật càn rỡ như vậy không?”

Lỗ tai Thẩm Chiếu Độ vừa đỏ vừa mềm, sờ sờ một hồi dường như có thể sờ ra cả máu, lúc này đang bị đôi tay mềm mại của Thẩm Nghê nắm lấy, lửa dục trong cơ thể hắn chạy tán loạn, chỉ có thể vùi đầu vào trước ngực nàng cắn hai vào hai nụ hoa mềm mại.

“Này…”

Thẩm Nghê vừa mở miệng, cửa điện khép hờ chậm rãi đẩy ra, nàng nhanh chóng dùng tay áo che mặt mình lại, nhưng Thẩm Chiếu Độ còn nhanh hơn đứng dậy che chắn nàng ở phía sau, cả người dựng đứng lên trừng bị khách không mời mà đến kia.

“Thẩm…” Đổng Thương mới bước vào được nửa bước, đã bị một ánh mắt đầy thù địch nhìn chằm chằm, mấy lời hắn ta mới suy nghĩ kỳ càng vào lúc này bị chặn lại ở trong cổ họng.

Hắn ta nhìn Thẩm Chiếu Độ đang ngồi trên mặt đấy, vẫn là ánh mắt đầy tử khí âm trầm kia, nhưng lúc này không còn loại cảm giác như bản thân hắn đang ở trong vực sâu giá rét nữa như vừa rồi nữa.

“Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, có phải ngươi thật sự không muốn quay lại Mạc Bắc không?” Vẻ mặt Đổng Thương u ám hơn so với lần đi vào trước đó, “Bệ hạ đang trên đường đến đây, bệ hạ và ta không cùng chung lập trường, ta sẽ tha cho bằng hữu của ta một mạng, nhưng Hoàng đế không thể dung thứ cho một vị tướng lĩnh đã phản bội mình.”

Tấm lưng rộng của Thẩm Chiếu Độ đủ để che lại toàn bộ tầm nhìn của Thẩm Nghê, nhưng không thể ngăn được âm thanh vọng đến.

Nàng lặng lẽ dùng ngón tay giật giật góc áo của hắn, lập tức bị hắn trở tay nắm chặt lại trong lòng bàn tay mình.

“Bất kể là ai tới, đáp án của ta vẫn chỉ có một.” Thẩm Chiếu Độ nắm ngón tay vẫn còn vương chút hơi lạnh của Thẩm Nghê, “Hắn không dung thứ cho ta, cũng không ảnh hưởng đến việc ta đi theo bước chân của Thẩm Nghê.”

Lòng bàn tay hắn bị nàng khẽ gảy mấy cái, hắn lại nắm chặt bàn tay nàng hơn một chút.



“Vậy bây giờ trẫm một kiếm giết chết ngươi cũng được sao?”

Một bóng người cao lớp xếp chồng lên ở ngưỡng cửa, Thẩm Chiếu Độ nhìn qua phía sau Đổng Thương, Tiêu Loan trong bộ khổng tước viên bào màu lam đang đứng chắp tay, nhíu mày đẩy vẻ uy nghiêm u ám.

“Đời này ta đã chịu quá nhiều nhát kiếm rồi, hay là chọn cách chết khác đi.”

Nhìn thấy nụ cười đùa bỡn của hắn, Tiêu Loan cả giận: “Ngươi đừng tưởng rằng trẫm không nỡ giết ngươi!”

“Thần không dám.” Nói xong, hắn ngồi thẳng dậy quỳ xuống, hướng về phía Tiêu Loan, dập đầu làm đại lễ, “Thần đã phạm đại tội tày đình, thẹn với lời dạy bảo của bệ hạ, thẹn với kỳ vọng lớn lao của bách tính trăm họ, chỉ mong có thể lấy cái chết để tạ tội.”

Tiêu Loan nghiến răng cười nhạt: “Chẳng qua chỉ vì một nữ nhân, ngươi đừng nói như thể đường đường chính chính như vậy!”

Thẩm Chiếu Độ cũng không phản bác: “Chí hướng của thần không đặt ở trên sa trường dẫn binh, cũng không ở trong triều đình ngươi lừa ta gạt, thần chỉ muốn được ở cùng một chỗ với Thẩm Nghê. Bây giờ nàng đã chết, thần có lý do gì để sống một mình đây?”

“Anh hùng yếu đuối!” Tiêu Loan rống lên đầy giận dữ, “Ngươi chết ở sa trường cũng là chết, vì Thẩm Nghê mà bị trẫm ban cho cái chết cũng là chết, trong lòng ngươi còn không biết phân nặng nhẹ sao!”

Trước khi đến nơi này, bọn họ vua tôi ăn ý nhất, cho dù là ở trong việc thương nghị quốc sự, hay chiến sự cũng chưa bao giờ có sự khác nhau lớn đến như vậy.

Bọn họ giống nhau, lại tinh tinh tương tích*, vào sinh ra tử, cùng nhau đứng lên, có phòng bị nhưng niềm tin sẽ luôn được ưu tiên hơn bất kỳ tâm tư nào khác.

*惺惺相惜 Tinh tinh tương tích: Người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ tương đồng thì thường bảo vệ, đồng tình, hỗ trợ cho nhau.

Nhưng Thẩm Chiếu Độ đang đứng ở đây, Thẩm Nghê đứng trên vạn vật trên thế gian này.

“Mất đi A Ngọc Kỳ đám người Bắc Di chẳng qua chỉ như một đống cát vụn, bệ hạ có thể nhân cơ hội này ngự giá thân chinh, càn quét Mạc Bắc, như vậy có thể ngồi vững…”

“Trẫm không cần ngươi dạy trẫm!” Tiêu Loan lưu loát rút kiếm ra kề ngang cổ Thẩm Chiếu Độ, lưỡi kiếm vừa vặn đặt lên miệng vết thương chưa khép lại, “Trẫm sẽ không chiêu cáo cho thiên hạ biết A Ngọc Kỳ là ngươi giết, trẫm muốn cho thế nhân biết, ngươi là tội nhân thiên cổ phản đội Đại Dụ, trẫm muốn ngươi phải lưu tiếng xấu vạn năm!”

Vạt áo của hắn bị một bàn tay sốt ruột kéo kéo, Thẩm Nghê quay lưng lại nắm lấy bàn tay Thẩm Nghê trấn an nàng, nhưng khi vừa nắm lấy, Thẩm Nghê đã nhét vào tay hắn một viên thuốc nho nhỏ.

Tiêu Loan thấy hắn ngẩn ra, hắn ta lại chất vấn: “Trẫm hỏi ngươi một lần nữa, ngươi muốn chết, hay là muốn tiếp tục phụng quốc!”

Thẩm Chiếu Độ cụp mắt.

Tiêu Loan rõ ràng vẫn chưa muốn lấy mạng hắn, nhưng Thẩm Nghê đã ở trên bờ vực căng thẳng, lúc nào cũng có thể bị lộ tẩy.

Hắn ấn viên thuốc vào lòng bàn tay, lớn tiếng khiêu khích: “Sau khi san bằng Mạc Bắc, trong vòng mười năm nữa Đại Dụ sẽ không có ngoại bang, khi đó triều đình sẽ trở thành triều đình của văn thần. Kết cục của những võ tướng thô kệch cưỡng hãn như chúng ta đây không khác gì hơn một chữ chết. So với việc bị vạch tội đến chết, còn không bằng hôm nay oanh oanh liệt liệt chết ở đây!”



Nói xong, hắn ở ngay trước mặt Tiêu Loan bỏ viên thuốc vào trong miệng, lần nữa ôm quyền lạy: “Thần ở chỗ này bái lạy từ biệt bệ hạ, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Ngươi điên rồi sao!” Tiêu Loan lập tức bóp cổ Thẩm Chiếu Độ, nhưng chỉ có thể cảm nhận hắn viên thuốc lăn xuống khi hắn nuốt.

Dưới tác dụng của thuốc và sức mạnh của bàn tay, chỉ trong chốc lát, gương mặt Thẩm Chiếu Độ đã đỏ bừng, hắn mỉm cười nhẹ nhõm nhìn Tiêu Loan: “Không ai có thể ngăn cản ta đi gặp nàng, cho dù điểm cuối là cái chết đi chăng nữa.”

Tiêu Loan ngẩn ra, bàn tay đang siết chặt lập tức buông ra.

“Ngươi yêu nàng đến vậy sao, không có nàng ngươi không sống nổi nữa sao hả!”

Thẩm Chiếu Độ nặng nề ngã xuống bên cạnh Thẩm Nghê, hắn lập tức ôm cả người Thẩm Nghê đang cứng đờ vào trong ngực che chắn cho nàng.

Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sự đau đớn Thẩm Nghê phải trải qua, gấp rút thở hổn hển, cố gắng chống lại cảm giác áp lực đè lên lồng ngực, cho dù có đang bị ngạt thở cũng muốn bảo vệ Thẩm Nghê chặt chẽ.

Đau đớn càng kịch liệt, hấn càng phấn khởi.

Thẩm Nghê có thể vì hắn chịu đựng cơn đau như vậy, hắn làm sao có thể không kích động được?

Như thể có một con sóng lớn ập vào mặt, nước lũ tràn vào trong khoang ngực, Thẩm Chiếu Độ chỉ có thể cố gắng hít thở, ngay cả hai mắt cũng hằn lên tia máu.

“Thần tự biết mình tội nghiệt sâu nặng,” Hắn vươn bàn tay run rẩy nắm lấy vạt áo Tiêu Loan, cố gắng hết sức ngẩng mặt lên, “Chỉ cầu xin bệ hạ một chuyện. Nể mặt chiến công trên chiến trường của ta, bỏ qua cho cả nhà Thẩm Nghê, bất luận có thể nào, cũng mong người bỏ qua cho bọn họ…”

Từ nay về sau, hắn không còn là Hầu tước công thần dưới một người trên vạn người, uy danh hiển hách nữa, cũng không thể giống như trước đây một tay che trời, che chở một phương.

Hắn và Thẩm Nghê, cũng không còn đường lui nữa.

Huyệt đạo lần lượt bị đóng lại, cổ họng hắn tràn ra một cỗ máu tanh, theo bản năng muốn nắm lấy bàn tay của Thẩm Nghê đang giấu dưới vạt áo hắn.

Hóa ra cảm giác sắp chết là như vậy —— có phải liều mạng cũng muốn muốn nắm giữ thứ mình khát khao nhất.

Mà Thẩm Nghê lựa chọn hôn hắn.

Đã vậy, chết có gì đáng sợ.

Trước khi trước mắt hắn dần biến thành màu đen, hắn nhìn thấy Đổng Thương và Tiêu Loan hoảng loạn đỡ lấy hắn đang ngã nhào xuống đất, mà lão hòa thượng kia chẳng biết từ lúc nào đã đi vào trong điện, đang lắc đầu cười nhìn hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK