• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Chiếu Độ có thói quen một kiếm kết liễu mạng người, nhưng điều đó không có nghĩa là khi hắn ra tay chỉ với một kiếm là có thể giết người.

Khi đó toàn bộ người của Trấn Phủ Ti đều đang ở đó, hắn không thể không dùng hết toàn lực để giết được Địch Quảng Ngọc, nhưng vào khoảnh khắc nhát kiếm chém xuống, tay hắn hơi nghiêng qua một bên, lưỡi kiếm đã cắt vào da thịt cũng không thể đả thương được đến kinh mạch chính, nên mặc dù chảy rất nhiều máu nhưng không thể mất mạng ngay tại chỗ được.

Trước khi Thẩm Chiếu Độ ra tay, hắn đã đặc biệt dặn dò Thẩm Chính Vinh, bảo ông ấy sau khi từ cung trở về thì đi tìm Địch Quảng Ngọc lấy quyển danh sách.

Địch Quảng Ngọc hẳn có thể chống đỡ được đến lúc đó.

Bây giờ xem ra có thể giữ lại được cái mạng rồi.

“Dẫn người tới đây.”

Thẩm Nghê bị Thẩm Chiếu Độ ôm ở trước người, nàng hoảng hốt vội vàng muốn đứng dậy: “Chờ một chút, ta còn chưa rời đi mà.”

Suối nước nóng được xây ở trong góc, dùng bình phong che khuất khiến người bên ngoài không thể nhìn được vào bên trong, nhưng ai có thể bảo đảm là sẽ không xảy ra sai sót?

“Không được đi, nàng đi rồi thì làm sao nhìn thấy được cha nàng?” Thẩm Chiếu Độ vòng tay qua eo nàng đặt nàng ngồi lên đùi mình, “Nàng ngoan ngoãn ngồi yên đây, sẽ không có ai nhìn thấy được nàng đâu.”

Thẩm Chính Vinh có thể gọi thái y đến, nhưng không thể điều động được thủ vệ, ông ấy đến tìm hấn chẳng qua cũng chỉ là muốn tìm kiếm người che chở cho Địch Quảng Ngọc.

“Đô đốc!” Thẩm Chính Vinh vừa tiến vào nhìn thấy trước mặt có bình phong thẳng tắp quỳ xuống, “Hàn Lâm học sĩ Địch Quảng Ngọc bị tặc nhân ám toán, mạt tướng muốn xin đô đốc điều một nhóm cấm quân lùng bắt răn đe hung thủ.”

Người trong lòng vừa nhúc nhích, Thẩm Chiếu Độ lập tức che kín miệng Thẩm Nghê, ung dung nói: “Cấm quân là của bệ hạ, chúng ta làm sao có thể nói điều động là điều động?”

Thẩm Chính Vinh ở phía sau tấm bình phong không nói gì, Thẩm Chiếu Độ cũng không cần thiết có câu trả lời.

Hắn thấy gương mặt Thẩm Nghê càng lúc càng đỏ rực thì cầm lấy thứ to lớn đang ngẩng cao đầu của mình cọ cọ vào rãnh nhỏ nơi riêng tư của Thẩm Nghê, nói bằng khẩu hình miệng: “Ngồi lên đi.”

Tiếng rên rỉ tràn qua khẽ môi đều bị giấu ở trong lòng bàn tay hắn, không hề phát ra tiếng động, Thẩm Nghê quay đầu tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhéo bắp đùi đang căng lên của hắn, nhưng cơ bắp của hắn dày đến mức nàng dùng sức cỡ mấy cũng không nhéo được.

Xung quanh yên tĩnh, làn khói dày đặc trong hồ dường như cũng ngưng tụ lại trong không trung, Thẩm Nghê nâng mông lên, hai tay chắp ra sau lưng cầm lấy gậy thịt đang đung đưa sau lưng, chầm chậm đưa vào trong miệng huyệt.

Nàng nuốt vào cực kỳ chậm, khi miệng huyệt nhỏ hẹp bị quy đầu kéo căng ra, nàng đau đến mức liên tục lắc đầu từ chối, đôi mắt ướt át quay lại nhìn Thẩm Chiếu Độ.

Ngôn ngữ uyên ương nhẹ nhàng truyền tới, gió thơm dồn dập, Thẩm Chiếu Độ cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng.

“Thả lỏng chút.”

Thẩm Chiếu Độ đột nhiên lên tiếng, Thẩm Nghê bị dọa sợ lập tức muốn bịt miệng nhưng hắn lại nghiêng người trốn về sau, cười tủm tỉm nói tiếp: “Ta không nói là sẽ không phái người đi truy xét.”

Miệng huyệt đã giãn ra, Thẩm Chiếu Độ không chịu thua thiệt, ôm lấy Thẩm Nghê ấn người nàng xuống, tiếng nước vang lên vừa vặn lấn át tiếng rên rỉ kiều mị của nàng.

“Mấy ngày trước không phải nàng rất chủ động sao?” Hắn ghé sát bên tai Thẩm Nghê, hạ thấp giọng nói nhỏ chỉ đủ hai người bọn họ nghe thấy, “Nàng có thể nuốt vào sâu đến đâu, ta sẽ phái từng đó thị vệ cho ông ta.”

Thẩm Nghê tức giận muốn nhào lên cắn hắn.

Hung thủ đang ở ngay đây, có phái bao nhiêu thị vệ đi truy lòng cũng chỉ giống như lấy giỏ tre hứng nước.

Nhưng Hoàng đế không chỉ có một món vũ khí là Thẩm Chiếu Độ, người của Trấn Phủ Ti cũng sẽ nhân cơ hội ra tay một lần nữa. Nếu như không có người của Thẩm Chiếu Độ canh giữ trước giường Địch Quảng Ngọc, ai có thể chống đỡ được một chiêu hồi mã thương đây?

Thẩm Nghê lần nữa nâng mông lên, đung đưa eo thon nhả ra nuốt vào côn thịt bị mình mút càng lúc càng căng trướng kia.



Gậy thịt cường tráng lấp đầy bên trong nàng, chỉ cần khẽ cử động một cái là có thể tạo nên những gợn sóng lăn tăn lan rộng cả mặt hồ.

“Ngoan lắm.” Thẩm Chiếu Độ trêu đùa ngậm vành tai nhỏ xinh của nàng, đến khi cảm nhận được nàng run rẩy co rúm lại mới hé miệng ra tha cho nàng, “Cấm quân ta không động đến được, nếu Vệ sứ không để ý thì cứ việc điều phái thị vệ Hầu phủ của ta.”

Thị vệ của phủ Chiêu vũ hầu đều là binh lính tinh nhuệ đã đi theo Thẩm Chiếu Độ xuất chinh trong nhiều năm, Thẩm Chính Vinh không có lý do gì để từ chối, lập tức ôm quyền cảm tạ.

Khối thịt mềm đang nuốt lấy Thẩm Chiếu Độ co rút rời đi, một tay hắn nhéo eo Thẩm Nghê một cái, nắm lấy cơn sóng lớn trước ngực nàng, mút giọt nước đọng trên bả vai nàng: “Ở chỗ của ta có kim sang dược* rất tốt, không biết Vệ sứ có cần không?”

*金疮药 Kim sang dược: thuốc dùng để trị vết thương do đao kiếm.

Thẩm Nghê làm sao không nghe ra lòng dạ Tư Mã Chiêu của hắn, phẫn nộ bẻ ngón tay của hắn.

*马昭之心 Lòng dạ Tư Mã Chiêu trong câu “Lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ”. Câu nói này dùng để mô tả dã tâm và tham vọng của một người nào đó mà ai trong thiên hạ cũng biết.

“Không cần đâu.” Thẩm Chính Vinh đứng dậy, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung nhìn xuống mặt đất, “Mạt tướng từng mua được kim sang dược từ một vị danh y du ngoạn khắp nơi tên Đạo Canh mang về các Miêu y của phía Tây Nam, lúc này vừa hay có thể dùng được.”

Thẩm Chiếu Độ không nghe ra được đầu mối gì, nhưng Thẩm Nghê lại sửng sốt.

Trần phương trượng có một tên tự rất ít người biết là Tứ Chính, tức là Canh.

Đạo Canh, Đạo Canh, không phải là đạo sĩ Tứ Chính sao?

Chẳng lẽ Trần phương trượng đã liên lạc với phụ thân, phải chăng ông ấy đã biết sau tấm bình phong này, Thẩm Chiếu Độ còn đang ôm nàng cả người trần trụi?

Càng nghĩ trong lòng càng ớn lạnh, Thẩm Nghê không kiềm chế được run lên, đến mức mà khiến cả Thẩm Chiếu Độ đang say sưa trong dục vọng cũng nhận ra có gì đó không đúng.

“Lúc này mà nàng cũng có thể phân tâm?”

Bàn tay đang bịt miệng Thẩm Nghê vừa buông lỏng, nàng đã không nhịn được rên thành tiếng, âm thanh quanh quẩn trong không khí khiến người ta nghe mà xương cốt mềm nhũn.

Thẩm Chiếu Độ ngại nàng ăn không đủ sâu, không đủ nhanh, hắn dứt khoát dùng sức đẩy, đâm đến mức khiến nàng không ngừng chao đảo, rồi lại bị một tay của hắn ôm trở về tiếp tục yêu thường: “Nàng vẫn còn tức giận sao?”

Thẩm Nghê khẽ xùy một tiếng: “Ta làm sao dám tức giận với Đô đốc? Một khi Đô đốc không vừa ý sẽ kéo ta trần truồng đến trước mặt phụ thân, ta cũng không có gì để nói.”

Mấy ngày nay nàng đều nói chuyện rất nhỏ nhẹ, bây giờ gai trên người nàng lại dựng cả lên.

Thẩm Chiếu Độ theo bản năng muốn cúi đầu tỏ ra yếu thế, nhưng nghĩ đến vừa rồi nàng nói phải rời đi càng sớm càng tốt, gai nhọn trên người hắn cũng không kiềm chế được dựng thẳng lên.

Hắn dùng một tay vớt Thẩm Nghê bị làm đến mức gân cốt mềm nhũn lên, hắn chĩa côn thịt lên nặng nề đâm vào trong: “Tiêu Loan muốn thu dọn thế gia tập trung hoàng quyền, ta không giết chết Địch Quảng Ngọc như một lời cảnh cáo những người khác, mọi chuyện sắp xếp sau đó đã trở nên hoàn toàn vô ích. Thẩm Nghê, ta đang liều chết giúp nàng đấy.”

Thẩm Nghê cắn môi cố nén tiếng ngâm nga tràn ra ngoài, lạnh giọng giễu cợt: “Cho nên ngươi coi ta như món đồ chơi, nhục nhã ta?”

Động tác của Thẩm Chiếu Độ đột ngột dừng lại, Thẩm Nghê lập tức giãy khỏi gông xiềng quay người lại, đôi mắt đỏ hồng trừng hắn: “Lời nói thích của ngươi, so với những cung quy trói buộc ta kia còn vô sỉ hơn nhiều.”

Đêm càng sâu, hơi nước dày đặc càng giống như một giải lụa trắng phủ lên trước mặt người, trong sương mù bóng hoa mờ ảo không rõ ràng, khiến người ta muốn vươn tay ra xác nhận.

“Ta…”

Trận tuyến của Thẩm Chiếu Độ đã loạn, hắn vừa mở miệng lại bị nàng chặn lại.



Cánh tay trắng nõn quấn quanh cổ hắn, lúc đôi môi mềm mại của Thẩm Nghê áp sát lại, hắn dường như nhìn thấy hàng ngàn con đom đóm đang bay lượn trước mắt, đầu óc choáng váng, khi bị nàng cắn mạnh một cái, gọi thần hồn của hắn trở về.

“Đến giờ ngươi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ quang minh chính đại cùng ta đi gặp phụ thân.”

Đáy hồ trơn nhẵn, Thẩm Chiếu Độ lo lắng nàng đứng không vững nên đỡ lấy lưng nàng, đứng đó thất thần một lúc lâu.

Hắn thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện đó.

Hắn là một đứa trẻ mồ côi bị vứt bỏ, không có khái niệm về gia đình, những gì hắn muốn chỉ là Thẩm Nghê, không hề bao gồm cả gia đình phía sau lưng nàng.

Thẩm Nghê chỉ có thể thuộc về một mình nàng, hắn một đánh tan mọi thế tục dính líu đến nàng, và không ai được phép mang nàng rời khỏi hắn một lần nữa, dù bằng cách nào đi chăng nữa.

Hắn khinh thường việc đi gặp Thẩm Chính Vinh.

Nếu không phải do Thẩm Chính Vinh hèn yếu, Thẩm Nghê sẽ không phải chịu ấm ức tủi nhục* trong mười năm như vậy.

*明珠暗投 Minh châu ám đầu: ngọc sáng vứt chỗ tối, có nghĩa là báu vật nằm trên tay người không biết được giá trị của nó.

Thẩm Nghê thấy hắn không nói lời nào, nàng lần nữa lại nhón chân lên, muốn hôn lên khóe môi hắn.

“Ta đúng thật là chưa từng nghĩ đến.” Hắn quay mặt qua tránh nụ hôn của Thẩm Nghê, ánh mắt cứng ngắc nhìn đi chỗ khác chớp chớp, “Ta biết nàng nhượng bộ lấy lòng ta là vì cái gì, cho nên nàng không cần dùng nhu tình mật ý lừa gạt dỗ dành ta để nàng rời đi, cho dù ta có chết thì nàng cũng phải chôn theo.”

Hắn nói xong, giẫm lên thềm đá bước ra ngoài suối nước nóng, nhưng lại bị Thẩm Nghê nắm lấy đầu ngón tay.

“Cho nên ngươi vẫn luôn không tin ta sẽ thích ngươi sao?”

Thẩm Chiếu Độ không hề nhúc nhích, Thẩm Nghê mím môi, đầu lưỡi dường như lại nếm thấy vị chua ngọt cùng một chút chan chát của quả mâm xôi.

Nàng hận Thẩm Chiếu Độ cướp đoạt một cách vô lý, nhưng nàng cũng cảm kích người này vào lúc nàng ngã xuống đã kéo nàng một cái, đỡ nàng đứng lên.

“Thẩm Nghê, ta không ngốc.” Hắn quay đầu nhìn nàng, con ngươi đen nhánh của hắn còn sâu hơn màn đêm tăm tối.

Hắn không có bối cảnh hiển hách, thủ đoạn bẩn thỉu, giết người như ngóe, mà Thẩm Nghê là người ngồi trên vầng trăng sáng, hắn chỉ dám hái xuống, chứ không dám ngồi chung.

Hắn sợ ánh trăng sáng ngời sẽ chiếu rọi lên sự nhơ nhuốc bẩn thỉu của hắn, khiến người ta buồn nôn.

Hắn nhặt mãng phục ở dưới đất phủ lên người, xoay người đi ra khỏi hoa viên, lúc đứng dưới mái hiện lập tức có ảnh vệ nhảy ra xuất hiện sau lưng hắn.

Thẩm Chiếu Độ nhìn về phía ánh lửa rực sáng bên ngoài hành cung: “Đi điều tra một chút về người tên Đạo Canh này.”

“Rời đi” mà Thẩm Nghê thốt ra chỉ là một cái gai, nhưng khi Thẩm Chính Vinh nói ra cái tên đó, cảm xúc của Thẩm Nghê vô thức trùng xuống lại như một đòn chùy giáng mạnh xuống, đâm những cái gai kia lún sâu hơn, càng khiến người ta tỉnh táo hơn.

*

Bóng đêm sâu thẳm, vết thương trên xương quai xanh của Địch Quảng Ngọc cuối cùng cũng cầm được máu, Thẩm Chính Vinh thở phào một hơi, gọi trưởng tử của Địch Quảng Ngọc cùng nhau đi bộ về phía rừng cây yên tĩnh không người.

“Thẩm bá phụ có thể tra ra được là người phương nào ra tay không?”

Sau khi xác nhận lại là không có ai theo dõi bọn họ, Thẩm Chính Vinh nhìn thị vệ của phủ Chiêu vũ hầu đang canh giữ trước giường, hơi hất cằm lên.

“Chỉ là kẻ gian kêu bắt kẻ gian mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK