• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng đến muốn hắn và Tĩnh vương nửa tháng sau cùng nhau xuất chính Mạc Bắc, nên liên tục mười lăm ngày này hắn leo lên xà ngang trong cung Hàm Chương ngủ.

Lúc Thẩm Nghê còn ở Quy Nguyên tự, hắn cũng như vậy ở cùng nàng.

Hắn nghe nói sau khi Thẩm Nghê tiến cung, Tiêu Linh chưa từng sủng ái thêm bất kỳ phi tử nào khác, mà sau mươi lăm ngày hắn quan sát, đúng là như vậy.

Tiêu Linh thậm chí không gọi Thẩm Nghê đến cung của hắn để thị tẩm, mỗi tối sau khi xử lý chính vụ xong sẽ trở về cung Hàm Chương ngủ cùng giường với Thẩm Nghê.

Có lúc Tiêu Linh mang theo cả tấu chương đến đó, nàng cũng sẽ giúp xem một chút. Hai người không ngại chen chúc, ngồi chung trên một cái ghế, Thẩm Nghê vừa quay đầu lại, cẩu Hoàng đế sẽ lập tức hôn nàng, hắn nhìn mà muốn cởi giày ra ném xuống.

Nếu như chính vụ không nhiều, Thẩm Nghê sẽ cùng Tiêu Linh đọc sách vẽ tranh, nếu như lúc Thẩm Nghê đã lên giường nằm đọc sách, điều này có nghĩa là hắn sắp phải mất ngủ rồi.

Cứ cách ba bốn ngày hắn sẽ phải mất ngủ một lần.

Xung quanh giường nhỏ phủ đầy màn che, hắn không nhìn thấy được xuân cảnh bên trong, nhưng giọng nói dịu dàng êm tai của Thẩm Nghê cho dù là khi nàng mất khống chế vẫn du dương nhịp nhàng như vậy, hắn nghe mà chỉ có thể cắn răng chịu đựng dương vật cứng rắn dựng đứng lên.

Có một lần, Tiêu Linh triệu hắn vào cung, đúng lúc gặp Thẩm Nghê đưa canh từ trong điện Cần Chính đi ra.

Lần này nàng lạnh nhạt lướt qua hắn nữa, mà ngược lại nhân lúc Tiêu Linh không chú ý hung dữ trừng hắn một cái.

Hắn cố ý nhướng mày, sờ sờ dây thắt bình an treo bên hông —— Cái này là hắn thuận tay cầm ở trong cung Hàm Chương ra ngoài.

Quả nhiên, ánh mắt Thẩm Nghê sắp bốc lửa.

Sau khi rời đi, hắn lại né tránh tầm mắt của Cấm quân, về trước Thẩm Nghê một bước lẻn vào trong cung Hàm Chương, nằm trên giường của nàng.

Hắn muốn lúc Thẩm Nghê và Tiêu Loan hoan ái có thể ngửi thấy hơi thở của hắn.

Vào đêm trước khi xuất chinh, hắn lại leo lên xà trên trong cung Hàm Chương.

Đêm đó khi Tiêu Linh trở lại đã là rất khuya, Thẩm Nghê nằm trên tháp mỹ nhân chợp mắt, trước khi tiến lại gần nàng, Tiêu Linh đứng ở cửa rửa sạch tay, lặng lẽ nằm bên cạnh nàng, đưa tay thăm dò vào trong váy nàng.

Hắn nhìn Tiêu Linh cởi y phục của nàng ra, đầu vú trên bầu ngực tuyết trắng dựng thẳng, bụng phẳng lì, hai chân dài mềm mại vòng qua hông Tiêu Linh, đẹp như một bức họa.

"Mẫn Mẫn, giúp ta cởi nó ra được không?"

Hắn nhìn xuống, vừa vặn đúng lúc Thẩm Nghê cởi tiết khố Tiêu Linh xuống, hắn lại nhìn chằm chằm một lúc, không nhịn được xùy một tiếng.

Của hắn lớn hơn, thô hơn, dài hơn nhiều.

Tiêu Linh ba bốn ngày mới có thể làm một lần, hắn một đêm có thể làm Thẩm Nghê ba bốn lần.

Phế vật.



Hắn nằm trên xà ngang, nhìn gương mặt kiều mỵ kìm nén của Thẩm Nghê, côn thịt dưới háng cứng rắn đến phát đau, đau đến mức hắn nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ cả một đêm.

Lòng ta đặt trên vầng trăng sáng, ai biết rằng trăng sáng soi bờ mương.

Sau này hắn nhất định sẽ để cho Thẩm Nghê biết, hoan ái với hắn chắc chắn sung sướng hơn tên phế vật Tiêu Linh này nhiều.

Một đêm không ngủ, trước khi bình minh ló dạng hắn ra khỏi cung trở lại phủ Tĩnh vương, trước cổng phủ hắn bắt gặp Tiêu Loan chân trước chân sau cũng vừa về đến nơi.

Nhìn dáng vẻ của bọn họ, đều trở về từ cùng một hướng.

Tiêu Loan nói với hắn: "Đánh xong Bắc Di, chúng ta sẽ suất binh hồi kinh. Chờ thêm ba năm nữa, bổn vương sẽ dẫn ngươi vào cung cướp Thẩm quý phi.

Trận đánh này hắn và Tiêu Loan đánh rất gấp rút, bày binh bố trận cũng không quá chú trọng, không suy nghĩ đến chết trận, chỉ tập trung tấn cung, nhanh chóng chiếm cứ địa cao của địch.

Nhưng ngoại trừ hai người bọn họ, tất cả tướng lĩnh khác đều không tiến hành lối đánh cấp tiến như vậy, hắn lập tức ném nón sắt của mình ra giữa bàn cãi nhau với bọn họ.

"Trận đánh ngày ta sẽ đi đầu. Chỉ cần ba ngày, có thể khiến cho cổng thành Lũng Châu mở ra."

Hắn lập quân lệnh trạng: "Nếu như bại trận, xương cốt nát thành tro bụi!"

Cưỡi ngựa rong ruổi trên sa mạc nơi cát đá tung bay, hắn hoảng hốt lại trở về như ngày trước cổng thành Lương Châu, cô độc dũng mãnh, tiến lên không một chút do dự.

Nhưng có một sự khác biệt, đó là hắn đã có nhược điểm —— Hắn sợ chết.

Chỉ một suy nghĩ sai lệch, hắn đạp vào cạm bẫy của Bắc Di và rồi bị bắt.

Hắn bị treo trên cửa thành Lũng Châu để thị chúng làm nhục, nhìn thiên quân vạn mã bên dưới, có phe địch, cũng có người của mình, nhưng hắn không hề cảm thấy xấu hổ một chút nào, chỉ thấy may mắn Thẩm Nghê không nhìn thấy cảnh tượng này.

Chín mươi chín đòn roi bẻ không gãy liên tục quất lên cái tên ngu ngốc là hắn đây, nhưng khi cảm giác được tên Bắc Di kia muốn giựt lấy dây thắt bình an trên hông hắn ra, hắn đột nhiên đứng dậy, một kiếm lấy mạng tên đó.

Hắn dùng một năm đánh lui Bắc Di.

Hơn ba trăm ngày đêm, hắn chưa từng có một đêm yên giấc, lúc hắn và Tiêu Loan cùng nhau leo lên đỉnh núi cát ngắm ánh chiều tà trên sông, hắn mệt mỏi đến mức ngay cả ngón tay cũng không động đậy nổi.

Nhưng khi nghe Tiêu Loan lập tức khởi binh Thanh quân, cả người hắn như tràn đầy năng lượng cùng ý chí chiến đầu, bật mạnh ngồi dậy.

Hai năm, hắn đánh từ Tây sang Đông, đến tới trước cửa cung nguy nga, đã năm ngày rồi hắn chưa chợp mắt.

Lần này vẫn như cũ, hắn làm người tiên phong, xông phá cửa cung, chạy thẳng đến cung Hàm Chương.

Cuối cùng hắn cũng có thể quang minh chính đại đi về phía cung Hàm Chương rồi, hắn phải đè Thẩm Nghê lên chiếc giường đầy màn che đó, nghe nàng gọi tên hắn hết lần này đến lần khác.



Khi đứng trước cửa cung Hàm Chương, hắn có chút thấp thỏm.

Nếu như nàng tức giận thì sao? Hắn sẽ dỗ nàng không đây?

Cho dù Thẩm Nghê khóc lóc cầu xin, hắn cũng sẽ không dỗ.

Hắn không muốn dỗ đấy, ai bảo Thẩm Nghê quên mất hắn.

Hắn giả vờ yên tâm đẩy cửa cung ra, bên trong không có người, nơi nơi đều vắng lặng, chỉ có một bức tranh chưa kịp lấy đi.

Cảm giác bị trêu đùa một lần nữa lại dâng trào, hắn vừa sốt ruột lại mờ mịt, đứng trong tẩm điện nhắm mắt rồi lại mở ra, dường như có thể thấy được xe ngựa của Thẩm Nghê càng lúc càng rời xa hắn.

Giống như mười năm trước ở Triệu Châu.

Hắn lại bị bỏ rơi.

Sau khi Tiêu Loan lên ngôi, với tư cách là công thần dẫn đầu hắn được đền bù thỏa đáng, trở thành Tả đô đốc, phong Chiêu vũ hầu, tay nắm trọng binh, chuyển vào nơi từng là Tĩnh vương phủ, quyền khuynh thiên hạ, không ngọn gió nào có thể thổi lay được.

Mỗi ngày quan viên nối tiếp nhau đến Hầu phủ nịnh bợ hắn không hết, hắn không gặp ai cả, cũng không vào triều, mỗi ngày đều giam mình trong căn phòng tân hôn trong Trạc Anh đường.

Đây là hắn chuẩn bị cho Thẩm Nghê cũng không hề ít hơn những gì Tiêu Linh ban cho nàng.

Dù là võ quan đứng đầu, số lần vào triều trong nửa năm của hắn có thể đếm trên đầu ngón tay, cho dù Tiêu Loan có lòng thiên vị hắn, cũng không thể khiến sô tấu chương từng xấp từng xấp chồng lên nhau kia dừng lại được, triệu hắn tiến cung.

Hắn là người dù chỉ là một cái trừng mắt cũng phải điều ra, biết được là người nào gây trở ngại cho hắn, nên đã dẫn nhi tử của những tên đó lên trên núi ngược đãi.

Hắn cũng coi như là nửa đệ tử phật môn, nhưng hắn không muốn vào đạo quán nghỉ ngơi, vì vậy đã men theo con đường yên tĩnh vào núi săn thú rừng.

Hắn nghe theo tiếng nước chảy đi thẳng về phía trước, đi đến một chỗ cao, tiếng nước đột nhiên trở nên cao vút.

Hắn cúi đầu nhìn, ở giữa dòng chảy róc rách, có một mỹ nhân đang đứng trong dòng nước.

Bàn tay nắm chuôi kiếm bởi vì kích động mà run bần bật, hắn thấy Thẩm Nghê chạy quanh dưới những đám mây ngũ sắc, hắn thậm chí không dám thở mạnh, vô cùng lo sợ sẽ tỉnh giấc mộng.

Hắn tìm kiếm khắp nơi trong chốn đông người. Bỗng quay đầu lại, người nọ đứng ở đó, ở nơi ánh đuốc suy tàn.

Nửa đời khổ hạnh, cuối cùng cũng đã kết thúc.

——

Thẩm Nghê: Ngươi giống như tên biến thái ấy...

Thẩm Chiếu Độ (Nổi điên): !!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK