• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Nghê không có chút hứng thú nào với tên thủ lĩnh loạn thần làm việc bất chính nhiều lần hãm hại nàng này, chỉ đưa tay lên cột chắc lại vạt áo cho Thẩm Chiếu Độ: “Mặc dù ta khinh thường những việc hắn ta làm, nhưng dù gì cũng đi diện thánh, vẫn phải ăn mặc đứng đắn một chút.”

Thẩm Chiếu Độ khom người xuống tận hưởng sự chăm sóc của nàng, không ngờ sửa sang lại đến vị trí trên vai, Thẩm Nghê đột nhiên dùng ngón tay cái ấn mạnh lên vết thương do bị kiếm đâm của hắn. Khiến hắn đau đến mức không nhịn được hét lên một tiếng thảm thiết, nước da vẫn hồng hào lập tức trở nên tái nhợt.

“Nàng mưu hại phu quân à!”

Thẩm Nghê nghe hắn nói năng linh tinh, càng cảm thấy mình làm đúng, cố ý nhéo gò má nhợt nhạt của hắn: “Ta là vì muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi như vậy đi gặp hắn, hắn sẽ không làm khó ngươi quá.”

*

Sau khi đuổi Thẩm Chiếu Độ với vẻ mặt ấm ức đi, Thẩm Nghê trở lại trong phòng thu dọn bình thuốc.

Tờ mật thư định gửi đi Mạc Bắc tùy tiện nằm trên án thư, chỉ một một thanh chắn giấy đè lên, không hề có chút phòng bị nào với nàng.

Nàng bước tới cầm tờ giấy lên, nét chữ của Thẩm Chiếu Độ đẹp hơn so với tưởng tượng của nàng gấp hàng ngàn hàng trăm lần.

Thể chứ hắn luyện là chữ thảo, nét chữ uốn lượn nơi đầu bút như tuấn mã thoát khỏi giây cương, khoa trương ngang ngược, nét bút ẩn chứa sự dẻo dai mạnh mẽ của thuở nguyên sơ, quả nhiên nét chữ nết người.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thẩm Chiếu Độ viết chữ, trước kia khi ở Quy Nguyên tự nàng đã muốn dạy hắn viết chữ, đáng tiếc là mắt cô mông lung không rõ, Thẩm Chiếu Độ cũng ghét hoạt động tinh tế vậy, vừa thấy nàng cầm sắc là chạy mất không thấy bóng dáng ở đâu.

Rốt cuộc ai là người đầu tiên đồn thổi hắn là tên mù chữ một chữ bẻ đôi cũng không biết? Cảnh giới thư tháp này của hắn còn cao hơn cả nàng.

Hắn thật sự đã trưởng thành rất tốt.

Lúc nàng đang giúp hắn kẹp bức thư vào trong quyển binh thư bên cạnh, một thị nữ khẽ gõ lên cánh cửa chạm khắc đang khép hờ.

“Phu nhân, bệ hạ đưa đến cho Đô đốc mấy rương thuốc men, hay là người kiểm tra lại một chút trước khi chúng nô tỳ chuyển đồ vào trong kho.”

Thẩm Nghê nhét quyển binh thư xuống dưới đáy chồng sách, nghi ngờ đi ra ngoài.

Phủ Chiêu vũ hầu không phải chưa tường được ban thường, trước đều là quản gia kiểm tra rồi nhập vào kho, sao hôm nay cần nàng phải ra mặt?

Tất cả các rương gỗ to nhỏ làm từ gỗ lim được xếp thành ba hàng bày hết nửa đình viện, Thẩm Nghê liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Thẩm Họa mặc nam trang đứng giữa đống rương gỗ.

Trên đầu nàng ta đội ngọc quan, tay cầm quạt xếp, phần chuôi quạt còn được treo một mặt dây chuyền ngọc bội hình hoa mai nhỏ, dáng vẻ phong lưu tao nhã.

“Nghe nói nhị thúc đã vào kinh thành, nếu ông ấy biết ngươi ở chỗ này phản bội tiên đế, ngươi đoán xem ông ấy có ngất vì tức giận không?”

Tướng mạo Thẩm Họa anh khí, lúc chưa vào cung thường thích giả nam trang ra ngoài đi chơi với Tiêu Loan, khi đó còn có người đồn thổi Tiêu Loan có đam mê đoạn tụ phân đào*.

*断袖分桃 Đoạn tụ phân đào Một trong những cách gọi đồng tính luyến ái thời cổ đại ở Trung Quốc. Có thể dùng đoạn tụ riêng hoặc phân đào riêng, cũng có thể gọi là dư đào 余桃.

Thẩm Chiếu Độ không ở đây, nhưng người hầu của Hầu phủ đều đang ở đây.

Trong mắt bọn họ, Thẩm Chiếu Độ và nàng là một thể, nếu nàng ở chỗ này bị mất mặt, uy tín của Thẩm Chiếu Độ ở trong Hầu phủ cũng sẽ bị tổn hại.



Bất kể là vì bản thân hay vì hắn, Thẩm Nghê đều không thể cúi đầu nhận thua ở đây.

Nàng dửng dưng nhìn Thẩm Họa bằng nửa con mắt: “Nếu đại bá đã biết tỷ và Tiêu Loan tằng tịu với nhau mà còn chưa tức chết, thì sao đến lượt ta lại có sự khác biệt thế?”

Khóe miệng đang nhếch lên của Thẩm Họa đột nhiên chùng xuống.

Điều nàng ta tức giận không phải câu nói vừa rồi của Thẩm Nghê, mà là vị muội muội mềm yếu này lại có một ngày dám phản bác không vâng lời nàng ta.

“Ngươi tưởng là ngươi có chỗ dựa thì ai gia không trị được ngươi nữa sao?”

Chẳng qua cũng đều là cáo mượn oai hùm, Thẩm Nghê đã nhìn thấu từ lâu rồi, dùng chính câu nói của nàng ta đáp trả lại nàng ta: “Nếu như Tiêu Loan không ở đây, tỷ còn dám đến khiêu khích ta sao?”

“Nếu ngươi đã nhắc đến hắn ta…” Thẩm Họa gấp quạt lại, “Vậy ngươi đoán xem tại sao ta có thể đơn độc xuất hiện ở đây?”

Thẩm Nghê nghe vậy, gần như kịp phản ứng lại ngay lập tức: “Thánh chỉ đã đốt, ở nơi này không có thứ tỷ muốn!”

“Có hay không, không đến lượt ngươi nói.”

Thẩm Họa vung ống tay áo lên, những người đang sắp xếp rương gỗ chỉnh tề đứng thẳng dậy, áp sát lại gần Thẩm Nghê.

Những người này muốn lấy thánh chỉ sao?

Có lẽ là có lòng tin muốn thử vận may lục soát một lượt, nhưng lúc lục soát không có, vậy bọn họ còn có hạ sách khác.

Nàng là người tiếp nhận thánh chỉ, là người tốt nhất để ra mặt, cho dù không có thánh chỉ cũng không sao, chỉ cần nàng mở miệng nói là được.

Đúng là kế hay, một bên dùng quân báo giữ chân Thẩm Chiếu Độ, một bên cho Thẩm Họa đến bắt nàng, đây là do tin rằng nàng không dám phản kháng lại Thẩm Họa sao?

“Đường tỷ muốn bắt ta vào hoàng cung hay là vào Chiếu ngục đây?”

Thẩm Họa rất ghét dáng vẻ đã có dự tính trước của đường muội từ nhỏ đã hèn yếu này, bởi vì nàng ta có thể nhìn thấy bóng dáng của một người khác trong cơ thể ở trước mặt này.

Thẩm Chiếu Độ.

Nàng ta ở trước mặt người này đã chịu quá nhiều lần ở thế hạ phong, nàng ta không cam lòng có người leo lên đầu mình làm mưa làm gió.

“Chiếu ngục nhơ nhớp bẩn thỉu, sao ngươi có thể chịu được?” Thẩm Họa chắp tay sau lưng bước lên thềm đá, “Nếu như ngươi chịu quỳ xuống trước mặt mọi người, ta có thể an bài ngươi ở trong cung Hàm Chương.”

Thẩm Nghê nhìn thấy động tác khom người khiêng rương gỗ của người dọn dẹp kia thoáng khựng lại, nàng nhanh như chớp túm lấy Thẩm Họa kéo đến bên cạnh mình, rút kim trâm ở trên búi tóc xuống kề bên cổ nàng ta.

“Đừng cử động!”

Mũi nhọn sắc bén lạnh lẽo đâm vào da thịt Thẩm Họa, nàng ta cảm giác được có máu chậm rãi chảy xuống, điên cuồng giãy giụa: “Thẩm Nghê, ngươi phản rồi! Ta là Thái hậu, là đường tỷ của ngươi, ngươi dám đối xử với ta như vậy, ta muốn giết ngươi!”



Thẩm Nghê mới chỉ theo Trần phương trượng học thái cực quyền nửa năm, chỉ biết được nên dùng lực thế nào, còn lại nàng không hiểu gì hết.

Thị vệ ở trước Trạc Anh đường đã chuẩn bị phục kích xong, Thẩm Nghê đột nhiên hiểu được sự điên cuồng trong cơ thể Thẩm Chiếu Độ đến từ đâu.

Ai rồi mà chẳng chết, ai rồi mà chẳng điên loạn?

Nàng cúi đầu nhìn Thẩm Họa đang chật vật: “Nếu như ta bị giết, vậy thì tỷ chính là thi thể lót ở dưới đấy, đường tỷ ạ.”

Cây trâm càng lúc càng đâm vào sâu hơn, bóng đen chết chóc dày đặc bao phủ lấy người Thẩm Họa, nàng ta hoảng loạn húc cùi chỏ về phía bụng Thẩm Nghê.

Thẩm Nghê đã sớm nhận ra, nàng lùi về phía sau một bước đạp về phía sau đầu gối Thẩm Họa khiến cho nàng ta đau đớn quỳ xuống.

“Thẩm Nghê!”

Trong hành lang phía Đông có một bóng người hoảng hốt chạy lại, sắc mặt tái nhợt của Thẩm Chiếu Độ đỏ rực, cánh tay không bị thương chống lên lan can xoay người nhảy qua, nhanh chóng chạy đến trước mặt Thẩm Nghê, khẩn trương đánh giá nàng.

“Nàng không bị thương chứ?”

Thẩm Nghê lắc đầu, hai tay đè chặt Thẩm Họa không chịu buông, nàng nói với vẻ ỷ lại khó nhận ra: “Nàng ta định bắt ta vào Chiếu ngục.”

“Ta biết.” Thẩm Chiếu Độ kéo nàng ra bảo vệ ở sau lưng mình, một tay xách cổ áo Thẩm Họa lên ném mạnh nàng ta vào trong ngực Tiêu Loan đang chạy tới.

Thẩm Họa bịt chặt cái cổ đẫm máu của mình, lớn tiếng tố cáo: “Thẩm Nghê, ta muốn rạch một trăm một ngàn vết sẹo trên mặt ngươi, lăng trì ngươi!”

Khí huyết bộc phát, Thẩm Họa tức giận đến mức không nói thành lời, nàng ta giống như lên cơn điên giãy ra khỏi sự kiềm chế của Tiêu Loan, muốn lao về phía Thẩm Nghê.

Thẩm Nghê nhìn cây xanh nhìn trời xanh, chỉ là không nhìn dáng vẻ mất hết hình tượng của Thẩm Họa.

Nàng sống dưới cái bóng của Thẩm Họa hơn hai mươi năm, hôm nay cuối cùng nàng cũng cầm cây đồ đao len phá vỡ tấm màn đen đó, một lần nữa nhìn thấy lại ánh mặt trời.

Nếu như không có Thẩm Chiếu Độ nàng thật sự dám động thủ sao?

Tất nhiên không dám.

Nếu như không có hắn dùng chính những gì bản thân đã trải qua để nói với nàng vạn vật điều có thể đột phá, nàng sẽ không dám làm ra chuyện này.

Bàn tay ấm áp khô ráo nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng vì kinh sợ của nàng, nàng khẽ chuyển động nắm lấy tay Thẩm Chiếu Độ.

Cả người hắn run lên, bất mãn nói: “Trước khi bệ hạ chưa giải quyết xong chuyện di chiếu của tiên đế, thứ cho thần không dám đi Mạc Bắc, yên tâm đánh giặc được.”

Kế hoạch hoàn toàn thất bại, còn bị Thẩm Chiếu Độ chiếu tướng ngược lại, gương mặt tuấn tú của Tiêu Lam đã nặng như nước đọng, đưa tay che miệng Thẩm Họa đang nói ra những lời khoa trương hống hách: “Ngươi đang uy hiếp trẫm?”

Thẩm Chiếu Độ không chối: “Thần thấp cổ bé họng, không bảo vệ được Thẩm Nghê. Nhưng bệ hạ là thiên tử, có thể đảo ngược trắng đen, chỉ hươu thành ngựa dễ như trở bàn tay, cần gì phải giữ lấy thần không buông?”

“Hơn nữa…” Hắn sầm mặt u ám nhìn về phía Thẩm Họa vẫn đang lải nhải chửi bới, “Trong thiên hạ này chỉ có một mình người bảo vệ được nàng ta, còn sợ nàng ta sẽ chạy trốn sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK