• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Chiếu Độ mở mắt ra, đột nhiên một cơn choáng váng tấn công đến, tia sáng trên trời lóe lên xuyên qua những mảnh mái ngói bể nát, lắc mình rọi xuống, khiến hắn không khỏi nhắm mắt lại lần nữa.

Năm giác quan ần ần hoạt động trở lại, hắn nhìn thấy bức tượng Phật khổng lồ đang từ bi nhìn xuống trong ánh nến mờ ảo, tay trái chụm lại cùng với nguyệt ấn, thuận theo lời khẩn cầu của chúng sinh.

Hắn từng quỳ gối dưới bức tượng Phật này ngủ gà ngủ gật vô số lần.

Thẩm Chiếu Độ nhớ lại động tác cuối cùng trước khi mất đi ý thức, hắn vội vàng siết chặt năm ngón tay, nhưng lại nắm hút.

Hắn không quan tâm đầu óc xây xẩm chợt bật dậy, trước mắt lần nữa trở nên quay cuồng, hắn nhắm chặt hai mắt điên cuồng sờ loạn, cánh tay vừa giơ ra đã bị một đôi tay mềm mại ấm áp đón lấy.

“Ta ở chỗ này.” Thẩm Nghê kéo bàn tay hắn đặt lên trên mặt mình, “Có phải chàng thấy khó chịu chỗ nào không?”

Sau khi làm quen với cảm giác choáng váng khó chịu kia, Thẩm Chiếu Độ mở mắt ra, Thẩm Nghê mặc tăng bào đứng trước mặt hắn, ánh nến phản chiếu trên người nàng tỏa ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt long lanh lấp lánh, trong thoáng chốc thời gian như trở lại vào đêm đầu tiên bọn họ gặp nhau mười năm trước.

Thẩm Nghê thấy hắn ngơ ngác nhìn mình, nàng rướn người lên hôn một cái lên môi hắn: “Bây giờ đã tỉnh chưa?”

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua nhưng ở trong lòng hắn lại giống như một tả đá lớn ném vào mặt hồ yên tĩnh, làn nước dao động bắn lên mặt, gột rửa sự choáng váng và trì trệ của hắn.

Hắn khẩn trương kéo hai tay Thẩm Nghê qua nhìn: “Bọn họ không làm khó nàng chứ?”

“Ta có thể có chuyện gì được.” Thẩm Nghê quan sát hắn, chờ hắn tự mình xác nhận nàng không nói dối xong mới thu tay lại vỗ lên trán hắn: “Ngược lại là chàng đó, không sợ đồ ta đưa cho chàng là độc dược thật sao?”

Lần này nàng vỗ rất mạnh, nhưng Thẩm Chiếu Độ lại không phản ứng gì, một tay kéo Thẩm Nghê vào trong lòng ôm nàng thật chặt: “Chỉ cần là nàng đưa, cái gì ta cũng ăn.”

Chỉ cầm là Thẩm Nghê đưa cho hắn, biết rõ đó là rượu độc, hắn cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.

Xung quanh yên lặng đến mức ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có, Thẩm Chiếu Độ đảo mắt nhìn đại điện một vòng, không nhìn thấy bất kỳ người ngoài nào.

Hắn nhớ rất rõ, lúc hắn ngất đi, Tuệ Giác đứng ở cửa đại điện mỉm cười nhìn hắn.

“Ta bất tỉnh bao lâu rồi?” Nghĩ đến nụ cười như có như không của Tuệ Giác, sắc mặt Thẩm Chiếu Độ lại sa sầm: “Tên đầu trọc kia cút đi đâu rồi?”

Hắn vẫn ghi hận ngày hôm đó Tuệ Giác thấy chết không cứu.

“Ông ấy là sư phụ của chàng, ăn nói tôn trọng một chút.” Thẩm Nghê xoay người nhéo lỗ tai hắn, “Nếu không có Tuệ Giác đại sư, Tiêu Loan đã phát hiện ra ta giả chết từ lâu rồi.”

Mặc dù hô hấp và mạch đã ngừng đập, nhưng Thẩm Chiếu Độ vẫn không chịu buông bàn tay đang nắm lấy tay nàng ta, lúc ngã xuống đất còn kéo nàng về phía trước, khiến nàng đau đến mức suýt kêu thành tiếng, hơi thở nàng cố giữ cho đều đặn trong nháy mắt trở nên rối loạn.

Tiêu Loan từng bước đến gần, muốn tách bàn tay đang nắm lấy nhau của nàng và Thẩm Chiếu Độ ra, ngay lúc đó Tuệ Giác bước vào bảo điện, đọc câu phật hiệu cắt ngang động tác của Tiêu Loan.

Ông đi đến bên cạnh Thẩm Nghê dùng áo cà sa che người nàng, sau đó chắp tay hành lễ với Tiêu Loan: “Chiếu Độ là đệ tử của bần tăng, nó phạm vào tội phản quốc phản quân vương trở thành tội nhân thiên cổ, bần tăng khó trốn tránh trách nhiệm, bây giờ nó đã bền tội, bệ hạ…”

Tiêu Loan giơ bàn tay run rẩy lên cắt đứt lời của Tuệ Giác: “Trẫm chưa bao giờ nghĩ đến sẽ lấy mạng của hắn.”

Thẩm Chiếu Độ là lưỡi kiếm sắc bén nhất của hắn ta, bọn họ là vua tôi ăn ý, bằng hữu, và cũng là tri kỷ.

Hắn ta vĩnh viễn nhớ trên đỉnh núi cát Mạc Bắc, Thẩm Chiếu Đội ngồi xếp bằng cùng với hắn, nhìn mặt trời rực cháy như lửa đốt, uống từng ngụm thiêu đao tử thiêu đốt cổ họng.

*烧刀子 Thiêu đao tử: Một loại rượu trắng thời cổ đại, nồng độ cao hương vì mạnh.

Khi đó hắn ta vẫn là Tĩnh vương, tự xưng là Bổn vương, không phải là trẫm, càng không phải là cô, cũng không phải là quả.

“Đánh xong trận này, cũng là lúc chúng ta hồi kinh rồi.”

Đôi môi mím chặt của Thẩm Chiếu Độ cuối cùng cũng nâng lên, ngửa đầu uống một ngụm rượu mạnh, trong đôi mắt phản chiếu ánh nắng chói chang tràn có vẻ mê mang cũng có vẻ khát khao.

“Cũng không biết có còn cơ hội cùng người uống rượu ở đây nữa không.”



Tiêu Loan vỗ vỗ bả vai hắn: “Có ngươi ở đây, ngự giá thân chinh đến sau mươi tuổi cũng không phải chuyện gì khó.”

Hắn ta nói xong, Thẩm Chiếu Độ quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, vẻ mặt nghiêm túc bỗng chốc thả lỏng, vui vẻ cụng hồ lô rượu với hắn ta: “Hy vọng ta có thể sống đến năm người sáu mươi tuổi.”

Khi đó chẳng qua chỉ là lười nói vui, bây giờ nghĩ lại câu nói đó đã thành sấm.

“Truyền ý chỉ của trẫm.” Tiêu Loan quay lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời vô tận bên ngoài bảo điện, “Tả đô đốc một thân một mình tiêu diệt thủ lĩnh Bắc Di, bị trọng thương, không may qua đời, trẫm niệm tình chiến công bất ngờ của hắn, truy phong Lương quốc công, thụy hiệu*...”

*谥号 Thuỵ hiệu; tên thuỵ: danh hiệu sau khi chết của vua, quan.

Hắn dừng lại một chút, lần nửa mở miệng có chút nghẹn ngào: “Vũ Trung.”

Đây là thụy hiệu võ quan cấp bậc cao nhất, nhưng lại cho một vị tướng quân phản quốc phản quân vương, lâm trận chạy trốn.

Thẩm Chiếu Độ nhìn phần mái ngói bị thủng một lỗ, ánh mắt sáng ngời có chút ảm đạm.

“Chàng có vẻ không vui nhỉ.” Thẩm Nghê vuốt ve khuôn mặt thất thần của hắn, nửa thật vừa đùa chọc cười hắn: “Hay là so với việc cùng ta cơm canh đạm bạc, chàng vẫn muốn làm quốc công quyền khuynh thiên hạ?”

Thẩm Chiếu Độ nghiêm mặt: “Ai nói là cơm canh đạm bạc?”

Hắn lùng sục trong tay áo, trái móc phải tìm, mò ra được một xấp giấy lớn nhỏ không đồng nhất nhét vào vạt áo Thẩm Nghê: “Nửa năm qua, ta đã sai người đến tất cả các thành Châu mua phủ đệ, trước khi xuất chinh đã lệnh cho ảnh vệ bí mật chuyển gia tài vàng bạc châu báu trong kho của phủ Chiêu vũ hầu đến một viện lạc của ta ở ngoại ô kinh thành, bây giờ chắc đã bây giờ chắc cũng đã chuyển được ba, bốn phần rồi.”

Mặc dù chỉ có ba bốn phần, nhưng cũng đủ cho bọn họ sống sung túc cả một đời.

Thẩm Nghê sững người trong chốc lát, tay chân luống cuống lật mấy tờ giấy của hắn ra xem, trong đó có một, hai tấm là ngân phiếu năm trăm hoặc một ngàn lượng bạc, còn lại tất cả đều là khế ước mua bán phòng Trầm nghê thừ ra chốc lát, luống cuống tay chân mở ra hắn những thứ kia mảnh giấy, trong đó một hai tấm là năm trăm hoặc một ngàn đích ngân phiếu, còn lại tất cả đều là địa khế khế ước mua bán nhà.

“Chàng mang những thứ này đi đánh giặc?”

Rốt cuộc đầu óc hắn đang nghĩ gì thế?

Phản ứng của Thẩm Nghê quá kịch liệt, Thẩm Chiếu Độ bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, gãi gãi mặt nói: “Ta muốn để cho nàng thấy trước tiên.”

Thấy sự quyết tâm của hắn, năng lực của hắn, để cho Thẩm Nghê biết, hắn đã trưởng thành có làm người nam nhân gánh vác cả cuộc đời của nàng.

Thẩm Nghê nhìn đống giấy tờ trên tay, rõ ràng chúng chỉ nhẹ như lông hồng, nhưng nàng cảm thấy mình đang cầm cả một mảnh đất phì nhiêu, từng căn nhà rộng lớn.

Điều khiến đống giấy này nặng trĩu, là sự tất cả sự quyết tâm của Thẩm Chiếu Độ đối với nàng.

Nàng ngước mắt lên, Thẩm Chiếu Độ ở trước mắt đang dựa lại càng gần nàng, là do nàng đi tiến lại gần hắn.

“Ta rất dễ nuôi.”

Thẩm Chiếu Độ vuốt ve cây trâm nàng tùy ý cài lên mái tóc dài: “Không chỉ nuôi, mà phải nuôi cho mập, trắng trẻo mập mạp.”

Nói xong, ngay bản thân hắn cũng cảm thấy đây không phải là một chuyện dễ dàng, ánh mắt phủ lên một tia ảm đạm: “Giờ không thể trở lại kinh thành nữa, cũng không thể ở lại Triệu Châu liên lụy cha nương nàng, chỉ có thể thiệt thòi chúng ta phải tạm thời làm đôi thần tiên quyến lữ lưu lạc chân trời.”

Đây là điều hắn đã mong đợi từ rất lâu.

Cho dù không có A Ngọc Kỳ cản trở, Tiêu Loan cũng sẽ không dễ dàng để hắn cởi bỏ áo giáp trở lại với ruộng đất, hấn vẫn sẽ chọn giả chết, mới có thể cùng Thẩm Nghê dạo chơi tứ phương.

Một lúc lâu vẫn không nghe thấy câu trả lời, Thẩm Chiếu Độ không khỏi có chút thấp thỏm: “Nàng không muốn sao?”

Đây đều là hắn nói, chưa từng hỏi suy nghĩ của Thẩm Nghê.

Thẩm Nghê khác với cậu nhóc ăn mày như hắn đây, nàng chưa từng phải sống cuộc lưu lạc chạy Đông chạy Tây, dựa vào cái gì mà phải cùng hắn chạy trốn, trong thời điểm khốn khó của chiến tranh loạn lạc?



“Ai nói ta không muốn?” Hai ngón tay của Thẩm Nghê kéo khóe môi đang trùng xuống của hắn, “Ta chỉ đang nghĩ, nơi đầu tiên dừng chân của chúng ta nên đi đâu thôi.”

Ánh nến đung đưa, giống như nhịp tim đang dần dần loạn nhịp.

Thẩm Nghê rúc vào trong lồng ngực ấm áp đó: “Hay là đi Kỳ Châu trước nhỉ? Đó là nơi chàng ra đời, áo gấm về làng. Nghi Châu thì sao? Gia gia từng nhậm chức ở đó, người nói nơi đó cảnh đẹp như tranh vẽ, dân tình chất phác…”

“Thẩm Nghê.” Thẩm Chiếu Độ thấy nàng càng nói càng hưng phấn, Thẩm Chiếu Độ vươn tay ra kéo Thẩm Nghê vừa kích động đứng dậy trở lại trong lòng, “Nàng đã nói những chuyện này với Thẩm chỉ huy sứ chưa?”

Thẩm Nghê bị cắt ngang, bĩu môi một cái: “Lúc nào mà chàng trở nên giống bà mụ thế hả? Ban đầu lúc bắt ta về Hầu phủ không phải phách lối không nhận người thân sao?”

Thẩm Chiếu Độ bị nàng phản bác lại, á khẩu không đáp lại được.

Khi đó hắn tương lai xán lạn, trong tay nắm trọng binh, quyền cao chức trọng,cho dù đồng quy vu tận cũng phải ôm Thẩm Nghê thật chặt vào trong ngực.

Nhưng giờ đây, hắn chỉ muốn cho Thẩm Nghê một đời bình an yên vui, dù có phải đánh đổi bằng cả tính mạng của hắn.

“Sau khi Tiêu Loan rời đi, cha nương ta cũng đến rồi, bây giờ bọn họ đang ở trong liêu phòng nghỉ ngơi.” Thẩm Nghê nhón chân ghé bên tai hắn thì thầm, “Nhưng bọn họ vẫn chưa biết ta muốn bỏ trốn cùng chàng.”

Bỏ trốn?

Thẩm Chiếu Độ ngạc nhiên cúi đầu, đối diện với vẻ mặt ranh mãnh của Thẩm Nghê.

“Nếu cha nương biết được, chắc chắn sẽ đánh gãy chân của chàng đấy.”

Nàng đã không còn thân phận quý phi cao quý, lại còn làm ra chuyện xấu, Thẩm Chính Vinh không đánh gẫy ba chân của hắn mới là lạ.

Thẩm Chiếu Độ tưởng tượng dáng vẻ chật vật của mình bị rượt đánh thì bật cười, cúi người hôn lên bờ môi đang nhếch lên của Thẩm Nghê: “Vậy thì đêm nay ta phải bắt cóc nàng chạy đi luôn.”

Nói xong, hắn dùng một tay ôm Thẩm Nghê lên đi ra Đại Hùng bảo điện.

Bóng đêm rộng lớn, trăng sáng vằng vặc, Thẩm Chiếu Độ cõng Thẩm Nghê giống như lúc hắn đi lên bảo điện, đi xuống bậc thăng trăm nấc.

Trước cổng núi, Bạch Đề Tinh đứng dưới gốc cây nhai cỏ khô, bên cạnh còn có một chiếc xe ngựa đơn giản.

Thẩm Chiếu Độ dừng bước chân, trong tiếng côn trùng kêu vang, dịu dàng hỏi nàng: “Muốn qua liêu phòng nhìn một chút không?”

Thẩm Nghê không nói gì, một lúc sau mới lắc đầu: “Không cần đâu.”

Nàng không phải là một người giỏi nói dối, cũng không muốn để cho cha nương phải lo lắng, trong lúc Thẩm Chiếu Độ hôn mê nàng đã nói với Thẩm Chính Vinh về chuyện này rồi.

Tất nhiên Thẩm Chính Vinh không đồng ý, nàng lập tức quỳ xuống trước mặt nhị lão, quật cường quỳ từ hoàng hôn đến khi mặt trăng treo lủng lẳng trên bầu trời, quỳ đến mức Thẩm phu nhân đau lòng quỳ xuống xin Thẩm Chính Vinh buông tha cho nàng.

Nhưng cho dù vậy, Thẩm Chính Vinh vẫn không chịu thỏa hiệp, phất tay áo đứng dậy rời đi.

Nhưng chiếc xe ngựa nhìn có vẻ đơn giản nhưng được chế tạo rất bền chắc này, nhìn một cái là biết do Thẩm Chính Vinh chuẩn bị.

Tình thương yêu và bảo vệ rõ ràng đến thế, Thẩm Chiếu Độ không thể nào không nhận ra.

“Thẩm Nghê.”

Thẩm Nghê đáp lại một tiếng, nhưng không ngẩng đầu nhìn hắn.

“Tháng ba năm sau khi hoa mai nở, chúng ta trở về đây ngắm hoa ăn thịt hươu nhé?”

Thẩm Nghê âm thầm lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống, gật đầu mạnh một cái: “Được.”

Một tiếng roi ngựa vang lên, bánh xe chuyển động vang lên tiếng “lộc cộc” đi về phía Đông, sau những ngọn núi tối mờ có tia sáng ló dạng, soi sáng cho bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK