• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nay Tống Ngạn Thành ngủ khá ngon, ngày hôm sau là thứ bảy nhưng anh vẫn dậy sớm. Hiếm có khi nào anh không bận việc như hôm nay, anh liền gọi đầu bếp riêng chuẩn bị bữa ăn.



Hôm qua Lê Chi từng nói trên điện thoại, sáng nay cô sẽ bay về Hải Thị.



Tống Ngạn Thành nhớ kĩ việc này, tự nói với bản thân coi như đang làm việc thiện, không để cho cô đói bụng.



Ý tưởng rất đơn giản, nhưng về chi tiết lại rất ổn thỏa: bốn mặn hai canh, thêm một món tráng miệng sở trường của cửa hàng bánh ngọt hảo hạng. Lê Chi ăn ít, vậy thì lại lấy nhiều hơn chút, để Lê Chi phải thèm thuồng, xem cô chịu đựng ra sao. Ông chủ cửa hàng nói thời tiết này không kiếm được cá trích ngon, Tống Ngạn Thành không nhượng bộ, bảo ông ta tới trang trại mà câu cá, làm thế nào thì làm, món canh cá trích mướp đắng nhất định phải có một nồi.



Tới hơn mười giờ, anh ước tính Lê Chi hẳn đã xuống máy bay.



Kết quả là tới hơn mười hai giờ, Tống Ngạn Thành vẫn không đợi được quả lê thối kia.



Lê Chi xuống máy bay liền đi thẳng tới công ty báo cáo tình hình. Chị Phong đích thân tới, tâng bốc cô lên tận mây xanh, lát sau lại nói tương lai cô rộng mở ra sao, rồi lại nói bản thân sẽ giúp cô giành lấy một chút tài nguyên. Hơn nữa, lần đầu tiên chị ta mời cô đi ăn.



Trên đường về, Lê Chi xoa xoa khuôn mặt đã cười tới nỗi cứng đờ, hỏi Mao Phi Du, “Anh đắc tội gì với chị Phong hả?”



“Có cái khỉ.”



“Vớ vẩn.” Lê Chi xùy một tiếng, “Cả buổi gặp mặt thái độ của chị ta với anh đâu có tốt đẹp gì.”



Đọc Full Tại Truyenfull.vn



Mao Phi Du vừa lái xe vừa nhủ thầm trong lòng, con nhóc này trông có vẻ ngốc nghếch với chỉ được cái xinh gái trắng trẻo, thế mà lại được phết, trong lòng hiểu rõ như vậy.



Lần trước chị Phong cấp cho Lê Chi mấy loại tài nguyên linh tinh vớ vẩn kia, liền bị Mao Phi Du gọi điện thoại đem trả về. Chị Phong là người thế nào chứ, sao có thể không để bụng. Chị ta cũng không thèm giả bộ gì, tâm trạng ra sao đều ghi hết lên mặt. Người đại diện như Mao Phi Du có tư cách quái gì mà dám không để chị ta vào mắt.



“Đừng suy nghĩ nhiều, không thể thế đâu.” Mao Phi Du bình tĩnh, ngăn lại sự nghi ngờ của Lê Chi. Anh ta nói, “Mấy ngày nay hẳn là sẽ không bận gì đâu, cô nghỉ ngơi cho tốt, bồi dưỡng tinh thần. Tôi sẽ kiểm tra xem có việc nào vừa sức cô không.”



Lòng Lê Chi mềm nhũn, vâng dạ, “Anh Tiểu Mao, tôi sẽ cố gắng.”



Mao Phi Du nhếch mép cười, “Trong giới này làm gì có người nào lười biếng?”



Dừng một chút, anh ta lại nói: “Tôi không có yêu cầu quá cao với cô, cô chỉ cần kiếm được chút tiền, để tôi có thể đổi được xe là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.”



Xe dừng lại tại cổng sau của khu chung cư Ôn Thần, Lê Chi xuống xe.



Mao Phi Du trượt cửa kính xuống, “Này.”



“Hả?” Lê Chi quay đầu lại.



Mao Phi Du nói: “Giờ cũng đã là nhân vật của công chúng rồi, có một số việc bản thân cô phải suy nghĩ thật kĩ.”



Nghĩ cái gì? Lê Chi đâu có ngốc.



Nhỡ như vừa mới hot một chút, vậy thì mối quan hệ ‘người yêu’ của cô và Tống Ngạn Thành sẽ trở thành một quả bom nổ chậm.



Lê Chi mở cửa, đang mải mê suy nghĩ, lại bị Tống Ngạn Thành đang đứng ở cửa ra vào làm cho bất ngờ, “Sao anh lại đứng đây? Muốn ra ngoài hả?”



“…” Lửa giận vừa mới hòa hoãn lại bùng lên, sắc mặt Tống Ngạn Thành cực kì khó coi, hỏi: “Không phải sáng nay cô xuống máy bay rồi sao?”



“Đúng vậy, sao thế?” Lê Chi không hiểu.



Tống Ngạn Thành bị sự vô tư của cô làm cho không tiện phát tác oán giận, câu nói “Vậy sao cô không về” nghẹn lại trong họng.



Lê Chi không chút nghĩ ngợi, “Công ty có việc nên tôi phải về đó, thuận tiện ăn cơm cùng sếp luôn.”



Tống Ngạn Thành vô thức hỏi, “Nam hả?”



“Nữ.” Lê Chi cũng bất giác đáp lại.



Tống Ngạn Thành bị lý do này khiến cho không có nguyên cớ gì để phát tác, chỉ là sắc mặt càng ngày càng kém. Lê Chi không bận tâm tới phản ứng của anh, vừa đổi giày vừa hỏi: “À đúng rồi, buổi tối tôi…”



Tống Ngạn Thành tưởng là buổi tối cô lại phải ra ngoài, lập tức cắt ngang, “Buổi tối là của tôi.”



Lê Chi ngẩng đầu.



“Thời gian là của tôi.” Tống Ngạn Thành nói: “Theo tôi về nhà ông nội.”



Người phấn khởi nhất chính là Tống Hưng Đông, thấy Lê Chi một cái, buổi tối ông liền ăn hai bát cơm.



Bệnh trạng của ông vẫn thế, vẫn ngây ngô như một đứa trẻ, tâm tình bất ổn, ăn rau hay uống canh đều phải có người dỗ dành, mà bất kể người nào khuyên nhủ cũng đều không xong, chỉ Lê Chi có thể. Lê Chi trái lại vô cùng kiên nhẫn, ông cụ nói gì thì cũng nghe, không hề nổi giận. Sau bữa cơm chiều, Tống Hưng Đông chỉ cho phép mình Lê Chi đẩy ông tới vườn hoa ngắm cảnh. Cách một khung cửa sổ sát đất, bên ngoài là hình ảnh một già một trẻ ấm áp, bên trong lại là người người ý nhị bàn tán xì xào.



Đọc Full Tại Truyenfull.vn



Tống Ngạn Thành vì tránh tị hiềm, viện cớ đi toilet để rời khỏi phòng khách.



Anh đứng chờ tại cửa hành lang được năm phút, xoay người lại liền thấy Minh Hi đứng cách đấy không xa, cũng không biết cô ta đã nhìn anh bao lâu.



Tống Ngạn Thành đứng yên, nhìn lại không chút e dè.



Minh Hi thất trận, chủ động lại gần, xúc động mà gọi một tiếng, “Ngạn Thành.”



Vẻ mặt Tống Ngạn Thành vẫn lãnh đạm như thế, “Trí nhớ của em gái Minh Hi có vẻ không được tốt cho lắm, bao nhiêu lần rồi vẫn gọi sai.”



Ngữ khí của Minh Hi lộ rõ vẻ khổ sở, “Chỉ có hai người chúng ta thôi, anh vẫn muốn xa lạ đến thế sao?”



“Lời cô nói không tính.” Tống Ngạn Thành nói: “Thời khắc để cô quyết định đã qua rồi, không phải là tôi chưa từng cho cô cơ hội.”



Minh Hi rõ ràng là khó nén sự không cam lòng, bị sự tuyệt tình của anh cứa vào lòng, tràn đầy đau xót, “Anh không nên lãnh cảm như thế.”



Tống Ngạn Thành bốn lạng đẩy ngàn cân, bình tĩnh nói: “Vậy còn phải xem ai đúng ai sai.”



Minh Hi phẫn nộ chỉ ra ngoài sảnh, “Cũng chỉ bởi vì cô ta khiến cho ông nội vui vẻ mà thôi.”



Trong mắt Tống Ngạn Thành có thêm chút dịu dàng, “Còn có thể khiến tôi vui vẻ.”



Minh Hi hừ lạnh, “Một nữ nghệ sĩ không tên không tuổi như vậy, ánh mắt của anh hai càng ngày càng kém rồi.”



Giờ phút này Tống Ngạn Thành thực sự không vui, nói đến chuyện có liên quan đến Lê Chi, anh đều không vui, đều chỉ im lặng chống đỡ, không hề muốn giải thích. Minh Hi nghiễm nhiên chiếm thế thượng phong, thế nên càng đánh bạo ra vẻ hùng hổ dọa người, “Anh muốn làm em tức giận, vậy thì phải kiếm người nào khá hơn đi, chứ không phải loại người như thế này, chỉ tổ làm người ta khinh bỉ thôi.”



Ánh mắt Tống Ngạn Thành bỗng trở nên hung hãn nham hiểm, nhìn cô ta chằm chặp, giống như biển cả trước giông bão.



“Loại người như tôi có trở thành trò cười cho thiên hạ không thì tôi không biết, nhưng hiện tại cô như thế này đích xác là đang làm trò cười.” Lê Chi chậm rãi nói, vô cùng điềm tĩnh.



Tống Ngạn Thành giật mình, xoay người lại.



Lê Chi đứng cách anh khoảng mười bước, hai tay khoanh trước ngực, tư thế đứng nghiêm chỉnh. Ánh mắt của cô rất tùy ý, mắt đối mắt với Minh Hi, từ lời nói đến hành động đều làm rõ ý tứ —— tôi không sợ cô.



Minh Hi bị lời này của cô chọc giận hết sức, “Cô!”



“Có lẽ là cô vẫn chưa rõ tình huống,” Lê Chi tiến về phía trước, vai kề vai với Tống Ngạn Thành, kéo cánh tay anh tựa như công khai biểu thị chủ quyền, “Không cần biết cô có thân phận thế nào, nhưng bạn gái hiện tại của anh ấy, là tôi.”



Minh Hi mấp máy môi, nhẹ xùy, “Tự cho mình là người quan trọng lắm kìa.”



“Không dám làm người quan trọng, chỉ làm bạn gái thôi.” Lê Chi nghiêng đầu, dí dỏm nói, còn nở một nụ cười ngây thơ hữu nghị với cô ta.



Minh Hi không tỏ vẻ nữa, cũng không có tâm trạng ở đây diễn trò với cô, lạnh giọng: “Cô cho rằng anh ấy mang cô tới đây thì nhất định sẽ kết hôn với cô sao?”



“Không dám không dám.” Lê Chi gật đầu lia lịa, tỏ vẻ tán đồng.



Minh Hi tưởng cô sợ rồi, vênh mặt định nói tiếp, Lê Chi lại cười nói: “Anh ấy thực sự không dám có cái ý tưởng này đâu, bởi vì anh ấy hiểu rõ, đây chỉ là ảo tưởng thôi, tôi còn lâu mới đồng ý ấy.”



Minh Hi bước nhanh về phía trước, phẫn uất mà giơ cánh tay lên. Ngay khi bàn tay kia vừa mới hạ xuống, Tống Ngạn Thành liền một tay kéo Lê Chi ra sau lưng mình, một tay nắm lấy cổ tay Minh Hi. Minh Hi bị anh mạnh mẽ đẩy ra, lảo đảo hai bước, trong mắt toàn bộ đều là sự không cam lòng lẫn không thể tin.



Tống Ngạn Thành mất hết kiên nhẫn, cũng không nặng lời, chỉ nhắc nhở một câu, “Mọi người đều đang ở bên ngoài, nếu cô muốn mang vở kịch này lên đài thì tôi cũng chiều luôn.”



Trong lời ẩn chứa uy hiếp, Minh Hi có uất ức đến mấy cũng đành phải thu lại lòng dạ, vứt bỏ thể diện mà rời đi.



Tống Ngạn Thành nhìn bóng lưng cô ta đã khuất sau ngã rẽ, lúc này mới nhìn lại Lê Chi, “Cô…”



Lê Chi trừng mắt nhìn anh, quay sang một bên không thèm để ý.



Tống Ngạn Thành nói: “…chịu uất ức rồi.”



Đọc Full Tại Truyenfull.vn



Kì thực thì cũng không có gì phải uất ức ở đây, nhưng hai chữ này từ miệng anh nói ra, lại thật trầm trọng nặng nề, khiến cho Lê Chi cảm thấy có điểm gì đó ý tứ. Nhưng loại quan hệ này thật sự lúng túng, giờ nói gì đều không phù hợp, nhưng nếu không càu nhàu một hai câu thì thật không thỏa lòng.



Cô hắng giọng một cái, trịnh trọng cảnh cáo: “Nội dung hợp đồng không hề có hạng mục ‘làm chỗ dựa cho bên A, bảo hộ bên A’, anh đây là đang làm trái quy ước, tôi có thể đơn phương đưa ra yêu cầu bồi thường.”



Tống Ngạn Thành nghe xong thì khẽ cúi đầu, che đi khóe miệng đang hiện ý cười nhàn nhạt.



Lê Chi liền vì động tác của anh mà nhân thể xả giận, “Đừng tưởng rằng chỉ có mình anh được đưa thư cảnh cáo của luật sư.”



Giờ đây vẻ tươi cười của Tống Ngạn Thành liền hiện rõ không hề che giấu.



Có phải là người không?



Đến lúc này rồi mà còn cười được?



Ăn trúng hạt dẻ cười hay gì!



Trong lòng Lê Chi bực bội, nhìn cái gì cũng thấy khó chịu.



Tống Ngạn Thành bỗng nhiên vươn tay, vịn vai cô, dứt khoát hướng cô mặt đối mặt với mình, “Cô không phải người bảo hộ cho bên A, cũng không phải làm chỗ dựa cho bên A.” anh nói.



“???”



“Cô là người bảo hộ Tống Ngạn Thành, làm chỗ dựa cho Tống Ngạn Thành.” Anh nói.



Nói không nên lời, lại chịu ánh nhìn nồng nàn không đổi của ai đó, đầu óc Lê Chi trở nên trống rỗng, cứ như thế mất vài giây, phải mượn lực Tống Ngạn Thành đỡ hai vai cô mới đứng được vững.



Trên đường về, suốt nửa chặng đường Lê Chi không nói lời nào, chống cằm xem cảnh vật ngoài cửa kính, lâu thật lâu mới chớp mắt một lần. Tống Ngạn Thành nhìn cô vài lần, tinh ý nhìn rõ chân tướng, cảnh tượng vừa rồi hẳn là làm Lê Chi …ghen.



Cô thầm mến anh, chuyện này anh không quên.



“Thật ra tôi và …” Tống Ngạn Thành bất giác giải thích, Lê Chi ngoảnh mặt làm ngơ, đồng thời mở miệng, “Tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi nhận thấy ông nội của anh dạo này bệnh tình có vẻ tốt lên.”



“…?” Cho nên cô im lặng lâu như thế không phải vì ghen tuông nên sa sút tinh thần, mà là đang suy nghĩ về ông nội anh?



“Ồ, tốt kiểu gì?” Tống Ngạn Thành cụt hứng, hỏi.



“Ánh mắt có thần rồi, có đôi lúc nói chuyện cũng rất giống người bình thường.” Nhưng Lê Chi cũng không chắc, “Hoặc cũng có thể là do tôi suy nghĩ nhiều.”



Nhất định là suy nghĩ nhiều.



Báo cáo sức khỏe mới nhất của Tống Hưng Đông anh đã xem qua, không có bất cứ dấu hiệu khôi phục nào.



“Tống Ngạn Thành.” Lê Chi đột ngột gọi anh.



“Hử.”



“Anh làm nhiều thứ như vậy, có thật là vì muốn tranh gia sản không?”



Lê Chi vừa lo lắng vừa thận trọng hỏi, bởi vì sống chung đã khá lâu, cô cảm thấy người đàn ông này thực ra rất đơn giản, tính tình đôi lúc hơi kì dị, mặc dù lạnh lùng nhưng không vô tình. Lê Chi đã sinh tồn trong tầng chót của xã hội lâu như vậy, chuyện gió tanh mưa máu có thể không biết toàn cảnh, nhưng trực giác nhìn người vẫn rất chuẩn xác.



Đề tài này vừa nhạy cảm vừa nguy hiểm, trong nháy mắt vẻ mặt Tống Ngạn Thành biến sắc. Có lẽ là do chưa từng có ai hỏi thẳng như thế này, đâm chọc vào lòng anh tới rỉ máu. Anh còn tưởng rằng anh sẽ chán ghét, sẽ phản kháng, sẽ nghiêm nghị mà nói cô bớt lo chuyện bao đồng.



Nhưng anh lại không làm vậy.



Tống Ngạn Thành yên lặng thật lâu, cuối cùng chỉ nói: “Không.”



Lê Chi gật gật đầu, “Ờ.” Sau đó kết thúc chủ đề, tiếp tục ngoảnh đầu ra ngoài nhìn cảnh vật.



Tống Ngạn Thành nghiêng mặt qua, nhìn về phía cô. Thậm chí có một khắc anh thấy có hơi hụt hẫng, tại vì sao cô không tiếp tục hỏi anh. Có lẽ là do cảnh đêm đẹp đẽ hấp dẫn, hoặc là do khi ở nhà cũ anh đã uống chút rượu vang nên men bốc lên đầu, thành ra ở trước mặt Lê Chi, anh sinh ra khát vọng thổ lộ hết sự tình.



Trở lại chung cư Ôn Thần, Lê Chi mệt mỏi ngồi xuống sopha, cả ngày hôm nay bận rộn không có lúc nào được nghỉ ngơi thật tử tế. Điện thoại đang nằm trong túi phát sáng, cô lấy ra nhìn, Mao Phi Du bắt đầu gọi từ nửa tiếng trước, tới giờ đã gọi được mười cuộc. Lê Chi lập tức ngồi thẳng, gọi lại.



Điện thoại nhắc nhở người dùng bận, đến lần thứ ba Mao Phi Du mới bắt máy.



Anh ta tiếp điện thoại rất nhanh, mắng to: “Đệch mợ! Cô có điện thoại hay là cục gạch thế hả! Cả buổi trời không nhận điện thoại là sao!”



Lê Chi buộc tóc lên, bật loa ngoài, đặt điện thoại lên đùi, “Không phải đâu, là do tôi để chế độ im lặng thôi.”



“Đừng lảm nhảm nữa, mau lên WeiBo xem đi!” Mao Phi Du nói: “Không phí công tiền nhang đèn mỗi năm đi dâng hương bái Phật!”



Lê Chi đăng nhập vào tài khoản WeiBo của mình, kí hiệu phong thư ở bên dưới đã hiện ra 999+ thông báo.



Mao Phi Du nói: “Khương Kì Khôn lão sư chia sẻ lại bài đăng của cô, tranh thủ thời gian mà đi bình luận cảm ơn người ta đi, đừng có rề rà kẻo fan người ta bất mãn.”



Lê Chi cho là mình đang nghe nhầm, run rẩy nhấn mở khu bình luận, Khương Kì Khôn lão sư thật sự đã chia sẻ bài đăng!



Bài viết này của cô đăng vào hôm cô quay xong cảnh cuối cùng đó, cũng chỉ ngắn ngủi một câu: Chị gái Vương Mộng Hoa, tạm biệt nhé!



Ở dưới là một bức hình tự chụp, chụp bằng camera trước, không có filter lồng lộn gì, về cơ bản là nhìn không xinh đẹp diễm lệ, nhưng được cái vô cùng chân thật tự nhiên. Mà bài đăng lại của Khương Kì Khôn đặc biệt viết: Hậu sinh khả úy, cố gắng lên.



Khương Kì Khôn dù đã trung niên, nhưng thường đăng một số bài viết có nội dung hàm súc, kiểu lạnh lùng trầm mặc như thế đã lôi kéo được không ít fan hâm mộ trẻ tuổi. Lượt truy cập tăng cao, trong nháy mắt fan hâm mộ của cô đã tăng lên hai, ba vạn người.



Tay Lê Chi vừa đánh chữ vừa run, trả lời trong khu vực bình luận: “Khương lão sư quá khen, cháu sẽ ghi nhớ lời dạy, tiếp tục cố gắng, phát triển bản thân, cảm ơn ngài.”



Mao Phi Du xem bình luận, giọng vô cùng to, “Hoàn hảo, khiêm tốn lễ phép, cũng không lạm dụng ké fame, miễn cho mọi người nghĩ cô nịnh hót. Được rồi, không nói lời dư thừa nữa, hôm nay cũng đừng đăng gì trên WeiBo cả. Tôi sẽ kiếm một bài gì đó có nội dung liên quan đến cô, đợi hai hôm nữa rồi đăng.”



Giọng nói của Lê Chi vẫn còn run rẩy, “Được.”



Điện thoại vẫn luôn mở loa ngoài, Tống Ngạn Thành đứng ở một bên nghe được hết. Lê Chi ngồi xếp bằng trên ghế sopha, cứ duy trì tư thế như vậy, rất lâu không nhúc nhích. Biểu hiện hứng khởi của cô cũng khác người, vô cùng yên lặng, nhìn không ra chút kích động nào.



Tống Ngạn Thành âm thầm quan sát cô, Lê Chi hít một hơi thật sâu điều chỉnh tâm trạng, bờ vai cứng ngắc cuối cùng cũng buông lỏng. Cô cầm điện thoại, cái trán khẽ chống lên màn hình, lại ngồi yên không động đậy thêm một lúc.



Tống Ngạn Thành nghĩ thầm, còn có vẻ rất vững vàng.



Vừa rồi anh nghe Mao Phi Du nói còn có vẻ rất kích động, xem ra sức ảnh hưởng của người này không hề nhỏ. Cái tên Khương Kỳ Khôn này anh biết từ chỗ Mạnh Duy Tất, là một diễn viên gạo cội rất được coi trọng trong giới giải trí. Mạnh Duy Tất hiếm khi biểu đạt sự yêu thích với ai như thế, chỉ vậy thôi đã đủ hiểu ông ấy tầm cỡ thế nào.



Tống Ngạn Thành tránh đi, lấy điện thoại ra, lặng lẽ mở WeiBo.



Anh tìm kiếm tên Khương Kỳ Khôn, quả nhiên thấy.



Rồi lại tìm tên Lê Chi, avatar của cô không dùng ảnh thật, chỉ để ảnh một quả lê bản hoạt hình. Cô có tầm năm, sáu vạn fan, bài đăng mới nhất còn có hơn hai ngàn bình luận.




[Tôi từ chỗ Khương lão sư tới đây, chị đẹp cố lên.]




[Được Khương Kỳ Khôn repost, dù là chơi cờ caro, cờ vua, cờ bay cô đều có thể xưng thần rồi.]*




(*) Chơi chữ ‘Kỳ’ (có nghĩa là cờ) trong tên của Khương Kỳ Khôn.




[Mong chờ 《 Ánh Trăng Trên Tay 》, mong chờ diễn viên Thời Chỉ Nhược.]




[Fan Thời Chỉ Nhược ở lầu trên bị dở à??? Chỗ quái nào cũng có thể bình luận được.]




Bài đăng này cũng không tính là hot lắm, lượt chia sẻ cũng chỉ có mấy trăm. Tuy vậy, Tống Ngạn Thành hiểu, việc này đối với Lê Chi mà nói, chính là lật sang trang mới. Anh load vài trang bình luận, nhìn chăm chú vào vài bình luận nào đó, Sau đó anh bất giác ấn tay nhấn một cái, bí mật, và tất nhiên là nhấn like.



“Anh làm gì thế?” Giọng nói của Lê Chi bỗng kề sát bên.



Tống Ngạn Thành không chuẩn bị tâm lí, quả thực bị cô dọa sợ. Cái cô này không biết tự lúc nào lượn tới đây! Theo phản xạ có điều kiện, anh muốn giấu đi, nhưng đều đã muộn. Mắt Lê Chi rất tinh, vốn lúc đầu còn khiếp sợ, sau đó vừa thích thú vừa vui mừng, “Anh theo dõi tài khoản WeiBo của tôi hả? Chuyện từ khi nào thế? Mà không đúng, ông cụ non như anh mà cũng dùng WeiBo?”



Trên màn hình điện thoại, nằm trong số rất nhiều bình luận, dấu like đỏ chói của anh trở nên nổi bật.



Lê Chi nhìn ra nội dung bình luận là gì rồi, cả người cũng trở nên ngẩn ngơ, “Anh, anh…lén lén lút lút thế là để làm cái này?”



Tựa như một ly kem vị đào và socola vậy, bị người ta phát hiện ra, hóa ra bên trong không phải là khối băng rét lạnh cứng ngắc, mà lại là kem đánh bông mịn ngọt ngào béo ngậy. Tống Ngạn Thành cảm thấy như đang có hàng trăm cái móng vuốt đang cào vào tim mình, rồi lại thư thả tự nhiên mà khôi phục trạng thái bình thường, cũng dứt khoát không tránh né nữa, cũng không gỡ nút like, lại còn rất thoải mái mà đưa cho Lê Chi xem.



“Tôi có lén lút đâu.” Tống Ngạn Thành nhàn nhạt cất giọng, “Tôi đây là quang minh chính đại làm đó chứ.”



Nói xong, anh nghiêm túc gỡ bỏ nút like kia, rồi lại trịnh trọng like lần nữa, nội dung bình luận đó là:




[Wow! Nhìn thật kĩ chị đẹp, liền thấy hoàn toàn hợp gu thẩm mĩ của mị!! Huhuhu yêu quá luôn nạ!!]



——————————————————–




Tác giả có đôi lời muốn nói:




CP “Nước cam” mấy ngày nay đều đang rất ngọt ngào, biểu hiện thực tế của Thành Thành rất tốt, kính mời các vị độc giả chấm điểm nè!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK