Tống Ngạn Thành đang ‘trần trụi với thiên nhiên’, từ đầu đến chân đều như đang phát sáng. Anh vẫn đang buồn ngủ, giọng khàn khàn, nói lăng nhăng: “Hiện giờ cô ấy không dậy nổi đâu.”
“…” Mao Phi Du chửi ầm lên: “Đệt mợ nó chứ! Cậu mà dám để cô ấy mang thai là tôi thiến cậu đấy!”
Tống Ngạn Thành: “Ừ, anh cứ thử xem.”
Đúng là cái đồ không biết xấu hổ, Mao Phi Du cười lạnh uy hiếp: “Thôi chả thèm thiến, để tôi đi tạo mấy bài viết trên supertopic [Anh rể 101] là được.”
Tống Ngạn Thành lập tức tỉnh táo, “Anh muốn làm gì?”
“Tôi nghĩ kỹ tiêu đề rồi, đây sẽ là một câu đố có thưởng, câu hỏi là trong mười phút có thể khiến người ta mang thai được không.”
“…” Tống Ngạn Thành ngồi xuống, “Anh hâm hả!”
“Bớt xàm đi, ngày mai tôi sẽ bảo Tiểu Kỳ tới đón cô ấy, cậu mà dám cản nữa thì tôi sẽ cho cậu thành nhân vật hot nhất internet luôn đó!”
Tống Ngạn Thành uất ức rời giường, đá văng đống quần áo ngổn ngang trên thảm, “Em có thể đổi người đại diện được hay không? Anh chỉ có một yêu cầu duy nhất thôi, đó là không được tuyển người họ Mao.”
Lê Chi khó hiểu, “Đổi người khác làm gì? Anh Tiểu Mao tốt lắm mà.”
Tống Ngạn Thành: “Anh ta và anh, em chỉ được giữ lại một người thôi.”
Lê Chi: “Vậy em giữ anh ấy.”
“?”
“Giữ anh ấy thì em mới kiếm tiền nuôi bảo bối Thành Thành được chứ!”
Mỹ nhân Lê Chi nằm trên giường, làn da trắng loáng như viên trân châu thoắt ẩn thoắt hiện trong tấm chăn. Cô chống một bên đầu, cười quyến rũ với anh, còn cố ý ngoắc ngoắc ngón trỏ, “Anh Tống ơi, em muốn ôm một cái.”
Tống Ngạn Thành đi tới, trực tiếp ôm người ở trong chăn ra. Cánh tay anh ôm lấy eo Lê Chi, cúi đầu hôn cô, “Hôn, ôm, nâng lên cao, tất cả đều cho em!”
Sau đó chuyện lại như tối qua, hai người lại mất kiểm soát.
Thảm bị đùn lên như những lớp sóng cuồn cuộn, Lê Chi bị đè nặng, Tống Ngạn Thành kề sát tai cô nói lời bại hoại, “Kiểu truyền thống vẫn tốt nhất.”
Lê Chi bị anh luyện cho nhờn, mặt không đỏ tim không đập mà nói, “Đương nhiên, như thế mới lâu được hơn mười phút chứ.”
Tống Ngạn Thành: “…”
Anh móc tay, lật người cô lên, cả giận nói: “Anh còn không trị nổi em sao!”
…
Vừa thực hiện hành động hao tốn thể lực cho nên hai người ăn cơm trưa nhẹ nhàng vui vẻ. Sau khi ăn xong, Tống Ngạn Thành bình tĩnh nói: “Buổi chiều anh phải về nhà tổ một chuyến.”
Lê Chi ngừng tay, lập tức ăn vội, cầm khăn lên lau miệng, “Anh chờ em một lát, em đi với anh.”
“Không cần.” Tống Ngạn Thành điềm tĩnh: “Anh đi một mình cũng được.”
“Mang em theo với.” Lê Chi trịnh trọng nói: “Hợp đồng của hai chúng ta vẫn còn một tháng nữa mới hết hạn! Làm sao có chuyện ăn không mười vạn của anh được, đó là xúc phạm hình tượng tích cực của một nữ minh tinh chuyên nghiệp và tận tụy đó.”
Tống Ngạn Thành: “…”
Lê Chi nhanh chóng xách túi, quấn khăn quàng, đeo khẩu trang, ngoan ngoãn ngồi xổm ở cửa nhà.
Tống Ngạn Thành khẽ cười, “Biết hiện giờ em trông giống cái gì không?”
Lê Chi: “?”
“Giống con cún bên nhà mình ấy,” Tống Ngạn Thành nhàn nhạt nói, “Chỉ có cái là chuyển giới, cậu nhóc Lông Vàng thành cô nhóc Lông Vàng.”
Lê Chi: “…”
Dọc đường đi, Lê Chi lải nhải, “Bạn gái anh xinh đẹp đáng yêu như thế này mà anh cũng nỡ mắng hả, mắng chửi cái khác thì thôi cũng được, dù sao thì cũng là do em đẹp hơn anh, nhưng sao lại mắng em là chó? Chó có đẹp bằng em không, sáng ra chó có thể làm chuyện abcxyz với anh không?”
Tống Ngạn Thành: “…”
Lê Chi than thở: “Haizzz, sao anh lại xem em giống Lông Vàng chứ. Tống Ngạn Thành, hóa ra là anh biến thái, có phức cảm với thú à!”
Tống Ngạn Thành: “…”
Anh đưa tay phải không cần cầm lái sang, xoa xoa cái gáy cô, “Ngay cả chó nhà mình mà em cũng ghen được, ngoan nào, về sau anh chỉ ân ái với mỗi Chi Chi thôi.”
Lê Chi: “?”
Cô đâu có ý này.
Cả đoạn đường cô liên tục trêu chọc anh nhằm phân tán lực chú ý. Lê Chi đã vụng trộm quan sát nhiều lần, cứ mỗi một lần Tống Ngạn Thành quay về nhà tổ, ánh mắt anh lại sâu thẳm như màu đại dương, dù thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Trước khi xuống xe, Lê Chi bỗng nhiên nắm chặt lấy tay anh, “Tống Ngạn Thành!”
“Hả?” Anh nhìn cô khó hiểu.
“Em đẹp không?” Lê Chi nháy mắt với anh.
Anh gật đầu, “Đẹp.”
“Vậy anh cười một cái đi.” Lê Chi hôn gió với anh một cái.
Tống Ngạn Thành cười nhạt, nắm lấy tay cô, “Yên tâm, anh không sao.”
Bệnh tình của ông Tống vẫn như trước, cứ si ngốc ngờ nghệch, hiện giờ tới Lê Chi cũng không nhỡ rõ. Ông nhìn cô vài lần rồi mơ màng ngủ.
Sau khi xuống tầng, Tống Ngạn Thành hỏi dì Minh, “Ông ấy vẫn luôn như vậy sao?”
Dì Minh: “Có đôi khi lại tỉnh táo như người thường.”
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Vẫn như cũ, ổn định.”
Tống Ngạn Thành gật đầu, “Vất vả cho dì rồi.”
Hai người chỉ ở nhà tổ chưa tới nửa tiếng rồi về. Để ra ngoài xe cần đi qua một đoạn đường lát đá, Lê Chi ngập ngừng, hỏi: “Anh về đây có phải là vì muốn xem ông nội có chuyển biến gì tốt đẹp hay không?” Cô do dự một hồi, rồi nói tiếp: “Thực ra là anh vẫn mong ông bệnh, chuyện công ty, có phải anh muốn…”
Cô vừa mới một nửa đã bị cắt ngang.
Một chiếc Mercedes-Benz màu đen đột ngột dừng lại cách đó không xa. Người xuống xe là Tống Duệ Nghiêu, mặt hắn âm u, bước nhanh tới chỗ bọn họ. Tống Ngạn Thành bất giác đẩy Lê Chi ra phía sau lưng mình, nghiêng đầu khẽ nói: “Em lên xe chờ anh.”
Lê Chi nghe lời.
Đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào người em trai ở trước mặt mình của Tống Duệ Nghiêu có thể nói là đỏ quạnh. Hắn hạ giọng gầm: “Mày muốn làm thật phải không?”
Tống Ngạn Thành vẫn rất bình tĩnh đáp trả, “Thật hay không thì cũng chẳng liên quan tới tôi, nếu anh không làm việc gì thẹn với lương tâm thì đã chẳng cần phải hỏi mấy câu kiểu này.
“Đều đã muốn phân tranh, mày cần gì phải giả vờ giả vịt thế?” Tống Duệ Nghiêu trừng mắt nhìn anh, ánh mắt chứa đầy hận thù, “Rốt cuộc là mày muốn gì?!”
Tống Ngạn Thành liếc hắn một cái, nhạt giọng: “Tôi chưa bao giờ hy vọng anh cả sẽ gặp phải chuyện không may, kết cục tương lai của anh thế nào đều là do anh định đoạt cả.”
Tống Duệ Nghiêu cười lạnh, “Mày đừng quá kiêu ngạo.”
“Không bì nổi nửa phần của anh cả.” Tống Ngạn Thành khẽ vuốt cằm, “Không quấy rầy phút giây đoàn tụ gia đình vui vẻ đầm ấm của anh với ông nội nữa, tôi xin phép đi trước.”
“Tống Ngạn Thành!” Tống Duệ Nghiêu gọi anh lại, giọng điệu lại lạnh lùng ngạo mạn như trước, “Chẳng lẽ chú mày không có nhược điểm gì sao?”
Tống Ngạn Thành ngưng bước.
Tống Duệ Nghiêu cười rộ lên, huýt sáo với anh, “Em dâu càng ngày càng đẹp ra đó.”
Ánh mắt Tống Ngạn Thành đột nhiên bén nhọn.
Điệu cười của Tống Duệ Nghiêu lại càng thêm nhẹ nhõm vui mừng, “Chú mày nên dẫn bạn gái về nhà thăm ông đi.”
Trở lại trong xe, Lê Chi đã ngóng anh thật lâu, không yên tâm hỏi: “Không sao chứ?”
Tống Ngạn Thành đeo dây an toàn, hỏi: “Lo cho anh lắm hả?”
Lê Chi gật như giã tỏi, “Sợ anh bị hắn tạt a-xít.”
Tống Ngạn Thành: “…”
Lúc khởi động xe, anh nói: “Em đi làm lại đi, để cho nhiều người giúp đỡ em cũng tốt.”
――
Chuyện không vui ấy tạm thời biến mất, ngày hôm sau, Lê Chi chính thức đi làm trở lại. Lúc Mao Phi Du ở trong văn phòng của cô đã lập lời thề, nếu không để việc ép khô cô tới giọt cuối cùng, họ của anh ta sẽ viết ngược lại! Lê Chi trốn sau lưng Minh Tiểu Kỳ, “Tiểu Kỳ, em phải bảo vệ chị đấy nhé!”
Minh Tiểu Kỳ an ủi cô: “Không sao đâo chị Chi Chi, chữ Mao mà đảo ngược thì chẳng phải anh ấy là kẻ hói đầu sau, đàn ông đàn ang 30 tuổi rồi mà còn bị hói đầu, đúng là thê thảm.”
Lê Chi cười ha ha.
Mao Phi Du hùng hổ trừng mắt với Minh Tiểu Kỳ, nhưng cuối cùng lại không nỡ mắng, đành phải lẳng lặng đi ra ngoài.
Buổi sáng Tống Ngạn Thành phải tới tập đoàn tham dự một cuộc họp, nay Tống Duệ Nghiêu vắng mặt. Hiện giờ tất cả các cán bộ trong ban lãnh đạo hình như đều đã nhìn anh bằng một con mắt khác, khi nói chuyện đều khá nể mặt anh, còn có phần dò xét. Tống Ngạn Thành đương nhiên là rõ, đây đều là đang nghe hướng gió, cố ý hạ mình trước lấy lòng anh.
Sau khi tan họp, anh cũng không ở lại lâu, tranh thủ lúc thang máy đang ở đó thì tiến vào luôn, để lại mấy vị cán bộ muốn lân la làm quen với anh ở sau lưng, khiến người ta lúng túng khó xử.
Sau khi quay lại chung cư Ôn Thần, Lông Vàng vốn đã được đưa tới chỗ bác sĩ thú ý, hai ngày nữa mới về. Trong nhà khá yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ phím lạch cạch của anh.
Tống Ngạn Thành ngồi ở phòng làm việc, chat chit với Tiểu Chu:
[Có đó không? Cậu photoshop xong chưa?]
Tiểu Chu:
[Tiểu Chu khôi ngô tuấn tú thon thả đáng yêu toàn năng lạnh lùng đa màu sắc đến đây!!]
“…”
Đoạn intro có cần phải dài như vậy không?
Tống Ngạn Thành hỏi:
[Đưa tôi xem qua hình chút đi.]
Tiểu Chu:
[(hình ảnh) (hình ảnh), em photoshop hai cái, anh xem thích cái nào.]
“…” Tống Ngạn Thành:
[Cái thứ nhất tại sao tôi không mặc quần áo?]
[Em cảm thấy xương quai xanh của anh rất gợi cảm, cho nên nghĩ là phơi bày một chút ưu điểm cũng tốt.]
[Chọn cái thứ hai đi.]
[Ố kề.] Tiểu Chu:
[Anh, anh thật sự muốn làm vậy sao?]
Vừa nghe cái ý tưởng này của Tống Ngạn Thành là Tiểu Chu đã thấy nó không ổn rồi.
Mọi thứ đều được anh vạch ra chiến lược, bố cục, bởi từ sau khi Lê Chi công khai chuyện tình cảm tới giờ, cụm danh từ ‘bạn trai cô’ đã tự động chuyển thành ‘mười phút’, super topic [Anh rể 101] đã đặt biệt danh cho anh là: Anh Mười Phút.
Tống Ngạn Thành nói:
[Tôi sẽ thuê một nhóm thủy quân, bảo họ đăng cái ảnh giấy chứng nhận kết hôn này lên, sau đó tạo một bài đăng hot, khen ngợi tôi hết lời.]
Tiểu Chu:
[Ví dụ như?]
[Vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ, đó chính là người anh rể mà chúng ta vẫn đang luôn quan tâm tới.]
Tiểu Chu: “…”
[Đương nhiên là cũng có thể khoa trương hơn chút nữa.]
“?” Tiểu Chu khiếp sợ,
[Cái này mà còn chưa đủ khoa trương nữa hả trời!]
Tống Ngạn Thành nén giận,
[Cậu không thấy đám fan đó bôi đen tôi tới mức độ nào rồi hả! Trong mắt bọn họ, Lê Chi chính là người tốt nhất, không ai có thể xứng với cô ấy, tất cả đàn ông trên thế giới đều là đồ bỏ đi, mà cái người ‘anh rể’ kia lại càng bị coi là chướng ngại! Ngày hôm qua còn có người làm một bài đăng tổng hợp các danh y, chuyên gia về Nam khoa trên toàn quốc, sau đó họ thống nhất với nhau là sẽ chia sẻ cái đó cho ‘anh rể’. Cái bài nhảm nhí này thậm chí còn có một ngàn người bình luận! Nếu tôi còn không ra mặt thanh minh, chắc bọn họ sẽ còn thêm mắm dặm muối, nghĩ tôi là một ông già họm hẹm gần đất xa trời luôn đó!]
Ngọn lửa giận trong lòng Tống Ngạn Thành đã dâng lên tận óc,
[Mà cậu cũng thế, đường đường làm chủ quản cả một cái fan club to đùng, vậy mà còn chẳng biết đường đăng bài bênh vực tôi!]
Tiểu Chu oan ức:
[Oan cho em quá! Em đã nói rồi, bảo là anh rể rất tuấn tú đẹp trai, sau đó mấy cô ấy cãi lại em, nói là em còn chưa lăn giường với người ta thì sao mà biết, đẹp với chả trai.]
Tống Ngạn Thành: “…”
Sao mà đám Quả Lê Cam này có tiêu chuẩn khắt khe đối với nửa kia của Lê Chi thế, nói cả ngàn vạn đạo lý cũng chẳng lọt tai được câu nào.
[Tôi mặc kệ, đám thủy quân sẽ đăng ảnh lên super topic, cậu đừng hòng xóa!]
[Em sẽ giả vờ bị ngắt mạng, nhưng nếu các quản trị viên khác xóa thì em cũng đó nha.]
Thật lòng mà nói, trình độ photoshop của Tiểu Chu tương đối ổn, cũng rất ra gì và này nọ, ngay cả dấu đỏ của Cục Dân chính cũng rất sống động.
Tống Ngạn Thành rất có lòng tin với ý tưởng của mình.
Anh thuê thủy quân, cố ý chọn lúc tám giờ tối – giờ vàng để lên mạng mà đăng lên super topic:
[Nóng nóng! Hot hòn họt luôn đây! Giấy chứng nhận kết hôn của chị đẹp! Wowww! Nhìn xem, nhìn anh rể của chúng ta cũng không tệ lắm!]
Kết quả là, bài viết này chìm xuống đáy biển, do có quá nhiều bài viết mới cho nên chẳng có ai đả động đến nó. Chưa từ bỏ, đám thủy quân đổi sang một tài khoản WeiBo có phí thường niên để đăng, lúc này mới có người bình luận.
[Cái này mà nóng với chả nảy gì? Dăm ba cái ảnh photoshop mà cứ làm như báu lắm ấy!]
[Tự tin lên, bỏ chữ ‘cũng không’ đi.]
[Gớm, cái ảnh photoshop chứ có gì đâu, tôi cũng có thể làm được cả trăm cái.]
[Người đàn ông này trông dáng dấp cũng oke đó, cắt từ tạp chí nào ra thế?]
Thủy quân: “…”
Sao cái super topic này lại lạ thế nhỉ.
Hắn bắt đầu dùng tài khoản khác nhau để dẫn dắt bình luận:
[Mọi người ơi, trọng điểm không phải là photoshop hay không, mà là thần tượng của chúng ta kết hôn rồi!! Anh rể cũng đẹp trai thế này còn gì!]
[Đôi mắt anh ấy rất hút hồn nè, là kiểu mắt xếch đào hoa đó, mắt hai mí nên càng có thần hơn, với cả mắt anh ấy cứ sáng sao sao á.]
[Ê lầu trên, ý cậu là mắt ông này có đèn pin hả?]
Thủy quân: “…”
Việc này sao mà khó khăn quá.
Cuối cùng, thủy quân tung đòn sát thủ, dù sao thì người thuê cũng đồng thuận hết, dùng chiêu cuối cùng phải nói là từ nóng lên cháy luôn!!
Hắn đổi tài khoản, tiếp tục bình luận, đổi hướng dư luận:
[Tôi tra ra rồi!! Anh này là Phó tổng giám đốc của một tập đoàn lớn đó!]
Quả Lê Cam:
[Chỉ là phó thôi sao? Không xứng! Chị đẹp của tôi phải là nữ chính ngôn tình, dù có thể nào nam chính cũng phải là Tổng giám đốc cơ!]
Thủy quân:
[Gia tài bạc tỷ! 1m85! 150! Có thể dùng một tay làm 185 cái hít đất!]
Quả Lê Cam:
[!!Uầy sợ thế!! Vậy tại sao anh ta lại chỉ được có mười phút??]
Thủy quân: “…”
Thổ huyết bỏ mình.
Mấy phút sau, có một Quả Lê Cam bình luận:
[Oa, hóa ra tập đoàn Bách Minh thật sự có một nhân vật như thế này sao?! Ôi chao, tên Tống Ngạn Thành? Cũng khá hay nhỉ!]
[Anh rể? Đúng là anh rể đó sao?!]
Thủy quân khởi tử hồi sinh,
[Đúng đó đúng đó! Chính là cái tên này.]
Quả Lê Cam:
[Ha ha ha ha! Có nên lập nhóm đi nhìn người thật không?]
[Không cần đâu, tôi không muốn phí tiền vé tàu điện ngầm.]
[Vậy chắc anh rể cũng đang chú ý tới super topic này nhỉ?]
[Ha ha ha ha! Tôi cược mười phút nữa anh ấy sẽ đọc bình luận!]
Tống Ngạn Thành đang ngồi trước màn hình cảm thấy hình như mình lại chết trong lòng thêm một chút, thậm chí còn có xúc động muốn đi ở ẩn. Sau khi làm mới trang web, bình luận dưới bài đăng đã tăng vọt, cả một đống Quả Lê Cam đã bị chủ đề này cuốn hút ――
[Chào anh rể ạ! Anh rể ơi anh có đang xem không? Hello?]
[Anh rể anh rể, xin hãy nêu cảm nghĩ khi cầm trên tay gia tài bạc tỷ ạ. Anh chưa từng nghĩ đến việc bỏ tiền ra để chữa căn bệnh khó nói của đàn ông này sao?]
[Anh rể ơi, body anh đẹp thế!]
[Anh rể, cơ bụng của anh có thể kẹp tiền xu không?]
Bình luận này cán mốc nghìn like trong nháy mắt, fan nhao nhao phản hổi:
[Anh rể ơi, lông chân anh có dài không ạ? Có thể tết thành bím chứ ạ?!]
[Anh rể ới ời! Xương quai xanh của anh có lõm tới độ có thể nuôi cá vàng trong đó không?!]
[Hú hú anh rể ới, anh mở livestream đi ạ! Chúng em muốn xem cơ ngực căng đét của anh!! Em hứa sẽ gửi anh du thuyền* bự chà bá!]
(*) Trong phần livestream của WeiBo có chức năng donate, mỗi một mức tiền donate sẽ có một hình minh họa khác nhau.
Tống Ngạn Thành: “…”
Anh muốn đấm nát cái máy tính này rồi đấy.