Chỉ riêng câu “thập tông tội” kia thôi đã làm anh váng cả đầu rồi.
Mao Phi Du còn phải xử lý rất nhiều cuộc gọi của bên truyền thông nên cũng không rảnh là đứng đó mắng Lê Chi, anh ta quay đầu trở về ngay tức khắc. Lê Chi rất bình tĩnh, cũng khá hóng phản ứng của Tống Ngạn Thành.
“Anh nói vài lời đi chứ, tâm trạng hiện tại của anh là gì?” Lê Chi cười, hỏi.
Tống Ngạn Thành nhìn cô vài lần, ngập ngừng, “Em có băn khoăn gì không?”
“Anh muốn em băn khoăn cái gì?”
“Anh sợ sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của em.”
“Lúc không có phim để đóng em còn chả sợ, nói gì cái này.” Lê Chi xua tan ý nghĩ của anh, “Không có phim điện ảnh để diễn thì em tìm phim truyền hình, rồi mấy phim cổ trang, có lẽ sẽ có người nhận thôi.”
Tống Ngạn Thành cảm thấy mắt mình đang dần nóng lên, giữ chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo cô vào ngực, “Không có phim đóng thì anh nuôi em.”
Lê Chi cười, nói: “Yên tâm, em sẽ cố gắng tự lực cánh sinh, không ngáng đường anh đâu. Nhưng em cũng phải nói trước với anh một câu, sau này có lẽ anh đi đường sẽ bị người ta nhận ra, sẽ có phóng viên chụp ảnh anh, lên báo lá cải rồi người ta sẽ viết bậy bạ. Những thứ này hoàn toàn có thể phát sinh đó.”
Tống Ngạn Thành lập tức căng thẳng như lâm đại dịch, toát mồ hôi, “Viết bậy bạ cái gì?”
“Ví dụ như nếu anh vào quán bar uống rượu, người ta liền ám chỉ anh tán gái, cắm sừng các thứ. Nếu anh ăn vận bảnh bao, người ta liền nói anh lòe loẹt, ra vẻ.” Lê Chi cười ha ha.
Tống Ngạn Thành thở phào một hơi, “Vậy là tốt rồi.”… Đừng có viết lăng nhăng mười phút gì đó là được.
Lê Chi thật sự không để ý tới chuyện này, sau khi công khai xong lại quay trở về với nếp sống thường nhật. Trái lại, Tống Ngạn Thành lại có chút kỳ quái, anh không làm việc, cũng không nói chuyện phiếm, chỉ ngồi một mình trong thư phòng xem điện thoại.
Đám fan này của Lê Chi đúng là rất giỏi tạo những content giải trí, đã tự lập supertopic rồi lại còn tự tấu hài tự vui nữa. Họ mang tấm hình Lê Chi đăng trong bài công khai đi photoshop, nào là photoshop thành đầu của mình, thành Sponge Bob, anh em hồ lô, v.v… Còn có cả loại cháy hơn nữa cơ, họ cho cái bóng của Tống Ngạn Thành bay hơi luôn, một điểm đen cũng chẳng còn.
Sau đó còn có một bài viết phân tích, anh rể nhà mình trông rõ cao lớn, vậy mà cuối cùng lại chỉ được có mười phút, tóm lại là chẳng biết thời kỳ trưởng thành méo mó tam quan hay là hụt gen nữa!
Trên bình luận WeiBo thì ôn hòa thiện ý lắm, Quả Lê quả liếc gì đó lúc nào cũng lễ phép, nhìn cả khu bình luận chỉ thấy mỗi câu “Chúc thần tượng hạnh phúc!”. Cuối cùng thì sao, cả đám chạy tới supertopic bày tỏ sự bất mãn của mình về vị anh rể mới này.
[Thần tượng không thường lên WeiBo kinh doanh, nhất định là do anh rể cản lại á.]
[Ngày đó sắc mặt thần tượng tiều tụy lắm, nhất định là do anh rể không chăm sóc tốt.]
[Thần tượng nhà mình đẹp vậy mà huhu, chị ấy đáng được hưởng một tiếng cơ!]
Nhìn đi, nhìn đi! Cái này có còn là tiếng người không!
Nội tâm Tống Ngạn Thành kêu gào, đăng ký một cái acc clone, lên mạng lâm trận, điên cuồng mắng mỏ:
[Cái gì mà mười phút, các cô các cậu không biết đầu đuối sự việc, không nên nói như vậy!]
[Sắc mặt thần tượng của cô cậu tiều tụy có lẽ là vì tới kỳ kinh nguyệt, tự quản tốt chính mình trước đi rồi nói người khác!]
[Hiểu thế nào là ‘anh rể’ không? Chính là chồng của chị Chi nhà cô đấy, là người đàn ông của cô ấy đấy!]
Mắng quá hăng, cho nên Lê Chi đi tới anh cũng không phát hiện.
“Anh đang làm gì đó?” Lê Chi tới gần, tò mò hỏi.
Tống Ngạn Thành theo phản xạ giấu điện thoại đi, nhưng tất thảy đều đã muộn, Lê Chi đã nhìn thấy hết. Cô khiếp sợ: “Anh cãi nhau với bọn họ hả?”
Tống Ngạn Thành: “…”
“Em đã nói với anh rồi mà, em cũng biết một vài chuyện rồi, đặc biệt là chuyện mắng người, nhưng mà anh không thắng nổi bọn họ đâu.” Lê Chi búng ngón tay vào màn hình điện thoại của anh, không nhịn được mà cười lớn.
Tống Ngạn Thành xấu hổ cùng cực, chỉ muốn ném quách cái điện thoại đi cho xong, “Em trả lại cho anh đi.”
“Anh đừng có đụng vào em, em còn đang gãy xương đấy nhá.”
Cô vừa nói xong, Tống Ngạn Thành liền thôi, ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn cô. Hai người nhìn nhau, ánh mắt Lê Chi bỗng nhu hòa đi nhiều. Cô cúi đầu, hôn lên trán Tống Ngạn Thành một cái, khẽ nói: “Xin lỗi anh nhiều, để anh tủi thân rồi.”
Nội tâm Tống Ngạn Thành đau khổ lắm chứ, chua xót lắm chứ, trên trần đời này chưa bao giờ anh thấy chua xót tới vậy, đường đường một đấng trượng phu, suýt chút nữa là nước mắt tèm lem luôn rồi.
“Fan của em chỉ là thấy chuyện này có chút thú vị, thực sự không có ý đồ xấu gì cả. Nếu anh để ý chuyện này, vậy thì đừng lên mạng xem cái đó nữa.” Lê Chi dịu giọng, trong mắt cũng tràn ngập áy náy, “Em cũng đã quen sống như vậy, không thể tránh khỏi, đã chấp nhận làm nghề này cũng đồng nghĩa với việc tránh không khỏi phiền phức. Nhưng nếu em đòi hỏi anh cũng phải thế thì quả thực hơi tội lỗi.”
Tống Ngạn Thành vẫn còn lo cô đang bị thương, ôm eo cô rất dịu dàng, thủ thỉ: “Vậy thì thế nào đây?”
Lê Chi mỉm cười, đưa tay chọt chọt mi tâm anh, “Vì vậy á, mong Tống tiên sinh thông cảm cho em, chuyện này chỉ đành chấp nhận thôi chứ không biết phải làm sao.”
Lòng Tống Ngạn Thành như hóa thành kẹo, nhiệt độ cơ thể bốc ngùn ngụt, khiến nó biến thành một dòng mật đường ấm nóng, chảy qua toàn bộ huyết mạch tứ chi. Anh ôm Lê Chi vào người, hôn lên cổ cô, “Bọn họ nói anh chỉ được mười phút, mười phút quá lâu, bây giờ với Chi Chi, chỉ cần năm phút là đủ rồi.”
…
Đêm nay Lê Chi lại biến thành con thuyền phiêu đãng trên biển lớn, để mặc Tống Ngạn Thành chỉnh buồm ra khơi, thay đổi phương hướng. Trong những đợt sóng trào dâng, cô cảm nhận được sự nóng ẩm, cảm nhận được sự dẻo dai và sự trao đổi đầy dịu êm. Tống Ngạn Thành khiến cô hiểu, yêu một người liền muốn đem tới cho người đó vô vàn những điều vui vẻ.
Tống Ngạn Thành lại nằm xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng, anh thủ thỉ bên tai cô bằng chất giọng khàn khàn: “Hóa ra là anh đã đánh giá cao Chi Chi rồi, em vốn chỉ cần ba phút là đủ.”
…
Vết nứt trên xương cụt không sâu lắm, sau ba ngày kế là đã gần hết đau, sau đó càng ngày càng tốt lên. Tới ngày thứ bảy, Lê Chi đã có thể chống tường đi đường, chỉ là động tác hơi chậm chạp một xíu.
Cô đã nói với anh rất nhiều lần, “Em ở nhà một mình cũng được, anh không cần phải xin nghỉ phép để ở nhà hỗ trợ em đâu.”
Và mỗi lần như vậy Tống Ngạn Thành đều nói, “Không sao, anh không bận.”
Nhưng Lê Chi vẫn biết thực ra anh rất bận, gọi điện rất nhiều, đọc tài liệu và báo cáo cũng mất rất nhiều thời gian. Mấy ngày nay Quý Tả rất chịu khó, ban ngày không tới để tránh quấy rầy hai người, toàn tới sau chín giờ tối.
Quý Tả đã có thể rất thản nhiên mà đối diện với Lê Chi rồi, hôm đó khi anh ta đến nhà, còn cố ý nói với cô: “Lê tiểu thư, cô dũng cảm hơn tôi tưởng tượng nhiều.”
Lê Chi không cau có, cười hỏi: “Anh tưởng tượng tôi là người thế nào?”
Quý Tả đẩy gọng kính mạ vàng của mình, không giấu giếm: “Tôi thấy trong giới giải trí hiện giờ, rất nhiều cô cậu thanh niên luôn chú trọng tới việc bảo vệ quyền riêng tư, không chịu công khai tình cảm, nếu muốn hẹn hò với người yêu đều phải âm thầm lén lút. Cô… rất dũng cảm.”
Bàn tay đang chắp sau lưng của Lê Chi âm thầm bật ngón cái, như là nữ trung hào kiệt, “Người dũng cảm phải là Tống Ngạn Thành mới đúng, anh nhớ khen anh ấy nhiều vào.”
Quý Tả cười, cho là lẽ hiển nhiên, “Tống Ngạn Thành chính là người đàn ông xuất sắc nhất trong cánh đàn ông, hai người rất xứng đôi vừa lứa.”
Lê Chi nổi cả da gà da vịt, “Thư ký Quý, anh khen người khác… thẳng thắn thật đấy.”
Quý Tả hiểu ý, cười tươi, “Đây là lẽ tự nhiên, dù gì thì Tống tổng cũng là người cấp cho tôi cơm áo gạo tiền.”
“Quý Tả.” Giọng nói mất kiên nhẫn của Tống Ngạn Thành vang lên từ trong phòng làm việc.
“Lê tiểu thư, xin lỗi không thể tiếp chuyện với cô được.” Quý Tả cầm theo cặp công văn, đôi giày da bóng lộn rất có khí chất của người ưu tú.
Cửa phòng làm việc khép hờ, hai người bàn chuyện tới tận khuya.
Lê Chi bị nứt xương nên phải nằm nhiều, cô nằm trên ghế sopha xem kịch bản. Có lẽ là do một loại trực giác nào đó tác động, cô cảm thấy dạo gần đây Tống Ngạn Thành hình như có chút đổi khác.
Động tĩnh trong phòng làm việc rất nhỏ, đôi lúc còn gần như im ắng.
Có lần Tống Ngạn Thành đang đi tới đâu đó còn cố tình lượn qua xem cô đã ngủ hay chưa. Lê Chi cách một khoảng, cười ngây ngốc với anh, “Em không buồn ngủ, muốn đọc vài trang kịch bản nữa.”
Đồ mặc nhà hôm nay của Tống Ngạn Thành là một chiếc áo len xám tro, độ dài vừa vặn tới thắt lưng, trông vô cùng cao ráo. Anh khẽ gật đầu với cô, sau đó lại về phòng làm việc.
Quý Tả nói: “Tôi đã chuẩn bị tài liệu đầy đủ rồi, chỉ cần anh định thời gian là tôi sẽ tung ra, đồng thời Ban Giám đốc cũng sẽ thu được những chứng cứ này, tại cuộc họp cuối năm do Ban Giám đốc tổ chức sắp tới, vừa lúc có thể xử lý Tống Duệ Nghiêu.”
Tống Ngạn Thành hỏi: “Phó tổng giám đốc Vương thì sao?”
“Chỉ cần Tống Duệ Nghiêu bị định tội, ông ấy sẽ tiến cử anh làm Tổng Giám đốc tân nhiệm.” Quý Tả suy nghĩ một chút, bổ sung thêm: “Ngài Tống vẫn còn đang ngã bệnh, không ai dám ra mặt bảo vệ anh trai anh. Ban Giám đốc cũng mất kiên nhẫn rồi, có ngồi tù hay không, ngồi trong bao lâu, cái này còn phải chờ xem anh nguyện ý nộp bao nhiêu chứng cứ.”
Trong đêm khuya tĩnh lặng, thanh âm của Quý Tả rất rõ ràng rành mạch, cũng rất lạnh lùng vô tình.
Tống Ngạn Thành bắt chéo chân, ngả người vào ghế da, thân thể đung đưa theo chiều ghế xoay. Anh cầm điếu thuốc, lẳng lặng châm lửa, nhưng chưa hút ngụm nào.
“Mấy khách hàng lớn mà Tống Duệ Nghiêu nắm giữ tôi cũng đã điều tra cả rồi, đều đến vì lợi ích cả thôi, sẽ không vì hắn ta mà trở mặt với Bách Minh. Sau khi anh lên nắm quyền, công việc vẫn được triển khai như cũ, có lẽ việc mở rộng quy mô hoạt động của tập đoàn cũng không thành vấn đề.”
Tống Ngạn Thành cuối cùng cũng hút một chút, sau khi hít vào một ngụm khói, anh nhả ra một nửa, sau đó trong sương khói mờ mịt, anh nheo mắt, giọng nhàn nhạt: “Đã hỏi bác sĩ về bệnh tình của ông nội chưa?”
“Rồi, vẫn như cũ, không có dấu hiệu tích cực.” Quý Tả yên tĩnh một hồi, sau đó cả gan hỏi: “Tống tổng, nếu như chuyện này thành công, anh định thu xếp cho ngài Tống thế nào?”
Tống Ngạn Thành tạm dừng tay, tùy ý để khói thuốc lượn lờ trên không trung, che giấu đi ánh mắt anh lúc này.
Vừa lúc, ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng nặng nề, là tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Ánh mắt Tống Ngạn Thành chuyển lạnh, nghiêng đầu ra hiệu cho Quý Tả, Quý Tả lập tức cảnh giác đứng dậy. Anh ta kéo cửa ra, chỉ thấy Lê Chi đang đứng cạnh đấy, thất thố nhìn anh ta, luôn miệng nói xin lỗi, “Thực xin lỗi, tôi không cố ý nghe lén, tôi chỉ muốn đi lấy thuốc.”
Ánh mắt Tống Ngạn Thành mau chóng mềm xuống, anh dí tàn thuốc, cầm hộp kẹo ngậm họng, cho vào miệng hai viên, sau đó đi tới, đỡ lấy cô, “Em nghỉ ngơi đi, để anh xịt thuốc cho em.”
Quý Tả hiểu ý, nói: “Tống tổng, không còn sớm nữa, tôi xin phép về trước.”
Sau khi Quý Tả rời đi, cả căn nhà chìm trong im lặng, giờ chỉ còn hai người họ.
Tống Ngạn Thành đã bôi thuốc thành thạo, để cô nằm sấp xuống, vén vạt áo lên, chà cho hai tay ấm rồi mới nhẹ nhàng xoa lên.
Trong bầu không khí im ắng này, tới tiếng thở cũng thấy nặng nhọc.
Trong lòng Tống Ngạn Thành đang bận tâm chuyện đó, giả vờ như không biết gì, anh cũng không nguyện nói. Trong đầu Lê Chi vẫn vang lên cuộc trò chuyện vừa rồi cô nghe được, dù chỉ là vài câu cũng khiến cô thầm run sợ trong lòng.
Bôi thuốc xong, Tống Ngạn Thành bảo cô ngủ trước, nói là mình vẫn còn có việc cần làm.
Anh khép cửa vào, hiển nhiên là không muốn tâm sự cùng cô.
Tới hai giờ sáng, Tống Ngạn Thành mới khẽ khàng bước chân quay về giường ngủ. Anh vừa nằm xuống, liền có một cánh tay vòng qua eo, ôm lấy anh thật chặt. Tống Ngạn Thành cúi đầu, bất ngờ: “Sao em vẫn chưa ngủ?”
Lê Chi ‘à’ một tiếng, “Không ngủ được, muốn anh ôm cơ.”
Tống Ngạn Thành: “Ừ, nào, để anh ôm.”
Anh nghiêng người, chủ động kéo Lê Chi vào trong ngực.
Trong đêm khuya tĩnh mịch, Lê Chi khẽ cười, nói: “Người khác mất ngủ thì đếm cừu, còn em thì đếm nhịp tim của anh.”
Tống Ngạn Thành thầm nhoẻn miệng cười, cánh tay khoác lên bả vai cô, bàn tay khẽ khàng vỗ về.
Lê Chi níu lấy cổ áo anh, nói chuyện phiếm, “Chẳng phải anh từng hỏi em, vì sao không đi tìm bố mẹ ruột sao?”
Tống Ngạn Thành: “Ừm, lúc đó em nói rất hùng hồn, dù có thấy cũng không thèm để ý nữa.”
Lê Chi cong khóe môi, có lẽ là trong màn đêm yên lặng, giọng nói cô cũng tự động chỉnh thấp, “Em lừa anh đó. Hai năm trước, thực ra cũng có lúc em nhất thời xúc động, muốn thử đi tìm bọn họ. Em có đăng kí trên mạng lưới tìm người thân Trung Hoa, còn tới đồn công an làm dấu vân tay nữa.”
Tống Ngạn Thành giật mình, cúi đầu nhìn cô, “Sao em không nói với anh, biết đâu anh có thể giúp em được chút gì đó.”
“Nhưng sau em gặp được anh, quen anh, liền từ bỏ rồi.”
“Vì sao thế?”
“Vì sợ chân tướng.” Lê Chi thành thật, nói: “Sợ sự thật tàn nhẫn, sợ đau lòng, sợ rằng không biết phải đối mặt thế nào, sợ bản thân sẽ không thể tiếp nhận được chuyện này, sợ sẽ không thể vượt qua chính mình.”
Tống Ngạn Thành vừa nghe đã hiểu, im lặng một hồi lâu, anh nói: “Em sợ anh cũng sẽ trở nên như vậy.”
“Đúng thế.” Lê Chi dứt khoát nói thẳng với anh, đó là một loại đồng cảm với nhau, do đồng bệnh tương liên, là nỗi đau mà hai người phải cùng chịu. Họ đều là những đứa trẻ bị chính những người thân yêu nhất bỏ rơi, mà vận mệnh giống như một đường hầm thời gian, hai con người với hai số mệnh, hai cuộc đời khác nhau, cuối cùng lại gặp nhau một thời điểm nhất định trong dòng thời gian.
Tốc độ nói chuyện của Lê Chi chậm lại chút ít, “Em sợ rằng, sau khi mình tìm được bố mẹ, biết được sự thật năm đó sẽ không thể tiếp nhận được. Em sợ tâm trạng bản thân không tốt, không đủ mạnh mẽ, chưa đủ thoải mái để đối mặt, để hòa giải, để thứ tha. Em sợ em sẽ trở nên cực đoan, để tâm vào những chuyện vụn vặt, em sợ rằng cuộc sống của em sau đó đều sẽ phải xoay vần vì cái tâm lý tiêu cực, lúc nào cũng chỉ chăm chăm thù hận bọn họ. Có thể là vì em không muốn trở thành người như vậy, cho nên trong lúc vẫn còn đủ lý trí để suy xét, em đã thay bản thân ra quyết định —— không tim nữa, em muốn được sống một cuộc đời vui vẻ, hạnh phúc.”
Từng chữ nói ra, như là chiếc chùy bọc bông, vừa mềm vừa bén, phải nhọc lòng mà gõ cửa trái tim anh.
Tống Ngạn Thành nghe hiểu, Lê Chi đang tự lấy tình huống của bản thân để khuyên bảo anh.
“Em biết là cuộc sống anh khó khăn, nhưng việc sinh ra trên đời này không phải việc anh có thể lựa chọn, người cha đó cũng không phải là anh muốn có, cái nhà đó cũng không phải là do anh cam tâm bước vào. Em biết là anh chỉ muốn ở bên mẹ mình, việc bà ấy mất đã luôn canh cánh trong lòng anh bấy lâu nay. Chỗ ở kia tuy kêu là nhà những chẳng phải là nhà. Mấy người đó kỳ thị anh, cũng có thương hại anh, nếu là hận thì anh nên hận.”
Lê Chi khẽ khàng nói, cũng không tận lực giảng giải, cũng không nói mấy lời khuyên nhủ như thánh mẫu. Trái phải đúng sai như thế nào, cô vẫn phân biệt rất công minh.
Tống Ngạn Thành chưa bao giờ ngờ rằng, bản thân dù đã sống được hăm bảy mùa xuân, đã đủ trưởng thành, mạnh mẽ kiêu ngạo, cũng đã đủ cứng rắn lãnh đạm, vậy mà chỉ trong một buổi đêm khuya, lại có một cô gái thủ thỉ bên tai, khiến anh muốn khóc.
Như là tâm linh tương thông, Lê Chi tạm thời ngưng giọng, sau đó cầm tay anh.
“Tống Ngạn Thành.” Cô khẽ gọi tên anh, bằng một thái độ hết sức trịnh trọng, hết sức chân thành, cô khàn giọng nói: “Nếu có thể, em vẫn luôn hi vọng anh có thể sống vui vẻ cả quãng đời còn lại, vì chính mình mà sống.”
Trong tĩnh lặng, trong bóng tối, những giọt lệ nơi khóe mắt Tống Ngạn Thành, âm thầm chảy xuống.
Anh không nói gì, cũng chẳng nói đồng ý, anh chỉ buông Lê Chi ra, sau đó vùi vào lòng cô, kề sát vào lồng ngực của cô, rồi lặng lẽ nhắm mắt lại.
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau, cô bị cuộc gọi của Mao Phi Du đánh thức. Anh Tiểu Mao tàn nhẫn vô tình, đưa cho cô tối hậu thư: “Ngày mai cút về làm ngay cho tôi! Chậm thêm một ngày nữa tôi liền giết cô, cô tin không?”
Ngữ khí ôi sao mà hung hăng, Lê Chi nghe mãi mà không dám hó hé nửa lời.
Tống Ngạn Thành vừa lúc tỉnh, trực tiếp đoạt lấy chiếc điện thoại trên tay cô, khó chịu: “Anh lại mắng cô ấy câu nữa xem.”
“A.” Mao Phi Du nghe ra, là giọng của Tống Ngạn Thành, cũng chẳng sợ gì, cả giận nói, “Tôi lại tưởng ai, hóa ra là gã đàn ông không có nổi một cái phòng riêng ở biệt thự Tân Giang.”
Tống Ngạn Thành bị khịa, cơn buồn ngủ bay hơn phân nửa, tức khắc ngồi dậy, tức giận không nhẹ.
Mao Phi Du bắt đầu chọc anh, “Cậu vừa được công khai tình cảm, vậy thì chuyện gì xảy ra kế tiếp nhỉ, à, chính là cậu đoạt spotlight của người ta luôn đó. Mà hay tin gì chưa, cậu có cả supertopic rồi ——
[Anh rể 101].”
Tống Ngạn Thành: “…”
Mao Phi Du phẫn nộ: “Tôi phải vào đó xem mới biết hai người làm gì lúc mười phút nghỉ giải lao hôm sinh nhật! —— Về sau chớ xuất hiện trước mặt tôi, đã làm đàn ông thì phải mạnh mẽ lên chứ, có bệnh là phải chữa. Chẳng lẽ về sau cậu muốn Lê Chi phải dán quảng cáo cột điện —— Nữ minh tinh màn bạc, muốn dùng một số tiền lớn để nhận con nuôi?!”
Tống Ngạn Thành im lặng.
Lê Chi dùng chăn trùm đầu, cố hết sức để nín cười.
Anh bắt đầu giật chăn của cô ra, suýt chút nữa là nổi điên, gào trong vô vọng: “Anh rất khỏe, em mau nói cho anh ta biết là anh rất khỏe!”
Lê Chi: “Ha ha ha ha ha!!”