Nhưng thái độ của Lê Chi vẫn rất kiên quyết, “Chỉ vì tôi là người của công chúng mà tôi nhất định phải nén giận sao? Vậy thì các người và người phụ nữ đạo đức giả kia có gì khác nhau đâu, chẳng qua là muốn đổi phương thức khác để uy hiếp tôi mà thôi.”
Không nói hai lời, cô ngừng chuyện bàn bạc ở đây.
Trong lòng Mao Phi Du thấy xấu hổ, câu anh ta nói nhiều nhất là, “Xin lỗi cô.”
Lê Chi rất có phong phạm của một chị đại cool ngầu, búng trán anh ta một cái, “Sao mà anh lắm mồm thế nhỉ.”
Mao Phi Du hiểu tính cô, không làm thì thôi, đã làm thì có dùng trâu kéo về cũng không được. Anh ta cười cười, không khuyên nữa.
Vào thứ hai, Lê Chi chính thức vào đoàn.
Bộ phim “20 Tuổi” được lấy bối cảnh tại Bắc Kinh, toàn bộ tám phân cảnh đều được quay ở đây. Vào ngày đầu tiên, cô Phó Bảo Ngọc cũng tới trường quay, Lê Chi và Thạch Nhất Lan đỡ lấy bà, cẩn thận lắng nghe bà giảng giải về các nhân vật trong kịch bản.
Kịch bản này nói về một chuyện tình thanh xuân vườn trường, nam nữ chính giúp đỡ lẫn nhau, kết mở. Thực ra, nội dung của kịch bản này cũng không được tính là mới lạ nhưng cảm xúc và các tình tiết thì lại được đẩy lên cao trào cực hạn. Đến ngay cả Thạch Nhất Lan, sau khi đọc xong kết cục của nam chính Giang Tinh, cũng không nén nổi nước mắt.
Phó Bảo Ngọc chăm chú quan sát cảnh quay của Lê Chi. Bà đứng trước giàn máy, lộ ra vẻ mặt vui mừng. Trước khi ra về, bà còn nói với Lê Chi: “Cô biết là em làm được mà.”
Lê Chi cười nhạt, không nói gì.
Phó Bảo Ngọc nắm chặt lấy tay cô, đặt vào trong lòng bàn tay mình vỗ nhẹ nhẹ, “Em phải nhớ kĩ, tự kéo bản thân mình ra, em chỉ là người đứng ngoài xem kịch, không phải là kẻ chỉ điểm. Em không phải là người đắp nặn nên hình tượng Triệu Tiểu Sanh, em cũng không cần phải hao tổn tâm sức tìm cách mà thổi hồn vào nhân vật này. Cô ấy tồn tại trên thế giới này, em chỉ cần thúc đẩy cô ấy đi hoàn thành cuộc sống của mình, bỏ đi sự hoa lệ mỹ miều, chỉ trả lại căn nguyên vốn có. Hãy để nhân vật là nhân vật, em vẫn là chính em.”
Lê Chi như được khai sáng, đầu óc thông suốt. Cô khẽ gật đầu, khi nhìn về phía ân sư của mình, nơi khoé mắt đã hơi ngân ngấn nước.
Phó Bảo Ngọc đau lòng, không nói nhiều, chỉ nắm chặt lấy tay cô, “Diễn tốt nhé em.”
Vào buổi chiều, Phó Bảo Ngọc lên chuyến bay trở lại Thanh Đảo. Bà đã hao tâm tổn trí cho vở kịch này rất nhiều, không ngừng cải thiện chi tiết, dù chỉ là một cái chấm câu, bà cũng muốn nó trở nên hoàn thiện hơn.
Phân cảnh diễn của tuần này chủ yếu là về thời cấp ba của nam chính.
Lê Chi và Thạch Nhất Lan mặc đồng phục học sinh, mỗi ngày đều mặc đồ này để diễn. Bộ phim điện ảnh này theo trường phái tả thực, không có những bộ áo trắng váy dài tinh tế đẹp đẽ kia, hình ảnh được quay theo chiều hướng cổ xưa, trên màn ảnh, Lê Chi như hoá thân thành người của thời đó. Kĩ năng đọc thoại của cô rất tốt, sau khi quay xong một cảnh cũng không quên lời.
Thạch Nhất Lan đã khen ngợi cô rất nhiều, “Em học khoá nào vậy?”
“Khoá 14 ạ.”
Thạch Nhất Lan cười, “Trẻ quá.”
Trên màn ảnh hai người hợp tác với nhau, mà ở ngoài đời cũng học hỏi và đánh giá cao lẫn nhau. Sau một thời gian làm việc, Lê Chi cũng hiểu phần nào về Thạch Nhất Lan. Năng lực nghề nghiệp của anh không thể chê vào đâu được, nói là ông hoàng màn ảnh cũng không ngoa. Ngoài ra, anh cũng là một người ít khi xuất hiện trước công chúng, suốt ngày ru rú ở trong nhà, cũng không có tính tự cao tự đại gì.
Vì vậy, cô cả gan nói ra lời trong lòng, “Anh Thạch, tại sao anh lại nhận kịch bản này?”
Theo cô được biết, tiền cát xê của bộ “20 Tuổi” này đối với một ngôi sao lớn như Thạch Nhất Lan mà nói, chắc chắn không được tính là đãi ngộ cao, anh hẳn phải có một lý do nào khác.
Ánh mắt của Thạch Nhất Lan vẫn bình thản, hỏi lại cô: “ Vậy thì tại sao em lại nhận? Anh với người đầu tư của bộ phim “Thừa Phong Giả” đã quen biết nhau nhiều năm, bọn họ hồi trước khi mới bắt đầu làm phim đã phát thiệp mời với em, nhưng em lại từ chối.”
Lê Chi ngẩn người, lập tức xấu hổ cúi đầu, nói khẽ: “Bởi vì cô Phó là ân sư của em.”
“Kịch bản này đúng là do cô Phó đã trau chuốt, nhưng hình như cô lại không phải tác giả. Người đó tên là, tên là…”
“Là Thịnh Tinh.” Lê Chi nói.
Thạch Nhất Lan nhìn cô, hỏi: “Bạn em à?”
Lê Chi cười cười, khi nói tiếp, giọng cô đã có chút khàn: “Vâng, là một người bạn cũ.”
Khi bộ phim được khởi quay, các tin tức liên quan cũng bắt đầu xuất hiện. Thạch Nhất Lan đã quá nổi danh, có thành tích thực sự, cũng đã từng được vinh danh trên các sân khấu quốc tế, sớm đã ngồi ở một đẳng cấp khác. Thạch Nhất Lan là một người không màng danh lợi, đến cả tài khoản WeiBo cũng không có. Mỗi lần được công chúng để ý đến, đều là vì mang theo tác phẩm nói chuyện.
Kế hoạch tuyên truyền của “20 Tuổi” cũng rất đạm bạc, cả một tháng quay phim tiếp theo, cũng không hề có một cái hot search nào. Mãi tới cuối năm, mới chậm rãi đăng một bức ảnh hậu trường:
[Xin chào, bạn học Triệu Tiểu Sanh.]
Trong tấm ảnh, Thạch Nhất Lan và Lê Chi ngồi với nhau trên cầu thang ở studio, cười vui vẻ. Không hề dùng filter hay chỉnh tông da, ngay cả nếp nhăn trên khóe mắt của Thạch Nhất Lan cũng được nhìn thấy rõ ràng.
Cách màn hình, người xem vẫn bị chinh phục bởi không khí hừng hực tuổi xuân.
Mới đăng lên WeiBo được 3 phút, bình luận khen ngợi đã vượt mốc 10 nghìn.
Người đại diện Fan club Tiểu Chu vẫn đang chiến đấu hăng hái trên tiền tuyến của những người khen ngợi idol. Cậu gửi tin nhắn cho Tống Ngạn Thành, nhanh như cắt:
[Anh!! Chuyện lớn rồi!!]
Bài này được đăng lên WeiBo vào buổi tối, Tống Ngạn Thành đang đọc hồ sơ mời thầu*, tưởng là đã có chuyện gì thật,
[Sao thế?]
(*) Hồ sơ mời thầu (bidding document): là toàn bộ tài liệu sử dụng cho hoạt động đấu thầu.
Fan club: [Vẻ đẹp của Chi Chi hạ gục em rồi!]
Tống Ngạn Thành: “…”
Tiểu Chu gửi anh mấy ảnh chụp màn hình mà thành viên trong fan club gửi:
[Huhuhu, chị đẹp giết em!]
Tống Ngạn Thành:
[Cô ấy không nuôi cá mập*.]
(*) Từ ‘cá mập’ (鲨) đồng âm với chữ ‘giết’ (杀). Đây là tiếng lóng trên mạng, nhằm tránh chữ ‘giết’ mang nghĩa tiêu cực.
Fan club:???
Tống Ngạn Thành phóng to ảnh chụp, Lê Chi mặc đồng phục, cột tóc đuôi ngựa, để lộ ra cái trán trắng bóng đầy đặn. Cô đúng là rất hợp xuất hiện trên màn ảnh rộng, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều phù hợp, hoàn hảo. Anh biết là cô đẹp, nhưng lại không biết, một người đẹp, lại có nhiều khả năng như vậy.
Fan club:
[Anh! Thạch Nhất Lan với Chi Chi hợp nhau quá!!]
Tống Ngạn Thành:
[Hợp chỗ nào cơ?]
Fan club:
[Thạch Nhất Lan là ông hoàng màn ảnh đó! Đẹp trai ngất ngây!]
Trong lòng Tống Ngạn Thành thấy khó chịu:
[Vậy cậu thấy tôi thế nào?]
Fan club:
[Anh, đừng thế mà, em có bạn gái rồi.]
Tống Ngạn Thành: “…”
Fan club:
[Anh! Em hóng cảnh hôn của Thạch Nhất Lan với chị Chi nhà ta lắm! Nụ hôn nồng cháy!]
Tống Ngạn Thành:
[Tô Điệu Tra* là ai?]
(*) Tiểu Chu dùng từ lóng “苏掉渣”, nghĩa là (nụ hôn) nồng cháy, mãnh liệt, máu lửa, v.v… Nhưng Tống Ngạn Thành không hiểu, lại cho rằng đây là tên riêng.
Fan club: “…”
Mà bây giờ Tống Ngạn Thành mới hiểu ra, ngón tay cứng đờ, lơ lửng giữa không trung, cái quái gì cơ? Lê Chi có cảnh hôn! Để tỏ vẻ đau lòng, anh nhắn icon khóc lóc vào group chat hội bạn thân.
Đương nhiên, cả ba người chẳng ai để ý tới công chúa nhỏ Thành Thành.
Cuối cùng, anh gọi điện cho Mạnh Duy Tất. Mạnh Duy Tất nghe xong cười gần chết, nói một câu như đâm một dao vào tim anh, “Cảnh hôn thì đã sao? Kể cả cảnh nóng mà do phim yêu cầu thì cũng phải hoàn thành.”
Tống Ngạn Thành im lặng thật lâu, sau đó mới hỏi: “Chỗ bọn mày có còn tuyển diễn viên nam không?”
Mới trêu chọc có vài câu mà đã tin thật, đúng là quá non. Dù sao Mạnh Duy Tất cũng là người trong ngành, cũng tiện đề tài này mà hàn huyên vài câu, “Mấy hôm trước tao có xem qua kịch bản “20 Tuổi”, quả thật là một tác phẩm xuất sắc, hiếm có khó tìm trong mảng phim thanh xuân vườn trường gần đây, không có mấy cái tình tiết gì mà cướp mắt người khác, hay là sảy thai, phản bội gì gì đó, nội dung rất thuần túy. Mắt chọn kịch bản của cô gái nhà mày đúng là tinh tường.”
“Đương nhiên.” Tống Ngạn Thành bất giác đắc ý, “Cô ấy luôn xuất sắc như thế.”
“Bớt tự đắc đi ông nội.” Mạnh Duy Tất nói chuyện phiếm, “Tao vẫn luôn tưởng kịch bản này là do cô Phó Bảo Ngọc viết, ai ngờ không phải.”
Tống Ngạn Thành nhớ mang máng, hình như Phó Bảo Ngọc là ân sư hồi đại học của Lê Chi, “Là ai viết vậy?”
“Tác giả tên là Thịnh Tinh, tao đã thử tra, nhưng không thấy tư liệu của người này.” Mạnh Duy Tất nói tiếp: “Nghe qua mấy người, hình như cũng là sinh viên Học viện Điện ảnh, nhưng mà nghe nói đã qua đời rồi.”
——
Quá trình tiến hành quay chụp “20 Tuổi” diễn ra rất thuận lợi. Thứ bảy có một phân cảnh lớn, cần quay trong mưa. Tuy vậy Bắc Kinh trong khoảng thời gian này vẫn luôn hanh khô, không có một giọt mưa nào, đoàn kịch đã dùng tới ba vòi phun tạo mưa, cứ phun nước như thế trong ba tiếng.
Lê Chi phải mặc đồ ngắn tay, lại liên tục bị dính nước như thế, cóng tới phát run.
Cô hết bị sặc nước rồi bị tái phát bệnh viêm xoang, Mao Phi Du đã chuẩn bị sẵn thuốc, đưa cô xịt tới hai, ba lần. Đạo diễn nói: “Chi Chi còn ổn không? Không cần miễn cưỡng quá đâu.”
Lê Chi đưa tay làm kí hiệu ok, không tiếp tục làm trễ thời gian của mọi người, tập trung diễn nốt cảnh đêm nay. Kết quả là, khi về tới khách sạn, người cô đã nóng hầm hập, cuộn tròn người trong chăn, không ngừng đổ mồ hôi, khó nhọc thở khò khè. Cô bị bệnh thế này, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao không ngừng. Mao Phi Du vô cùng lo lắng, đang suy nghĩ xem có nên nói với bạn trai của người ta không.
Do dự một hồi, anh ta đăng nhập vào WeiBo.
Mà khi vào rồi, lại thấy vô cùng sửng sốt.
Một mục tin lá cải cũ rich về Lê Chi bỗng lên hot search, tiêu đề đơn giản thô tục. ——
[Lê Chi, Pub*.]
(*) Pub: là chữ viết tắt của cụm từ Public House (ngôi nhà dành cho cộng đồng), là một cơ sở kinh doanh chuyên các thức uống chứa cồn như bia, rượu,…và cả thức uống không chứa cồn, phục vụ kèm thức ăn nhẹ để mọi người gặp gỡ, ăn uống và trò chuyện. Pub được thiết kế phần nhiều theo phong cách truyền thống với nội thất gỗ, không gian mở. Pub khác với Bar nha mọi người. Bar là nơi sôi động, có nhạc xập xình, người đến phải là đối tượng 18 tuổi trở lên, và đặc biệt là chỉ phục vụ thức uống có cồn.
Đập ngay vào mắt là tấm hình chụp lén mờ mờ ảo ảo mà người ta cho rằng là cô, người viết đăng chín tấm, tạo thành cái cửu cung đồ, tất cả các hình đều là về một dáng người đã say khướt tới độ gục xuống bàn, sau đó lại còn nhảy nhót nhiệt tình các mấy người đàn ông, còn lờ mờ có cả dáng người vai kề vai thân mật trò chuyện phiếm. Mao Phi Du nhìn kĩ hơn chút, thực ra không có tấm nào chính diện chỉ ra đây là Lê Chi. Nhưng mà, dáng người này cũng rất giống với Lê Chi, nếu chỉ nhìn thoáng qua anh ta cũng sẽ bị bối rối.
Người tung tin đồn nhảm này là một acc KOL vốn ‘khét tiếng’. Nội dung bài đăng cũng được viết vô cùng mạnh bạo:
[Tiểu hoa đán mới nổi say sưa chè chén, trò chuyện đêm khuya, lời nói hành động dạn dĩ, trái với hình tượng bình thường của Lê Chi, các bạn có thích không? (icon doge) (icon doge)]
Bình luận nổi bật rất nhiều, mà những dòng được like nhiều nhất là:
[Cô ta hình như chơi thuốc rồi đúng không?]
[Cho nên là, vẻ tốt tính, an tĩnh thường ngày ở trên mạng là làm bộ làm tịch à?]
[Quá phóng đãng luôn á trời!]
[Ý chủ thớt nói cô ta dùng ma túy hả?]