• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Chi vì xúc động nhất thời mà lanh mồm lanh miệng, tuy rằng trong đó cũng có vài cảm xúc chân thật khó thể kiềm nén. Đúng lúc này, Mạnh Duy Tất đi ra ngoài tìm, sau khi thấy hai người liền đứng cách xa ba thước trêu chọc, “Cũng chẳng có gì đâu, dù gì ở đây cũng chỉ có một con người sống sờ sờ đang đứng thôi.”



Lê Chi e lệ, bất giác nấp sau lưng Tống Ngạn Thành. Tống Ngạn Thành bảo hộ người đang đứng sau lưng mình rồi mới quay sang nói, giọng vẫn còn khàn, “Được rồi, tụi tao vào bây giờ đây.”



Ván bài đang dở dang lại được tiếp tục, dù sao anh cũng không phải loại t*ng trùng lên não, nói đi là đi luôn. Hơn nữa, Tống Ngạn Thành biết, Lê Chi mạnh miệng đã quen, đảm đương trách nhiệm lại không thể. Trở lại ghế lô, Tề Minh trách móc Mạnh Duy Tất: “Mày lại làm cái gì đấy hả thằng kia? Nhìn vẻ mặt của Ngạn Thành với Lê Tử như kiểu vừa bị mày hành hạ ấy.”



Mạnh Duy Tất kêu oan, “Đôi vợ chồng nhà này chuyên gia xát muối vào vết thương lòng của tao, tao đã kêu ca gì chưa?”



Tống Ngạn Thành cũng thờ ơ với lời giễu cợt của Mạnh Duy Tất, ngồi xuống trước bàn, điềm nhiên nói: “Đến tao hả?”



Sau đó nhân viên phục vụ bưng trái cây tới, còn cố ý bê một đĩa anh đào tới đặt trước mặt Lê Chi, nói: “Là do Tống tổng gọi đó ạ.”



Lê Chi nói cảm ơn, sau đó quay đầu nhìn Tống Ngạn Thành.



Anh vẫn ngồi ở vị trí cũ, cần cổ thon dài, bả vai vừa rộng vừa mảnh dẻ. Anh khoác áo vest lên ghế dựa, áo sơ mi đã nới lỏng vài khuy, để lộ ra yết hầu gợi cảm. Ca khúc đang chạy trên màn hình không ai hát, nhưng những âm điệu vàng son một thời này dường như đang bổ trợ thêm cho bầu không khí hiện tại.



Dáng vẻ đánh bài của Tống Ngạn Thành rất hấp dẫn, chiếc mặt đồng hồ bạch kim trên cổ tay lúc mờ lúc tỏ, lấp lánh dưới ánh đèn. Lê Chi ngồi trên ghế sopha ở khu hát karaoke, thu hồi lại tầm mắt đang dõi theo Tống Ngạn Thành, vừa ăn cherry vừa cúi đầu khẽ nhoẻn miệng cười.



Công tác liên tục trong vài ngày liền quả thật là mệt mỏi, Lê Chi vì thế mà ngủ luôn trên ghế sopha.



Tống Ngạn Thành đưa tay ý bảo tạm dừng, Tề Minh vừa muốn nói chuyện, anh liền đưa tay lên làm động tác im lặng. Tống Ngạn Thành đứng dậy, cầm lấy chiếc áo vest đang để trên thành ghế, nhẹ nhàng đắp lên người Lê Chi. Lúc quay về bàn, anh lại nhéo mi tâm tạm nghỉ một chút.



Tống Ngạn Thành đột nhiên hỏi luật sư Ngụy, “Nếu có một vụ đấu thầu 100 triệu, có chứng cứ chứng minh là có nội gián tiếp tay, tội này xử thế nào?”



Luật sư Ngụy nói: “Phân làm hai trường hợp, nếu như đó là nhân viên nội bộ công ty, vậy thì đây sẽ thuộc tình tiết rò rỉ bí mật thương mại và lợi dụng chức vụ. Nếu phân tích tình hình cụ thể, với kim ngạch lớn như vậy, bản án nhẹ nhất của phải mười năm tù.”



Nói xong, cả Mạnh Duy Tất và Tề Minh đều im lặng, ba người nhất tề nhìn về phía Tống Ngạn Thành.



Ân oán của anh với nhà họ Tống, đã nhiều năm qua anh vẫn luôn nhẫn nhục chờ đợi. Mạnh Duy Tất hỏi: “Có động tĩnh?”



Tống Ngạn Thành không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoay tròn các quân mạt chược góc cạnh trong lòng bàn tay.



Luật sư Ngụy thay đổi cách hỏi, “Nếu như Tống Duệ Nghiêu chẳng may gặp chuyện, mày muốn hắn bị phán bao nhiêu năm?”



Tống Ngạn Thành ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh như nhũ băng, “Chết ở trong tù luôn.”



Mạnh Duy Tất bất giác quay đầu nhìn về phía Lê Chi đang ngủ trên ghế sopha, sau đó lại quay đầu lại, nhíu mày: “Chú ý một chút.”



Tống Ngạn Thành bỏ con mạt chược xuống bàn, bình thản nói: “Chơi thêm hai ván nữa.”



Tiếng lạch cạch của mạt chược lại vang lên, bầu không khí lại khôi phục như cũ.



Lê Chi nằm trên ghế sopha vẫn nhắm mắt, nhưng tim lại đang đập thình thịch như bị búa đập, tới bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Cô còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng từng câu từng chữ vừa rồi của Tống Ngạn Thành còn vang bên tai.



Cô quên mất, lạnh lùng vô tình cũng là một phần con người Tống Ngạn Thành.



Sau khi tan cuộc, mọi người cùng nhau đi thang máy tới bãi đỗ xe. Tống Ngạn Thành nắm tay Lê Chi đi cuối đoàn, Mạnh Duy Tất cười trêu đùa, “Chú ý một chút nhé Tiểu Lê Tử, cẩn thận sáng mai lại đưa Ngạn Thành lên trang nhất.”



Lê Chi lập tức băn khoăn, vừa định buông tay thì Tống Ngạn Thành đã nắm chặt tay cô, “Chỗ này phóng viên không vào được.”



Lê Chi khẽ gật đầu, “Tôi cũng chưa nổi tiếng đến mức đó.”



“Người ta phu xướng phụ tùy, Mạnh Nhi gây sự vớ vẩn cái gì vậy.” Luật sư Ngụy khoác vai Mạnh Duy Tất, lôi cái quả chanh tinh* này rời đi.




(*) Quả chanh tinh: Người hay ghen tuông, đố kị.



Tống Ngạn Thành không tiếp lời, Lê Chi cũng yên tĩnh đứng bên cạnh anh, Sau khi ba người kia lái xe đi rồi, Tống Ngạn Thành mới nói với Lê Chi: “Lên xe đi.”



Chiếc Cayenne màu đen giống như một con mãnh thú ẩn nấp trong bóng tối, chỉ chực chờ cô tự mình vào miệng.



Lê Chi trầm mặc ngồi vào ghế phó lái, cửa xe vẫn còn chưa đóng hẳn, Tống Ngạn Thành vươn người sang phía cô, kéo dây an toàn của cô ra, cài dây vang lên tiếng “cành cạch”. Hương nước hoa trên người anh lại ùa đến, nồng nàn kiêu sa, sau đó đột ngột xông vào mũi cô, khiến Lê Chi dựng hết tóc gáy.



Tống Ngạn Thành bình tĩnh đến lạ, hỏi: “Đêm nay em còn việc gì không?”



“Không.”Q



“Sáng mai có phải đi làm sớm không?”



“Không.”



Tống Ngạn Thành liền không nói thêm gì nữa, một tay bẻ lái, thuần thục lái xe khỏi garage. Vào những đêm mưa ở Hải Thành, giao thông thường rất thông thoáng, những hạt mưa trên kính xe bị gió thổi thành những vệt nước nhỏ. Thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài hiện tượng khúc xạ ánh sáng, khiến cho những mảnh cầu vồng nhỏ hiện ra, rất xinh đẹp kiều diễm.



Từ lúc về tới chung cư Ôn Thần, đỗ xe, bước vào thang máy, Tống Ngạn Thành và Lê Chi đều không nói một câu. Sau khi mở khóa cửa để vào nhà, Lê Chi thậm chí còn đứng nguyên ở cửa không chịu vào. Cô hình như đã nhận ra điều gì đó, cũng biết tình hình hiện giờ không thể cứu vãn, người đàn ông đang đứng sau lưng cô đây có thể sẽ không buông tha cho cô.



Thấy cô thất thần bất động, lòng bàn tay của Tống Ngạn Thành liền dán sát vào lưng cô, mạnh mẽ đẩy nửa người vào cửa. Vừa đóng cửa, anh liền ôm cô từ phía sau, sau đó một cảnh hôn choáng ngợp đã diễn ra.



Tống Ngạn Thành có vóc người cao, tay chân đều dài, rất thích hợp để “gây án”, hai tay chống vách tường, vây lấy Lê Chi vào ngực mình. Nhiệt độ của đầu lưỡi như thể chuyển từ xuân sang hạ, làm cho cả người nóng như phát lửa.



Lê Chi cũng không hưởng thụ nụ hôn này lắm, có vẻ chiếm đoạt quá mức, lại còn rất bá đạo, cô chỉ luôn là người bị ép nhận lấy, không hề có sức chống trả.



“Tống Ngạn Thành, Tống Ngạn Thành!” Lê Chi cố hết sức mới có thể hít được một hơi, giọng điệu cô thay đổi, gọi tên anh.



Tống Ngạn Thành cực kì tỉnh táo, mỗi lần nhìn cô là một lần ánh mắt anh hiện vẻ như mình đang trong tình thế bắt buộc. Đàn ông một khi đã muốn thì đều ngang tang như vậy, căn bản là chịu không nổi. Lê Chi có chút sợ, đành lựa lời mà làm nũng, chơi chiêu mềm mỏng với anh, “Sao anh cứ như dã nhân thế? Anh là trai đẹp cơ mà.”



Tống Ngạn Thành ‘à’ một tiếng: “Trai đẹp thì cũng muốn làm tình chứ.”



“…” Lê Chi đỏ bừng mặt, “Anh, anh.”



“Em nói thuê phòng thì được, còn anh nói làm tình thì không à?” Tống Ngạn Thành vừa nói vừa cởi áo sơ mi, chiếc áo màu xám thẫm cùng với huyền quan tối không đèn như hòa vào làm một thể.



Nút áo thứ hai không cởi được, Tống Ngạn Thành dứt khoát kéo áo ra, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, liền thấy được chiếc cúc áo vẫn còn chưa đứt chỉ, lơ lửng trên áo không chịu rơi xuống đất, khiến cho Tống Ngạn Thành trông có vẻ như một tên lưu manh giả danh tri thức.



Lê Chi chống người lên tường, trên lưng cô đã mướt mồ hôi, tưởng chừng như muốn thấm ướt xuyên qua cả bức tường xi măng này. Cô nắm chặt lấy y phục của mình, cúi đầu, không muốn buông tay.



Tống Ngạn Thành thì thầm, nửa dụ nửa dỗ, “Chi Chi ngoan nào, anh không có ham mê dị thường nào đâu.”



Lê Chi giương mắt, ánh nhìn bất định.



Tống Ngạn Thành: “Không thích? Hửm?”



Cô lắc đầu, “Chỉ là em cảm thấy, anh nói bằng giọng điệu đấy nó cứ giống trai đểu kiểu gì ấy.”



Tống Ngạn Thành: “…” OK, giận tím người.



Lê Chi cắn cắn môi, không đỡ được sự chủ động của anh, cũng không chịu nổi sự bị động của anh hiện tại. Cô nghiến răng, nói nhỏ, “Cũng không phải là em không muốn, mà là, mà là…” Cô dứt khoát làm liều, “Mà là do ngực em quá nhỏ!”



Bầu không khí liền trở nên yên tĩnh, lúng túng, tưởng chừng như hít thở không thông.



Lê Chi lúc này mới kịp phản ứng, đến chính cô còn muốn cười. Cô còn đang định ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Tống Ngạn Thành thì anh đã duỗi tay ra trước, sau đó khẽ chạm vào ngực cô, khiến cô ngượng chín mặt.



Tay của Tống Ngạn Thành rõ rang là đang run rẩy, các ngón tay vô thức cuộn lại, đây chính là một thức xúc cảm mới lạ anh chưa từng được thử qua. Anh phải dùng hết sức bình sinh để trấn tĩnh, nhưng giọt mồ hôi đổ ra trên trán đang bán đứng anh.



Tống Ngạn Thành bình tĩnh nói: “Ừ, em khiêm tốn rồi.”



Sau đó, Lê Chi liền cảm thấy toàn thân mình chỗ nào cũng mềm. Hô hấp mềm nhũn, ánh mắt mềm nhũn, xương cốt cũng mềm nhũn. Cô nhớ kĩ mình bị kéo đi tắm rửa một lần, nhiệt độ da kề da còn cao hơn so với nhiệt độ nước. Cô nhớ kĩ cái giường của Tống Ngạn Thành, tấm drap màu xanh đậm, giống như làn mưa dầm dề tuôn xuống đại dương. Cô như một chiếc thuyền bị đẩy ra ngoài khơi, sóng gió điệp điệp trùng trùng vây lấy cô, nhưng lại có ai đó đã căng buồm, vì cô mà che gió che mưa.



Tống Ngạn Thành đã trút bỏ hết quần áo, quần Tây, áo sơ mi và bít tất ngổn ngang lộn xộn vứt đầy đất, Lê Chi lớn gan nhìn xuống, hóa ra những lời mà mấy người Mạnh Duy Tất nói lúc ở bàn mạt chược nói là thật, Tống Ngạn Thành thật sự có tám múi.



Cửa phòng ngủ không đóng chặt, bị làn gió đêm đang ghé vào xem chuyện vui thổi qua, để hở một khe nhỏ. Trong phòng khách không bật đèn, bé Lông Vàng cũng rất nhạy, đang ngủ say như chết giờ cũng tỉnh lại.



Người ta đều nói rằng tai của giống Golden Retriever quá lớn, cũng không bị cụp. Nhưng mà tiếng động trong phòng chủ nó lớn quá, khiến cho Lông Vàng phải đánh hơi bát thức ăn, sau đó liền bò tới cửa phòng để tìm. Nó quay sang trái, một lát sau lại quay phải, cuối cùng bị tiếng động khủng khiếp trong phòng dọa sợ tới mức cúp đuôi chui tọt vào ổ chó.



Lê Chi đã cố gắng thả lỏng bản thân mình nhất có thể, cô nghĩ thầm, cho dù về sau chẳng may cuộc tình này chẳng đi tới đâu, nhưng chí ít là hai người cũng đã có những phút giây làm nhau vui vẻ tuyệt diệu như thế này, coi như cô không bị thiệt. Tống Ngạn Thành có kinh nghiệm trong chuyện này hay không, cô không nắm chắc, nhưng cô có thể chắc một điều rằng, người đàn ông này đã dùng hết sự nhẫn nại của mình để đổi lấy sự dịu dàng với cô.



Lúc buông ngực anh ra, Lê Chi hiểu chuyện sắp phát sinh cái gì. Cô làm bộ ngăn tay anh lại, lông mày nhẹ chau, hai gò má phập phồng, “…Tống Ngạn Thành.”



Tống Ngạn Thành đương nhiên nhìn thấu nỗi băn khoăn của cô, ngón tay anh khẽ chạm môi cô, “Yên tâm, anh có mang bao.”



Lông Vàng nằm ở phòng khách đến hai giờ sáng cũng không được ngủ, âm thanh quái dị trong phòng ngủ khiến cho nó khó hiểu. Nó bò ra khỏi ổ chó, nhảy lên sopha tiếp tục ngủ. Cuối cùng ông bà chủ meo meo nhau to tiếng quá, khiến nó cục tính, liền lôi chiếc áo khoác Tống Ngạn Thành đang vắt trên thành ghế ra để cắn nát bươm cho hả giận.



Đêm cuối xuân, ánh trăng treo ngoài cửa sổ, Lê Chi dán mặt lên drap giường, cả thân thể giống như song biển, phập phồng phập phồng, cứ thế nhẹ nhàng tiếp tục. Tay cô cố gắng tìm sức, níu drap đến nỗi nhăn nheo.



Cô lại nhìn về phía vầng trăng ngoài cửa sổ, thân thể như bị ném cả vạn dặm lên không trung, rồi lại bị gió lớn chụp lấy. Cảm giác không trọng này khiến người ta mê muội. Lê Chi sắp ngất đến nơi, cả người như muốn tan thành mây khói.



Tuy lúc này không thích hợp lắm, nhưng đột nhiên cô lại nhớ tới lời an ủi của Tống Ngạn Thành khi cô làm rơi chiếc lắc lần trước “Đừng sợ, phía sau em đã có tôi chống đỡ.”



Một lời đã định tương lai.



Lê Chi không kiềm được, quay lại nhìn Tống Ngạn Thành, khóc lóc nức nở: “Đau muốn chết!”



Thể lực cô không chống nổi nữa rồi, hóa ra đối phó với một Tống Ngạn Thành mà như vào đoàn cả tháng, mệt chết người. Đã rất lâu rồi Lê Chi không có được một giấc ngủ tỉnh lại tự nhiên, mười giờ mới mở mắt ra, cả phòng ngủ đã tràn ngập ánh nắng mặt trời.



Tống Ngạn Thành mặc dù chưa rời giường, nhưng anh đã đổi sang mặc quần áo ở nhà, dựa người vào đầu giường xem email. Tóc mềm rũ trên trán, sau một đêm cái cằm đã mờ mờ thấy được râu mọc lún phún. Hình ảnh này rất tự nhiên nhẹ nhàng khoan khoái, khiến anh trông rất tuấn tú.



Anh quay đầu lại, cười dịu dàng, “Tỉnh rồi à?”



Lê Chi vuốt vuốt bụng dưới, chống người ngồi lên, tối hôm qua sau khi cô bất tỉnh nhân sự, Tống Ngạn Thành đã thay áo phông cho cô. Quần áo đều là của anh, rộng thùng thình như đang mặc áo bào, cổ áo lỏng lẻo, để lộ ra xương quai xanh in đậm dấu hôn.



Lê Chi sau khi thích ứng được tình hình, vén tóc dài ra sau tai, im lặng không nói lời nào. Tống Ngạn Thành còn tưởng rằng cô đang thẹn thùng, vừa định dỗ dành điều tiết tình huống, Lê Chi lại quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt nghiêm nghị, “Tại sao trong nhà anh lại có bao cao su?”



Tống Ngạn Thành: “…”



“Trong khoảng thời gian này, hình như em không trở về đây.” Lê Chi bắt đầu tưởng tượng ra nhiều thứ, nhớ kĩ, “Tối hôm qua chúng ta về nhà luôn, cũng không ghé vào bất cứ cửa hàng tiện lợi nào.”



Tống Ngạn Thành: “…”



Lê Chi che miệng, mắt chớp liên hồi, “Thế là, đống này là anh với bạn gái cũ dùng còn thừa ra hả?”



Tống Ngạn Thành không thể chịu được nữa, thò tay bóp cằm cô một cái, lực vừa phải, bóp bóp cái mặt ngôi sao nổi tiếng này thành mặt quỷ, anh nhíu mày, “Muốn làm lại một lần hả?”



Lê Chi lập tức quay người nằm xuống giả chết, chui vào trong chăn, bít kín, buồn bực kêu, “Anh là cái đồ dã nhân.”



Tống Ngạn Thành nói: “Phương thức khen người khác của em cũng đặc biệt thật đấy.”



Lê Chi nhỏ giọng: “Không biết xấu hổ.”



Tống Ngạn Thành chậm rãi đặt máy tính lên tủ đầu giường, sau đó lật tung chăn của cô lên, “Nếu như em đã có lời khen, vậy thì thịnh tình khó khước rồi.”



“Á!” Lê Chi kêu lên đầy sợ hãi, cổng thành thất thủ… Hóa ra không chỉ là phía sau có người chống đỡ, phía trước phía trên chỗ nào cũng có.



Tống Ngạn Thành coi như cũng được, không sánh được với nam chính trong tiểu thuyết, cái gì mà một đêm làm bảy lần, nhưng vẫn có đủ khả năng làm cho Lê Chi chết đi sống lại, chính thể lực của anh cũng tốt, xong việc mà vẫn còn sức nói mấy lời vô sỉ.



Để Lê Chi ngủ tiếp hồi sức, Tống Ngạn Thành đẩy cửa ra ngoài, tinh thần sảng khoái rời khỏi phòng ngủ.



Lông Vàng phủ phục ở cửa ra vào vẫy đuôi loạn lên, miệng chó như biết cười, thái độ vô cùng nịnh nọt. Tâm trạng Tống Ngạn Thành đang tốt, vào phòng để đồ lấy cho nó cục xương, coi như phần thưởng.



Tới gần trưa khi mặt trời đang đứng bóng, trong phòng khách tràn ngập ánh sáng ấm áp vàng dịu. Bé Lông Vàng được cho ăn, nước miếng chảy ròng ròng, Tống Ngạn Thành ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nó, “Về sau con có mẹ rồi đó.”



Lê Chi ngủ không được bao lâu, Mao Phi Du liền gọi điện thoại tới, bàn bạc với cô mấy công việc mới.



Mười phút sau, Lê Chi cũng rời giường, áo phông đã bị bẩn, cô đành lấy cái áo sơ mi xám đậm tối qua Tống Ngạn Thành mặc để mặc tạm. Da cô trắng như thể phát sáng, mặc chiếc áo sơ mi màu tối càng thêm tôn màu da, tóc rối bời, đôi môi đỏ mọng. Cô đi đi lại lại trước cửa sổ, vừa đi vừa trả lời tin nhắn.



Ánh mặt trời mơn man từng sợi tóc cô, Tống Ngạn Thành cứ vậy mà ngắm nhìn, cô như một sự kết hợp của thiên sứ và yêu tinh, đủ để sánh với cảnh mùa xuân đẹp đẽ này.



Sau khi hết bận, cô bước tới, dụi tới dụi lui cái trán vào ngực Tống Ngạn Thành, làm nũng với anh, “Anh là cái đồ dã nhân.”



Lòng Tống Ngạn Thành mềm nhũn, cắt một miếng táo nhét vào miệng cô, “Vậy chẳng phải em sẽ là dã phụ sao?”



Lê Chi ghét bỏ, “Khó nghe.”



Tống Ngạn Thành nghiêng đầu, lúc nói chuyện còn có hương chanh sảng khoái tỏa ra, “Vậy đổi cái khác nhé?”



Lê Chi vô thức nghĩ tới hai chữ kia, mặt đỏ bừng, trầm mặc né tránh chủ đề. Hai người cứ thế duy trì cái tư thế này, lẳng lặng dựa vào người nhau một lúc.



Lê Chi chợt nhớ tới một chuyện, buột miệng hỏi: “À, tối hôm qua lúc các anh đánh bài, em thấy trên cổ tay trái của Mạnh Duy Tất có một vết sẹo lớn, hằn khá rõ.”



Tống Ngạn Thành chú ý trọng điểm nhạy cảm, “Em để ý nó thế?”



Lê Chi gật đầu, “Đó là chuyện đương nhiên, trong giới anh ấy có một cái biệt danh, gọi là Thái tử giới giải trí.”



“Đúng là cái thằng ngu ngốc.” Tống Ngạn Thành ý tứ thở dài một hơi, “Cũng phù hợp với khí chất của nó.”



Lê Chi bật cười, “Tại sao đám các anh chơi với nhau cứ như con nít thế.”



Không tiếp tục đùa giỡn, Tống Ngạn Thành để cô dựa vào người mình, tiếp tục trộn món salad đang cầm trên tay, “Cái sẹo kia của nó là do ngày xưa cắt cổ tay để lại.”



Lê Chi hoảng sợ, “Cắt…cắt cổ tay?”



Tống Ngạn Thành bình tĩnh ừ một tiếng, “Lúc trước nó có kể cho anh về bạn gái cũ, đấy là mối tình đầu của nó. Về sau hai người chia tay, cô gái kia rất nhanh sau đó đã kết hôn với người khác. Duy Tất không chịu được, ở lì tại Los Angeles tự ngược đãi bản thân.”



Lê Chi bị sốc, nghẹn lời.



Không muốn nói đến chuyện này quá nhiều, Tống Ngạn Thành nói: “Em nhìn thấy dáng vẻ nó thế thôi, vạn người đuổi theo, vạn người nâng đỡ, kì thực cũng có lúc phải muốn sống muốn chết như thế.”



“Nếu…nếu anh ấy đã thích người ta như thế, sao họ còn chia tay?”



“Chuyện cũng đã rồi.” Tống Ngạn Thành hời hợt, lập tức dập tắt lòng hiếu kì của cô, “Không có kì vọng gì cả, những năm nay Mạnh Duy Tất sống như hòa thượng vậy, lục căn thanh tịnh*, không gần nữ sắc.”




(*) Lục căn thanh tịnh: là một khái niệm trong Phật giáo, ‘lục’ là ‘sáu’, ‘căn’ là giác quan của con người. Về phương diện hình thức, con người có năm giác quan: mắt (nhãn căn), tai (nhĩ căn), mũi (tỷ căn), lưỡi (thiệt căn), thân (thân căn). Còn về phương diện tinh thần thì con người có ý (ý căn). Tất cả các căn ghép lại thành lục căn. – Theo Thế giới Phật pháp.



Lê Chi cũng không muốn dò hỏi việc riêng tư của người khác quá nhiều, lại im lặng, đột nhiên nói một câu, “Mối tình đầu thực sự khó đi đến cùng lắm, chuyện này như thành lời nguyền rồi.”



Tống Ngạn Thành liếc cô, cực kì nhạy cảm, “Hình như em cũng hiểu biết chuyện này lắm nhỉ.”



Lê Chi cúi đầu, nhẹ nhàng cười, dùng ngón trỏ chấm một chút nước sốt salad bỏ vào miệng, tay còn lại khoác lên tương Tống Ngạn Thành, nhéo nhéo một cái, “Ăn ngon.”



Đôi mắt cô long lanh, bộ dạng nghiêng đầu cười vô cùng đưa tình. Lần nào thấy cái dáng vẻ này của cô Tống Ngạn Thành cũng thấy ham mê, nhìn kiểu gì cũng thấy như đang dụ dỗ phóng hỏa. Lê Chi mỗi lần thế này đều trêu chọc có chừng mực, sau đó rất nhanh lại trở lại bình tình. Lật mặt như bánh tráng, giống như một đứa trẻ tinh nghịch.



Ban ngày họ không đi đâu chơi, đặt cơm về ăn cho xong, sau đó mỗi người đều tự giải quyết việc của mình. Tống Ngạn Thành bận bịu xử lí tài liệu, còn Lê Chi ngồi trên thảm đọc kịch bản. Anh nhất quyết bắt cô đi tắm, không cho mặc áo sơ mi của mình nữa.



Rộng thùng thình, che mất dáng người.



Ánh mắt người đàn ông này luôn chứa chất sự ham muốn, sự phấn khích của anh luôn làm người ta khó hiểu.



Lê Chi rất để tâm với chuyện quay phim, đọc kịch bản, phân loại, suy ngẫm, ước lượng. Cô quên hết tất thảy, đắm mình trong thế giới của nhân vật. Tống Ngạn Thành bị phân tâm, trong vòng hai tiếng đã liếc cô vài lần, nhưng mãi vẫn không được cô nhìn lại.



Lê Chi đang tập trung cao độ, bỗng có thứ gì đó đụng vào đầu cô.



Nhẹ thôi, vừa đủ thu hút sự chú ý của cô. Cô quay đầu, lẳng lặng nhìn tên đầu sỏ. Tống Ngạn Thành ngồi sau bàn đọc sách, vểnh chân, cười hàm ý nhướn mày, ra hiệu cho cô mở cục giấy vừa ném ra đọc.



Lê Chi nhặt lên mở ra, trên tờ giấy nhàu nát, nét chữ của Tống Ngạn Thành thiết họa ngân câu*, tất thảy nội dung gợi tình, nồng nàn chỉ gói gọn trong hai chữ:



Bà xã.




(*) Thiết họa ngân câu: Ý nói chữ viết sắc sảo, đẹp đẽ, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như được chạm bằng bạc. – Theo Chú thích Phật học – Pháp thí Hội.



Gò má Lê Chi nóng bừng cả lên, hai chữ này tựa như chai rượu phong lưu, dính vào là say. Mà ở đằng xa kia, đôi mắt Tống Ngạn Thành vừa thâm sâu vừa ngả ngớn, cô liền co lại cục giấy, ném trả về chỗ cũ, tức giận mắng: “Chớt nhả.”



Cứ thế, họ ở bên nhau cho đến hết ngày, từ khi mặt trời mọc tới khi mặt trời lặn, ngắm ánh bình minh diễm lệ, rồi lại cùng nhau chờ trăng sáng lên cao, chờ những vì tinh tú lấp lánh. Tống Ngạn Thành âm thầm lấy mấy tờ tài liệu che mặt lại, không muốn để cô thấy ánh mắt nóng bỏng và vẻ mặt xúc động của mình.



Lê Chi xem kịch bản xong, cô nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Ngày mai em phải ghi hình, vội lắm, chi bằng tối nay em về kí túc đây.”



Tống Ngạn Thành nói: “Để sáng mai anh đưa em đi.”



Ngầm hiểu là, chớ đi.



Hai người nhìn nhau hai giây, Lê Chi cúi đầu xuống, bị lây nhiễm độ nóng từ đôi mắt anh. Vừa muốn lên tiếng thì điện thoại cô vang lên. Cô lôi ra xem người gọi là ai, rồi liền đứng sang một bên nghe.



Mao Phi Du đi thẳng vào vấn đề, cố đè nén sự căng thẳng của mình, ngữ khí nóng nảy: “Cô đang ở đâu đấy? Mau về công ty nhanh lên —— tối hôm qua cô bị chụp lén rồi!”



———————————————




Tác giả có đôi lời muốn nói:




Tống tổng: Đêm nay em có về đây không?




Lê Chi quay người, vào đoàn, bế quan quay phim ba tháng.




Tống tổng:???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK