Lê Chi đã dẫn anh bước vào một thế giới mới, trước kia anh vốn khinh thường những trò trẻ con này, anh cảm thấy mấy thứ này dính vào chỉ tổ lãng phí thì giờ. Nhưng hiện giờ, anh lại hiểu rõ một đạo lí, nếu không biết toàn cảnh thì đừng bình luận.
Nếu nói Lê Chi là một sự tồn tại tốt đẹp, vậy Tiểu Chu chính là một sự tồn tại tốt đẹp khác. Đây chính là một điều không tưởng, được cấu tạo bằng một thể loại tình yêu khác. Khi Tống Ngạn Thành nhìn thấy lời của Tiểu Chu trong nhóm fan club, quả thật đã bị sự dịu dàng che mờ tâm trí, vì thế mà trong một phút xúc động anh đã đưa ra lời mời Tiểu Chu đến nhà làm khách.
Bản chất của con người vốn là sẵn sàng tiếp cận với những người tốt đẹp và những sự vật đẹp đẽ.
Tống Ngạn Thành trầm ngâm vài phút, hàng tin nhắn đang viết dở lại xóa bỏ. Anh lại dựa người vào ghế da, đan hai bàn tay vào nhau, chống cằm, thân thể chậm rãi lắc lư theo cái ghế. Anh đã hạ quyết tâm, kích động đứng lên.
Mà hiện tại tài khoản WeiBo của Lê Chi đang bùng nổ, hơn nữa các bình luận cũng đang theo chiều hướng tích cực.
Quyết định này cô không nói trước cho bất cứ ai, nhất quyết làm theo cách của mình. Điện thoại của Mao Phi Du bị các cánh báo chí gọi liên tục, anh ta ngồi trong căn phòng trọ của mình nghe máy liên hồi. Vừa gọi, anh ta cũng không quên lướt xem bình luận trên mạng.
Điện thoại do phải nhận quá nhiều cuộc gọi nên dần hết pin, rồi sập nguồn. Trong phút chốc, tai Mao Phi Du như ù đi, trong tai vang lên những tiếng ù inh ỏi. Mao Phi Du nhìn chằm chằm vào bài đăng của Lê Chi, anh ta nhìn từng chữ thì rõ, nhưng tới khi ghép lại thành đoạn, thì mọi con chữ như loạn lên, không thể hiểu được, mãi cho tới khi mu bàn tay bỗng ướt nước, thì anh ta mới biết mình vừa rơi lệ.
Mà ở bên Lê Chi, cô cũng tắt máy điện thoại dùng cho công việc. Cô đổi sang máy cá nhân, gọi ngay cho Tống Ngạn Thành.
Tống Ngạn Thành bắt máy rất nhanh, sau khi kết nối, hai người không nói gì với nhau. Hai luồng hô hấp nhẹ nhàng đan vào nhau, kết thành một màn lụa mỏng phất phơ trong đêm tối. Lê Chi cuối cùng không kìm được nữa, hừ một tiếng, “Vậy mà anh chẳng khen em lấy một câu.”
Tống Ngạn Thành bật cười, “Không được, chỉ khen thôi thì nhẹ nhàng quá, lần tới anh sẽ tặng em một món quả để tỏ tấm lòng yêu mến này.”
Lê Chi nhỏ giọng cắt ngang, “Tự nhiên muốn bỏ nhiều tiền vậy làm gì?”
Tống Ngạn Thành cũng thì thầm: “Đồ cưới.”
Lê Chi im bặt ba giây, sau đó liền lắp bắp, khí thế đã giảm mất phân nửa, “Anh, anh nằm mơ đi.”
Tống Ngạn Thành trêu cô thành công thì nở một nụ cười nhạt, vẫn tiếp tục nói giọng cà chớn, “Nếu em đã nói là mơ, vậy chẳng phải em nên để anh mơ thêm một lát nữa sao? Huống hồ, chuyện anh đang muốn làm còn có thể thành hiện thực nữa kìa.”
Vành tai Lê Chi nóng như lửa đốt, tim đập bùm bùm theo từng lời anh nói.
Im lặng một lát, Tống Ngạn Thành đột nhiên thấp giọng nói một câu: “Chi Chi, em cứ làm chuyện em muốn làm đi, chỉ cần em vui vẻ là được. Những chuyện khác đều chỉ là phù du mà thôi, cả đời này của em chỉ cần chịu trách nhiệm khiến bản thân mình hạnh phúc là được.”
Lê Chi ừ một tiếng.
“Em giữ gìn sức khỏe, quay phim thật tốt, sớm về với anh.” Tống Ngạn Thành nói: “Chi Chi là một cô gái tốt.”
Lê Chi vẫn chỉ nói, “Ừm.”
Tạm dừng một chút, Tống Ngạn Thành thầm thì, “Ngoan, đừng khóc.”
Lê Chi còn rất nhiều chuyện cần xử lí, dù gì cô cũng là nhân vật công chúng, làm sao có thể có chuyện muốn thanh minh là thanh minh được ngay và luôn. Hai người trò chuyện một lúc rồi thôi, Tống Ngạn Thành an ủi người yêu trông thì có vẻ như điềm tĩnh lắm, nhưng thực chất trong lòng vốn rấm rứt không yên, như đứng đống lửa như ngồi đống than, rất lo lắng cho Lê Chi.
Mạnh Duy Tất vừa nhận được điện thoại của Tống Ngạn Thành là đã biết cái ‘hòn vọng phụ’ này muốn nói gì. Vì vậy, không chờ Tống Ngạn Thành mở miệng, anh đã tự giác trả lời một lèo:
“Không có ai dám làm phiền cô ấy đoàn phim không trách cứ không có người dám bắt nạt cô ấy trên mạng cũng sẽ không có KOL nào dám cố tình tung tin bôi đen cô ấy nữa đừng hỏi vì sao tao biết là vì tao đã đi hỏi khắp nơi rồi —— so với việc gặp phiền toái thì tao sợ mày dùng chiêu cắt xít để uy hiếp hơn.”
Tống Ngạn Thành: “…” Anh đằng hắng hai tiếng, có chút áy náy, “Không có gì để báo đáp, chỉ có mỗi lời chúc phúc thật lòng này, chúc mày và người yêu sớm về chung một nhà, lúc sinh thời còn có thể theo đuổi lại được mối tình đầu.”
Mạnh Duy Tất: “Thôi đừng có lôi ‘mối tình đầu’ vào hộ cái, đau lòng chết tao.”
“Cái loại hạnh phúc đơn phương này chắc cũng chỉ mình mày hiểu.”
“Thôi đừng nói nữa, toàn nói mấy lời tà ác không à.” Mạnh Duy Tất cằn nhằn, sắp có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Sau khi ổn định lại tinh thần, anh thật lòng tán thưởng: “Lần này Lê Chi làm việc quả thật hao tổn tâm trí nhiều rồi, tao không ngờ là cô ấy quyết đoán vậy luôn đó.”
Tống Ngạn Thành xùy một tiếng, “Chuyện mày không ngờ còn nhiều lắm, ví dụ như…”
“Mày câm miệng,” Mạnh Duy Tất tự giác nói: “Tao thừa biết là mình không thể đưa Tiểu Tây trở lại nữa.”
“Tao không có ý này.” Tống Ngạn Thành thật lòng nói.
Mạnh Duy Tất thở dài một hơi, lầm bầm: “Tao sắp điên đến nơi rồi.”
Trước mắt Tống Ngạn Thành cảm thấy rất hạnh phúc, cho nên anh thật sự không thể đặt mình vào hoàn cảnh của Mạnh Duy Tất được. Mà mấy lời an ủi khô khan cũng không thích hợp với cái tên đại gia này, anh cũng chỉ đành im lặng không nói.
Mạnh Duy Tất vẫn cảm thấy tổn thương mất mấy giây, tâm trạng sa sút, “Ngày mai đi uống rượu với tao đi.”
“Ngày mai không được.”
“Chủ nhật, mày không tăng ca, cũng không có tiệc xã giao nào.” Mạnh Duy Tất mất kiên nhẫn cắt ngang.
Tống Ngạn Thành chần chờ một lát, nói: “Thật sự không được, ngày mai nhà tao có khách.”
Khách nào ở đây chứ, Mạnh Duy Tất nhìn ra cái tên này vốn không có ý định làm người tử tế, cũng không muốn phí tiền điện thoại với tên cặn bã này nữa, cho nên anh liền cúp máy. Tống Ngạn Thành đằm người vào ghế da, nhéo mi tâm nhiều lần, cố gắng hít thở thật sâu, sau đó liên hệ với dì Minh, nhờ dì ngày mai tới nhà một chuyến, giúp anh làm cơm trưa.
Tống Ngạn Thành có hơi mắc bệnh sạch sẽ, khu chung cư Ôn Thần không phải là bất động sản duy nhất mà anh sở hữu, nhưng do thói quen, với cả từ đây tới công ty cũng tiện. Chỗ này ngoài Quý Tả cùng với đám bạn Mạnh Duy Tất ra, không còn người cùng giới nào tới.
Ban ngày thì xử lí công việc xong xuôi, ban đêm thì nói chuyện cùng Chi Chi và thả lỏng tinh thần. Chẳng biết vì sao mà tâm trạng của anh trở nên khá tốt. Tống Ngạn Thành đi vào phòng tập thể dục nhỏ ở trong nhà, làm động tác hít đất 100 lần. Có lẽ là bị hành động của anh hấp dẫn, Lông Vàng cũng hí ha hí hửng tới cạnh anh, kích động để tứ chi lên thanh tạ.
“…” Tống Ngạn Thành nhìn chằm chằm vào hành động không đúng đắn của nó, nói: “Có khả năng bố phải đưa con đi làm cái tiểu phẫu thôi.”
Mặt chó đối mặt người, Lông Vàng hình như đã nghe ra ý anh rồi, ngay lập tức chạy trối chết về ổ chó, nhắm mắt giả chết.
Tập thể hình xong, Tống Ngạn Thành liền bắt đầu sắp xếp lại nhà cửa, căn nhà này của anh có gam màu lạnh, đồ trang trí cũng không nhiều. Trong đây cũng không có ảnh chụp chung, nhưng đồ của Lê Chi để đây cũng không ít, Tống Ngạn Thành cũng lười cất, cửa tủ phòng để đồ cũng chỉ khép cho có lệ, tất thảy tùy duyên.
Anh lại gửi tin nhắn cho Tiểu Chu: “Ngày mai có cần tôi gọi xe giúp cậu không?”
Tiểu Chu trả lời rất nhanh: “Không cần đâu anh.”
“Cậu đi từ khu nào tới đây?”
“Khu Lâm Mễ đó anh.”
“Sao không ở trong trường?”
“Em ở chung với bạn gái.”
“…” Lại có chung đề tài để nói.
“Đây là địa chỉ nhà tôi.” Tống Ngạn Thành gửi định vị tới.
“Ok ạ, lái xe thì mất tầm 40 phút đi đường. Anh, mai gặp nha! Mơ đẹp nè!”
Hóa ra cậu nhóc này còn có cả xe, Tống Ngạn Thành bắt lấy chữ mấu chốt, nhưng cũng không lấy làm lạ, đến cả một chiếc camera giá ba vạn còn dám mua, chỉ để theo đuổi thần tượng, có thể thấy điều kiện gia đình khá giả.
Hai người hẹn nhau vào 9 giờ sáng ngày hôm sau.
Tống Ngạn Thành mặc quần áo ở nhà, xuống đứng ở sân chung cư trước mười phút. Trước khi tới bãi xe ngầm thì phải qua cổng chung cư cách đó 50 mét, vừa hay Tống Ngạn Thành có để đón trước chào hỏi.
Anh ngồi trên ghế dài, bắt chéo chân, đeo kính râm, ánh mặt trời xuyên qua các tán cây, tán đều trên khuôn mặt anh thành nhiều khối màu sáng sủa, tựa như vừa đắm mình trong một trận ‘mưa’ ánh sáng. Xuyên qua các kẽ hở của chiếc trụ La Mã ở cổng chín, có thể thấy được các cỗ xe đang ra vào chung cư. Chung cư Ôn Thần cũng được coi là một nơi an cư xa hoa, cho mới ở đây hầu hết là các cỗ xe sang trọng qua lại.
Một sinh viên làm sao có thể có xe hơi sang trọng, cho nên Tống Ngạn Thành không chú ý tới phía bên này, chỉ chăm chăm tìm mấy cỗ xe dáng vẻ nhỏ gọn thoải mái. Vì vậy, khi có một chiếc xe ngừng ở trước mặt anh, anh vẫn hồn nhiên chưa phát giác.
Một tiếng còi ngắn vang lên, thu hút sự chú ý của anh.
Một chiếc siêu xe Maserati màu xanh lam hạ cửa kính xuống, để lộ ra khuôn mặt tràn đầy sức trẻ của Tiểu Chu. Cậu hô to: “Anh! Em ở đây!”
Tống Ngạn Thành trầm mặc, nhìn sơ qua chiếc xe, có thể thấy, đây là một cậu ấm nhà giàu.
Tiểu Chu mặc quần áo thể thao, sợ nóng nên xắn cánh tay áo lên tận khuỷu tay, cánh tay thon gầy trắng nõn, chính là kiểu cậu ấm ngậm thìa vàng từ bé, mười ngón tay không dính nước. Cậu nhóc này có khả năng thích ứng rất lớn, làm quen với mọi người rất nhanh, không chờ cho Tống Ngạn Thành mở miệng, đã tự nói: “Nhà ở chung cư Ôn Thần cũng rất tốt, đến nhà cũ thôi cũng mua không nổi, năm năm trước cậu em mua năm căn ở đây, mà giờ tỉ giá tăng cao lắm rồi. Anh, chờ em chút, để em đi đỗ xe!”
Tống Ngạn Thành gật đầu, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện chính.
Tiểu Chu chạy từ bãi đỗ xe ra, dáng vẻ tươi cười không ngừng nghie, Tống Ngạn Thành dịu sắc mặt, đi phía trước dẫn đường, “Ở bên này.”
“Anh, anh có thấy xe em hợp màu quần áo hôm nay không?”
“…” Tống Ngạn Thành nghẹn lời nửa giây, chân thành nói: “Cũng tạm được.”
Tiểu Chu lại ra vẻ thần bí, nói: “Anh, anh biết không, thần tượng của chúng ta bị chụp lén á, chị ấy từng xuất hiện ở khu vực lân cận đây nè.”
Tống Ngạn Thành điềm tĩnh trả lời, “Có lẽ là đến xem nhà để mua.”
“Em cũng cảm thấy thế!” Tiểu Chu cảm khái, “Mấy tên nhà báo lá cải còn viết bài hàm hồ, nói chị ấy trở lại ‘sào huyệt’ để yêu đương vụng trộm.”
“Hả?” Giọng điệu của Tống Ngạn Thành có chút hưng phấn, “Tin của báo nào thế? Cậu đưa tôi xem chút.”
“Không đáng nhắc tới đâu, dù gì nó cũng không gây kích động dư luận.” Tống Ngạn Thành phẩy phẩy tay, chuyện cũ nhắc lại giờ vẫn còn thấy có chút tức giận.
Hai người tới trước thang máy, Tống Ngạn Thành ấn nút đi xuống, “Thần tượng của cậu không có quyền yêu đương, không có quyền kết hôn sao?”
“Đương nhiên là có rồi. Chi Chi xinh đẹp như thế, sao có thể ở trong cảnh chăn đơn gối chiếc cả đời được, chỉ dung nhan của chị ấy thôi đã làm điên đảo chúng sinh lắm rồi! Chị ấy nên đi làm những chuyện mình muốn làm, phải có mười bảy mười tám người bạn trai, phải vạn người mê, ngàn người muốn!”
Tống Ngạn Thành trong lòng thích thú.
“Chỉ là, nếu là cái loại đàn ông mười phút kia, em tình nguyện để chị ấy sống cô độc cả quãng đời còn lại.” Tiểu Chu còn nói.
Sắc mặt Tống Ngạn Thành cứng đờ, như có cả ngàn đám mây đen che kín đầu vậy, sự uất ức tích tụ không ngừng.
Tiểu Chu nhìn qua liền biết mình nói sai, liên tục nói xin lỗi, “Xin lỗi anh, em đã không nghĩ tới cảm nhận của anh.”
Tống Ngạn Thành: “??”
Tiểu Chu thở dài não nề, “Thực ra chuyện này đối với đàn ông mà nói, đúng là trở ngại thật.”
Tống Ngạn Thành: “…”
“Nhưng anh cũng không nên nản chí, hiện tại y học rất phát triển, anh sẽ được chữa khỏi thôi.” Nói xong, Tiểu Chu còn an ủi, vỗ vỗ bả vai Tống Ngạn Thành, “Anh, cố gắng lên! Không chừn sau này anh cũng có thể tìm được bạn gái tốt như thần tượng vậy đó.”
May mà vừa lúc thang máy đến, bằng không thì Tống Ngạn Thành rất có thể sẽ xử thằng nhóc chết tiệt này luôn tại chỗ.
Tiểu Chu rất lễ phép, sau khi vào nhà việc đầu tiên làm là tháo giày, đi dép trong nhà cẩn thận, sau đó chỉn chu đặt đôi giày của mình vào chỗ trống. Cậu cũng không nhìn loại, nhưng cũng có liếc qua căn nhà của Tống Ngạn Thành một chút, rất có thẩm mỹ đó nhỉ.
Tiểu Chu khen ngợi thật lòng: “Anh, gu thẩm mỹ của anh tốt thật đấy.”
Tống Ngạn Thành ‘à’ một tiếng, “Mấy căn phòng mẫu trong catalogue đều có hình dáng như thế này.”
Tiểu Chu: “…”
Tống Ngạn Thành nín cười, không đùa cậu nữa, “Ngồi đi, uống gì không?”
“Cho em nước là được, cảm ơn anh.”
Tống Ngạn Thành đi vào phòng bếp, Tiểu Chu ngồi trên ghế sopha, thưởng thức cách bày biện trong phòng khách, cuối cùng cảm thấy rất hợp với Bát Tự* chủ nhân nó. Cậu lại nhìn qua các đồ trang trí trên bàn, lấy làm lạ, ở đó có một cái khung ảnh đã úp xuống mặt bàn.
(*) Bát Tự (hay còn được biết với tên gọi khác là Tứ Trụ) là một trong các bộ môn luận giải của Văn Hóa Phương Đông suy đoán về tính cách, vận số của con người. Tứ trụ cơ bản là 4 trụ (hay 4 yếu tố), bao gồm: Giờ; Ngày; Tháng; Năm. Mỗi trụ được xem xét theo 2 chiều là Thiên can và Địa chi. Như vậy, tổng 4 trụ sẽ có 4 Thiên can và 4 Địa chi, do đó, Tứ Tự còn được mọi người biết đến với tên gọi là Bát Tự (8 yếu tố).
Tống Ngạn Thành bưng cốc nước đứng trong phòng bếp, yên lặng trốn sau cửa âm thầm quan sát.
Lực chú ý của Tiểu Chu hiển nhiên đang tập trung ở cái khung ảnh kia, Tống Ngạn Thành nín thở chăm chú nhìn, đếm ngược thời gian: “3, 2, 1.”
Ánh mắt Tiểu Chu rời đi chỗ khác, ngồi trật tự xem điện thoại của mình.
“…” Vì sao cậu không xem khung ảnh vậy? Cậu nhóc này không thấy hiếu kỳ hả? Chỉ cần cầm lấy nhìn một chút là có thể phát hiện ra một thế giới mới rồi đó —— đây là ảnh chụp chung của Lê Chi với Tống Ngạn Thành.
“Này, uống nước đi.” Tống Ngạn Thành làm như không có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Chu nhận bằng hai tay, “Anh, năm nay anh chắc phải 34-35 tuổi nhỉ?”
“…” Tống Ngạn Thành bóp đốt ngón tay lốp đốp, “Tôi hai tám.”
“Hả?” Tiểu Chu là một người ngây thơ, vẻ mặt kinh ngạc không hề che giấu mà viết hết lên mặt. Hôm nay cậu đã trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, lần này vẫn còn ổn, “Thật sự không nhìn ra ạ.”
Tống Ngạn Thành bắt ép mình phải tỉnh táo, “Nói cho rõ ràng.”
“Anh quá tinh anh, làm sếp của cả một cơ nghiệp, không phải em nói anh lớn tuổi, mà là nói khí chất của anh rất trưởng thành đó.”
“Vậy khác gì với lớn tuổi hả?” Tống Ngạn Thành nổi cơn tam bành, cảm thấy thằng nhóc này hẳn là do ông trời phái đến để trị mình. Mà thôi, dù sao sau này cậu cũng sẽ rõ chân tướng, sẽ nhận phải niềm đau vạn tiễn xuyên tim.
Tống Ngạn Thành nói: “Để tôi dẫn câu đi thăm nhà của tôi.”
“Không cần đâu ạ.” Tiểu Chu nói: “Em đã biết rõ phong cách bài trí của nhà anh rồi, rất nice!”
Tống Ngạn Thành đi trước, chủ động mở cửa phòng ngủ, “Có thế tới phòng ngủ chính xem một chút.”
Ánh mắt Tiểu Chu bắt đầu cảnh giác, “Anh à, em có bạn gái rồi.”
Tống Ngạn Thành bất lực đỡ trán, được rồi, cậu thắng.
“Trưa muốn ăn gì?” Anh đi tới, quyết định chờ thời cơ, “Để tôi nhờ dì mang đến.”
Tiểu Chu kinh hô, “Phiền đến dì anh làm gì? Anh, có em ở đây, anh không chết đói được đâu.”
Tống Ngạn Thành bất ngờ, “Cậu biết nấu cơm hả?”
Tới trưa, Tống Ngạn Thành nhìn hai chén cơm chiên trứng trên bàn, suy nghĩ sâu xa, không nói gì. Thôi được rồi, khách còn không để ý, anh để ý làm gì. Hai người ngồi đối diện nhau, Tiểu Chu vừa ăn vừa bắt chuyện, “À, anh ơi, vừa nãy khi ở trong bếp của anh em có thấy một lọ vitamin.”
Bàn tay cầm thìa của Tống Ngạn Thành siết chặt, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt bình thản, “Hả? Phát hiện cái gì?”
Tiểu Chu: “Cái hãng vitamin này, lần trước ở trên WeiBo của một staff làm cho Chi Chi, em có thấy trên bàn trang điểm của chị ấy bày lọ này. Anh, anh xứng với chức hội trưởng thật luôn, ngay cả lọ vitamin cũng có cheap moment với thần tượng!”
“…”
Điểm chú ý của tên đại diện fan club này sao mà lệch lạc thế nhỉ.
Tống Ngạn Thành trả lời qua quýt, “Ừm, Lê Chi chính là ‘nữ hoàng đồ hiệu’”
Nói đến chuyện công việc này, Tiểu Chu liền không hãm phanh được, cứ thao thao bất tuyệt nửa tiếng liền. Chuyện làm đại sứ thương hiệu của Lê Chi cậu nắm rõ như lòng bàn tay, “Hãng mỹ phẩm FS có lượng tiêu thụ tăng gấp bội, Chi của em quá lợi hại.”
Nếu đã nói đến mỹ phẩm, Tống Ngạn Thành liền nhân cơ hội mà đề cập tới một sự kiện, “Cậu có còn nhớ cái tấm hình mà Lê Chi chụp, đằng sau lưng toàn là mỹ phẩm đó không?”
“Nhớ chứ! Chi Chi bị người ta xuyên tạc, nói chị ấy dùng trộm đồ trang điểm của Thời Chỉ Nhược, đúng là cái thứ báo lá cải vô lương tâm!” Tiểu Chu: “Chỉ muốn hỏi xem hiện giờ mặt bị tự vả sưng to thế nào rồi.”
“Vậy cậu có cảm nhận được không, bối cảnh trong ảnh của cô ấy có chút quen mắt?”
Tiểu Chu không rõ ý, “Anh, nói tiếng người đi.”
Tống Ngạn Thành thoáng quay đầu, huýt sáo một tiếng. Lông Vàng đang ngủ say như chết trong phòng làm việc của Tống Ngạn Thành bỗng vùng dậy, nhanh chóng chạy đến bên chân Tống Ngạn Thành, vẫy đuôi chờ mong.
Tiểu Chu kinh hô: “Anh, anh cũng nuôi chó hả?”
Tống Ngạn Thành cười nhạt, “Thấy quen không? Trong tấm hình kia của Lê Chi, cô ấy cũng chơi đùa với một chú chó như vậy.”
Tiểu Chu nhíu mày, mặt mày đăm chiêu, vẻ mặt cũng dần lạnh đi.
Đúng lúc này, điện thoại của Tống Ngạn Thành vang lên, sao mà trùng hợp vậy, Lê Chi gọi tới. Tống Ngạn Thành cũng không kiêng kị mà tránh đi, bấm nút nghe máy ngay trước mặt Tiểu Chu, “Alo?”
Lê Chi vừa mới quay phim xong, có mười phút nghỉ ngơi liền gọi điện cho Tống Ngạn Thành. Tống Ngạn Thành cố ý chỉnh lớn âm lượng, anh ngồi gần với Tiểu Chu như vậy, chắc chắn là cậu có thể nghe rõ. Lê Chi khi trò chuyện với Tống Ngạn Thành cũng không hề để ý gì, hoàn toàn biến thành một cô gái nhỏ ngây thơ đáng yêu.
“Thành ngoan của em hôm nay có nghe lời không đó?”
“Anh có nha.”
“’Tống Ngạn Thành’ có nhớ mẹ không?”
Cúi đầu nhìn chú chó bên chân, anh đáp: “Ừ, nhớ mẹ lắm.”
“Huhuhu, mẹ cũng nhớ lắm!”
“Nhớ thì về sớm chút.” Tống Ngạn Thành dịu dàng nói nhỏ, “Anh cũng yêu em.”
Tiểu Chu ngồi đối diện nghe được liền thấy hoài nghi cuộc đời.
Tống Ngạn Thành nói chuyện điện thoại xong, nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, cười sâu xa nhìn cậu, nói: “Đã hiểu chưa?”
Tiểu Chu ngây ngốc gật đầu, “Dạ.”
Tống Ngạn Thành như trút được gánh nặng, “Thực ra cậu cũng cần thấy sốc quá đâu, chuyện này hoàn toàn bình thường, nói ra thì rất dài, chờ tới khi nào cậu bình phục tâm tình thì tôi sẽ kể chi tiết cho cậu nghe.”
Tiểu Chu điên cuồng lắc đầu, “Không cần không cần, loại việc trái với cương thường luân lí này, không cần nói chi tiết đâu.”
Tống Ngạn Thành: “Cậu có ý gì?”
Tiểu Chu thở dài một hơi, cuối cùng vẫn an ủi anh, “Anh à, không sao hết, em sẽ không cười nhạo anh, cũng sẽ không nhìn anh bằng con mắt khác. Chỉ là em không ngờ, một người ưu tú độc lập như anh mà vẫn có phức cảm Oedipus*.”
(*) Phức cảm Oedipus: Nhà phân tâm học Sigmund Freud đã mượn truyền thuyết của thần thoại Hy Lạp về Oedipus – con trai của nhà vua Laius và hoàng hậu Jocasta để đặt tên cho “phức cảm Oedipus”, một hiện tượng tâm lý ở trẻ nhỏ khi nó quý mến cha/mẹ có giới tính đối lập, nhưng lại đố kị và căm ghét người có cùng giới tính. Phức cảm Oedipus lần đầu tiên được Sigmund Freud đề cập trong quyển “Giải mã giấc mơ” xuất bản năm 1899, và mãi đến năm 1910 ông mới chính thức bắt đầu sử dụng thuật ngữ này.
Tống Ngạn Thành: “…”
Tiểu Chu thở dài, “Em cũng không biết là anh đã từng bị tổn thương như thế nào, nhưng thế này cũng chưa đến nỗi quái dị quá đâu, nếu anh cần, em có thể giới thiệu mấy bác sĩ tâm lí giỏi cho anh.”
Tống Ngạn Thành bất lực, đến nỗi sức đập bàn cũng không có. Anh hít một hơi thật sau, quyết định nói thẳng nói thật, nghiêm túc trịnh trọng, “Thực ra tôi đang hẹn hò với Lê Chi.”
Tiểu Chu đập bàn cười ha hả, cũng không ngạc nhiên, “Trong fandom cũng từng có rất nhiều fan nam nói thế rồi.”
“Tôi nói thật mà.”
“Dạ dạ dạ, là thật.” Tiểu Chu áp tay ra hiệu, “Em tin anh mà.”
“…”
Vậy mà giờ cậu còn cười cái khỉ ấy.
Tống Ngạn Thành nhẫn nhịn hết mức, “Cậu có mang thẻ sinh viên không? Tôi muốn xem xem cậu có thật sự là hậu bối của tôi không.”
Tiểu Chu vươn tay, “Em cũng định thế ấy.”
Tống Ngạn Thành đập vào lòng bàn tay cậu một cái, bản thân thì tức quá hóa cười.
Ăn cơm trưa xong, hai người ngồi xếp bằng trên thảm chơi game, trình độ tương xứng, rất có cảm giác kỳ phùng địch thủ. Tống Ngạn Thành bộn bề nỗi lòng, đang tính toán xem nên làm thế nào để cậu tin tưởng.
Vừa hay, Tiểu Chu là một người rất có tinh thần trách nhiệm, “Anh, có thể cho em mượn máy tính dùng chút không? Em muốn lên WeiBo quản lí đống bình luận mới.”
Tống Ngạn Thành vui vẻ, “Được, ở trong phòng làm việc của tôi ấy, máy tính không đóng đâu.”
Tiểu Chu nói: “Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nhìn linh tinh.”
“Tôi có đề xuất, cậu có thể thưởng thức qua phòng để đồ của tôi, tốt nhất là kéo ra mà nhìn, sẽ có bất ngờ đó.”
Tiểu Chu ra vẻ một lời khó nói hết, “Sao thế? Anh còn dùng chung phòng để đồ với mẹ à?”
Tống Ngạn Thành: “…”
Tiểu Chu không thể tưởng tượng được, niệm lời trong lòng, “Thật sự là được mở rộng tầm mắt, trên đời còn có chuyện hiếm thấy như vầy.”
Sau khi vào phòng làm việc, cậu tiến thẳng tới bàn đọc sách. Phòng làm việc này là do Tống Ngạn Thành tự tay sắp đặt thiết kế. Trong đây có một tủ sách cao từ trần xuống sàn, bên cạnh còn có một cái thang nhỏ được định chế, chuyên dùng để lấy sách ở những tầng trên cao. Tiểu Chu di chuột một cái, màn hình liền sáng lên, màn hình vẫn còn đang để web mà Tống Ngạn Thành truy cập đêm qua.
Vẫn còn lịch sử tìm kiếm, Tiểu Chu lại sốc toàn tập thêm lần nữa.
Cậu đọc lướt lịch sử tìm kiếm trên thanh công cụ, lại thử tưởng tượng, đêm hôm khuya khoắt, trong một căn nhà chung cư cao cấp vắng người, một người đàn ông độc thân có kiểu tình cảm kì quái đang nghiêm túc gõ bàn phím ——
[Yêu đương bí mật cần chú ý những gì?]
[Làm chồng giấu mặt của nữ minh tinh cần chuẩn bị những gì?]
…
Tiểu Chu run hết cả tay, liên tưởng tới đây thì đã ngộ ra hết thảy.
Giờ cậu hiểu rồi, hiểu hết tất cả rồi.
Những thứ ám chỉ, nhắc nhở này, cậu đều đã hiểu ——
Hóa ra cái người hội trưởng ra vẻ đạo mạo này thực chất lại là antifan top đầu!!
——————————–
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Ngày hôm sau, Tống Ngạn Thành nhận được thông báo: Bạn đã bị sa thải khỏi chức hội trưởng.