“Lúc trước chẳng phải đến giấy chứng nhận kết hôn cũng nhìn ra là photoshop rồi sao? Sao lúc này lại cho là thật?”
“Với cả, có phải bọn họ mất trí nhớ đồng loạt rồi hay không, quên vụ mười phút rồi sao?”
“Tống Ngạn Thành, còn có người viết rap cho anh nữa kìa.”
Lê Chi khiếp sợ, “Bọn họ còn chưa viết rap cho em bao giờ đâu đấy!”
Tống Ngạn Thành bá cổ cô, cười, nói: “Dấm chua của ông xã nhà mình mà cũng ăn hả?”
Mới nghe xong hai từ “ông xã” là Lê Chi đã giật mình như điện giật, từ vành tai tới bàn chân, chỗ nào cũng thấy tê dại. Cô đẩy anh ra, “Anh chớ nói lung tung, ngoài già cả với là đàn ông* ra thì anh chẳng liên quan gì tới từ này cả.”
(*) Ông xã có từ gốc là 老公, cấu tạo gồm hai từ ‘老’ (lão: già, có tuổi) và 公 (công: giống đực, đàn ông).
Tống Ngạn Thành vừa nghe đã không vui, “Anh chỉ hơn em bốn tuổi thôi.”
“Hơn bốn tuổi cũng là già rồi! Sao, anh để ý hả?” Lê Chi đứng lên, che miệng anh, “Phong ấn Tống Ngạn Thành! Biu!”
Ánh mắt Tống Ngạn Thành lơ đãng, đưa đầu lưỡi khẽ liếm lòng bàn tay cô. Lê Chi rụt tay lại, “Ôi thôi, em phải đi tiêm vaccine phòng dại mới được.”
Tống Ngạn Thành ngồi ở mép giường, tư thế vô cùng ngả ngớn, nghênh nghênh cái đầu cười với cô, ý nói lại đây! Lê Chi phát hiện ra là mình chẳng thể nào chống đỡ được ánh mắt ấy.
“Này, nữ minh tinh.” Tống Ngạn Thành chớt nhả gọi cô, có có vẻ đùa bỡn, “Trên mạng đều đang nói em đã kết hôn, làm sao giờ nè?”
?
Ngài Tổng giám đốc Tống thân mến, có thể bỏ chữ ‘nè’ đi được không? Sắp thành đàn ông ba mươi tuổi, lớn đầu rồi mà không cảm thấy thẹn sao?
“Em có thể đăng bài tuyên bố,” Tống Ngạn Thành còn ra vẻ đang nghĩ kế thay cô, “Nói là em không kết hôn.”
“…”
“Không nỡ bỏ sao?” Tống Ngạn Thành không để cho cô có thời gian trả lời, lập tức vươn tay quơ quơ trước mặt cô, trêu tức, “Còn không mau cầu hôn anh đi?”
“…” Lê Chi cầm gối đập lên người anh, dở khóc dở cười, “Thôi giờ em xuất gia làm ni cô là vừa.”
Tống Ngạn Thành quơ chân kẹp chặt đùi Lê Chi, kéo cô vào trong lồng ngực. Anh thủ thỉ bên tai cô, “Em mà đi làm ni cô, anh sẽ làm dâm tăng*.”
(*) Làm hòa thượng nhưng vẫn phóng đãng, có dục vọng.
Lê Chi cười, mắng: “Anh đi làm thái giám đi!”
Cô nằm trong lòng anh chơi đùa, thời gian dần trôi, hết thảy lại mất khống chế.
Sáng sớm tinh mơ, mặt trời xán lạn chói mắt, ở trong phòng ngủ có một đôi tình nhân đang ‘chơi đùa’. Hai đêm gần đây Tống Ngạn Thành mỗi lần hành sự đều có chút hung hãn, Lê Chi không chịu được, xương cụt mới hồi phục lại bắt đầu có chút đau đớn.
Cô nhíu mày, quay đầu bấm vào cánh tay đang chống cạnh người mình, “Anh có thể nhẹ nhàng chút hay không! Ngày mai em còn phải bay sang Pháp quay quảng cáo đó.”
Tống Ngạn Thành không nói lời nào, nhưng rõ ràng là dịu dàng hơn một chút.
Giờ đã không còn sớm nữa, phòng làm việc đã bắt đầu giờ làm từ đời nào. Mpd gọi tới từ lúc tám giờ, Lê Chi nghe cũng không được, mà không nghe cũng không xong. Lần thứ nhất cô cúp máy, sau đó mpd không tha, tiếp tục gọi như đòi mạng.
Tống Ngạn Thành hẳn là nghiện đùa ác, đẩy người bên dưới mình lên một chút, ỷ thế tay dài mà quơ lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
“Nghe đi.” Anh nói bên tai Lê Chi, “Anh cam đoan sẽ yên tĩnh.”
Hẳn là do ma xui quỷ khiến, tẩu hỏa nhập ma nên Lê Chi mới nghe lời cái tên cầm thú này. Sau khi nghe máy, cô còn chưa nói được hai câu, người ở phía sau đã căn giờ, đổi ý.
May mà mpd đang hăng say mắng cô qua điện thoại, đang hừng hực khí thế, không để ý tới tiếng rên khe khẽ của cô đột nhiên vang lên ở đầu dây bên kia. Lê Chi nhanh chóng cúp điện thoại, quay đầu trừng anh, nổi trận lôi đình, “Tống Ngạn Thành!”
Tống Ngạn Thành nín cười, thò tay che mặt cô, “Đừng nóng, có chút xấu.”
Lê Chi: “…”
Trêu vợ nhất thời thoải mái, dỗ vợ sấp mặt dài dài.
Lần này Tống Ngạn Thành chọc trúng tổ kiến lửa rồi, từ lúc đó cho tới lúc ra sân bay để tới Pháp, Lê Chi không thèm để ý tới anh nữa. Tống Ngạn Thành nhắn tin vào group chat xin giúp đỡ, kết quả là bị đám anh em chí cốt nhục mạ
, [Đây là cơm chó trá hình thì có! Chính thức tẩy chay! Ai rảnh đâu mà đùa cợt với mày.]
Luật sự Ngụy đổi biệt danh của anh thành:
[Người nào đó không còn là công chúa nhỏ.]
Tống Ngạn Thành: “…”
――
Buổi chiều Lê Chi phải bay tới Bắc Kinh, sau đó thì phải chuyển chuyến. Đợt này đoàn đội của cô được chia thành hai nhóm, nhóm đầu tiên đã theo chân Minh Tiểu Kỳ sang Pháp từ sớm. mpd nói chuyện điện thoại cùng Minh Tiểu Kỳ rồi mới quay lại trở lại phòng chờ. Lê Chi cười đầy ẩn ý, nheo mắt nhìn anh ta, “Tiểu Kỳ cũng tốt đó nhỉ?”
Mpd đánh giá khách quan: “Chăm chỉ, ham học hỏi, không sợ chịu khổ, là một hạt giống tốt.”
“Đánh giá cao vậy luôn.” Lê Chi nói giọng xót xa, “Anh chưa từng khen tôi như thế bao giờ đâu đấy.”
Vốn tưởng sẽ được nghe vài lời hay hay, ai ngờ mpd nhướn mày, “Cô sao có thể so với cô ấy?”
Lê Chi tức giận, “Tôi phải đổi người đại diện!”
Mpd cười khan hai tiếng, sau đó lại thở dài, “Rõ ràng là một cô gái chịu thương chịu khó, không hiểu sao lại phải đi đường tắt.”
Lê Chi nghe không hiểu, “Gì cơ?”
Ánh mắt mpd nhạt nhòa, rũ đi sự mất mát, “Không có gì.”
Sau khi lên máy bay, mpd ngồi cạnh lối đi, sợ mọi người sẽ để ý tới cô. Trước khi máy bay cất cánh, Lê Chi bất giác lấy áo khoác che mặt đi, giả vờ là mình đang ngủ. Sau khi cửa khoang đóng lại, cô mới bỏ áo khoác ra, lấy kịch bản ra xem.
“À phải rồi, còn có chuyện phải bàn bạc với cô.” Mpd nói: “Tổng công đoàn và Hội Phúc lợi của Hải Thành đã gửi cho cô một cái thiệp mời, hy vọng cô có thể tham gia buổi lễ kỷ niệm 40 năm thành lập vào cuối tuần của bọn họ. Đến lúc đó sẽ có phần đấu giá từ thiện, cho nên họ mới hỏi xem cô có thể quyên một vài đồ cá nhân được không, tất cả các khoản thu được từ buổi đấu giá sẽ được quyên góp cho quỹ từ thiện.”
Cách đây một tháng, Lê Chi đã quyên tặng toàn bộ tiền cát xê khi đóng phim “20 Tuổi” của cô cho Viện phúc lợi Hải Thành. Lúc ấy, trang web chính thức của Viện đã đăng thư cảm ơn, cùng với bản sao kê của tất cả các khoản quyên, chi được nêu ra rõ ràng minh bạch. Chuyện này Lê Chi không hay nhắc tới, cũng không xuất hiện, ngay cả phòng làm việc cũng không đả động gì tới bài viết đó.
Cô hỏi: “Họ sẽ làm gì ở lễ kỷ niệm?”
“Các nhà lãnh đạo làm một bài phát biểu, rồi một bài tổng kết, rồi có cả sự kiện thiện nguyện giúp trẻ em nghèo khó được đi học, sau đó là tiệc từ thiện, đấu giá quyên góp gì đó. Quá trình thì chỉ có nhiêu đó thôi, quan trọng là có ý nghĩa.” Mpd nói: “Tự cô suy nghĩ xem, nếu không muốn đi thì tôi sẽ giúp cô từ chối.”
Lê Chi bỗng động lòng, buông kịch bản, “Cái này người bạn nào của anh nói vậy?”
“Là giám đốc của Cục Dân chính, một người khá hòa ái.”
“Được, tôi đi.” Lê Chi rất nhanh đã quyết định, bình thản nói: “Cũng nên đích thân tới, có qua có lại mới toại lòng nhau, coi như là có ân tất báo đi.”
――
Buổi chiều thứ năm, đài báo đều dự báo rằng sẽ có gió lớn, thổi bay đi chút nóng còn sót lại của mùa thu, cảnh khô tiêu điều, lạnh buốt thấu xương, Hải Thành lại sắp vào đông rồi.
Tài xế dừng xe ở ngoài chung cư Ôn Thần, đợi anh lên xe rồi lái về nhà tổ.
Quý Tả ngồi ở phía sau để tiện bàn bạc cùng sếp, “Tất cả các hợp đồng và hồ sơ mà bên ngân hàng nắm giữ đều đã được sao chép và lưu trữ, nhân viên giao dịch trung gian tại thời điểm đó cũng đều đang tiến hành quay video lấy bằng chứng. Chỉ với nhiêu bằng chứng về sự liên đới của Tống Duệ Nghiêu và Công ty xây dựng Thương Minh thôi là đã đủ để khiến anh ta ngồi tù mọt gông rồi.”
Tống Ngạn Thành cúi đầu không nói, cầm di động trong tay, ánh mắt đăm chiêu.
Quý Tả: “Cuối tuần chính là đại hội cổ đông đó ạ.”
Ý của anh ta rất rõ ràng, trước khi diễn ra hội nghị, nếu như anh đưa ra bằng chứng phạm tội để có thể lập án thì Tống Duệ Nghiêu hoàn toàn không có cửa thắng.
Mãi sau, Tống Ngạn Thành mới ừ một tiếng, “Vậy để thứ bảy đi.”
Sau khi xe dừng hẳn, anh mặc thêm áo khoác rồi xuống xe, hôm nay nhà tổ yên tĩnh tới kỳ lạ. Ngoại trừ bảo mẫu cùng bác sĩ tư nhân thì hầu như không có ai ra vào. Hai mẹ con Tống Duệ Nghiêu sớm đã nghe phong thanh, giờ đây ốc còn không mang nổi mình ốc, đang phải bôn ba tứ phía, đã ngừng tới thăm nhà tổ từ lâu.
Dì Minh đưa trà nóng cho Tống Ngạn Thành, hạ giọng báo cáo: “Buổi tối hôm qua ngài Tống bỗng nhiên tự mình xuống lầu, ngồi trên ghế salon đọc sách một hồi lâu, trông có vẻ bình thường như hồi trước.”
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Dù là ăn, mặc, ở, đi lại, vẫn đều như thường lệ, thuốc men, điều dưỡng đều không thiếu một cái gì hết, khả năng là không hồi phục lại được đâu.” Dì Minh cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó nói cho Tống Ngạn Thành nghe một việc, “Còn có, hôm trước tôi đến phòng sách để châm thêm trà, thì thấy trên bàn của ngài Tống có một cuốn tạp chí đang mở, trên đó trùng hợp lại là hình của tiểu thư Lê Chi.”
Ánh mắt Tống Ngạn Thành khẽ biến, cau mày, “Là ai đã đưa tạp chí cho ông ấy sao?”
“Tôi không rõ lắm.” Dì Minh cũng thấy quái lạ, “Trong nhà thường không có người tới thăm, vì ngài Tống phải dưỡng bệnh nên hầu như đều đóng cửa, từ chối tiếp khách.”
Sắc mặt Tống Ngạn Thành vẫn bình thường, hàng mày đang cau cũng dần giãn ra, anh tỏ vẻ đã biết, xoay người, “Giờ cháu lên tầng thăm ông nội.”
Anh khẽ bước tới trước cửa phòng ngủ, sau đó dừng lại, ánh mắt như muốn xuyên qua cánh cửa.
Một lúc sau, Tống Ngạn Thành mới vặn nắm cửa, chậm rãi đẩy cửa bước vào.
Trong phòng ngủ, mùi hương từ Long diên hương* vẫn luôn thoang thoảng, đồ nội thất được làm từ gỗ gụ kiểu cổ vẫn luôn trầm tĩnh và lôi cuốn. Ở trên giường, góc chăn đã bị vén lên một góc, không có ai ở đó. Ở chỗ ban công nhỏ bên ngoài, nơi có cây cối tươi tốt, rậm rạp, Tống Hưng Đông đang ngồi trên ghế mây, nhắm mắt ngủ say.
(*) Long diên hương: là một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng. Trước đây, long diên hương được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa, nhưng ngày nay nó đã được thay thế phần lớn bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền.
Tống Ngạn Thành chắp tay sau lưng, dạo bước tới chỗ ông, tới khi chỉ còn cách khoảng một mét mới dừng lại. Ánh mắt anh vẫn luôn chăm chăm vào mặt ông, nhưng Tống Hưng Đông lại chẳng phản ứng gì cả, cũng không thể nói là trông ông dại người và bệnh hoạn, chỉ là ông cứ mãi đờ đẫn như thế, ngoảnh mặt làm ngơ với anh.
Tống Ngạn Thành đột nhiên cười lạnh, “Chà.”
Anh cúi đầu, chắp tay sau lưng, dần bước về phía Tống Hưng Đông.
Tống Ngạn Thành vừa đi, vừa nói thật chậm: “Ngài biết gì chưa, cháu trai bảo bối của ngài chỉ còn mấy ngày nữa để được ngồi ghế tập đoàn thôi đó. Hẳn là đã lâu anh ta chưa tới thăm ngài nhỉ? Ngài đừng để bụng nhé, dù sao anh ta hiện giờ còn chẳng lo nổi cho bản thân, bây giờ chắc là đang ngồi ở xó xỉnh nào đó nóng ruột nóng gan lắm rồi đây.”
Ánh mắt của Tống Hưng Đông vẫn rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào giàn hoa vạn niên thanh, không hề nhúc nhích.
“Ngài cũng đừng trách tôi, nếu anh cả chịu theo khuôn khổ, thì dù tôi có là người trời cũng không bắt được nhược điểm của anh ta. Nhưng nếu đã làm rối loạn kỷ cương nhà nước như vậy thì chắc chắn là phải nhận chế tài pháp luật rồi.” Giọng của Tống Ngạn Thành lạnh như sương đêm, chút ôn hòa nhã nhặn vừa rồi đều đã bay biến hết.
“Ngài đau lòng sao? Muốn bảo vệ anh ta sao? Mở mắt ra mà nhìn cho rõ đi, người mà ngài tự mình bồi dưỡng, từ nhỏ là được coi là kẻ thừa kế, giờ đã phản bội ngài, cõng rắn cắn gà nhà.” Tống Ngạn Thành cười lạnh lùng, “Ngài cảm thấy sao ạ?”
Ánh mắt của Tống Hưng Đông vẫn không đổi, khi bị ánh nhìn độc đoán và sắc bén của Tống Ngạn Thành chiếu tới, ông vẫn cứ ngồi yên như cũ.
Tống Ngạn Thành ngồi xổm trước mặt Tống Hưng Đông, cầm lấy tay ông, sau đó khẽ khàng đặt nó lên đùi ông, vỗ nhè nhẹ. Nhưng trong mắt anh lại chẳng có chút tình cảm, khàn giọng hỏi: “Ông nội, từ trước tới nay, từng có khi nào ngài hối hận chưa?”
“Chỉ cần đứng đó chỉ tay năm ngón, không thèm quan tâm tới mong muốn của tôi, bắt tôi quay về nhà họ Tống. Tôi đâu muốn phải rời xa mẹ mình, nhưng anh cả lại chẳng từ một thủ đoạn nào, thậm chí còn tạo ra vụ tai nạn xe cộ kia, khiến mẹ cháu qua đời. Cái này thực sự chỉ là ngoài ý muốn sao?” Dừng lại nửa giây, Tống Ngạn Thành đỏ mắt, hung hãn gầm lên: “Là ngài đã hại chết bà ấy!”
Những hồi ức thời niên thiếu kia chính là màu máu tanh đỏ ngầu, là những lời châm chọc khiêu khích, là những câu mắng mỏ hà khắc, là người mà ai cũng có thể chửi rủa, lấy việc đả kích anh làm niềm vui. Tống Ngạn Thành đã nhai vỡ những hồi ức này, mạnh mẽ nuốt xuống cùng với máu.
Lòng anh đã thối nát, tất cả đều là ý nghĩ xấu xa, ngâm lấy toàn bộ lục phủ ngũ tạng, đoạn tình đoạn nghĩa, chẳng còn gì có thể làm anh tổn thương.
Đối với cái nhà này, anh vốn nên hàm ơn nuôi dưỡng, thế nhưng loại ân tình đáng lẽ sẽ luôn xuôi bề lặng gió này đã hoàn toàn bị sự thờ ơ khinh thường của những người này triệt tiêu.
Tống Ngạn Thành theo dõi ông, gằn từng chữ: “Ngài không bảo vệ được anh ta sao? Vậy ngài còn định giả bệnh tới khi nào?”
Trong một khắc yên lặng, mùi Long diên hương trong phòng như được tản ra vô hạn, làm tâm trí con người căng thẳng.
“Anh ta bị xử phạt là đúng người đúng tội, người muốn anh ta ngồi tù không phải tôi, là chính bản thân anh ta làm ra chuyện khiến pháp luật không dung.” Tống Ngạn Thành oán hận nói: “Rồi sau đó, đương nhiên là tôi sẽ trở thành người có tiếng nói trong tập đoàn, sự nghiệp mà ngài tâm huyết cả đời cuối cùng sẽ thuộc về tay tôi. Đều là của tôi!”
Anh trừng mắt, tâm lí dần vặn vẹo, không thể khống chế.
Nhưng Tống Hưng Đông vẫn không động đậy, ánh mắt lặng lẽ nhìn đăm đăm vào gốc vạn niên thanh, coi như cả thế giới này chẳng có can hệ gì với ông.
Tống Ngạn Thành thở vừa gấp vừa trầm, lồng ngực vì tâm trạng mà lên xuống kịch liệt.
Anh bình phục lại chút ít, đứng lên lần nữa, chậm rãi cởi bỏ áo khoác ngoài. Anh hơi gập người xuống, phủ áo khoác lên thân Tống Hưng Đông, giống như một người cháu vô cùng hiếu thuận. Tống Ngạn Thành nhàn nhạt lặp lại câu hỏi trước đó:
“Ông nội, từ trước tới nay, từng có khi nào ngài hối hận chưa?”
Nói xong, Tống Ngạn Thành không nán lại thêm nữa, sải bước rời khỏi phòng ngủ.
Lúc anh đóng cửa lại, bóng lưng già nua của Tống Hưng Đông lại càng co rúm lại, càng chật vật hơn, giống như gốc cây ngô đồng cuối cùng trong trời thu, cuối cùng rơi hết lá, chờ đông tới.
“Két”, tiếng cửa phòng ngủ đóng lại thật chặt.
Tống Ngạn Thành vịn tay nắm cửa, cúi đầu thật lâu không nhúc nhích.
Trong một khắc, tâm trạng hoảng loạn đã được dẹp yên, những cơn sóng ngầm trong lòng chìm dần vào đáy biển. Anh yên tĩnh cực kỳ, lòng dạ trống trải cô quạnh, không hề có một chút gì hả hê sau khi trả được thù.
Lúc ra về, anh thấy một chiếc Mercedes phi như tên bắn tới đây, chắn ngang lối anh đi.
Tống Duệ Nghiêu vội vã đẩy cửa xe đi xuống, đã nhiều ngày không gặp, cậu cả nhà họ Tống mà vạn người ngưỡng vọng đó, giờ đây đã chẳng còn khí thế như xưa. Hắn ta thất bại, sốt ruột, mất định lực, hỉ nộ chẳng thể giấu, từng chút một đều ghi hết lên mặt.
Hắn xông lên, xách cổ áo Tống Ngạn Thành, phẫn hận mắng to: “Đối với người nhà mà mày vẫn có thể thờ ơ vô cảm như thế, mày có còn là người không? Sao mày lại có thể tung đòn hiểm với anh trai của mình! Mày cho rằng mày đã thắng sao? Tống Ngạn Thành, tao cho mày biết, mày chỉ là đồ con hoang của một người đàn bà ti tiện, chỉ là cái đồ danh không chính ngôn không thuận, dù mày có lấn át hết vị trí của tao, mày vĩnh viễn không thể ngang hàng với người khác được đâu! Mày mãi mãi là thằng khốn bị người đời chỉ trích! Ở trong tập đoàn, mày mãi mãi chẳng thể ngóc đầu lên được!”
Tống Ngạn Thành dù bị chửi mắng vẫn không sợ, vẻ mặt chẳng có chút biến đổi nào, ngược lại còn cười, “Có ngóc hay không không quan trọng, người ngồi được lên vị trí cao nhất kia mới là người thắng cuộc.”
Tống Duệ Nghiêu trừng mắt, lửa giận văng tứ phía, “Mày lấy được thế còn chưa đủ sao?”
Tống Ngạn Thành gật đầu, “So với những gì anh đã làm, vẫn còn lâu mới đủ.”
“Mày!” Cả gương mặt của Tống Duệ Nghiêu phát run, hô hấp gấp gáp. Hắn buông cổ áo Tống Ngạn Thành ra, giọng điệu bỗng nhiên chuyển sang van nài: “Tống Ngạn Thành, em tha cho anh một mạng, chuyện tập đoàn từ nay về sau anh không nhúng tay vào nữa, em muốn lên chức, muốn làm chủ tịch hay muốn làm bất cứ thứ gì anh đều sẽ ủng hộ em, nhé?”
Một kẻ vứt hết tôn nghiêm để cầu khẩn, một người thờ ơ lạnh nhạt chẳng nói gì.
Nhân tình thế thái dường như là một câu chuyện bi hài, không ai có thể tưởng tượng ra, có một ngày Đại thiếu gia của nhà họ Tống – kẻ mà không ai bì nổi, vạn người theo đuổi này, lại phải cúi đầu, ăn nói khép nép, cầu xin người em trai riêng từ trên trời rơi xuống mà hắn ta vẫn luôn khinh thường này.
Tống Ngạn Thành bỗng chốc hừ lạnh, đưa tay đẩy mặt của hắn ta ra, dứt khoát rời đi.
Tống Duệ Nghiêu bị đẩy đột ngột nên lảo đảo, nhìn bóng lưng của Tống Ngạn Thành đang xa dần, hắn phẫn nộ hét lên: “Mày đã tuyệt tình đến vậy thì đừng trách tao tàn nhẫn. Đừng tưởng tao không làm gì được mày, tao luôn luôn có biện pháp để nắm thóp được người khác! ―― Tống Ngạn Thành, mày đừng có mà hối hận!”
Tống Ngạn Thành nghiêm mặt, lên xe, cửa sổ cũng không thèm mở, bảo tài xế lái xe đi.
――
Vào buổi chiều, mpd bỗng nổi lòng thương, cuối cùng cũng chịu làm việc có ích cho đời, gửi cho Tống Ngạn Thành một vài ảnh chụp của Lê Chi. Bây giờ ở Paris đang là buổi sáng, mpd ở trường quay để tự mình quan sát. Tống Ngạn Thành ấn mở video để xem, trả lời:
[Tiên nữ.]
Mpd lập tức trả lời lại:
[Giờ đã rõ hai người tiên thú khác biệt chưa?]
“…” Tống Ngạn Thành không có hứng thú mỉa mai với anh ta, trả lời ngắn gọn:
[Nhớ chăm sóc cô ấy thật tốt.]
[Biết rồi.] mpd nói:
[Thứ sáu này cô ấy về nước.]
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Quý Tả gọi tới, “Tống tổng, sáng nay nhiều việc nên tôi quên chưa nói cho anh. Cả Cục Dân chính và Quỹ ngân sách vi mô đều gửi lời mời anh tới dự buổi lễ kỷ niệm bốn mươi năm thành lập quỹ, mấy năm qua anh đã quyên tặng không ít, họ hy vọng anh có thể tham gia.”
Nói chung, Tống Ngạn Thành không mặn mà gì với những hoạt động cộng đồng này cho lắm. Chuyện anh làm tốt nhất chính là đề thấp sự tồn tại của mình, không muốn báo chí quan tâm quá nhiều, bản thân cũng có thể thoái mái mà sống. Nhưng lần này lại là kỷ niệm 40 năm thành lập Dự án Phúc lợi tình thương của Hải Thành.
Kiên trì làm việc thiện không phải là dễ.
Tống Ngạn Thành suy nghĩ một chút, đồng ý: “Sau khi có thời gian cụ thể thì điều chỉnh lại lịch ngày hôm đó đi.”
Quý Tả lên tiếng, “Được.”
“Với cả.” Tống Ngạn Thành phân phó: “Bảo lão Lưu tìm cho tôi hai người có thân thủ lợi hại, chờ khi Lê Chi về nước thì cứ nói là vệ sĩ đi theo cô ấy.”
Quý Tả ghi nhớ từng cái một, rồi cười thích thú: “Tống Duệ Nghiêu giờ đã không chờ nổi nữa rồi, kiếm khắp nơi chẳng tìm thấy anh ta đâu. Mấy tên lãnh đạo lúc trước đứng về phía anh ta giờ đang thi nhau rời hội. Nhiều người còn ra ám thị cho tôi, muốn tìm hiểu lịch trình của anh. Còn có những người tặng quà, mời bữa tối, theo như lời anh dặn lúc trước, tôi đã từ chối hết rồi.”
Tống Ngạn Thành nói: “Chuyện này cứ giao cho Phó tổng giám đốc Vương.”
Quý Tả hiểu, chỉ chờ tập đoàn đổi chủ, thế cục sẽ một lần nữa được an bài.
Lúc bình thường Lê Chi làm việc sẽ không hay gọi cho Tống Ngạn Thành, cộng thêm việc đường truyền giữa trong và ngoài nước có đôi lúc cũng kém, cả tuần này hai người hầu như không liên lạc với nhau. Tống Ngạn Thành nhớ mpd từng nói thứ sáu này cô sẽ về nên tính toán thời gian, chuẩn bị ra sân bay đón cô.
Cuối cùng, tới sáng sớm thứ sáu, Lê Chi đã gọi điện thoại cho anh, “Surprise!”
Tống Ngạn Thành trong tích tắc đã hết buồn ngủ, anh còn cố ý nhìn màn hình lần nữa, là số điện thoại cá nhân của cô ở trong nước.
Anh nhíu mày, “Em về rồi sao?”
“Đúng rồi, tối hôm qua em vừa về, để cho anh bất ngờ.” Lê Chi giở giọng đắc ý.
“Nói với anh thì còn bất ngờ gì nữa?” Lê Chi cười hì hì, “Chỉ là hôm qua em về muộn quá, không muốn quấy rầy anh nghỉ ngơi nên về bên Tân Giang ngủ bù trước.”
Tống Ngạn Thành ngồi lên, dựa vào đầu giường, hỏi cô với giọng lưu manh: “Vậy ngủ bù xong thì chuẩn bị làm gì nào?”
Lê Chi thủ thỉ: “Triệu hồi nam sủng, thị tẩm.”
Tống Ngạn Thành nghe giọng mềm mại của cô thì bắt đầu tưởng tượng, anh đưa di động lại gần, gần tới độ bờ môi cũng sắp dán luôn vào màn hình, trầm giọng: “Đợi không nổi nữa, Chi Chi, chúng ta video call nhé?”
…
Không cần phải tiếp xúc thân mật, vẫn có thể cùng nhau lên tới đỉnh cao tươi đẹp.
…
Tống Ngạn Thành rời giường tắm rửa một lát, thay xong quần áo thì xuống tầng lấy xe. Vừa mới đeo dây an toàn xong, chỗ đỗ bên phải còn trống bỗng có ánh đèn pha rất chói, chiếu thẳng vào chỗ của Tống Ngạn Thành, khiến anh theo phản xạ đưa tay lên che mắt.
Đối phương không định tắt đèn, Tống Ngạn Thành cũng đáp trả, đưa tay bật đèn chiếu lại. Quá chói mắt, rất nhanh sau đó, đối phương đã tắt đèn, xuống xe. Hóa ra người đó là Tống Duệ Nghiêu.
Hắn ta mặc một bộ tây phục nhăn nhúm, khuôn mặt sáng sủa anh tuấn không còn khí thế như trước. Đôi mắt anh ta thâm quầng, vẻ mặt cũng không còn quái gở như trước. Tống Ngạn Thành nheo mắt nhìn, thấy rõ vẻ mặt vò mẻ chẳng sợ vỡ trên mặt hắn ta.
Tống Duệ Nghiêu bước tới, hai tay đặt lên trần xe Cayenne. Hắn cúi người, cười lạnh với Tống Ngạn Thành, “Giờ chắc là em trai ra ngoài hả?”
Tống Ngạn Thành liếc hắn ta một cái, không nói gì.
Cũng không quan trọng, Tống Duệ Nghiêu khẽ gõ lên trần xe, nghiêng đầu, cười híp mắt: “Chắc là đi thăm em dâu nhỉ?”
Tống Ngạn Thành ngẩng đầu thật mạnh, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Tống Duệ Nghiêu làm như không thấy, ra vẻ cười vui, “Ngày đó trong lúc rảnh rỗi anh đã thưởng thức qua tác phẩm của em dâu, haizz, anh đây rất hiếu kỳ, Tống Ngạn Thành, mắt chọn gái của chú mày sao mà tốt thế? Mấy người anh em họ của chú mày ấy, chơi đùa với nữ minh tinh suốt đấy, vậy mà còn chẳng tinh bằng chú đâu, tưởng chơi cho vui ai ngờ săn hẳn được một cô ảnh hậu.”
Tống Ngạn Thành lạnh lùng nhìn hắn, môi mỏng khẽ nhếch như lưỡi lao sắc bén.
Tống Duệ Nghiêu không hề sợ hãi, còn kề sát vào cửa sổ hơn chút nữa, tò mò hỏi, “Em dâu qua Pháp quay quảng cáo vất vả nhỉ, giờ chắc đã về rồi? Hình như là đang ở trong căn biệt thự Tân Giang đó phải không?”
Tống Ngạn Thành chất vấn: “Anh muốn làm gì?”
“Anh đây có thể làm gì nào?” Tống Duệ Nghiêu cười, đáp: “Anh còn đang ở trước mặt chú mày, làm sao có thể làm được chuyện gì.” Bỗng chốc, hắn chuyển giọng điệu, dáng vẻ tươi cười giả tạo bỗng trở nên buồn bã, nói: “Nhưng người khác có thể làm gì hay không, thì anh không chắc đâu nhé.”
Tống Ngạn Thành đẩy cửa xe ra, xách cổ áo hắn ta lên, rồi đấm thẳng xuống mặt, “Anh nói thử một câu nữa xem!”
Anh xuống tay thực sự ác, các đốt ngón tay vừa chắc vừa cứng, không hề lưu tình. Tống Duệ Nghiêu bị đấm cho một cái ngã nhào xuống đất, thở dốc kịch liệt, đau đến nỗi nổ đom đóm mắt. Còn chưa kịp định thần thì hắn đã bị Tống Ngạn Thành đấm thêm một cú.
Tống Duệ Nghiêu thổ huyết, người nhũn ra như bùn, nhưng hắn đã đủ tuyệt vọng để thấy chết không sờn. Tống Duệ Nghiêu dùng mu bàn tay lau đi khóe miệng dính máu, cười lạnh, “Tao nói rồi, nếu mày bức tao tới nỗi không còn đường lui, tao sẽ cho mày nếm thử tư vị này. Em dâu mới xinh đẹp làm sao, nâng trên tay còn thấy xót, chậc, cái cánh tay thon gọn, bắp chân tinh tế kia, chỉ cần thô bạo một chút là có thể bẻ gãy rồi.”
Tống Ngạn Thành choáng váng đầu óc, sau khi ý thức được lời hắn nói, tấm lưng anh bỗng chốc đổ mồ hôi lạnh.
Tống Duệ Nghiêu ‘à’ một tiếng, “Tiếc nhỉ. Mày nói xem, ngày mai các báo sẽ giật tít thế nào đây?” Hắn càng cười lớn hơn, thậm chí còn hát cả Kinh kịch, “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”
Sắc mặt Tống Ngạn Thành trắng bệch, lảo đảo bước lên xe.
Tiếng lốp xe mài mặt đường vang lên, vô cùng chói tay, kinh động cả tới hệ thống cảnh báo của những xe khác.
Bầu không khí bỗng chốc loạn cả lên, chiếc Cayenne phi nhanh ra ngoài bãi đỗ.
Trên đường đi, Tống Ngạn Thành liên tục gọi cho Lê Chi, dù có đổ chuông nhưng lại không có người nghe. Anh run rẩy mở danh bạ, gọi cho mpd. Mpd bắt máy khá nhanh, “Chuyện gì?”
“Lê Chi có ở bên chỗ anh không?” Tống Ngạn Thành cất giọng, ngữ điệu cũng thay đổi.
“Không có! Con nhóc chết tiệt vô tâm vô tính đó bảo rằng hôm nay nghỉ, sống chết cũng không chịu làm việc!”
Đôi tay Tống Ngạn Thành bóp điện thoại chặt tới nỗi phát run, sắc môi đã trắng bợt.
Đoạn đường từ chung cư Ôn Thần tới biệt thự Tân Giang không xa lắm, nhưng trong suốt quá trình đi đường, mỗi lần anh gọi Lê Chi đều không bắt máy. Lúc qua đường hầm, việc đột nhiên mất hết ánh sáng giống như cái Kim cô chú, khiến đầu óc anh như muốn nổ tung, tay không ra tay, lái xe không thể vững, chân cũng không ra chân, lực đạp chân ga không còn khống chế được nữa.
Trong lúc hoảng loạn đó lại có tiếng còi xe trước sau vang lên, lôi được hồn phách của Tống Ngạn Thành về. Anh kịp phản ứng, đột ngột phanh xe, cả người bị dây an toàn kéo lại, cả người rung lắc dữ dội. Khoảnh khắc đó, trong lòng Tống Ngạn Thành tràn ngập những âm thanh ồn ào hỗn loạn, nó trộn thành một mớ hỗn độn, cuối cùng giao nhau, xoắn lại như dây thừng, quất thật mạnh vào mặt Tống Ngạn Thành.
Đau, chỗ nào cũng đau.
Trong một giây này, anh chợt thấy hối hận.
Chiếc Cayenne húc vào cổng, hàng rào phía nhà Lê Chi liền để hở ra một lối nhỏ. Tống Ngạn Thành suýt chút nữa là bỏ xe lại, bò vào trong rồi.
Anh điên cuồng phá cửa, giọng nói cũng đã biến âm, giống như một con thú đang nấc nghẹn, chỉ còn lại chất giọng khản đặc, hô lớn, “Chi Chi, Lê Chi!”
Chỉ mới vài giây trôi qua nhưng anh không thể đợi được nữa, anh sa sầm mặt, lui về sau, dùng toàn lực để xô cửa.
Trong phút chốc, cửa nhà bỗng nhiên mở ra, giọng bất mãn của Lê Chi vang lên, “Sao kêu như đòi mạng vậy, cũng phải để cho em có thời gian ra mở cửa chứ.”
Giờ Tống Ngạn Thành như tên đã ra khỏi cung, không thể thu lại động tác được nữa, hơn nữa sức anh quá lớn, cả cái người cao lênh nghênh 1m85 xông tới, nói không hề ngoa chút nào, Lê Chi anh húc văng tới hai mét. Lê Chi nằm rạp trên đất, vẻ mặt không hiểu gì, mở to hai mắt nhìn Tống Ngạn Thành.
Vừa bị ngã như vậy nên cả người cô đều choáng váng, cái mông cũng đau, xương cụt mới hồi phục chưa bao lâu lại bắt đầu đau đớn.
Lê Chi cáu lên, tức mình chỉ trích anh, vừa tủi thân lại vừa đau, “Anh làm cái gì vậy hả! Chuyện lần trước em còn chưa tha cho anh đâu! Anh bắt nạt em nhiều nên nghiện rồi hả!”
Tống Ngạn Thành ngơ luôn tại chỗ, “Sao em không nghe điện thoại?” Anh gào lên: “Vì sao em không nghe điện thoại của anh?!!”
Lê Chi bị anh gào vào mặt, ngây ra như phỗng. Cô chưa từng thấy Tống Ngạn Thành hung dữ như thế bao giờ.
Mà một giây sau, Tống Ngạn Thành đã xông tới, ôm lấy cô thật chặt.
“Chi Chi.” Giọng anh đã khàn lắm rồi, anh nói: “Xin lỗi em.”
Thật lạ, đúng ra là cô nên tức giận, nhưng Lê Chi có thể cảm nhận được sự mất khống chế cùng nỗi sợ hãi của anh. Cảm giác được cần tới này khiến con tim cô rung động. Đau đớn về thể xác đều đã bay mất, chỉ còn lại tấm lòng đau xót. Cô vươn tay ôm lại anh, ra sức vỗ về, “Được rồi, em cũng không phải giận thật mà, chỉ là em, em bị anh… dọa thôi.”
Sau đó, Tống Ngạn Thành đưa cô vào phòng, điên cuồng ân ái.
Không còn những cái vuốt ve, an ủi dịu dàng như trước, anh giống như một con thú cô độc bị thương, dù sống dù chết cũng phải tìm bằng được thuốc giải trên người Lê Chi. Mỗi một lần dùng sức, mỗi một tiếng rên rỉ đều có thể khiến anh an tâm. Anh cần được Lê Chi đáp lại, cần tiếng nức nở của cô, cần thấy dấu vết của anh in trên người cô, chỉ có như thế mới có thể chứng minh anh vẫn tồn tại, vẫn còn sống trên cõi đời này.
Tới khi hoàng hôn buông xuống, Lê Chi ngất đi trong vòng tay anh.
Tống Ngạn Thành đợi cô ngủ say hoàn toàn mới đứng dậy mặc quần áo, khoác áo khoác, rời khỏi nhà.
Trong màn đêm, tại một khu đô thị, những ánh đèn nê-ông không ngừng nhập nhòe.
Ở trong phòng bao cuối dãy, mỗi đám trai thanh gái lịch đang chơi bời, đắm mình trong sự xa hoa hào nhoáng. Tống Duệ Nghiêu lười biếng dựa người vào ghế sopha, bắt chéo chân, nhả khói thuốc thành vòng, thấy Tống Ngạn Thành đến cũng không thấy ngạc nhiên gì nữa.
Hắn cười như chưa từng được cười, biết rõ tình hình đã không thể cứu vãn được nữa, vẻ mặt hung tợn cực kỳ, “Xem ra chú mày thực sự quan tâm tới cô nàng đó, anh đây chỉ mới bang quơ vài câu thôi mà đã dọa chúng mày sợ phát khiếp ra rồi.”
Tống Ngạn Thành lạnh lùng như gió bấc trong đêm đông, ánh mắt cũng vậy. Anh không thừa lời, ném lên bàn một túi tài liệu.
“Anh biết điều thì an phận thủ thường cho tôi, như thế thì tôi còn có thể giữ lại chén cơm cho anh.”
Tống Duệ Nghiêu khẽ giật mình, không thể tin được, nhìn về phía anh.
Tống Ngạn Thành ngẩng cao đầu, trong mắt không có bất cứ một cảm xúc gì, không khí chung quanh anh như loãng dần đi, cả người tỉnh táo vô cùng.
Anh nói rõ từng từ một: “Với điều kiện là anh không được đụng tới Lê Chi nữa. Nếu như anh dám không tuân thủ, vậy thì những thứ bên trong tập văn kiện này, tôi cam đoan là nó có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào.”
Nói xong, anh còn chẳng thèm liếc Tống Duệ Nghiêu lấy một cái, quay người rời khỏi.
Trên dãy hành lang hoa lệ được trải thảm đỏ, cùng với những bức tường dày cách âm, phía sau là những khúc ca ồn ã đâm vào màng nhĩ, Tống Ngạn Thành bất động thanh sắc, anh biết, anh làm như vậy không phải là chưa chiến đã hàng.
Chỉ là, anh muốn dùng hết khả năng của mình để đổi lấy một đời an ổn hạnh phúc cho Lê Chi.
――
Khi trở lại biệt thự Tân Giang, Lê Chi ngủ một giấc giờ mới dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, “A… Sao anh lại đứng đó vậy?”
Tống Ngạn Thành quỳ một gối xuống bên giường, lẳng lặng cầm chặt tay cô, khô khốc nói: “Chi Chi, em ôm anh một cái được không?”
Cơn ngái ngủ của Lê Chi gần như tan biến hết, mặc dù cô vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng vừa nghe lời anh nói là cô đã thuận theo, có lẽ là xuất phát từ bản năng, cô kéo Tống Ngạn Thành vào trong lòng mình.
Hương thơm mềm ngọt thoang thoảng dịu dàng mơn man khuôn mặt anh, mùi hương trên cơ thể của cô gái này chính là thứ thuốc an thần hiệu quả nhất. Tống Ngạn Thành hít một hơi thật sâu, dòng nước mắt đã cầm cự cả một ngày cứ như vậy rơi xuống. Giọng anh đã khản đặc, như một đứa bé uất ức cố gắng giải oan cho chính mình.
“Chi Chi, anh không hề muốn tranh gia sản, nhà họ Tống có nhiều tiền như thế nào đi chăng nữa, một cắc anh cũng không cần. Anh vốn chẳng ngấp nghé tới chức vị chủ tịch kia, có ngồi được vào vị trí đó hay không, đối với anh nó chẳng quan trọng gì cả.”
Những lựa chọn mà anh bắt buộc phải đưa ra trong cuộc đời này đều đã trở thành những mũi dao nặng nề, khảm vào sâu trong xương tủy anh. Suốt những năm qua, trong mắt người ta, anh đã trở thành một con quái vật bị người đời cười chê, ngay cả rung động trong sáng thuở thiếu thời cũng bị người ta lôi ra để lừa gạt.
Sự kiên định và lòng bao dung của anh đã bị tan biến.
Từ khi anh mười bảy tuổi cho tới tận bây giờ, những nỗi sợ hãi và tiếc nuối còn sót lại nơi đáy lòng, cuối cùng anh cũng có thể trút hết ra ngoài.
Tống Ngạn Thành nằm trong lòng người yêu, khóc không thành tiếng.
Lê Chi vòng tay ôm lấy anh, một khắc cũng không buông.
Cô nâng mặt anh lên, ánh mắt dịu dàng và quyết đoán. Cô tựa trán mình vào trán anh, từ cái mắt đôi môi đều chứa ý cười, đáp lại anh không phải là sự thương hại hay đồng tình, cũng không phải là mấy lời anh ủi dư thừa sáo rỗng.
Đôi mắt cô cong cong như vầng trăng khuyết, khóe miệng cũng nở ra một nụ cười xinh đẹp.
Cô thủ thỉ: “Tống Ngạn Thành, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn đi, em yêu anh, em muốn cho anh một mái ấm để trở về.”