Hồi phủ thay đổi trang phục xong liền nhanh chóng đi tìm Mộ Dung Thiên Thần. Đi tới cửa nhìn một đám đại thần ở trong thư phòng nối đuôi nhau đi ra, Đường Tĩnh gật đầu với bọn họ gật đầu một cái liền đi vào.
Đường Tĩnh đi vào thì Mộ Dung Thiên Thần đang ngồi xem tấu chương trên tay, “Như thế nào lại về nhanh như vậy?” Hắn tò mò, mọi lần đều phải mặt trời lặn đằng tây mới hồi phủ, không lẽ hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao.
“Chàng biết không, lần trước chúng ta hồi phủ nhìn thấy không phải là khất cái mà là dân chạy nạn.” Nàng nhanh chóng nói tin tức này cho hắn.
Mộ Dung Thiên Thần nhíu mày lắc tấu chương vừa mới xem ở trong tay: “Ta đã biết.”
Sao. Làm sao có thể quên hắn hiện tại là tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, có chuyện gì nhất định sẽ biết đầu tiên, huống hồ là chuyện liên quan đến đại sự xã tắc.
“Vậy sao chàng còn nhàn nhã như vậy, lửa cháy đến nơi rồi.”
“Sốt ruột thì có ích gì sao, cái gì xảy ra sẽ xảy ra, phải suy nghĩ kĩ thì mới làm.” Mộ Dung Thiên Thần từ từ nói.
Đường Tĩnh trừng mắt không nói gì, thật xem mình như phu tử sao, giáo huấn đạo lý cho người khác rõ ràng như vậy.
“Vậy ta hỏi chàng lúc nãy có nghĩ ra được biện pháp gì sao?”
"Đã nói là từ tử làm sao có thể nhanh chóng nghĩ ra biện pháp được?”
“...” Thật sự nàng không biết phải nói gì. "Tục ngữ nói ba người vẫn còn hơn một Gia Cát Lượng, các ngươi một đám học bác uyên thâm mà không nghĩ ra được biện pháp gì sao?” Đường Tĩnh nóng nảy, đây là chuyện quan trọng liên quan tới mạng người làm sao giống như trò đuà mà còn nhanh hay chậm.
Nhìn Đường Tĩnh như con kiến bò trên chảo nóng gấp đến xoay mòng, Mộ Dung Thiên Thần nhịn không được mà cười, khóe miệng cong lên nhưng tràn đầy sự lo lắng: “Không lẽ nàng có biện pháp gì tốt?”
“Ta?” Đường Tĩnh khinh thường bĩu môi, “Ta thì có biện pháp gì tốt còn tới tìm chàng sao?”
“Ha ha.” Tiếng cười trầm thấp từ trong cổ họng hắn bật ra. “Cho nên ta định tự mình đến Đồng thành xem như thế nào.”
“Sao?” Chuyển biến quá nhanh làm cho Đường Tĩnh không bắt kịp suy nghĩ của hắn, “Không phải lúc nãy chàng nói không có biện pháp gì sao?”
“Đúng như nàng nói mạng người là chuyện đại sự quan trọng ta làm sao có thể qua loa, cho nên nhất định phải tự mình nhìn.”
“Vậy ta đi cùng chàng.”
“Không được, nàng ở lại trong phủ đi.” Mộ Dung Thiên Thần kiên quyết cự tuyệt, dừng lại nói: “Lần này Phụ hoàng để cho ta và Thái tử cùng giải quyết dịch bệnh, hắn vẫn chưa hết hy vọng với ta, ta sợ hắn lại dùng chiêu gì đối phó với nàng, nàng vẫn nên ở lại trong phủ thì an toàn hơn.”
Đường Tĩnh bĩu môi: “Chỉ vì an toàn của ta thôi sao?”
Ánh mắt Mộ Dung Thiên Thần dịu dàng nhìn nàng, thản nhiên cười nói: “Đương nhiên, nếu không phải vì sự an toàn của nàng thì ta cũng muốn lúc nào cũng đặt nàng ở bên cạnh mình.”
Đường Tĩnh nghĩ nghĩ, “ Có phải chàng biết ta ở bên ngoài mở một phòng khám?”
Mộ Dung Thiên Thần gật đầu, “Chàng biết không, bên trong đó có ba đại phu y thuật cao minh, có thể nói bọn họ ở Vận thành đều có y thuật đứng đầu.”
Phượng mâu của Mộ Dung Thiên Thần toát lên ý cười, càng nghe ý cười trong mắt càng sâu: “Lan nhi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Đây đều là người nàng tự mình tuyển cho Đồng Thiện đường, ngày đó nhìn thấy hắn cũng hiểu được.
Đường Tĩnh nghiêm mặt nói: “Ta chỉ muốn nói cho chàng, nếu cần bọn họ có lẽ có thể giúp chàng tìm được biện pháp giải trừ dịch bệnh. Bất cứ lúc nào ta có thể giúp thì ta luôn nguyện ý. Mặc kệ lúc nào ta cũng nguyện ý cùng chàng kề vai chiến đấu mà không phải làm nữ nhân ở đằng sau chàng hưởng thụ sự an nhàn chàng mang lại cho ta.” Đường Tĩnh dịu dàng nói từng tiếng nhưng lộ ra sự kiên trì trong đó.
Trong lòng Mộ Dung Thiên Thần bị sự cảm động lấp đầy, dung nhan như ngọc tràn ngập ôn nhu, một nữ nhân có thể nói ra lời đó là toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn. Dù có làm được hay không, chỉ cần nàng muốn cùng nàng cùng tiến cùng lùi thì đã đủ rồi.
Mộ Dung Thiên Thần đột nhiên im lặng không nói mà kéo Đường Tĩnh qua, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, dùng hành động thực tế đáp trả nàng.
Đường Tĩnh trừng mắt, đang thảo luận chính sự làm sao đột nhiên lại... Đây là đang nháo cái gì đây... bộ dáng giật mình của nàng trong mắt Mộ Dung Thiên Thần lại hết sức quyến rũ làm trong lòng hắn càng rung động, nụ hôn càng sâu. Đường Tĩnh nhanh chóng hạ vũ khí đầu hàng trước thế công ôn nhu của hắn, bắt đầu đáp trả lại hắn.
Cuối cùng Đường Tĩnh cũng không thể hiểu nổi kết quả sao lại trở thành như vậy, nàng run run chỉ vào Mộ Dung Thiên Thần: “Chàng...”
“Ta sao? Ta làm sao vậy?” Mộ Dung Thiên Thần bày ra bộ dáng vô tội hỏi ngược lại.
“...” Đường Tĩnh không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ nói hắn làm sao có thể vào lúc nghiêm túc như vậy lại đùa giỡn nàng, bảo nàng làm sao nói ra miệng được.
Ánh mắt Mộ Dung Thiên Thần dịu dàng nhìn nàng: “Làm sao không nói?”
Đường Tĩnh quay mặt không biết phải nói gì.
“Ngốc, ta rất vui khi nàng nói như vậy.”
“Cái gì?” Hắn thay đổi nhanh quá làm cho Đường Tĩnh không theo kịp được tiết tấu của hắn.
“Ta nói cái gì mà vui vẻ?”