“ Lanh Lan, chúng ta… Chúng ta có trở về hay không? “ Từ lúc nỏi rõ về sau Vương Lan Nhược cũng không gọi nàng là Vương phi mà đơn giản gọi thẳng tên luôn.
“Như thế nào, ở trong này ngây ngốc chưa đủ sao?” Thật ra Đường Tĩnh không có ý như vậy chẳng qua chỉ muốn trêu nàng ấy một chút: “ Không, không phải, chỉ cảm thấy trong này không giúp đỡ được gì ngược lại càng phiền thêm. “
Đường Tĩnh vui vẻ gật đầu, đúng là đã trưởng thành, biết suy nghĩ cho người khác rồi: “ Được rồi, chờ ta nói với Vương gia, sau đó dọn dẹp một chut rồi chúng ta trở về. “
Chạng vạng Mộ Dung Thiên Thần mới trở về, Đường Tĩnh liền nói ra ý định rời đi, “ Thân thể chàng cũng đã tốt, chúng ta ở đây không giúp được gì, huống hồ Vương phủ không thể không có người ở nhà. “
Mộ Dung Thiên Thần cũng hiểu lời Đường Tĩnh nói có lý, chỉ là không nỡ để nàng đi, mở miệng giữ lại: “ Cũng không cần gấp, không bằng trải qua nguyên tiêu rồi đi. “ Nơi này hoàn cảnh gian khổ Mộ Dung Thiên Thần muốn nuông chiều nàng nhưng không phải ở chỗ này chịu khổ, nhưng mà đây là tết nguyên tiêu đầu tiên của bọn họ, “ Nếu mày ngày nữa khởi hành chỉ sợ về cũng không kịp đón tết nguyên tiêu, phải trì hoãn ở trên đường rồi. “
Đường Tĩnh lắc đầu, “Sớm trở về thì tốt hơn,chàng không cần phải cố cùng ta đón tết nguyên tiêu.” Chiến sự căng thẳng, bọn họ làm gì có tâm tinh ăn tết đây.
Mộ Dung Thiên Thần thở dài, tiền lên ôm chầm lấy Đường Tĩnh: “Vốn định đến tết nguyên tiêu bớt thời gian cũng nàng, nàng đã cố ý đi thì ta cũng không ngăn cản nữa.”Tiếp tục ở đây thà rằng để cho nàng về sớm một chút miền để nàng ở đây chịu khổ.
Đường Tĩnh ru rú trong ngực Mộ Dung Thiên Thần, nghe nhịp tim trầm ổn của ahwns, trong tay thưởng thức sợ tóc rũ xuống của hắn, trong lòng vô cùng yên ổn, giống như có xa cách cũng không còn đau khổ.
Đường Tĩnh và Vương Lan Nhược đều là người làm việc cực nhanh, vốn không có gì nhiều, bọn họ thu dọn rất nhanh, Mộ Dung Thiên Thần tiễn bọn họ cách xa doanh trại mấy chục dặm, Đường Tĩnh lưu luyến một lycs liền lên xe ngựa rời đi.
Không vội trở về, Mộ Dung Thiên Thần muốn Đường Tĩnh về thoải mái một chút nên phái người mu axe ngựa tìm người tin cậy đưa hai người trở về, ven đường cũng có thể ngắm cảnh sẽ không cảm thấy quá mức nhàm chán.
Vừa đi thì truyền đến tiếng võ ngựa, Lý Lâm Trúc vượt qua xe ngựa, sắc mặt xanh mét giữ chặt Vương Lan Nhược: “Nàng cứ muốn đi như vậy?”
Đường Tĩnh mờ mịt nghiêng người hỏi: “Ngươi không nói với đại ca sao?” Nàng vẫn trách đại ca không hiểu phong tình, người ta đi cũng không đưa tiễn.
“Ta., ta...” Vương Lan Nhược không nói nên lời, từ lần đón năm mới đó hắn hôn nàng, hai người gặp nhau đều có chút xấu hổ, cho nên không thể nào gặp mặt, mà Vương Lan Nhược đi vội vàng cũng có nguyên nhân, nàng không biết nên làm gì bây giờ, trong tiềm thức vẫn muốn trốn tránh.
Nhìn bộ dạng này còn có gì không rõ, Mộ Dung Thiên Thần kéo Đường Tĩnh qua: “Để cho bọn họ một mình một lúc đi.”
Đường Tĩnh và Mộ Dung Thiên Thần đi rồi, Vương Lan Nhược càng không biết làm gì: “Ta, ta không phải không muốn nói cho chàng.”
Lý Lâm Trúc xoa đầu, cũng hiểu chuyện ngày đó doa nàng sợ, nhưng hắn không hối hận, dù sao đã nhận định nàng thì những thứ này đều là sớm hay muộn mà thôi.
Bất quá mở miệng nói chuyện với nàng thật khó, nói nhẹ nhàng sợ tiểu cô nương bướng bình này không hiểu, quan trọng là sợ dọa nàng, hai người cứ nhìn nhau như vậy, tạo nên không khí yên tĩnh quỷ dị, hai người cũng không muốn phá vỡ không khí này.
Đường Tĩnh vụng trộm nhìn hai người bọn họ, trong lòng sốt ruột thay đại ca, lên tiếng thúc giục: “Đại ca có gì muốn nói thì nhanh lên, chúng ta còn phải về gấp đấy.”
Không biết nói từ đâu, Lý Lâm trúc muốn phá nát óc cũng không biết nói gì, từ lúc hai người mới quen nhau, lần đầu tiên hai người gặp mặt, hắn hỏi thăm nàng khắp nơi... Vương Lan Nhược nghe đến ngây dại, nàng chưa bao giờ biết thì ra tâm tư của hắn đối với nàng lại sâu như vậy, mãi đến khi xe ngựa đã đi xa Vương Lan Nhược vẫn còn ngơ ngác, trong đầu dều là câu nói của hắn, còn có một câu sau cùng: “Nàng chờ ta trở về, chờ ta chiến thắng trở về là ngày ta cưới nàng làm thê tử.”
Đường Tĩnh nhìn Vương Lan Nhược ngẩn ngơ khóe miệng nhếch lên đoán rằng nhất định đại ca nói ngon ngọt, chuyện nhà người ta nàng không muốn hỏi, chỉ là sốt ruột muốn nhanh chóng về Vận thành.
Bốn ngày sau một chiếc xe ngựa màu đen không hề bắt mắt vào thành tiến vào Thần vương phủ, Đường Tĩnh xuống ngựa nhìn tấm biển bằng vàng ròng, thở dài một hơi: Rốt cuộc cũng trở lại, lúc này Vương Lan Nhược cũng từ trên xe ngựa nhảy xuống, hài người cười dắt tay nhau vào phủ.
Đường Tĩnh về phủ không kinh động bao nhiều người, dù sao cũng là vụng trộm đi, Đường Tĩnh về sân mình tắm rửa thoải mái đổi lại nữ trang, Xuân Ngọc búi cho Đường Tĩnh búi tóc lưu vân đơn giản, đau lòng nói: “Vương phi gầy đi.”
Đường Tĩnh cảm kích, đúng là gầy, cũng đen đi, ở trong quân doanh nhiều ngày như vậy đều không soi gương, chỉ là một ngày lúc rửa mắt nhìn qua bóng nước mà thôi.
Đường Tĩnh cười cười: “Không sao, hồi phủ ngươi chăm sóc ta là được rồi.” Xuân Ngọc ra sức gật đầu: “Vương phi yên tam, ta đảm bảo không tới hai tháng người sẽ như ban đầu, không đúng, còn béo hơn.” Trong lòng tính toán để phòng bếp chuyện bị nguyên liệu nấu ăn bồi bổ cho Vương phi.
Đường Tĩnh mỉm cười đi đến bàn sách, viết thư cho Mộ Dung Thiên Thần báo bình an, lại phân phó Xuân Ngọc mời Mặc thúc đến hỏi xem lúc nàng không có ở đây trong phủ xảy ra việc gì không. Mặc thúc xử lý Vương phủ nhiều năm, Đường Tĩnh vẫn luôn tin tưởng ông ấy, Mặc thúc đúng là không làm nàng thất vọng, xử lý Vương phủ hết súc gọn gàng ngăn nắp.
“Chie có điều...” Mặc thúc có chút khó khăn mở miệng.
“Mặc thúc có gì cứ nói thẳng, dù sao trong phòng cũng không có người ngoài.”
Mặc thúc nhìn trong phòng chỉ có nha đầu của Vương phi khoanh tay đứng bên cạnh, Mặc thúc nhỏ giọng nói: “Thanh Chỉ viện Từ Lương viện nhiều ngày đi lại gần gũi với thị vệ trong phủ, Vương phi nên lưu tâm một chút.”