Mộ Dung Thiên Thần mấy lần không tìm được nàng, hắn buồn bực nghĩ có phải nàng quên mất mình hay không, hay âm thầm cười Thái tử thật sự tìm ra một cơ sở ngầm không đáng tin.
Bất quá Dịch Phong là ám vệ đi theo nàng vẫn bẩm báo nàng vẫn vội vàng tới phòng khám, căn bản không thấy rõ người của Thái tử, tâm lý hắn cũng cân bằng hơn. Nếu Vương phi của hắn lựa chọn bỏ qua gian tà đi theo chính nghĩa, hắn không ngại giữ nàng ở lại trong phủ, Mộ Dung Thiên Thần nghĩ như vậy.
Chạng vạng ngày hôm nay, Mộ Dung Thiên Thần ở ngoài phủ đi vào, mới đi đến cửa thấy một tiểu khất cái vào phủ.
Tiểu khất cái cả người đầy bụi,mang một tấm mặt nạ không nhìn ra làn da, đầu tóc rối bù, tay trái cầm một bánh bao ăn như lang thôn hổ yết. tay phải mang theo một túi vải rách.
“Đứng lại, Vương phủ là chỗ ngươi có thể vào sao?”
“Sao vậy?” Nghe được âm thanh, Đường Tĩnh quay đầu, nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Mộ Dung Thiên Thần, trong lòng thấy nhiều dược liệu trân quý, đôi mắt sáng loáng, hắn vậy mà không nhận ra mình.
“Ngươi...” vừa muốn mắng hắn, Mặc thúc vội cắt ngang nàng.
“Vương phi trở lại.” Nói xong dùng góc áo lau lau mồ hôi, may mắn mà tới kịp.
Hai người này mấy ngày nay mới tiến triển một chút, cũng không thể để xảy ra sai lầm gì.
“Vương phi?” Mộ Dung Thiên Thần nhìn kĩ, là Vương phi của hắn sao, đầu tóc rối bù, thậm chí quần áo rách nát, nhưng đôi mắt vẫn trong suốt như cũ.
“Làm sao lại thành bộ dạng này rồi?”
Còn có chút bộ dạng của tiểu thư khuê các sao, hắn không nói trước mặt nàng, mấy ngày ở chung hắn phát hiện Vương phi của hắn tính tình rất ngay thẳng, chọc giận nàng thì người chịu tội vẫn là mình.
“Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý như vậy sao?”Đường Tĩnh trừng mắt nhìn hắn, nếu không phải vì hắn, trời nóng như thế này nàng còn phải chạy vào rừng sao.
“Mặc thúc, thu lại mấy thứ này cho ta, một lúc nữa ta nói cho ngươi cách làm.” Đưa túi vải rách cho Mặc thúc.
“Là để giải độc cho Vương gia sao?”
“Ừ.”
“Hôm nay sao?” Mệt mỏi cả một ngày, nàng còn phải nghỉ ngơi một chút, Mộ Dung Thiên Thần khó có lúc suy nghĩ vì nàng.
“Ừ.” Đường Tĩnh tức giận đáp, nàng không rảnh để đối thoại nhàm chán với hắn, nhanh về tắm rửa một cái, đổi quần áo mới, cảm giác này so với lúc hoàn thành nhiệm vụ thật giống nhau, thật là nhớ.
Duy chỉ có một điều không được hoàn mỹ là thân thể này quá yếu đuối, đi được mấy bước đã thở hồng hộc. Xem ra nàng phải rèn luyện thân thể hàng ngày rồi.
“Buổi tối cùng nhau dùng bữa.”
Vừa định trở về phòng, Mộ Dung Thiên Thần liền thả một trái bom ra.
Cùng nhau dùng bữa? Nàng không nghe nhầm đấy chứ, tuy nói mấy ngày nay quan hệ giữa hai người tiến triển một bước, không ở thế đối địch nhưng cũng không tới mức cùng nhau ăn cơm chứ. Không đợi Đường Tĩnh lấy lại tinh thần, Mộ Dung Thiên Thần đã đi xa. Được rồi, không phải chỉ một bữa cơm thôi sao, Đường Tĩnh không để ý, nhún nhún vai tiêu sái trở về phòng.
Sau khi trở về phòng nàng thoải mái tắm rửa, tinh thần sảng khoái đi ăn cơm.
Lúc tới nơi thì Mộ Dung Thiên Thần đã ngồi ở đó chờ nàng. Đường Tĩnh đạp hoàng hôn đi tới, ánh chiều tà nhu hòa ngưng đọng trên làn da như tuyết của nàng, giống như có vầng sáng tỏa ra làm cho Mộ Dung Thiên Thần ngây dại, mãi đến lúc Đường Tĩnh đến trước mặt hắn hành lễ với hắn thì hắn mới lấy lại tinh thần.
“Khụ, khụ, miễn lễ, ngồi xuống đi,“ Nhìn kĩ có thể thấy hai tai hắn ửng hồng, bất quá đối với Đường Tĩnh đói đến hoa mắt cũng không chú ý tới, lúc nàng vào vừa nhìn thấy bàn mỹ vị thì hai mắt lóe sáng, giống như con sói đói bụng bỗng nhìn thấy con mồi, nhưng vấn chú ý đến Mộ Dung Thiên Thần, không đợi hắn mở miệng liền giơ chiếc đũa gắp một viên thịt ăn như lang thôn hổ yết.
“Ừm, ăn thật ngon.”
Đói bụng một ngày rốt cuộc cũng có cơm ngon để ăn, trái cây dại trên núi quá khó ăn, vừa đắng vừa chát, sau này thật không muốn ăn chút nào.
Mộ Dung Thiên Thần hơi nghiêng mặt, đối với tướng ăn của nàng... không đành lòng nhìn thẳng.
“Vương phi bình thường cũng ăn cơm như vậy sao?” Mộ Dung Thiên Thần nhịn không được mà hỏi Xuân Ngọc.
“Vương phi bình thường ăn cơm rất tao nhã, có thể hôm nay quá đói mà thôi.” So với dáng ăn cơm hiện tại thì ăn chậm cũng coi như tao nhã rồi, Xuân Ngọc tự an ủi chính mình, dù có lòng giải thích cho Vương phi nhà mình nhưng Vương phi nhà nàng thật là.
Rất nhanh Đường Tĩnh ăn no, nghĩ tới chiến hữu lúc trước của nàng, trước kia mỗi lần xong nhiệm vụ trở về mọi người cùng nhau vọt vào cantin cướp đoạt đồ ăn này nọ, càn quét như có quỷ vào thôn, thật thích.
Xung quanh yên tĩnh như vậy, Đường Tĩnh nhìn Mộ Dung Thiên Thần đang giật mình nhìn nàng.
“Ngươi làm sao lại không ăn?”
“Bổn vương ăn no rồi.” Là xem no rồi mới đúng, Vương phi của hắn ăn cơm cũng quá thành thật rồi.
“Mặc thúc, lát nữa ta đưa cho ngươi phương thuốc, bên trong có mấy vị thuốc ta đã chuẩn bị tốt, ở trong túi lớn, ngươi trực tiếp lấy dùng là được, trong đó có mấy vị thuốc mới, rửa sạch sắc riêng cho Vương gia uống. À... còn có, những dược liệu mới này ta muốn sấy khô, đừng phơi nắng.”
Ăn uống no nê, Đường Tĩnh dặn dò cẩn thận chuyện cho Mặc thúc, Mộ Dung Thiên Thần ở một bên nghe được liền nhíu mày.
“Sao lại tự mình đi hái thuốc, nói Mặc thúc đến hiệu thuốc mua không phải thuận tiện hơn sao?”
Đường Tĩnh không nói gì, trừng mắt lên, đạo lý dễ hiểu đó nàng không biết sao?
“Mấy vị dược liệu này phơi nắng sẽ có độc, độc trong thân thể ngươi hỗn độn, thêm mấy vị độc nữa ngươi sẽ rất đau đớn.” Ăn no xong nên tâm tình của Đường Tĩnh rất tốt, giọng nói dịu dàng ngay cả nàng cũng không phát hiện.
Mà nàng mua sẽ khác, nàng từ chợ mua dược liệu sẽ không có người hoài nghi. Mộ Dung Thiên Thần ở một bên nghe liền ngẩng đầu, không thể tin nhìn nàng, hắn vẫn giấu giếm tin tức mình bị trúng độc, sợ người cố ý biết được sẽ mang lòng gây rối, sau đó lại ra tay. không nghĩ tới nàng cũng để ý tới điểm này.
Nhớ tới mấy ngày này ám vệ báo lại, nói Vương phi của hắn mỗi ngày đều chạy lên núi, thì ra là đi tìm thuốc giải cho hắn, nghĩ lại Thanh Tâm uyển mấy ngày nay cả đêm thắp đèn, Vương phi của hắn vì hắn làm nhiều như vậy, có một dòng nước ấm chảy qua, thấm đẫm vào trái tim hắn, chạy đến sâu trong lòng mang theo sự nghi ngờ, thử hỏi một người yên lặng vì mình làm nhiều chuyện như vậy thì sao có thể hại mình, tuy nàng là người của Thái tử nhưng hắn vẫn nguyện ý thử tin tưởng nàng.
Không nghĩ tới Đường Tĩnh cho rằng đó là chuyện phải làm vậy mà khiến cho Mộ Dung Thiên Thần thay đổi ý kiến với nàng lớn như vậy, bất quá toàn bộ mọi chuyện Đường Tĩnh đều không hề biết, hiện tại Đồng Thiện đường đã đi vào quỹ đạo, mỗi ngày bệnh nhân đến không dứt, thu nhập có khởi sắc, nàng bắt đầu xem xét con đường phát tài khác.
Chạng vạng hôm nay xong việc ở phòng khám, Đường Tĩnh xuyên qua đường phố nhốn nháo, định xuyên qua ngõ nhỏ về Vương phủ. Một tiếng tiêu như có như không truyền đến, du dương mang theo mấy phần tịch mịch, như một ngọn gió mát đánh úp lại, từ từ nhập vào trái tim, Đường Tĩnh theo tiếng tiêu đi sâu vào ngõ nhỏ.
Xuyên qua ngõ nhỏ, một mảnh rừng trúc xanh um chiếu vào mắt, một bóng dáng cao ngất ở trong rừng trúc thổi tiêu, gió nhẹ thổi qua, lá trúc đung đưa, nói không ra sự cô đơn.
Đường Tĩnh sinh lòng thương tiếc, vừa muốn lại gần.
“Người nào?”
Mộ Dung Thiên Cẩn quay đầu.
“Công tử đừng kích động, ta chỉ nghe được tiếng tiêu liền đi tới, không có ác ý.
Cảm nhận được sát khí, Đường Tĩnh vội vàng giải thích.
“Sao?... Vị tiểu huynh đệ cho rằng ta thổi như thế nào?”
“Công tử tài nghệ siêu quần, như lôi cuốn vào cảnh đẹp, bất quá tại hạ nói thẳng, tiếng tiêu mang theo vài phần cô đơn, công tử đang nhớ tới người nào sao?” Đường Tĩnh thẳng thắn nói ra.
“Nhớ?” Nghe nói như vậy, Mộ Dung Thiên Cẩn nhíu mày, đánh giá người trước mắt, toàn thân xanh đen, bên hông buộc đai ngọc, không có bất kì trang sức nào, giống như công tử bình thường, thân là Hoàng tử, hắn dạng người gì chưa thấy qua, tuy ăn mặc đơn giản nhưng không che giấu được khí chất đẹp đẽ tản ra quanh thân.
“Ừ, không biết tại hạ nói có đúng không?'
“Tiểu huynh đệ từ đâu mà đoán như vậy?” Ánh mắt nhìn xa xăm, hắn cho rằng hắn che giấu cực kì tốt.
“Khúc này nhẹ nhàng êm dịu, giống như Du Bá Nha (Cao Sơn Lưu Thủy), trầm ngâm, nhu tình như nước, kể ra tiếng lòng uyển chuyển của nữ nhân. Công tử thổi có chút trầm thấp vội vàng, chẳng lẽ nhớ tới cô nương ngươi yêu thương sao?” Đường Tĩnh nhìn hắn cúi đầu, trêu ghẹo nói.
“Ha ha, tiểu huynh đệ nói thật dễ nghe, tại hạ bội phục.” Mộ Dung Thiên Cẩn chắp tay, thế gian nói tiếng tiêu của hắn có thể đánh tới lòng người, nhưng chưa từng nghe qua tiếng tiêu hắn có sự tịch liêu, chỉ có hắn ta đọc ra tiếng lòng của mình, đối với người trước mắt sinh ra hảo cảm.
“Tại hạ là Lý Thiên Cẩn, không biết đại danh của tiểu huynh đệ là gì?”
“Tại hạ là Đường Tĩnh, hạnh ngộ, hạnh ngộ.” Học theo bộ dáng của Mộ Dung Thiên Cẩn, Đường Tĩnh cũng chắp tay, hai người như tìm được tri kỉ, chỉ hận không thể gặp sớm, hai người vui vẻ nói chuyện.
“Tiểu huynh đệ chưa ăn cơm đúng không, không bằng cùng nhau ăn bữa cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Mộ Dung Thiên Cẩn thấy sắc trời đã muộn nên đề nghị.
“Được.” Đường Tĩnh cảm thấy còn chưa nói chuyện xong, dứt lời, Mộ Dung Thiên Cẩn và Đường Tĩnh đi qua rừng trúc, bước đến một tửu lâu.
“Thái Vận Hiên, cái tên rất hay.” Đường Tĩnh tán thưởng, Mộ Dung Thiên Cẩn chỉ gật đầu cười.
“Mời.”
Vừa đi vào, chưởng quầy đã ra tiếp đón.
“Thiếu...”
“Chuẩn bị một gian phòng tốt nhất, sau đó chuẩn bị đồ ăn đặc sắc mang đến.” Mộ Dung Thiên Cẩn cắt ngang lời nói của Chưởng quỹ, phân phó.
“Vâng, vâng, vâng, hai vị mời đi bên này.” Tự mình mang hai người bọn họ vào phòng, vừa vào đã ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, bày trí đơn giản theo phòng cách cổ xưa, là nơi tao nhã lịch sự.
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không nghĩ tới hai người ngoại trừ âm nhạc còn có nhiều sở thích giống nhau. Nghe nói tửu lâu này là sản nghiệp của Mộ Dung Thiên Cẩn, Đường Tĩnh hai mắt lóe sáng, thật không nhìn ra hắn lại có đầu óc buôn bán như vậy.
“Thật không dám giấu, ta muốn mở một tửu lâu nhưng không biết kinh doanh như thế nào, chỉ sợ lỗ vốn.”
Mộ Dung Thiên Cẩn nghe xong hơi suy nghĩ một chút, “Như vậy đi, nếu tiểu huynh đệ tin tưởng ta, ta cùng tiểu huynh đệ hợp tác mở một tửu lâu, ngươi bỏ tiền, ta bỏ sức, như thế nào?”
“Thật vậy sao?” Đường Tĩnh cầu còn không được, vốn muốn hắn truyền thụ một ít kinh nghiệm mở tiệm, bất quá...
“Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, sao Lý huynh lại tin tưởng ta như vậy?” Đường Tĩnh có chút khó hiểu.
“Ha ha, có người quen biết cả đời vẫn luôn nghi ngờ lẫn nhau, có người cho dù chỉ quen biết nhưng lại tin tưởng nhau, ta với tiểu huynh đệ vừa gặp như đã quen từ lâu, cũng có như có duyên.”
“Được, chúng ta quyết như vậy, ngươi trước ước tính ngân lượng, ta sẽ chuẩn bị.” Nếu hắn đã nói như vậy, Đường Tĩnh cũng không ngại ngùng, thoải mái tiếp nhận.
Kế tiếp hai người thảo luận chi tiết vấn đề, Đường Tĩnh đại khái nói cho hắn biết ý nghĩ của mình cho hắn.
“Làm sao vậy, có phải suy nghĩ của ta quá kì lạ hay không, ta biết những thứ này cũng không hiện thực lắm.” Đường Tĩnh thấy hắn khó xử, mấy ngày rảnh rỗi nàng nghĩ đến phương án mở tửu lâu, nhưng không suy xét điều kiện cổ đại này.
“Không, tốt, suy nghĩ của ngươi rất tốt.” Đứng ở góc độ thương nhân thì những suy nghĩ này mới mẻ độc đáo, làm cho hắn hết sức giật mình.
“Dù khó thực hiện nhưng ta sẽ cố gắng hết sức thử xem.”
“Được, cám ơn, nếu có thể cho ta mượn một gian phòng, ta muốn tự mình bố trí một phen.”
Dựa theo phong cách của nàng, tạo ra một chỗ của riêng nàng, giảm bớt nỗi nhớ quê, sau này ra khỏi phủ còn có chỗ ở.
“Đương nhiên là được.” Mộ Dung Thiên Cẩn vui vẻ đồng ý, sự sảng khoái của hắn làm cho Đường Tĩnh càng có hảo cảm với hắn, nàng thật lòng xem hắn là bằng hữu.
“Vậy thì một lời đã định, ngày mai ta cùng ngươi đi tìm cửa hàng, như thế nào?”
“Được, ngày mai ta ở chỗ này chờ ngươi.”
Hai người ước định xong cảm thấy mỹ mãn liền hồi phủ.