• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đường Tĩnh hỏi lại, nhìn Hà Nguyệt mang cái chén đi tới, “Muội nhìn xem trong bát thuốc này có vấn đề gì không?”

Đường Tĩnh nhận từ Hà Nguyệt: “Đây là?”

“Đây là thuốc dưỡng thai vốn do Lưu thái y xem cho ta, nhưng hai ngày trước vừa cáo lão hồi hương, thay đổi là một môn sinh đắc ý của hắn, đối với hắn quá trẻ tuổi, không yên lòng, nhớ muội biết y thuật nên để muội nhìn một chút.”

“Chỉ nhìn qua bát thuốc muội cũng không nhìn ra thứ gì, không bằng để muội dùng chút thuốc khá thử xem.” Đường Tĩnh hạ bát thuốc phân phó Hà Nguyệt. Đường Tĩnh tự nhận không có khả năng chỉ bằng khứu giác mà biết được bên trong là dược liệu gì.

Hà Nguyệt thu lại sợi dây, Đường Tĩnh dùng tay cầm lấy, lại nhìn bát thuốc đông y đen tuyền, cẩn thận xác nhận đúng mới nói với Ngọc Tử Khâm: “NGọc tỷ tỷ yên tâm, đây là thuốc dưỡng thai bình thường, bên trong không có thứ gì không nên.”

Lúc này Ngọc Tử Khâm mới yên lòng, cười nói: “Vậy thì tốt rồi, đây là hài nhi đầu tiên của ta, cho nên ta rất xem trọng.”

“Cần thận một chút vẫn hơn, không bằng để ta bắt mạch cho tỷ tỷ một chút.”

“Vậy thì tốt quá.” Ngọc Từ Câm cười vươn tay, Nguyệt Hà lập tức để một cái gối trắng dưới tay nàng làm đệm lót, Đường tĩnh ngưng thần bắt mạch cho nàng ấy xong mới từ từ thu tay: “Gần đây Ngọc tỷ tỷ có tâm sự gì sao?”

“Làm sao, hài nhi của ta có gì không ổn sao?” Ngọc Tử Khâm khẩn trương hỏi.

“Không có, không có, chỉ là mạch tượng không ổn, giống như lo âu, cho nên mới lắm miệng hỏi một chút.”

“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Ngọc Tử Khâm nhẹ nhàng thở ra, “Chẳng qua ta thấy gần đây Vương gia vội vội vàng vàng, lo lắng mà thôi.”

Đường Tĩnh cũng hiểu tâm trạng của nàng ấy, gần đây Mộ Dung Thiên Thần cũng bận rộn khác thường, rõ ràng là không thượng triều nhưng vẫn vội vàng cho nên nhịn không được mà hỏi hắn, Mộ Dung Thiên Thần cũng không giấu giếm nàng, thoải mái nói cho nàng biết chuyện bọn họ tìm được chứng cứ Thái tử tham ô ở Giang Nam, mượn cơ hội này diệt trừ thế lực của Thái tử ở Giang Nam, nhưng mà sự tình có chút giải quyết.

Đường Tĩnh không biết nói nên cái gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ tay nàng ấy, nhẹ nhàng an ủi: “Tất cả đều đã qua, tỷ phải xin Nhị gia.”

“Ta biết, nhưng Vương gia không nói gì, rốt cuộc ta vẫn sẽ lo lắng.” Ngọc Tử Khâm buồn rầu, phu thê nhiều năm như vậy, dù nàng có cố gắng như thế nào đều vẫn không nhìn thấu được hắn, để cho nàng cảm thấy thất bại.

“Nhị ca là sợ tỷ miên man suy nghĩ mới không nói với tỷ, chuyện quan trọng trước mắt là điều dưỡng thân thể, sinh cho hắn một hài tử mập mạp.”

Nghe Đường Tĩnh nói như vậy, Ngọc Tử Khâm cúi đầu nhìn bụng của mình đang nhô ra, gương mặt hiện lên nụ cười nhẹ, “Đúng vậy, đây mới là việc cấp bách.”

Đường Tĩnh thấy nàng ấy đã thông suốt cũng không nói thêm gì nữa, thản nhiên nói sang chuyện khác rồi định hồi phủ.

“Sao không ngồi lâu thêm chút nữa, khó khăn lắm mới tới được một chuyến.”

“Vẫn nên trở về thôi, Ngọc tỷ tỷ cũng biết hienj tại trong phủ không thể như trước kia, ta nên trở về sớm một chút.” Đường Tĩnh sợ hai vị Lương viện kia có chuyện gì mà nàng lại không ở trong phủ.

“Ta còn chưa hỏi muội đấy, hai người kia có an phận hay không?”

Đường Tĩnh nghĩ nghĩ: “Ta thấy xem ra có chút an phận.”

“Không thể lơ là, thừa dịp các nàng ta vừa mới tới nên cho họ biết quy củ, không thể để bọn họ ở trong phủ tác quái.” Ngọc Tử Khâm thật lòng dạy bảo nàng, sợ Đường Tĩnh chịu thua thiệt, “Muội là Vương phi, phải thể hiện ra cái quyền của Vương phi.”

“Biết rồi.” Đường Tĩnh không cho là đúng, nhớ tới Vương Lan Nhược trừng mắt thật to, giữa hai hàng lông mày Đường Tĩnh hiện lên ý cười, đều là tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, có thể tạo nên sóng gió gì.

Ngọc Tử Khâm thấy nàng không để ý, “Muội đấy, không nghe lời người lớn dạy bảo đến lúc chịu thiệt mới hiểu ra.”

“Ngọc tỷ tỷ sao có thể già, Ngọc Tỷ tỷ mới là mỹ nhân.” Đường Tĩnh lại gần ôm lấy cánh tay Ngọc Tử Khâm, lấy lòng. Đương nhiên nàng hiêu Ngọc Tử Khâm thật lòng lo lắng cho nàng, cực kì cảm động phần tâm ý này.

“Muội đấy, mở miệng nói được, đi đi, ta cũng không nói nữa, tự mình ăn chút điểm tâm đi.” Ngọc Tử Khâm bị nàng nói cho vui vẻ.

Đường Tĩnh hồi phủ không bao lâu, Hoa Cẩm đi tới, “Vương phi,hai vị Lương viện tới thỉnh an.” Hoa Cẩm là người mới được Mộ Dung Thiên Thần phái làm nha đầu bên người Đường Tĩnh. Nữ nhân thành thân rồi Đường Tĩnh cũng không tiện xuất phủ cho nên chuyện ở Đồng Thiện đường giao cho Xuân Ngọc xử lý, Xuân Ngọc thường xuyên ra ngoài, Đường Tĩnh thương nàng ở bên ngoài bôn ba, xin Mộ Dung Thiên Thần điều một người ở Phong Vũ lâu làm nha đầu cho nàng, cũng giảm bớt công việc cho Xuân Ngọc.

Hoa Cẩm thấy Đường Tĩnh không có phản ứng gì, nói thêm một câu:”Hai vị Lương viện đã tới một lần, người không ở đây nên nô tì đã mời các nàng về trước rồi.”

Đường Tĩnh buông sách trong tay ra, “Để các nàng ấy vào đi.”

Hoa Cẩm ra ngoài mời các nàng tiến vào.

Hôm nay Từ Tuệ ăn mặc rất chói lọi, sáng sớm đã đến nhà bên tìm Vương Lan Nhược. Vương Lan Nhược vừa mới tỉnh ngủ bị tóm dậy vội vàng rửa mặt chải đầu rồi đến chủ viện thỉnh an Đường Tĩnh.

Vương Nhược Lan bất mãn ồn ào: “Sớm như vậy Vương phi còn chưa rời giường, chúng ta tới thỉnh an bây giờ làm gì?” Ở nhà không phải lúc nào nàng cũng đi thỉnh an mẫu thân, tới đây chẳng lẽ mỗi sáng đều phải đi thỉnh an sao.

“Hiện tại chúng ta là Lương viện, đương nhiên phải thỉnh an với Vương phi. Còn nữa, thỉnh an dĩ nhiên phải càng sớm càng tốt, như vậy Vương phi mới thấy được thành ý của chúng ta.” Từ Tuệ Tú không nghĩ mình sẽ được phong làm Lương viện, hưng phấn lôi kéo Vương Lan Nhược đi về phía viện của Đường Tĩnh. Đi đến nơi mới biết Vương phi tiến cung thỉnh an Thái hậu cũng không giận dỗi, cười nói với Hoa Cẩm: “Chúng ta lát nữa lại tới.”

“Còn tới.” Vương Lan Nhược không tình nguyện kêu, Phương Lan ở bên cạnh nàng lôi kéo ống tay áo của nàng thì nàng mới cúi đầu đi theo Từ Tuệ Tú trở về.

Vương phi trở lại nàng liền mang theo Vương Lan Nhược tới thỉnh an Đường Tĩnh. Hai người gót sen nhẹ nhàng đến trước mặt Đường Tính: “Thỉnh an Vương phi.”

Đường Tĩnh cười cười: “Hai vị muội muội đứng lên.”

Thấy hai nàng đứng dậy, Đường Tĩnh lại hỏi: “Ở trong phủ ở có quen không?”

“Tạ ơn Vương phi quan tâm, nô tì cực kì quen.” Từ Tuệ Tú nhu thuận đáp, nhìn chúng quanh không có bóng dáng Vương gia nên có chút thất vọng.

“Vậy là tốt rồi.” Đường Tĩnh cười cười, tấm mắt nhìn Vương Lan Nhược đang nhìn lên trời, “Vương Lương viện có quen hay không?”

“Quen, quen.” Vương Lan Nhược ấp úng.

“ Có gì không quen sao? “ Đường Tĩnh quan tâm hỏi.

“ Ừ, là… “ Vương Lan Nhược ngẩng đầu muốn nói gì lại đúng tới ánh mặt lạnh lùng của Phương Lan, lại cúi đầu: “ Không có việc gì. “

“ Đều là người trong nhà, có chuyện gì nói thẳng là được. “ Nhìn nàng muốn nói lại không dám nói, Đường tĩnh cười cổ vũ nàng: “ Ta có thể xuất phủ đi chơi sao? “ Nghe xong lời nàng, Vương Lan Nhược cẩn thận nói.

“ Ách, cái này thì. “ Thì ra là có chung chí hướng với nàng, Đường Tĩnh càng có thiện cảm với nàng thêm mấy phần: “ Thân phận hiện tại của ngươi đã khác nên không thể. “ Tuy không đành lòng nhưng Đường Tĩnh vẫn phá bỏ ảo tưởng của nàng, gương mặt hưng phấn của Vương Lan Nhược lập tức ủ rũ, vâng ạ.

“ Nhưng mà ngươi có thể mời bằng hữu đến phủ chơi, để bọn họ nói cho ngươi thông tin bên ngoài, như vậy cũng tốt. “ Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất trong mắt Đường Tĩnh.

Trong nháy mắt Vương Lan Nhược thầm nghĩ, nếu vậy cũng tốt liền lập tức đồng ý, “ Được. “ Nói xong ai người không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Vương phi đúng là người tốt, trong lòng Vương Lan Nhược thầm nghĩ. Phương Lan ở bên cạnh nhìn chủ tử nhà mình đang vui vẻ cũng không biết làm sao, chủ tử lúc nào mới có thể trưởng thành đây?

Vương Lan Nhược bị kích thích, ngày hôm sau đã mời bằng hữu tới, lôi kéo một mạch tới Thanh Chỉ viện, nhưng Phương Lan ngăn nàng lại: “ Lương viện, trước đi thỉnh an Vương phi đi. “

“ À… “ Vương Lan Nhược lúc này mới để ý đây là Vương phủ, có khách đến thì phải thỉnh an Vương phi trước.

Đường Tĩnh nghe nói Vương Lan Nhược mang bằng hữu tới thỉnh an liền cười nói với Xuân Ngọc: “ Hành động thật nhanh, cho vào đi. “ Đường Tĩnh nhìn Xuân Ngọc mời người vào thì vừa uống nước đã phun ra, đây không phải là Từ đại tiểu thư Từ Băng Lam hay sao. Nhưng mà nhìn Từ Băng Lam ung dung đi tới, Đường Tĩnh ngồi thẳng người, bày ra khí thế Vương phi.

“Nô tì (Thần nữ) thỉnh an Vương phi.”

“Tất cả đứng lên đi.”

“Vương phi, đây là bằng hữu của ta.” Mới đứng dậy, Vương Lan Nhược vui vẻ giới thiệu với Đường Tĩnh.

“Ta biết, ta đã từng gặp Từ tiểu thư một lần.”

“Các người từng gặp nhau?” Vương Lan Nhược giật mình nói.

“Đúng thế, lúc trước Vương phi thề không cho Vương gia nạp thiếp, két quả lại không phải như vậy.” Từ Băng Lam mở miệng, không phải mình muốn gả vào Thần vương phủ, nàng chỉ không thích Đường Tĩnh mà thôi.

“Là ta không đúng, nhưng đều đã qua, có phải không.” Đường Tĩnh không để ý nàng ta châm chọc, khiêu khích mà cười mở miệng hỏi lại.

Vâng ạ, vốn còn muốn tiếp tục nhưng Đường Tĩnh nói như vậy nàng cũng không thể nói thêm gì nữa, cúi đầu trả lời.

“Đúng vậy, đều đã qua.” Vương Lan Nhược ngốc nghếch cũng có thể hiểu nhưng vẫn cười hi hi ha ha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK