Mỗi ngày Đường Tĩnh yên tâm dưỡng thai, chờ tin tức của Mộ Dung Thiên Thần.
Trong nháy mắt đã đến tháng tư, thời tiết âm áp thoải mái, dào dạt ý xuân trải về Thần vương phủ, trong phủ nơi nơi đều là mùi thơm, Đường Tĩnh đi hoa viên tản bộ, trong lòng nhớ đến Mọ Dung Thiên Thần, nhìn ngàn hoa khoe sắc mang theo sự ưu thương, lần trước hắn gửi thư nói đã đánh bại Tinh Lang quốc, đại quân đang chỉnh đốn để trở về, ước chừng giữa tháng tư sẽ trở lại.
Ngày ngóng đêm trong rốt cuộc cũng có tin tức xác thực, mấy ngày trước Ngọc Tử Khâm qua phủ nói nàng đại quân ba ngày nữa sẽ về tới Vận thành.
Ngày đó Đường Tĩnh dấy ớm, nhanh chóng muốn gặp Mộ Dung thiên Thần, mấy tháng không gặp có lẽ gắn gầy đi không ít, trong lòng nhớ càng không thể thu lại, Xuân Ngọc bước vào cửa nhìn thấy Vương phi nhà nàng đang chải đầu, hiểu tại sao nàng lại dậy sớm như vậy, cười cười đón lấy cây lược: “Sao Vương phi không ngủ thêm lát nữa, phải tối Vương gia mới có thể trở về.”
Đường Tĩnh cũng hiểu Mộ Dung thiên Thần không thể về từ lúc sáng sớm chỉ là nhớ mà không ngủ được, “Ngủ không được nên thức dậy thôi.”
Xuân Ngọc biết Vương phi nhớ Vương gia, cười cười không nói gì, chỉ lo chai đầu cho Đường Tĩnh.
Khó khăn chờ đến chạng vạng, Đường Tĩnh ngòi ở chiếc ghế vuông đàn hương cạnh bàn thức ăn tinh xảo, đều hâm nóng hai lần nhưng hắn vẫn chưa trở về.
Ngây người một lúc mới nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc trầm ổn hữu lực, không đợi Đường Tĩnh phản ứng kịp người đã đứng trước mặt nàng.
Mộ Dung thiên Thần nhìn thê tử mấy tháng không gặp, búi tóc đơn giản, gò má ửng hồng, hai mắt chăm chú nhìn hắn, quanh người thần thài thay đổi, thấy vậy tâm trạng hắn thay đổi, nghĩ muốn ôm nàng độtnhiên bị cái khác hâp dẫn....
Làm sao bụng lại lớn như vậy – lập tức Mộ Dung Thiên Thần nở nụ cười, hắn sắp được làm phụ thân rồi. Cũng không dám làm động tác gì lớn, từ từ đỡ nàng ngồi xuống, “Làm sao lại không nói với ta?”
“Không phải sợ chàng phân tâm hay sao?”
Mộ Dung Thiên Thần nhíu mày không thể hiểu. ngồi xuống dùng bữa với nàng. Bữa tối qua đi, hai người nhẹ giọng kể chuyện mấy tháng chia cách.
Nghe đến chuyện Mộ Dung thiên Tứ liên hợp với Dạ Nhật của Tinh Lang quốc mưu đồ giết cha soán vị, Đường Tĩnh mở to mắt: “Đó là phụ thân của hắn đấy, hơn nữa Hoàng thượng còn coi trọng hắn như vậy.”
Mộ Dung Thiên Thần gật đầu: “Không chỉ như vậy.” Mộ Dung Thiên thần thở dài khó mở miệng: “Hoàng hậu cùng quốc chủ Tinh Lang quốc từ nhỏ là thanh mai trúc mã, mấy năm nay có thư từ qua lại.”
“Thanh mai trúc mã?”
Ừ, từ nhỏ Hoàng hậu lớn lên ở Tinh lang quốc nhà tổ phụ, cập kê mới về Vận thành.” Mộ Dung Thiên Thần kéo tay Đường Tĩnh đặt ở đầu gối, tiếp tục nói.
Nói mấy câu ngắn ngủi Đường Tĩnh đã hiểu. “Vậy tất cả đều là ý tứ tử Hoàng hậu?”
“Đúng thế, thì ra những chỗ ta không hiểu thì nay đã thông suốt, vì sao Dạ Nhật vẫn luôn hết sức giúp đỡ Thái tử như vậy.”
“Vậy chàng đã nói cho Hoàng thượng rồi sao?”
“Tất nhiên đã bẩm báo với Phụ hoàng tất cả...” Bỗng dưng hắn ngừng lại: “Còn cả nguyên nhân vì sao Mẫu phi chết.”
“Nguyên nhân Mẫu phi chết?” Đường Tĩnh nghiêng đầu, đêm này từng điều bí ẩn cứ tiếp tục phơi bày, Đường Tĩnh cảm thấy khó tiếp thu. Đường Tĩnh cảm thấy Mẫu phi chết có điểm đáng ngờ, nhưng khong biết liên quan gì đến chuyện này hay không.
“Ta bắt Dạ Nhật, hắn lấy đây là điều kiện thả hắn, hắn vẫn khó hiểu vì sao quốc chủ Tinh Lang quốc muốn hắn giúp Mộ Dung Thiên Tứ, lặng lẽ điều tra nghe ngóng, rốt cuộc hắn tra ra dược quốc chủ Tinh Lang quốc lâu nay vẫn thư từ qua lại với Hoàng hậu, mấy năm nay hắn an bài thám ở Vận thành tử âm thâm hỏi thăm làm rõ ngọn nguồn sự tình, Mẫu phi vì không cẩn thận biết được chuyện này mới dẫn tới họa sát thân.
Cảm nhận được người bên cạnh kích động, Đường Tĩnh nhẹ nhàng vỗ tay an ủi hắn, “Nhiều năm như vậy cuối cùng cũng biết vì sao Mẫu phi chết.” Mộ Dung Thiên Thần oán hận.
“Vậy chàng nói cho Hoàng thượng chuyện này hắn vẫn chịu đựng được sao?” Đó là thê tử kết tóc của hắn, một người là nhi tử hắn yêu thích nhất.
“Hừ, chịu không nổi cũng phải chịu, nếu không phải ông ta dung túng cho bọn họ, làm sao có kết cục ngày hôm nay.”
Haĩz, đúng là nghiệt duyên, trong lòng Đường Tĩnh thầm than.
“Cảm thấy mệt mỏi sao?”Mộ Dung Thiên Thần thấy Đường Tĩnh vỗ trán, dịu dàng hỏi, Đường Tĩnh gật đầu: “không phải ngày mai vào triều sớm hay sao, đi nghỉ sớm đi.”
Sáng hôm sau Đường Tĩnh thức dậy đã thấy Mộ Dung Thiên Thần bê bữa sáng đi tới: “Dậy sao, nhanh đến dùng bữa.”
“Hôm nay về thật sớm.” Đường Tĩnh còn buồn ngủ, kinh ngạc nói.
“Không phải ta về sơm mà hôm nay không vào triều, Phụ hoàng bị bệnh, không lầm triều.”
“Không lầm triều.”Đường Tĩnh nháy nháy mắt nhanh chóng hiều được lý do vì sao.
Rất nhanh truyền đến tin tức, Hoàng thượng ở Phượng Đức cung của Hoàng hậu phát giận phất tay áo rời đi, sau đó đổi cung nhân ở Phượng Đức cung mấy lần, tuy không hiểu gì nhưng mọi người đều biết rõ: Hoàng hậu bị giam lỏng.
Thái tử nghe tin nhanh chóng tiến cung cầu tình, không ngờ bị Hoàng thượng quở trách, Thái tử đành xuất cung. Buổi trưa Hữu thừa tướng cùng một đám đại thần tiến cung gặp Hoàng thượng, tình lên chứng cứ Thái tử và Tinh Lang quốc âm thầm cấu kết, Hoàng thượng xem xong mặt rồng giận dữ cho gọi Thái tử lập tức tiến cung.
Thái tử vốn muốn nói dối nhưng nhìn đến chứng cứ bày ra xác thực không phản bác được đành phải cúi đầu nhận tội.
Tuy trong lòng biết sự thật này nhưng tận mắt nhìn thấy hài tử yêu thương nhất nhận tội, lão Hoàng đế vẫn khó tiếp thu, thở gấp,lập tức hôn mê.
Nửa tháng sau
Lão Hoàng đế bệnh không dậy nổi, hôn mê tỉnh lại liền triệu tập đại thần tiến cung, trước mặt văn võ bá quan truyền vị cho Nhị vương gia Mộ Dung Thiên Hiên.
Một tháng sau Lão hoàng đế băng hà, huynh đệ Mộ Dung Thiên HIên túc trực bên linh cữu lão Hoàng đế ba ngày, sau đỏ đổi hiệu “An Bang Định Quốc.”
Đến đây, thiên hạ đã định, Mộ Dung Thiên Thần hướng Hoàng huynh từ chức, Mộ Dung thiên Hiên muốn giữ lại nhưng hắn vẫn từ chối như cũ, “Thù Mẫu phi đã trả, tâm nguyện hai huynh đệ ta đã xong, đệ cũng không có gì phải tiếc nuối.”
Mộ Dung Thiên Hiên thấy đệ đệ đã quyết cũng không khuyên hắn nữa: “Vậy từ quan xong còn có tính toán gì nữa không?”
Mộ Dung Thiên Thần lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhớ tới Vương phi vẫn luôn ở bên cạnh hắn không rời không bỏ, buổi sáng còn làm nũng nàng ngủ thêm một lát, trong lòng hắn đều mềm xuống. ‘Lúc trước đồng ý với Lan nhi cùng nàng đi dạo khắp nơi mà vẫn chưa có cơ hội, hiện tại cũng đến lúc rồi.”
Hai tháng nữa Lan nhi sinh, đợi hài tử lớn một chút là hắn có thể cùng nàng đi dạo khắp nơi rồi.
“Nhưng bây giờ nàng còn có thai.” Mộ Dung Thiên Hiên nhắc nhở hắn, nếu không thể giữ hắn lại cũng có thể ở lâu một chút càng tốt.
“Hoàng huynh, vì có được ngày hôm nay ta đã trả giá quá nhiều, cuộc sống sau này ta chỉ muốn sống cùng Lan nhi.”
Nghe hắn nói vậy Mộ Dung Thiên Hiên cảm thấy phiền toái, vẫy tay để hắn lui ra. Đây coi như là đồng ý, Mộ Dung thiên Thần chắp tay cáo lui, hồi phủ toàn tâm toàn ý cùng Đường Tĩnh dưỡng thai.
Thần vương phủ năm năm sau.
“Mẫu thân, Nhị đệ muốn lén ra ngoài, người mau đi xem một chút.” Tiểu cô nương chui vào người Đường Tĩnh làm nũng, Đường Tĩnh chỉ chỉ đầu nàng, “Đi, chúng ta đi xem một chút.”
Vừa mới ra khỏi phòng, nhìn nam tử cao lớn ôm đứa bé đi vào, hai người ở bên cạnh cười cười, nam tử vỗ vỗ sau lưng tiểu nam hài. Đường Tĩnh nhìn nam tử ngày càng gần, gương mặt không nhịn được ý cười, đều làm phụ thân ba đứa bé nhưng thời gian không lưu lại bất kì dấu vết nào trên gương mặt của hắn.
Nam tử đến bên cạnh Đường Tĩnh, dung cánh tay còn lại nắm lấy tay nàng, hai người nhìn nhau cười ôm hài tử vào phòng.
HOÀN CHÍNH VĂN