Ngẩng đầu nhìn biển hiệu, Đường Tĩnh nghi hoặc hỏi: Chúng ta tới đây là gì?”
“Tới đây tất nhiên là mua quần áo, không phải nàng ghét bỏ quần áo của mình quá tục khí sao, hôm nay chọn vài bộ hợp ý đi.”
Tuy buồn bực tính cách một người trước sau khác nhau như vậy như nàng vẫn thích sự thay đổi đó của hắn.
“Ngươi đều nhớ rõ sao?” Đường Tĩnh có chút cảm động, đã qua lâu rồi.
Mộ Dung Thiên Thần cười gật đầu, đại khái từ lúc đó đã bắt đầu để ý đến nàng.
Vừa mới đi vào Đường Tĩnh đã bị một áo choàng kiểu nam hấp dẫn, trường bào màu xanh lam, vạt áo, cổ tay đều thêu chỉ bạc, hoa văn Đằng Văn, bên hông thắt lưng thêu màu xanh, vải dệt sờ lên mềm mại thoải mái.
“Chưởng quầy, bộ quần áo này của bọn ngươi bày ở đây là muốn bán sao?”
“Chưởng quầy nhìn trang phục hoa lệ của bọn họ, cách nói năng bất phàm cũng hiểu rõ là người phú quý liền bước lên phía trước.
“Bán, bán.”
“Bộ quần áo này rất hợp với ngươi, có muốn thử một chút hay không?” Quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thiên Thần.
“Được.”
Mộ Dung Thiên Thần gật đầu, chỉ cần nàng thấy được thì hắn đều nguyện ý thử.
Thừa dịp Mộ Dung Thiên Thần thử quần, Đường Tĩnh nhàm chán thuận tay sờ chất vải, tính toán đợi Mộ Dung Thiên Thần ra thì giúp nàng góp ý.
“Chưởng quầy, lấy mấy tấm vải lần trước ta ưng ý ra đây.”
Chưa thấy người đã nghe âm thanh ngạo mạn vang lên, Đường Tĩnh nhàn nhạt lườm người vừa đến.
Nam tử đi trước dáng người cao to, mày kiếm anh tuấn gương mặt góc cạnh, đôi mắt nhỏ dài lóe lên sự tàn nhẫn, kiêu ngạo như vú lấp miệng em.
Nữ tử đi theo phía sau lông mày lá liễu, mắt như làn thu thủy, dung nhan như ngọc diễm lệ, vẻ mặt lúc vào cửa hếch lên, đối với Chưởng quỹ chỉ trỏ.
Chưởng quầy run rẩy lấy vải dệt ra, nữ tử nịnh nọt cười với nam tử.
“Thái tử, mấy tấm vải này là mấy ngày trước nô tỳ ưng ý, thừa dịp hôm nay chúng ta cùng chọn mấy tấm làm lễ vật Trung thu đưa cho Mẫu hậu có được không.”
Thái tử? Thì ra hắn là Thải tử mà chủ nhân thân thể này vẫn mong nhớ, lại càng xác định Lý Linh Lan thưởng thức kém.
Đường Tĩnh đứng đó tận lực hạ thấp sự tồn tại của mình, nhưng mà nàng không muốn gây chuyện thì không có nghĩa là không có người muốn trêu chọc nàng.
Mộ Dung Thiên Tứ nhìn bốn phía, lúc ánh mắt quét đến chỗ Đường Tĩnh đang xem vải vóc thì lửa giận ngút trời. Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Đường Tĩnh, tiến mấy bước đến bóp lấy cổ nàng đến góc tường.
“Thần vương phi thật hăng hái, có phải thư thái mấy ngày mà quên mất lời Bổn vương đã nói hay không, hả?”
Lúc hắn vào cửa liền chú ý tới bóng dáng xinh đẹp này, còn tưởng rằng là tiểu thư nhà ai đến xem vải, vừa vào thấy thì ra đó là tiểu thư đích nữ Thừa tướng phủ, người vẫn theo đuổi hắn làm cho hắn chán ghét - Lý Linh Lan. Nàng gả vào Thần vương phủ không chỉ không để lộ thông tin cho hắn mà còn giải độc cho Mộ Dung Thiên Thần. Lúc
Ám vệ nói cho hắn là lúc hắn lửa giận ngút trời, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy nàng, hắn còn có ý định muốn giết nàng.
“Buông tay, khụ, khụ...” Đường Tĩnh thật sự thở không được, như thế nào cái cọng lông, nàng trêu chọc ai mà những người này hơi một tý đã muốn bóp chết nàng.
“Buông nàng ra!” Âm thành rét lạnh truyền đến, ẩn ẩn mấy phần sát khí.
Mộ Dung Thiên Thần đang vui vẻ thay đổi quần áo, vừa ra đến cửa đã thấy Đại ca của hắn đang bóp chặt Vương phi của hắn, ánh mắt đầy hung dữ.
Tâm tình tốt lúc ra cửa hầu như không còn.
“Không biết Lan nhi đắc tội với Thái tử điện hạ lúc nào, không kiêng dè gì mà tự mình động thủ?” Ý là nàng là đệ muội của ngươi, ngươi động thủ cũng phải xem hắn có đồng ý hay không.
Hai người trừng mắt trong thế giằng co, Mộ Dung Thiên Thần nói hợp tình hợp lý nhưng cũng chỉ là Vương gia không được sủng ái không có thực quyền, Mộ Dung Thiên Tứ lại là Thái tử cao cao tại thượng,cho nên chỉ buông Đường Tĩnh ra mà không nói gì.
Cảm nhận được sự tức giận của Mộ Dung Thiên Thần, trong lòng Đường Tĩnh than nhẹ, nhẹ nhàng tiến lên cười giải hào.
“Mới vừa rồi là ta mạo phạm tới Thái tử phi làm Thái tử điện hạ tức giận, mong Thái tử và Thái tử phi tha thứ cho sự mạo phạm vừa rồi của ta.”
Nếu Đường Tĩnh đã nói như vậy, Vương Ngâm Tuyết là người thông minh lập tức tiếp lời.
“Nào có, muội muội nhanh mồm nhanh miệng chúng ta sao có thể để ý, mong muội muội bỏ qua cho cử chỉ vô ý của Thái tử.”
Giỏi cho một cử chỉ vô ý, bỏ qua mạo phạm thất lễ, bỏ qua kiêng kị hoàng gia, nhẹ nhàng bâng quơ một câu đã gạt bỏ hành vi hắn muốn bóp chết nàng, giỏi cho một nữ tử tỉnh táo thông minh, Đường Tĩnh ở trong lòng đánh giá lần nữa.
Mộ Dung Thiên Tứ nghe được lý do thoái thác của nàng đột nhiên ngẩn ra, làm sao nàng lại tức thời như vậy. Đánh giá nàng lần nữa một cách cẩn thận, cả người áo tơ lụa mỏng xanh biếc, khóe môi khẽ nhếch lên, đôi mắt trong suốt rung động lòng người, thanh lệ thoát tục mà không mất đi sự cao quý, làm gì còn bóng dáng hung hãn nữa? Trước kia hắn quả thật bị mù, sai lầm khi xem một hòn ngọc quý thành hạt cát, khí chất tươi mát xuất thần này sao có thể so sánh cùng đám dong chi tục phấn?
Mày kiếm Mộ Dung Thiên Thần nhếch lên, hiển nhiên không tin lý do thoái thác của nàng, lúc này nàng còn bận tâm mặt mũi của Mộ Dung Thiên Tứ vậy đặt hắn ở chỗ nào?
Hắn hừ lạnh một tiếng, quần áo cũng chẳng thèm thay, nổi giận đùng đùng bỏ đi, Đường Tĩnh thanh toán tiền vội vã đuổi theo. Lên xe ngựa mà Mộ Dung Thiên Thần vẫn còn tức giận, Đường Tĩnh ngồi xuống cạnh hắn, hắn tức giận xoay dầu đi, như không thèm để ý đến nàng.
“Sao một chút việc nhỏ như vậy cũng tức giận hả?”
“Việc nhỏ?” Mạng của nàng không khéo không còn, vậy mà còn nhỏ.
“Vậy cũng không cần tức giận.” Đường Tĩnh nháy mắt mấy cái, cảm thấy không có chuyện gì, nếu không phải hắn ta đột nhiên tới, nàng đã không quan tâm rồi.
“Được rồi, lần sau thấy Thái tử ta liền bỏ đi, được chưa?” Chú ý khuôn mặt Mộ Dung Thiên Thần trầm xuống, Đường Tĩnh chỉ có thể cầu xin tha thứ.
“Vừa rồi có chuyện gì xảy ra?” Từ trước tới này một Thái tử bạc tình như hắn sao có thể vì một nữ nhân mà chịu kích thích.
“Như ngươi thấy đấy.” Đường Tĩnh ấp úng, biết không thể gạt được hắn.
“Vẫn không chịu nói thật?” Mộ Dung Thiên Thần nâng cao giọng, hiện tại còn không chịu nói thật.
“Ta nói ta không đi trêu chọc hắn, ngươi vì sao không tin?” Đường Tĩnh từ từ mở miệng.
“Ta tin.” Ngữ khí chân thật đáng tin.
“Có lời này của ngươi là được rồi.” Đường Tĩnh nhẹ nhàng ôm lấy hắn, hôm nay nàng nhận một chút oan ức có tính là gì.
“Nếu như vậy, vừa rồi nàng...”
“Hiện tại Thái tử đang vượng, làm sao lại ngu ngốc đối đầu với hắn?” Đạo lý dễ hiểu như vậy sao hắn lại không hiểu, chỉ là vì nàng mà cảm thấy tức giận.
“Vậy cũng không cần ủy khuất.” Hắn vẫn không cam lòng.
“Hiện tại là thời điểm quan trọng, chúng ta phải suy xét cẩn thận.” Đường Tĩnh an ủi hắn, mấy ngày nay nàng ở phòng khám, ít nhiều nghe được sức ép thời cuộc, cũng hiểu được vài phần.
“Ôi, ra ngoài chơi đùa đều bị đảo lộn, không bằng chúng ta cưỡi ngựa thì như thế nào?” Sợ Mộ Dung Thiên Thần để tâm vào chuyện vụn vặt, Đường Tĩnh đề nghị.
“Nàng còn biết cưỡi ngựa?” Nữ nhân nuôi ở khuê phòng còn biết cưỡi ngựa, hắn không tin, Mộ Dung Thiên Thần hoài nghi hỏi.
“Không cần phải khinh thường ta được không?” Hạ giọng xuống, bộ đội cũng cưỡi qua ngựa, nhưng mà thiên tư của nàng thật không dám khen, người khác được huấn luyện viên nhắc nhở một chút là có thể vui vẻ cưỡi được ngựa mà nàng huấn luyện viên tự tay dạy mấy lần cũng không được, chỉ có thể lắc đầu.
Hiện tại nàng thật hối hận, tự nhiên nói ra làm gì, nhưng mà lời nói ra như bát nước đổ đi... Nước đổ khó hốt nha.
Nhìn bộ dạng chột dạ của nàng là biết có thể hay không, Mộ Dung Thiên Thần cũng không vạch trần nàng.
“Được rồi, để Bổn vương có thể mở rộng tầm mắt thuật cưỡi ngựa của nàng.” Mộ Dung Thiên Thần giả bộ chờ mong, chờ nàng đến mã trường thì làm sao bây giờ, hắn xấu xa nghĩ.
Đột nhiên chú ý tới lúc bộ quần áo lúc nãy Mộ Dung Thiên Thần vừa mới thay,áo choàng xanh mặc trên người hắn như vì hắn mà tạo ra, làm cho khí chất cao quý bẩm sinh của hắn phát huy vô cùng.
“Hiện tại ngươi mặc bộ này thật đẹp.” Đường Tĩnh thốt ra, nói xong lại cảm thấy vô cùng ảo não, sao lại không có chút rụt rè như vậy.
Mộ Dung Thiên Thần sau khi nghe xong sửng sốt một phen, gương mặt ửng đỏ, túng quẫn nói: Bổn vương mặc cái gì cũng đẹp.”
Trong tiệm may, Mộ Dung Thiên Tứ nhìn bóng lưng Đường Tĩnh vội vã rời đi, hai mắt tối đen.
“Thái tử?” Vương Ngâm Tuyết cẩn thận mở miệng.
“Hồi phủ.” Mộ Dung Thiên Tứ vung trường bào đi ra ngoài, Vương Ngâm Tuyết đi theo phía sau, trong lòng hết sức ảm đạm, nàng chỉ là Thái tử trắc phi, khó có cơ hội cùng Thái tử xuất môn, hôm nay là lần đầu tiên chỉ sợ sau này khó có cơ hội rồi.