• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người thấy Vương phi đã quyết đành liếc nhau một cái rồi đi thu thập đồ dùng, nhưng Xuân Ngọc vẫn không từ bỏ ý định khuyên nhủ: “Vương phi, tốt xấu gì người cũng ăn một chút gì đó, đói quá thì làm sao cho tốt.”

“Biết rồi, đúng là dong dài.” Đường Tĩnh phất tay, hiện tại trong lòng nàng đều khẩn trương muốn ra tiền tuyến, làm sao còn muốn dùng bữa đây.

Vào lúc nửa đêm, Vương Lan Nhược không biết nghe được tin tức từ đầu, tìm Đường Tĩnh muốn đi cùng nàng.

“ Làm sao ngươi biết ta muốn đi? “ Đường Tĩnh thản nhiên nhìn Xuân Ngọc và Hoa Cẩm ở bên cạnh, chỉ có hai người bọn họ biết được chuyện này, có lẽ là các nàng để lộ.

“Ôi, Vương phi, người không cần biết ta vì sao mà biết được, người mang ta theo có được không?”

“Không được.” Đường Tĩnh một lời từ chối, “Đường xá xa xôi, nhỡ may gặp phải nguy hiểm thì sao?”

“Vậy người không sợ nguy hiểm sao?” Vương Lan Nhược ngểnh cổ hỏi lại.

“Ta đi làm chính sự ngươi đi làm gì?” Đường Tĩnh tức giận liếc nàng một cái: “Tiểu hài tử ở trong nhà, làm càn cái gì, nhanh đi ngủ đi.” Đường Tĩnh không muốn dây dưa với nàng ta nữa nên mở miệng đuổi người.

“Ta đã cập kê, đã là người trưởng thành rồi.” Vương Lan Nhược bất mãn phản bác, “Hơn nữa, dù người có đến được đó thì làm sao có thể vào được quân doanh?”

Đường Tĩnh vươn tay kéo nàng ta lại, nàng không nghĩ tới vấn đề này, quân doanh là nơi quan trọng, người không liên quan làm sao có thể vào, chính nàng mạo muội xông vào đúng là không có khả năng, Đường Tĩnh không nể mặt hỏi: “Ngươi có biện pháp sao?”

Vương Lan Nhược đắc ý nhìn nàng một cái: “Người đồng ý mang ta cùng sao?”

“Ta là có việc, không phải đến để chơi, ngươi không cần náo loạn có được hay không?” Đường tĩnh dằn lại sự kiên nhẫn trong lòng, ôn nhu khuyên bảo.

Vương Lan Nhược nhất thời nhảy dựng lên: “Ta cũng không phải ra ngoài để chơi.”

“Vậy người đi làm cái gì?”

“Ta, ta, ta...” Vương Lan Nhược ấp úng, nói không được lý do.

“Còn không phải chơi đùa?” Đường Tĩnh tức giận nói, “Không cần náo loạn, đi về nghỉ ngơi đi.”

“Dù sao ta cũng không phải chơi đùa, ta có việc quan trọng.”

“Ngươi thì có việc gì quan trọng.” Đường Tĩnh không cho là đúng, không có tâm trạng dài dòng với nàng ta, nhíu mày nói: “Nhanh về nghỉ ngơi đi.”

“Ta có quân lệnh, có thể mang người đến quân doanh.” Bất đắc dĩ bị ép ở lại, Vương Lan Nhược hô lớn: “Bằng không người đi cũng dư thừa.”

“Thật sao?” Đường Tĩnh hoài nghi nhìn nàng ta. “Làm sao người có thứ quan trọng như vậy?”

“Ta có là có, người dẫn ta đi cùng, van cầu người đó, Vương phi.” Vương Lan Nhược đột nhiên thay đổi thái độ, kéo cánh tay Đường Tĩnh khẩn cầu.

“Vậy người nói thật cho ta biết, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Đường Tĩnh nhất quyết không chịu buông tha, truy hỏi.

“Ta, ta đi tìm người.”

“ Tìm người? Tìm người nào? “

“ Người không nên hỏi, dù sao cũng là tìm người. “ Vương Lan Nhược đỏ mặt, cúi đầu khẽ nói.

“ Ngươi đến tìm ta Phương Lan có biết không? “ Mấy ngày qua Đường Tĩnh cũng biết được Vương Lan Nhược rất nghe lời Phương Lan.

“ Nàng ấy không biết, Vương phi không được nói cho nàng ấy. “

Nghe tới đó Đường Tĩnh mơ hồ đoán được có chuyện gì xảy ra. “ Vậy ngươi nói cho ta biết, người thật sự có quân lệnh sao? “

Vương Lan Nhược gật đầu, “ Thật sự có, ta vốn tự mình đi quân doanh nhưng mà không dám. “

Nghe tới đây, đại não Đường Tĩnh căng ra: “ Lấy ra lấy ra. “ trong phủ có một đại gia hỏa không an phận như vậy mà cũng không biết, oán hận lườm nàng ta một cái: “ May mà còn biết sợ, quân lệnh ở đâu? “

“Trộm được.”

“Trộm được?” Đường Tĩnh cao giọng. “Trộm được ở đâu?”

“Từ tỷ tỷ trộm cho.”

“Là nàng?”

Phụ thân nàng ta là Trấn phủ, nói vậy có thể lấy được quân lệnh, sắc mặt Đường Tĩnh mới chuyển biến tốt, “ Nàng ấy cũng thật hồ nháo. “

“Nói vậy Vương phi đồng ý sao?”

“Ta không đồng ý có thể không?” Đường Tĩnh liếc nàng một cái, “Nhanh về thu dọn một chút quần áo, sáng sớm mai chúng ta sẽ xuất phát, ra ngoài không được gây chuyện, mọi thứ đều phải nghe lời ta.” Đường Tĩnh căn dặn nàng.

“Vâng, ta nhất định sẽ nghe theo người không gây chuyện.” Vương Lan Nhược lập tức thế.

“Nhanh đi nghỉ đi, còn có.” Đường Tĩnh hạ giọng, “Không được để cho Phương Lan biết, hiểu chưa?”

“Yên tâm, Vương phi, ta nhất định không để cho nàng ấy biết.”

“Qủy tinh linh ngươi.” Đường Tĩnh nhéo lỗ tai nàng, giục nàng đi về.

Đường Tĩnh vốn không muốn mang nàng cùng đi nhưng sự việc khẩn cấp, Đường Tĩnh cần khối quân lệnh của nàng ấy, huống hồ Đường Tĩnh tin tưởng nàng chân trước vừa ra cửa sau lưng sẽ vụng trộm đi theo, không bằng ở tại bên người, tránh ra ngoài gây rắc rối cho nàng.

Ngày hôm sau trời vẫn còn chưa sáng, Đường Tĩnh nhìn thấy Vương Lan Nhược ăn mặc như thư đòng vụng trộm từ cửa sau đi vào, Xuân Ngọc lo lắng nhìn chủ tử nhà mình, “Tiểu thư, thật sự không cần chúng ta đi cùng sao?”

Vương Lan Nhược quay đầu cười với nàng: “Yên tâm đi, ta thay ngươi bảo vệ chủ tử nhà ngươi.”

“ngươi?” Xuân Ngọc hoài nghi, ngươi không gây rắc rối cho Vương Phi nhà ta là tốt rồi, còn có thể trông cậy vào ngươi bảo hộ Vương phi nhà ta sao, trong lòng nghĩ là một chuyện, Xuân Ngọc không dám nói ra ngoài miệng, mỉm cười nói: “Vậy phải làm phiền Vương Lan viện rồi.”

Đường Tĩnh không kiên nhẫn nghe các nàng qua lại, “Nhanh đi thôi.” Nói xong lưu loát đạp lên bàn đạp leo lên ngựa, Vương Lan Nhược cũng nhanh chóng đón lấy Triêu Dương leo lên cưỡi.

Đi không được bao xa thì có một bóng dáng cao lớn ngăn cản ngựa của các nàng.

“Người nào không có mắt như vậy, dám chắn đường của chúng ta?” Vương Lan Nhược ồn ào. Đường Tĩnh vừa ngẩng đầu cả kinh cằm suýt nữa rơi xuống: “Nhị ca?”

“Nhị ca?” Vương Lan Nhược hoài nghi nhìn nàng một cái. “Người còn có Nhị aco?”

“Đây là Hiên vương gia.” Đường Tĩnh nhỏ giọng giải thích.

“Hiên vương gia?” Vương Lan Nhược rụt đầu, “Làm sao bây giờ?”

“Nhị ca, sao người lại tới đây?”

“Ta không tới chỉ sợ muội đã ra khỏi thành rồi.” Mộ Dung Thiên Hiên nhẹ gión. “Không phải nói muội thành thật ở trong phủ chờ sao?”

“Vương gia người sống chết chưa biết ta làm sao có thể an tâm chờ trong phủ.” Đường Tĩnh phản bác, “Hôm nay người không cho ta cũng phải đi.”

“Muội đã chạy tới đây ta còn gì để nói nữa, Ngũ đệ tìm được một thê tử tốt.” Mộ Dung Thiên Hiên thật lòng nói, đưa cho nàng một khối ngọc bài hình rồng, “Mang cái này theo, có gì khó khăn ở bên đường có thể tìm cọc ngầm của Phong Vũ Lâu, biết chứ?”

Đường Tĩnh gật đầu, đưa đồ Vương Lan Nhược giống như khối lệnh bài, kiên trì nói: “Chúng ta trộm được cái này từ Trấn phủ, phiền toái Nhị ca trả trở lại, nói lời xin lỗi với Trấn phủ, nói chúng ta khi nào trở lại sẽ xin lỗi hắn.”

“Suy xét cho chu toàn, đi đi, ta trở lại trả cho hắn.”

“Vậy thì cảm ơn Nhị ca.” Đường Tĩnh học theo bộ dáng người giang hồ hơi ôm quyền.

“Thời gian không còn sớm, đi đường cẩn thận.”

Mộ Dung Thiên HIên về phủ nhìn Ngọc Tử Khâm, nàng đang ở trên giường chơi đùa với tiểu thế tử, mới mấy ngày hài tử đáng hiện ra bộ dáng xinh đẹp, trắng trẻo mập mạp nằm trên giường, không giống như lúc vừa sinh ra nhăn nhúm giống như con khỉ.

Mộ Dung Thiên Hiên ngồi bên giường, nhìn gương mặt đứa trẻ cũng nhu hòa mấy phần, Ngọc Tử Khâm cười cười: “Gia mới ở bên ngoài về sao, trên người hàn khí nặng như vậy?”

“Ừ.” Mộ Dung thiên Hiên dùng đầu ngón đi chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, “Đi tiễn Thần vương phi.”

“Thần vương phi, nàng ấy đi đâu rồi?”

“Đi tiền tuyến rồi.”

“Gia đồng ý sao?”

“Lúc ta đuổi theo nàng ấy đã đến ngoại ô, nếu trong lòng nàng ấy đã quyết ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể phái người âm thầm bảo vệ nầng ấy.”

Mới nghe đến chuyện Đường Tĩnh xuất phủ, Ngọc Tử Khâm đã lo lắng, trong lòng xuất hiện cảm giác không nói nên lời, Vương gia lại hiểu rõ hành tung của nàng ấy như vậy,

“Không cần đoán mò, Bổn vương chỉ phái người bảo vệ nàng ấy mà thôi.”

“Vương gia?” Ngọc tử Câm không biết vì sao có thể nhìn ra suy nghĩ của nàng.

“Nàng và ta là vợ chồng nhiều năm chẳng lẽ không hiểu nàng hay sao?”

Hốc mắt ướt át, Ngọc Tử Khâm cảm thấy nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Lại nói Đường Tĩnh đi mấy ngày rốt cuộc cũng đến quân doanh, vừa mới tiến vào quân doanh đã có người đến: “Người nào, dám xông vào quân doanh.” Đường Tĩnh lấy ra ngọc bội hình rồng giơ cao, “Ta là ngự y do Hiên vương gia phái tới, nhanh chóng chữa bệnh cho Thần vương gia.”

Binh sĩ canh gác cầm ngọc bài Đường Tĩnh đưa qua, “Ngươi chờ ở đây.” Sau đó chạy về phía Lý Lâm Trúc bẩm báo.

“Nhanh, nhanh cho vào.” Lý Lâm Trúc nhìn Mộ Dung Thiên Thần bị thương không dám chữa trị, nhưng có ngự y tới cửa, chẳng phải là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

“Khoan, tướng quân, chúng ta phải hỏi cho rõ, vạn nhất là quân địch dò hỏi tình báo thì sao.” Một đại hán toàn thân áo nhung đứng ra ngăn lại, “Ngọc bài là tín vật của Vương gia, làm sao có thể giả.” Cũng không phải là Lý Lâm Trúc lỗ mãng, chỉ tại hắn từng ở chỗ Thái tử nhìn thấy ngọc bài tương tự.

Nghe nói Hoàng tử khi sinh ra đều có ngọc bài, chỉ là mỗi người có một kí tự bất đồng, hắn nhìn thấy ngọc bài có kí tự nhỏ chữ “Hiên”, cái này không thể giả.

“Mau mời vào.” Vâng, binh lính mời Đường Tĩnh đi vào. Đường Tĩnh tiến vào, mọi ánh mắt đều tập trung trên người nàng, còn có mấy người dùng ánh mắt khinh thường, đàn bà như vậy còn có thể trị tốt bệnh cho Vương gia.

Đường Tĩnh không thèm để ý tới ánh mắt xung quanh, hành lễ rõ ràng cho Lý Lâm Trúc, “Thảo dân Đường Tĩnh bái kiến Lý tướng quân.”

‘Mau đứng lên.” Bởi vì hắn đã đến cho nên tâm trạng Lý Lâm Trúc tốt hơn, “Nghe nói là Hiên vương gia mời đến.”

“Đúng vậy.” Đường Tĩnh gật đầu, cũng không cố nói mà trực tiếp đi thẳng vấn đề, “Tướng quân có thể cho thảo dân gặp mặt Vương gia hay không?” Đường Tĩnh tâm tâm niệm niệm đều là Mộ Dung thiên Thần, hận không thể gặp hắn ngay lập tức.

“Được, được, được, hiện tại Bản tướng quân dẫn ngươi đi lều của Vương gia.” Lý Lâm Trúc thật vội vàng, toàn quân đều trúng độc, chỉ có Mộ Dung thiên Thần còn chưa tỉnh lại, nói thế nào hắn cũng là muội phu của mình, vạn nhất hắn có gì không may xảy, muội muội hắn yêu thương nhất chẳng lẽ phải thủ tiết, hiện tại nghe được có người muốn gặp Mộ Dung thiên Thần nên nhanh chóng dẫn đường.

Đường Tĩnh đi vào lều Mộ Dung Thiên Thần, mấy tháng không gặp, ngày đêm mong nhớ hiện tại lại không có huyết sắc nằm trên giường, gặp lại nhau lại không thể nhận nhau, Đường Tĩnh nhịn xuống kích động trong lòng, từ từ đi lên phía trước, hắn gầy hơn trước, cũng đen hơn, Lý Lâm Trúc ở bên cạnh nhìn thấy nàng khác thường, “Tiểu huynh đệ, có gì không ổn sao?”

“À, không có gì.” Đường Tĩnh lấy lại tinh thần, “Trước để thảo dân bắt mạch cho Vương gia.” NOí xong liền đến bên giường nâng cánh tay Mộ Dung Thiên Thần bắt mạch cho hắn.

Một lát sau liền thu tay, thở dài một hơi nhẹ nhõm, không tệ, tình huống so với nàng nghĩ có tốt hơn một chút.

“Tướng quân, có thể để cho thảo dân gặp mặt đại phu giải độc cho Vương gia được không? Thảo dân cho chút nghi vấn muốn thỉnh giáo người đó.”

“Lập tức phái người đi mời Bành đại phu.” Lý Lâm Trúc phân phó tiểu binh sĩ bên cạnh.

Địa phương quân doanh cũng không lớn, rất nhanh có một lão đại phu trên lưng đeo cái thùng đi tới, chắc là vội vàng tới, tiến vào rồi mà vẫn thở hổn hển: “Thỉnh an tướng quân.”

“Bành đại phu không cần đa lễ, đâu là người Hiên vương gia mời đến giải độc cho Thần vương gia, hắn có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.”

Bành Bác Dụ đánh giá Đường Tĩnh, “Hắn có thể giải độc cho Vương gia sao?” Trong giọng nói mang theo một chút khinh thường.

Đường Tĩnh cũng không muốn so đo với hắn, cười như cũ: “Thảo dân chỉ muốn hỏi Bành đại phu cho Vương gia dùng thuốc gì, có thể khống chế tốt độc trong người Vương gia?”

Lời nói này làm cho Bánh Bác Dụ không dám khinh thường nàng, hắn cũng mới đoán ra độc trong người Vương gia, cũng không dám kê thuốc bừa, chỉ là dùng thuốc đông y áp chế độc trong cơ thể, không nghĩ tiểu huynh đệ này nhanh như vậy đã chẩn đoán ra, quả thật không thể nhìn bề ngoài đánh giá.

Thả thùng thuốc trên lưng xuống, Bành Bác Dụ mở thùng lấy ra một phương thuốc đưa cho Đường Tĩnh, “Đây là phương thuốc, tiểu huynh đệ tự mình xem đi.” Đường Tĩnh tiếp nhận nhìn qua, quân y không hổ đều là người có tài, vậy mà có thể kê đơn thuốc chính xác như vậy, chỉ tiếc không tìm ra tất cả các loại độc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK