• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Tần Tranh trầm xuống: “Trẻ con biết cái gì mà nói.”

Tang Nhược liếc nhìn anh, tiếp tục nói: “Ngày 25 mỗi tháng, ông ta sẽ đến thăm Chu Mạn Lâm và mẹ cô ấy ở quán cà phê gần trường đại học.”

Chu Mạn Lâm rất thích khoe mẽ, mỗi lần đến gặp ba, cô ta đều ồn ào cho tất cả mọi người biết, còn cố ý trào phúng Tang Nhược không có ai thăm hỏi nên cô mới nhớ rõ.

Hà Du vỗ tay, sau đó xoa xoa đầu Tang Nhược: “Cảm ơn nhoa, em mới thông minh nhất.”

Cô ấy cười giảo hoạt: “Vậy tôi không phiền anh nữa, ông chủ Tần.”

Đương nhiên tiền thù lao tự nhiên biến thành phế thải.

Tần Tranh không nói câu nào, anh xoay người sang chỗ khác.

Tang Nhược yên lặng nhìn bóng dáng của anh, cảm thấy anh hình như đang tức giận.

Mãi đến chiều, anh vẫn không chịu nói chuyện với cô.

Cô là người có gì nói đó, vì thế cô đứng cạnh anh, hỏi: “Anh giận tôi à?”

Tần Tranh chống tay lên bàn, mắt nhìn màn hình máy tính: “Không có.”

Tang Nhược gật đầu: “Được.”

Cô đi luôn.

… Người đàn ông nhìn bóng lưng rời đi của cô gái, sắc mặt tái mét.



Tần Tranh bắt đầu ngẫm lại, cô nhóc vốn nhỏ hơn anh 10 tuổi, còn đang độ trưởng thành, sao anh phải tức giận với cô chứ.

Ở phương diện khác, nếu cô muốn về thì anh không ngăn được.

Buổi tối, anh sấy tóc cho Tang Nhược xong theo tư thế đó mà ôm cô: “Em muốn về à?”

Anh không thiếu tiền, nhưng khẳng định là điều kiện không bằng viện điều dưỡng.

Cô gái ngạc nhiên nhìn anh: “Không muốn.”

“Vậy sao em lại nói với cô ta về bạn của em?”

Cô lắc đầu: “Cô ta không phải bạn bè của tôi.”

Tang Nhược trời sinh tính cách lãnh đạm. Tần Tranh lý giải hành vi này thành cô vợ nhỏ của mình sắp rời đi, cô hiếm khi an ủi anh: “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, anh đừng lo.”

Trái tim người đàn ông cao 1m8 mềm như bông, anh hôn lên khóe môi cô: “Không được đi, không được nghĩ tới bọn họ.”

Tần Tranh anh muốn bỏ tiền ra nuôi vợ, khó khăn lắm mới bắt được, sao có thể dễ dàng để cô chạy chứ.

Giọng Tang Nhược lạnh lùng: “Trước kia cô ta luôn giễu cợt tôi, tôi cố ý nói cho chị Hà Du nghe.”

Điều này khiến anh ngạc nhiên, bình thường cô gái này không có hứng thú với bất cứ thứ gì, vậy mà cô cũng biết báo thù?

Anh nhéo tay cô: “Giễu cợt em nên em bắt cô ta lại à.”



Lời cô nói chỉ là lừa anh, tuy rằng Chu Mạn Lâm luôn giễu cợt cô nhưng Tang Nhược cũng không phải người dễ chọc, cô ta thường xuyên bị cô chọc cho tức điên.

Cô nói chuyện này cho Hà Du hoàn toàn là muốn cảm ơn cô ấy vì đã muốn bắt cóc Chu Mạn Lâm nên cô mới có cơ hội rời khỏi viện điều dưỡng.

(*) Ý của Tang Nhược là bởi vì Hà Du thuê người bắt cóc Chu Mạn Lâm nhưng người đó lại bắt nhầm Tang Nhược nên Tang Nhược được rời khỏi viện điều dưỡng.

Sau đó —— cô gặp được anh.

Gậy ông đập lưng ông, cô cũng biết cảm ơn.

Cô nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh là người đối xử với tôi tốt nhất.”

Tần Tranh như ngừng thở. Cô gái này rất ít nói, chưa tính đến làm nũng, anh hiếm khi nghe cô nói một câu dài, vậy mà bây giờ —— cô lại tỏ lòng với anh?!

Cổ anh nóng lên, giả vờ không quan tâm: “Đương nhiên tôi là đối xử với em tốt nhất rồi.”

Đứng đắn chưa được hai giây, anh đã đè cô lên giường, nhướng mày nói: “Phục vụ em ăn uống, còn hầu hạ em trên giường. Nếu em còn chê thì chính là không có lương tâm rồi.”

Anh mò vào áo ngủ của cô, sờ lên vú cô, đang muốn làm tiếp bước nữa thì Tang Nhược nói: “Hôm nay mệt quá.”

“…” Tần Tranh nghiến răng, thấy nụ cười khoái chí trên môi cô.

Anh cắn lên má cô: “Trách tôi hôm nay bơ em à?”

Anh khịt mũi, kéo cô vào lòng, thấp giọng nói: “Tha cho em một lần đó.”

Hiếm khi nghe cô nói lời thật lòng, trong lòng anh yên tâm hơn rất nhiều. Cuối cùng anh cũng được đáp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK