Nửa đêm, Tang Nhược nhắm mắt vùi vào lồng ngực của người đàn ông, muốn ôm eo anh thì phát hiện bên cạnh không có ai.
Cô dụi mắt, sờ bên cạnh thì phát hiện chỗ nằm của Tần Tranh lạnh ngắt, không có độ ấm, chứng tỏ người đã rời đi từ lâu.
Cô hết buồn ngủ, bước chân trần xuống giường, định đi tìm anh.
Đúng lúc này phía sau truyền đến tiếng nước, Tang Nhược có chút tò mò, cô nhấc chân đi qua.
Phòng bọn họ đặt là phòng sang trọng, phía sau có hồ bơi. Tần Tranh đợi cô ngủ rồi mới rón rén chạy ra đây học bơi. Bên cạnh không ai giúp đỡ, anh giống con vịt cạn vậy, luống cuống tay chân sặc vài ngụm nước.
Tang Nhược đi qua thì thấy trên người anh tròng cái phao bơi hình con vịt vàng, đang suy sụp tinh thần quẫy nước.
“… Anh đang làm gì đấy?” Cô nghi ngờ hỏi.
Cô đột nhiên lên tiếng làm Tần Tranh sợ tới mức trượt chân, lại hớp ngụm nước nữa.
Anh cứng mặt, không tình nguyện thừa nhận, chỉ nói: “Trời nóng quá, anh bơi chút.”
Nếu cứ nói cho cô biết anh cũng đâu cần học trộm lúc nửa đêm thế này, nói ra thì mất mặt quá.
Nhưng trong phòng có bật điều hòa, không nóng như bên ngoài .
Tang Nhược phản bác anh, giọng điệu khẳng định: “Anh không biết bơi.”
Tai Tần Tranh đỏ bừng, cởi chiếc phao buồn cười kia ra, giả bộ bơi vài cái: “Ai bảo, anh biết bơi chứ sao không.”
Nói trúng tim đen rồi.
Tang Nhược rũ mắt, bỗng nhiên hiểu ý anh, là vì chơi cùng cô cho nên anh mới học trộm.
Cô ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn anh: “Em có thể dạy anh.”
Cô đã biết bơi từ sớm, đây là môn học bắt buộc.
Tần Tranh đưa tay véo mặt cô: “Đã nói không cần rồi.”
Tang Nhược giữ tay anh lại, cẩn thận cọ cọ: “Em bơi rất giỏi á, có thể dạy anh thật mà.”
Cô giống như mèo con đáng thương cầu xin chủ nhân. Anh mềm lòng, ngón tay động đậy, gật đầu đồng ý.
Dù sao cũng chưa ai phát hiện, vậy thì để cô dạy thôi, đỡ phải để cô chơi một mình.
Tang Nhược trực tiếp nhảy xuống, cả người lập tức ướt đẫm. Cô bơi trong nước, cong môi nhìn anh.
Tần Tranh cau mày: “Quần áo ướt hết rồi, em đứng trên bờ nhìn cũng được mà.”
Cô bơi đến trước mặt anh, vươn tay: “Bất tiện lắm ạ.”
Cô tận chức tận trách dạy anh như một huấn luyện viên dạy bơi thực thụ. Cánh tay để ngang hông anh, lợi dụng sức nước đẩy anh.
“Sai rồi, chân phải duỗi thẳng.”
“Anh đừng sợ.”
“Không phải thế, đây là bơi chó.”
…
Cô giáo Tang giáo huấn càng ngày càng nhiều. Tần Tranh bị cô dạy dỗ cũng thuần thục hơn chút, dù sao cũng đã có cơ sở, có người ở bên chỉ đạo, tự nhiên học nhanh hẳn.
Anh bơi được mấy mét, quay đầu nhướng mày nhìn cô.
Tang Nhược gật đầu: “Rất tốt, anh học nhanh thật đấy.”
Tần Tranh dở khóc dở cười, trông cô hình như có chút kiêu ngạo.
Anh phụ họa theo cô: “Vẫn nên cảm ơn huấn luyện viên là em.”
Mặt mày cô gái cong cong, cười nói: “Không cần cảm ơn.”
Buổi tối cô mặc đồ ngủ, lúc này cả người đều ngâm trong nước, bầu ngực lồ lộ dáng hình dưới làn nước mát lạnh.
Tần Tranh lén lút sờ rồi ôm cô vào lòng: “Ngày mai huấn luyện viên Tang có lịch trình gì không nhỉ?”
Tang Nhược suy nghĩ, nhớ Hà Du cũng không nói cô biết hành trình ngày hôm sau nên thành thật lắc đầu.
Thế nên, người đàn ông ôm cô, cúi đầu hôn lên môi cô.