Cả đoàn chọn khách sạn đối diện bờ cát. Sau khi dọn dẹp đồ đạc xong, Hà Du lôi hai cô gái nhỏ đi mua áo tắm, hai người đàn ông bất đắc dĩ đi theo sau.
Cô ấy chọn bikini cho mình xong còn chưa đã ghiền, khua tay múa chân giúp Tang Nhược chọn.
Tần Tranh nhìn bộ đồ thiếu vải đến đáng thương kia thì đen mặt: “Em ấy còn chưa thành niên đâu đó!”
Hà Du cười xấu xa: “Hóa ra anh cũng biết à.”
Cô ấy mặc kệ Tần Tranh, thúc giục Tang Nhược đi vào thử xem.
Cô gái nhỏ chớp mắt, trong lòng cũng có tính toán. Dưới ánh mắt uy hiếp của người đàn ông, cô đi vào phòng thử đồ.
Tang Nhược rất nhanh đã thay xong. Cô vén rèm lên, lộ ra cánh tay trắng nõn như ngó sen.
Tiếp đó là hai mảnh vải màu đỏ ôm sát đôi gò bồng đảo, nhút nhát từ bên trong ló ra, cặp vú đẫy đà trắng như tuyết nổi bật dưới ánh đèn.
Xuống chút nữa là vòng eo nhỏ đến mức một vòng tay có thể ôm trọn, quần bơi tua rua, đôi chân thẳng tắp trắng nõn, thậm chí ngón chân cũng tròn trịa đáng yêu.
Chu Mạn Lâm nhìn đến ngây người, cô ta cũng thuộc dạng xinh đẹp, ngực thuộc cúp A. Mà Tang Nhược có vẻ ngoài lạnh lùng, dáng người lại nóng bỏng đến vậy!
Cái này không hợp logic tí nào!
Cô ta nuốt nước bọt, âm thanh quá to khiến Tần Tranh hoàn hồn, đen mặt che mắt Trần Đại lại. Đáng tiếc trong tiệm còn có rất nhiều đàn ông, đều vô tình cố ý mà liếc nhìn sang đây.
Anh lấy đại cái áo khoác choàng cho cô: “Mặc vào.”
Hà Du cười hì hì giật lấy: “Đừng nghe anh ta nói, chúng ta là con gái, càng nên thể hiện chính mình.”
Tang Nhược bước chân đến gần, cô xoay một vòng trước mặt anh, hỏi: “Đẹp không anh?”
Bầu vú đong đưa, quần bơi bao lấy nửa cặp mông, còn nửa bên ngoài căng tròn mềm mại, dường như đang dụ dỗ anh xoa bóp chúng.
“…” Đầu óc Tần Tranh rối ren, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc. Anh đẩy Trần Đại ra, không để ý người khác, lôi cô vào phòng thử đồ.
Anh đưa váy cho cô: “Mặc vào nhanh.”
Tang Nhược lắc đầu, hợp tình hợp lý mà đáp: “Em không mặc đâu.”
Cô nhóc còn nhỏ tuổi, thích phản nghịch.
Anh thở ra một hơi, nắm bả vai cô, đôi mắt lại không dám nhìn thẳng vào cô: “Ngoan, nghe lời anh nào, ngoài kia có rất nhiều người.”
Cô hỏi lại: “Xấu lắm ạ?”
Giờ phút này, Tần Tranh chỉ cảm thấy khắp nơi trong phòng đều là mùi hương của cô, phía dưới của anh cũng đã trướng đến phát đau.
Anh nghiến răng: “Đẹp.”
Thấy cô vẫn ra vẻ thờ ơ, Tần Tranh bế bổng cô lên, trán kề trán cô: “Đẹp, nhưng quá hở hang. Em là cô gái của anh, anh không muốn cho người khác nhìn em, được chưa?”
Anh thủ thỉ nhẹ nhàng khiến Tang Nhược bớt cứng đầu, nhưng cô vẫn do dự: “Nhưng mà em thích.”
Cô vừa mới soi gương, bộ bikini đỏ rực trông quyến rũ một vẻ đẹp hoang dã. Tuy rằng lộ hơi nhiều nhưng lại rất đẹp, khác xa bộ dáng thường ngày của cô.
Tần Tranh thở dài: “Vậy thì mua đi.”
Tang Nhược cong mắt, còn chưa phấn khởi hết thì người đàn ông đã nói tiếp: “Chỉ có thể mặc cho anh ngắm thôi, em chọn thêm một bộ liền thân đi.”
Chờ anh ra ngoài, Trần Đại mập mờ hỏi: “Anh Tranh, ở trong đó làm gì đấy?”
Đều là người trưởng thành, lời có ý gì mọi người đều hiểu. Hà Du thức thời, Chu Mạn Lâm thẹn thùng, chỉ có Trần Đại không sợ chết.
Khóe miệng Tần Tranh giật giật: “Mới có mấy phút, mày nghĩ tao làm được gì?”
Anh ngay cả sờ còn chưa sờ được, chỉ lo dỗ dành cô.
Cuối cùng, Tang Nhược thu hoạch được được hai bộ áo tắm.