Tần Tranh hành động rất nhanh, anh kéo cô trốn sau tảng đá, nhưng đáng tiếc là tảng đá quá nhỏ, chỉ có thể giấu được cô.
Còn anh thì đứng cạnh chặn cô lại, chờ người xuất hiện.
Là Vương Hải Lệ, bà nghi ngờ nhìn nửa người trần như nhộng của con trai: “Con làm gì vậy?”
Tay Tần Tranh chống lên tảng đá, sắc mặt bình tĩnh: “Trời nóng quá nên con xuống tắm.”
Mẹ anh nhìn xung quanh: “Con bé đâu rồi?”
Anh lười biếng đáp: “Con không biết, cô ấy tự đi chơi một mình rồi.”
Vương Hải Lệ giáo huấn: “Con dẫn con gái người ta về đây, xong lại để con bé một mình à?”
Tần Tranh nói: “Mẹ, sao thế ạ?”
Bà không hề nhìn anh, xoay người đi thẳng: “Con bắt thêm lươn rồi về nhà đi.”
Anh sờ mũi, chờ bà đi xa, lúc này anh mới bế Tang Nhược lên, mặc quần áo cho cô.
Cô gái nhỏ bĩu môi, dáng vẻ không vui lắm.
Anh nhéo mặt cô, hỏi: “Sao thế em?”
Tang Nhược ngước mắt nhìn anh, lời lẽ chính đáng: “Lần sau anh đừng làm chuyện này ở bên ngoài.”
Tần Tranh ngồi trên tảng đá, phơi quần áo của hai người: “Ừ.”
Anh đồng ý nhanh đến mức Tang Nhược nghi ngờ nhìn anh, lại nghe anh đảm bảo: “Lần sau không làm ở ngoài nữa, nếu có thì sẽ tìm chỗ nào kín đáo.”
Trong lòng anh có ý xấu, ban ngày quá nguy hiểm, nếu ở trong xe hoặc lều trại thì có lẽ là được nhỉ?
Anh hôn lên mặt cô, cười hỏi: “Được chưa?”
Tang Nhược khẽ hừ, cảm thấy cũng được.
Chờ đến khi quần áo của hai người khô bớt, Tần Tranh mới đi thu lưới đánh cá.
Trong lưới có 2-3 con cá trắm cỏ đang quẫy, anh mò qua mấy chỗ nước bùn, vớt được thêm mấy con lươn, đặt vào trong thùng rồi lên bờ dẫn cô về: “Em có lộc ăn rồi, mẹ anh muốn nấu cháo lươn cho em đó, món này nghe dễ nhưng không dễ làm đâu.”
***
Đợi hai người về đến nhà thì nồi của Vương Hải Lệ đã cháy khét. Bà ngó nhìn Tang Nhược, chiếc quần đùi của cô vẫn còn ướt.
Bà biết thừa đức hạnh của thằng con trai mình, cười lạnh: “Con không sợ làm người ta ốm à?”
Tần Tranh sờ mũi, không dám phản bác. Anh đặt xô cá xuống bên cạnh bà, sau đó dẫn Tang Nhược vào phòng thay quần áo.
Anh cúi đầu nhìn chiếc quần của cô gái nhỏ, không khỏi ôm chầm lấy cô và khẽ nói: “Em còn chưa liếm cho anh nhé.”
Anh kéo tay cô đặt lên côn thịt đang ngủ yên: “Sắp nghẹn tới hỏng rồi đây.”
Tang Nhược nghiêm túc trả lời: “Nếu em đã đồng ý rồi thì nhất định sẽ thực hiện.”
Tần Tranh vui vẻ, ra là cô nhóc là một cô gái đáng tin cậy.
Anh hôn nhẹ lên môi cô, lại hỏi: “Lần sau em có muốn được như lúc nãy không?”
Cô cau mày, dời mắt sang chỗ khác: “Anh đừng làm thế nữa.”
Tần Tranh nghe giọng điệu khó xử của cô thì an ủi một hồi, cô vốn có bệnh sạch sẽ nên rất khó để chấp nhận việc đó.
Vương Hải Lệ làm một bàn ăn lớn gồm mười món cho ba người ăn. Nơi này có tập tục chiêu đãi khách vào ban tối, đủ để Tang Nhược ngạc nhiên khi cô là người ăn ít nhưng chia ra làm nhiều bữa nhỏ.
Người đàn ông cũng vò đầu: “Mẹ, mẹ làm nhiều như này, ăn không hết đâu ạ.”
Bà trừng mắt nhìn anh: “Có nhà ai chiêu đãi con dâu tương lai mà không có nhiều món chứ.”
Tuy Vương Hải Lệ lạnh lùng nhưng cũng gắp vài món cho Tang Nhược: “Ăn nhiều vào con.”
Đang giờ ăn, Tần Tranh lướt đến bài đăng của bà mẹ “con trai dẫn con dâu về nhà ăn cơm” trên newfeed, biểu hiện hoàn toàn không khớp với vẻ mặt lạnh lùng kia.
Lúc ngẩng đầu, mẹ anh lại giáo huấn: “Thằng kia, ăn cơm hay nghịch điện thoại, hả!”