Buổi tối Tần Tranh đến dỗ Tang Nhược ngủ, ban ngày lại bận rộn chuyện khác với Trần Đại.
Cô không thích ra ngoài, Chu Mạn Lâm lại bị cô lừa. Cô ta đề phòng cô như đề phòng trộm, nhưng vì bị Tần Tranh uy hiếp nên ngày nào cô ta cũng phải đến nhà họ Tang.
Tang Hoài thì rất vui, ông ta cảm thấy ít ra mình cũng có chút quan hệ với nhà họ Chu.
Bọn họ còn chưa kịp vui vẻ được mấy ngày thì Tang Mân đã tức giận hùng hổ quay về.
Ả ta vừa vào nhà đã trực tiếp lấy chiếc túi đánh vào Tang Nhược đang ngồi trên sofa: “Cút đi!”
Điều này khiến Chu Mạn Lâm sợ hãi, Tang Nhược nhìn thì ngốc, nhưng lại không ngây ra để cho người khác đánh chửi mình.
Cô tùy ý khua chiếc gối đang ôm, chiếc túi đắt tiền của Tang Mân rơi thẳng xuống đất.
Trong mắt con ả đầy lửa giận, giống như một kẻ điên muốn nhào lên đánh cô.
Tang Hoài vội giữ chặt ả ta, ông ta cố trấn an: “Mân Mân, con làm gì vậy, đây là em gái con đó.”
“Ai là chị nó chứ, nó xứng sao?” Tang Mân khinh thường nói. Trong mắt ả, nếu không phải do ả bị bệnh thì căn bản Tang Nhược sẽ không được sinh ra.
“Nếu không có tôi thì cô đã chết rồi.” Cô gái yên lặng ngồi đó, vẻ mặt vô cảm.
Cô không thích nói chuyện nhưng cô biết chặn họng người khác.
Tang Mân tức đến run người, ả bị bố mình giữ chặt lại, điên cuồng dùng chân đá cô, ngoài miệng thì hùng hổ nói: “Con đĩ chó! Mày dựa vào đâu mà về nhà họ Tang này! Vốn dĩ mày không nên tồn tại!”
Tang Nhược hoàn toàn không thèm để ý, cô đứng lên, bình tĩnh nói: “Tôi về phòng đây.”
Chu Mạn Lâm ở bên cạnh run rẩy, cô ta sợ ả sẽ nhào tới, thấy vậy cũng vội vàng tạm biệt: “Tôi đi trước, tôi đi tìm bố tôi có chút việc.”
Tìm Chu Lục có việc mới lạ, ông ta đã hơn mười ngày rồi chưa xuất hiện, nhà họ Chu đã sắp biến thành của hai tên cướp kia rồi. Cô ta không muốn quay về nhưng cô ta sợ bà điên Tang Mân này hơn.
Tang Hoài giữ chặt con gái lớn của mình, ông ta thở hổn hển vì kiệt sức. Biết trước thì ông ta đã sắp xếp cho Tang Nhược một căn nhà khác rồi, đỡ phải kích thích Tang Mân.
Ả điên cuồng rống lên với ba mình: “Mấy người dựa vào đâu mà dẫn nó về đây? Muốn con nhỏ đó thay thế tôi luôn đúng không!”
Tang Hoài thở dài, an ủi ả: “Không có, Mân Mân, con bé sắp đi rồi.”
***
Tần Tranh nghe lại những gì Chu Mạn Lâm kể, cô ta miêu tả Tang Mân rất đáng sợ, rồi diễn cảnh tượng ả nổi điên đó giống y như đúc.
Trên người anh mang theo khá nhiều đồ, suy nghĩ xem nên dẫn Tang Nhược đi thế nào, sợ ả ta nổi điên lên sẽ làm cô bị thương.
Tang Nhược từ chối anh: “Em không đi đâu.”
Tần Tranh khựng lại: “Sao thế em?”
Cô nghiêm túc nói: “Cô ta sẽ không bỏ qua cho em.”
Anh có chút đau lòng, vốn dĩ vì cứu ả nên cô mới được sinh ra, nhưng cô lại không được người nhà của mình yêu thương, mới 16 tuổi mà đã hiểu chuyện thế này rồi.
Tang Nhược dựa vào anh, rũ mắt.
Cô không cần phải đi, Tang Mân thấy cô thì nổi điên lên mới tốt.
Cô giơ tay lên, cổ tay gầy guộc đặt trước mặt anh: “Cô ta làm em đau.”
Mặt cô không đỏ tim không loạn, lời nói nửa thật nửa giả. Tang Mân không đụng đến cô nhưng cô bị trật cổ tay khi vung cái gối ôm lên.
Tần Tranh nhịn cười, anh đã sớm nghe Chu Mạn Lâm nói cô hữu kinh vô hiểm, cảm thấy cô nhóc giả vờ đáng thương rất là đáng yêu.
(*) Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy
Anh nắm lấy cổ tay cô, xoa nhẹ rồi hôn cô: “Xoa xoa sẽ không đau nữa.”