• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự tích Tần Tranh vì tình yêu mà buộc ga-rô bị Trần Đại biết, cậu ta trợn mắt há hốc mồm: “Anh Tranh, dì Vương mà biết được sẽ đánh gãy chân anh đấy!”

Tang Nhược nắm chặt anh tay, có chút khẩn trương, cô cũng không ngờ lại có chuyện này.

Anh trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Cậu bỏ cái suy nghĩ đấy đi, mẹ anh không quan tâm đến việc này.”

Người trẻ tuổi trong thôn bọn họ thường kết hôn sớm, nếu mẹ anh thật sự muốn bế cháu, đã sớm giục anh kết hôn rồi.

Nhưng bà ấy không vội chút nào, hiện tại anh mới vừa dẫn Tang Nhược về, bà ấy cũng biết cô gái nhỏ còn nhỏ tuổi, lại càng không thể thúc giục sinh con.

Chuyện buộc ga-rô, qua mấy năm nữa lại nói tiếp.

Cùng lắm thì nói chính anh không thể sinh là được.

Anh hạ quyết tâm, Tang Nhược lại nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

Tần Tranh xoa mặt cô: “Em nghĩ gì thế?”

Cô ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi anh: “Có phải em rất ích kỷ hay không?”

Cô không muốn sinh con, nhưng mà ngay từ đầu, Tần Tranh muốn nuôi cô, cũng không phải là nuôi không.



Anh liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, đối diện với cô, trong dáng vẻ thờ ơ mang theo nghiêm túc: “Anh đây cũng rất ích kỷ.”

Tần Tranh anh cũng không làm chuyện buôn bán lỗ vốn, vì cô mà buộc ga-rô, chính là làm cho trong lòng cô có mình nhiều hơn một chút, cũng là để lợi dụng, anh vốn lớn tuổi hơn cô, sợ cô về sau cánh cứng rồi sẽ tự do bay lượn ở bên ngoài.

Tang Nhược nhìn anh, thấy ánh mắt anh dần dần tối lại, đột nhiên nhanh trí mà nói: “Em sẽ vẫn luôn ở cạnh anh.”

Anh uy hiếp: “Không ở cạnh anh thì đánh gãy chân em.”

Cô “ừm” một tiếng.

Tần Tranh rất ít khi sến súa như vậy, thấy cô ngoan như thế, nhân cơ hội lại nói: “Bảy tám chục tuổi mà chạy cũng sẽ đánh gãy chân em.”

Lúc này Tang Nhược bật cười: “Lúc đó anh cũng đã tám chín mươi, chạy không nhanh bằng em.”

Cô bắt đầu vui đùa, Tần Tranh liền biết cô đã yên tâm.

Anh ôm người vào trong lòng ngực: “Vậy thì em cứ chạy.”

“Không chạy.” Cô lắc đầu, ánh mắt sáng láng nhìn anh.

Hai người ngồi ở xa xa không thể nhìn bọn họ sến súa như vậy, liền sai Chu Mạn Lâm đi tới gọi người: “Bọn họ gọi hai người đi qua bàn chuyện về.”



Tần Tranh đi tới, có chút ngoài ý muốn: “Các cậu phải về?”

Trần Đại vừa nghe thấy hai từ “Các cậu”, lại giật mình lần nữa: “Anh Tranh, anh không đi cùng sao?”

Anh đập xuống bờ vai của cậu ta: “Không đi nữa, đã chuẩn bị ở lại nơi này.”

Tang Nhược thích biển, nên thay vì mỗi năm nghỉ phép ở đây vài tháng còn không bằng định cư ở đây luôn. Huống chi tình huống của nhà họ Tang vẫn chưa biết sẽ ra sao, ai cũng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

Trần Đại nghẹn họng nhìn trân trối: “Vậy dì Vương thì sao?”

Anh vuốt cằm: “Anh đã gọi điện thoại cho bà ấy, bà ấy nói sợ nóng, vẫn muốn ở quê.”

Tang Nhược ngẩng đầu nhìn anh, tay siết chặt anh.

Không phải là lần đầu tiên cảm thấy anh tốt, là lần đầu tiên cảm thấy, hình như cô rất may mắn vô cùng may mắn, mới gặp được anh.

Tần Tranh âm thầm đắc ý, ôm chặt lấy cô gái nhỏ.

Bọn họ bắt đầu một lần nữa ở nơi đây, vừa lúc cũng đủ sống hết một đời.

(Hoàn chính văn)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK