Cứ như vậy, Tần Tranh luôn tuân thủ nguyên tắc “cọ mà không vào”, dụ dỗ cô mà không mang lại khoái cảm cho cô, lần nào cũng cố tình không đeo bao cao su, đến cùng vẫn không chịu vào hẳn.
Hôm sau, Tang Nhược xuống lầu ăn cơm, chân cô vẫn còn run.
Đêm qua cô điên cuồng đến nửa đêm, ga trải giường dính đầy nước của hai người. Tần Tranh lấy giấy lau một hồi, mới ôm cô ngủ.
Tang Mân vốn bị giám sát nghiêm ngặt, hai chị em họ không dễ gặp nhau. Hôm nay lại vô cùng kỳ lạ, thế mà lại cùng ngồi trên ghế, đôi mắt phượng nhìn cô chằm chằm.
Hôm nay không giống như mọi hôm, trong mắt ngoại trừ chán ghét còn có ghê tởm: “Mày đưa đàn ông về nhà tao à?”
Tang Nhược mặt không biến sắc ngồi xuống, bắt đầu ăn sáng.
Tang Hoài không có ở đây, người hầu nhà họ Tang không dám chọc cô, bởi vậy đều cách khá xa.
Tang Mân hoàn toàn bùng nổ: “Đồ đĩ thõa! Sắp đi làm vợ người ta rồi, còn dẫn đàn ông về nhà tao? Mới bây lớn mà đói khát thế cơ à?”
Tang Nhược nuốt một ngụm cháo, không thèm liếc nhìn ả ta một cái: “Tôi họ Tang.”
Ả ta nghe thấy từ đó, nóng nảy ném bát đĩa về phía cô: “Mày không xứng với họ Tang! Cút ra ngoài cho tao!”
Tang Nhược mỉm cười nhìn ả ta: “Là bố mẹ dẫn tôi về đây ở.”
Tang Mân nắm chặt tay, bên tai ả ta phảng phất tiếng nói ——
“Là bố mẹ cho tôi họ Tang.”
“Ngay cả đàn ông, cũng là bố mẹ tôi cho phép.”
…
“—— A a a!” Ả ta hét lớn, gạt tất cả bát đĩa trên bàn xuống đất, trừng mắt nhìn cô, ả ta muốn dạy dỗ cô.
“Mày không được gọi “bố mẹ” tao!” Người hầu nghe thấy tiếng động chạy tới giữ ả ta lại, bọn họ vội vàng gọi cho Tang Hoài, bảo ông ta về nhanh.
Tang Nhược nhìn ả ta bị giữ lại, thong thả ăn xong ngụm cuối cùng, sau đó thản nhiên trở về phòng.
Tang Hoài rất nhanh đã quay về, ông ta đau đầu nhìn đứa con gái lớn đang hét lên, trong lòng mệt mỏi: “Mân Mân, đừng náo loạn nữa.”
Đột nhiên con gái của ông ta gạt tất cả mọi người ra, nhào về phía ông ta, lắc vai ông ta: “Bố đuổi nó ra ngoài đi! Chỉ có con, con mới là con gái của hai người! Mau đuổi nó đi đi!”
Người đàn ông trung niên bắt đầu mất kiên nhẫn. Nếu không có Tang Nhược, Tang thị sẽ không có tài chính để tiếp tục vận hành. Hiện tại đuổi cô ra ngoài, chẳng phải là không cho nhà họ Nhạc chút thể diện nào sao.
Lần đầu tiên ông ta nổi giận với đứa con gái luôn được nuông chiều này: “Đuổi nó ra ngoài rồi con gả thay hả?!”
Ông ta cho người lôi Tang Mân về phòng, sau đó qua gõ cửa phòng Tang Nhược. Thấy cô không mở, ông ta liền đứng ở cửa giải thích: “Tang Nhược, con đừng giận, tính tình của chị con không được tốt lắm.”
Cô gái trong phòng cầm trên tay giấy khám bệnh, là của Tang Mân.
Trên giấy hiện bệnh trạng cô ta bị rối loạn lưỡng cực* nặng, mà nguyên nhân ả bị bệnh là do ảnh hưởng từ gia đình.
(*) Rối loạn lưỡng cực là chứng bệnh rối loạn tâm thần hay còn gọi là rối loạn hưng – trầm cảm, tình trạng tâm thần thay đổi thất thường khiến tâm trạng có thể đột ngột hưng phấn như phấn khích quá hoặc tăng động, nhiều lúc lại rơi vào trạng thái trầm cảm.
Thật là trùng hợp, lúc ả ta đập túi xách vào người cô, đồ bên trong rơi vãi đầy đất, vừa vặn cô nhìn thấy tờ giấy này.
Cô xé hồ sơ bệnh án thành nhiều mảnh rồi ném vào thùng rác, sau đó chui vào chăn nhắm mắt lại.
Cô cố ý, cố ý để Tang Mân phát hiện ga trải giường bị bẩn, khiến ả ta nghi ngờ trong phòng mình có đàn ông. Sau đó, khiêu khích ả ta thông qua người bố mẹ mà ả yêu thương nhất.
Bọn họ tính toán trong lòng, tùy ý lợi dụng cô, vì vậy cô cũng phải “báo đáp” bọn họ thật tốt.