Mặc Vũ Phong nhìn cô bằng con mắt đăm chiêu. Xem ra lần này cô đã quyết tâm rồi. Anh còn tưởng là chiêu lạt mềm buộc chặt. Nhìn Uyển Đình thì anh dám chắc cô có thể nghĩ ra chiêu đó để kéo anh lại.
Trần Uyển Đình quay người rời đi, nhưng chưa được một bước cô chợt nhớ ra một chuyện mà quay lại nói với anh.
-Còn nữa, sắp tới tôi sẽ dọn ra khỏi đây để sống ở kí túc xá, tuần sau là nhập học rồi.
-Nếu dọn ra ngoài để thuận tiện đi chơi với đàn ông khác thì cứ việc.
Vũ Phong nhếch mép nói. Uyển Đình cau mày lớn tiếng.
-Vũ Phong!
-Cô muốn thế còn gì, nhưng suy nghĩ của cô ngu ngốc thật. Kí hợp đồng 1 năm mà chuyển ra kí túc xá sống cũng vậy thôi. Chẳng khác nào cô đang tố cáo với mẹ mình rằng cô không thoải mái khi ở Mặc gia.
-Ý của anh là tôi không được ở kí túc xá chứ gì?
Uyển Đình cãi lại. Cô trừng mắt nhìn Vũ Phong ấm ức. Anh là một tên khốn nạn nhất mà cô từng thấy. Vũ Phong châm chọc.
-Cô không đi đâu cả, một là ở Mặc gia hai là nghỉ học.
Uyển Đình nghe vậy thì xem như hiểu ý. Anh ta không cho phép cô ở ký túc xá. Thật khó hiểu, nếu ghét cô thì đâu cần làm như vậy. Bởi vì câu nói đó lại khiến cho cô có thêm một chút hi vọng, hi vọng anh sẽ thay đổi. L
úc này anh lại nói thêm một câu nữa.
-Cô mau sửa soạn đi, một chút nữa đi với tôi.
-Đi đâu?
Uyển Đình hỏi, cô đang rất mệt, không muốn đi đâu cả. Vũ Phong bắt đầu bực bội mà lớn tiếng.
-Cô đừng giả vờ, buổi đấu giá hoàng gia tổ chức hôm nay chẳng phải cô biết từ trước sao?
Uyển Đình ngơ người. Buổi đấu giá hoàng gia diễn ra vào hôm nay sao? Không nhắc thì cô cũng quên béng mất sự kiện lớn này. Đây là buổi đấu giá được tổ chức mỗi năm 1 lần. Những món đồ đấu giá thường là những món quý hiếm của từng gia tộc.
Gọi là buổi đấu giá hoàng gia là do truyền thống này bắt nguồn từ hoàng tộc rất nhiều năm về trước. Vẫn còn một số cổ vật còn sót lại và được đem đi đấu giá. Và những món đồ này thường bắt đầu bằng mức giá trên trời.
Là nơi hội tụ những tầng lớp thượng lưu. Bọn họ thường che giấu thân phận của mình bằng cách đeo mặt nạ. Vào trong đó ai cũng như ai, khó có thể phân biệt được.
Những ai quen biết nhau thì trò chuyện, nếu không thì im lặng suốt buổi. Có một số ông lớn kín kẽ đến mức được ngồi ở phòng riêng mà quan sát buổi đấu giá thông qua màn hình tivi cỡ lớn.
Mọi năm cô đều tham gia cùng anh trai. Bây giờ thì Mặc Vũ Phong có thể sẽ thay ông Mặc để tham gia. Vậy nên nếu không muốn bị anh trai cô phát hiện thì chỉ có thể đi cùng Vũ Phong đến buổi đấu giá.
-Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi chuẩn bị.
Uyển Đình ngập ngừng rồi đi ra ngoài. Chưa kịp đóng cửa phòng thì Cẩn Mai đã đẩy cô sang một bên mà chạy vào phòng nũng nịu với Vũ Phong. Uyển Đình nuốt nước bọt mà về phòng mình. Mặc kệ cái nhìn đầy dò xét của Cẩn Mai.
Và cũng chẳng biết là cố ý hay vô tình. Cô vừa về phòng đã thấy có một đống người ở trong, bọn họ cúi người chào khiến cô có chút hoảng loạn.
Ở giữa phòng là một chiếc váy dạ hội, nó như đang vẫy gọi cô đến. Xung quanh chỗ thì là đồ trang sức, có hẳn một khu giày và đồ trang điểm.
Có lẽ là do Vũ Phong đã chuẩn bị sẵn, lòng tốt của anh ta có lẽ chỉ phô trương mỗi khi có sự kiện mà thôi.
Uyển Đình chưa kịp mấp máy câu nào đã bị người làm kéo lại ngồi trên ghế. Bọn họ bắt đầu làm tóc cho cô, người thì bắt đầu dưỡng da, trang điểm, người thì làm móng. Uyển Đình hoàn toàn bị động, bọn họ kêu gì cô chưa kịp trả lời thì họ đã làm rồi.
-Phu nhân, cô thật đẹp!
-Phu nhân, đôi guốc này cô thấy sao?
-Phu nhân, cô hơi gầy thì phải, váy này size nhỏ nhất mà cô mặc vào vẫn còn dư này.
Cả chục tiếng “phu nhân” vang hai bên tai khiến Uyển Đình choáng váng muốn ngất đi. Cô hít thở thật sâu nhìn người làm đang kéo khóa áo phía sau cho mình. Cuối cùng sau 1 tiếng giày vò thì cũng hoàn tất. Đứng trước gương, Uyển Đình còn không nhận ra đó chính là cô.
Gương mặt trắng sáng được tô son bóng, cô thấy bọn họ trang điểm rất dày công nhưng nhìn lại thì như không trang điểm vậy. Nét đẹp rất tự nhiên. Đôi mắt thì hầu như để nguyên không động tới. Mái tóc được uốn sóng nhẹ, bồng bềnh như bông, đen tuyền óng ả.
Bộ váy dạ hội màu trắng tinh khiết, vai áo trễ sang hai bên làm lộ ra bờ vai cùng xương quai xanh trắng sáng của cô. Hơn nữa là chiếc váy này ôm khắp cơ thể, váy bị xẻ sâu lên tới tận phần đùi, cao thêm chút nữa không chừng lộ hàng.
Ngực thì như muốn trào ra ngoài. Sau lưng thì lộ nguyên một mảng khiến cô rùng mình. May là bọn họ đã đánh phấn che đi dấu vết trên lưng cô. Uyển Đình ngượng ngùng nhìn người thiết kế ra bộ váy này đứng bên cạnh, bà ấy mỉm cười hài lòng.
-Phu nhân, người mặc lên đúng là rất đẹp và có khí chất.
-Nhưng mà…
Cô lưỡng lự, hai tai đỏ hết lên khiến cho nhà thiết kế ấy nhíu mày nhìn vào gương.
-Phu nhân có chỗ nào không vừa lòng sao ạ? Cô cứ nói tôi sẽ sửa.
-Chỗ này xẻ hơi cao thì phải.
Uyển Đình cười ngượng chỉ vào phía váy bị xẻ sâu. Nhà thiết kế bật cười mà nói.
-Không sao đâu ạ, tôi đã tính toán rất kĩ, sẽ không bị lộ đâu.
Uyển Đình nghe vậy thì gãi đầu cười trừ. Bà ấy nói vậy thì cô nghe theo, đâu thể phụ công sức của họ được. Lúc này nhà thiết kế đưa cho cô một chiếc mặt nạ chỉ che đi nửa khuôn mặt phía trên, mỗi phần miệng sẽ bị lộ ra.
Nó được làm từ những dây bạc được uốn nắn trông rất kiêu kì và bí ẩn. Những đường cong toát lên sự sang trọng và tinh tế. Một bên của nó được uốn như một bông hoa đầy kiêu hãnh cao hơn bên còn lại.
Ở giữa được gắn kim cương, khi đeo nó sẽ tòn ten trên sóng mũi cô. Do được làm bằng bạc nên nó sẽ lóe lên tia sáng. Rất phù hợp với bộ váy của cô.
Bà Tô lúc này bước vào phòng, có chút ngây ngất với sắc đẹp của Uyển Đình nhưng bà ấy mau chóng chỉnh đốn lại bản thân mà nhỏ nhẹ nói.
-Thưa phu nhân, thiếu gia đang chờ ở dưới ạ.
-Cháu sẽ xuống ngay.
Uyển Đình nói rồi nhìn vào gương. Không hiểu sao cô lại cảm thấy rộn ràng và hồi hộp. Đây không phải là lần đầu tham gia vậy mà tại sao lại có cảm giác như thế chứ? Thật kì lạ.
Ngồi dưới nhà, Vũ Phong cau mày khó chịu. Anh mặc một set đồ màu đen. Sơ mi đen, quần đen, vest cũng đen, giày da màu đen. Mái tóc đương nhiên cũng màu đen, thay vì xõa ra thì anh lại dùng keo vuốt lên.
Thêm đôi mắt hay cau có thì trông anh y như một ông trùm xã hội đen. Cầm trên tay chiếc mặt nạ màu đen. Anh chậm rãi hút điếu thuốc phả ra làn khói như sương mù đang rơi xuống màn đêm đen kịt. Kể cả bầu không khí xung quanh anh cảm giác đều “đen”.
Bỗng chốc ánh mắt của anh bị thu hút bởi một luồng sáng phía bên kia.
Bước xuống cầu thang. Cô như một nàng công chúa vừa bước ra từ câu chuyện cổ tích. Nhưng có một số người sẽ ví cô giống thiên sứ thì đúng hơn.
Đôi mắt ngây thơ nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở Vũ Phong đang ngồi ở dưới. Cô đi lại chỗ anh mà nói.
-Chúng ta đi thôi.
Vũ Phong không nói gì chỉ dập tắt điếu thuốc rồi đứng lên đi ra ngoài. Cẩn Mai đứng trên cầu thang mà tức đến nỗi chỉ muốn gϊếŧ chết cô ngay lập tức.
Uyển Đình không quan tâm đến Cẩn Mai mà bước theo anh với đôi giày cao gót. Tiếng lộc cộc biến mất cho đến khi cô ngồi vào trong xe cùng với Vũ Phong.
Minh Hoàng ngồi trên ghế lái mà không tin nổi vào mắt mình nên mới phải quay đầu về phía sau, cậu muốn tìm hiểu xem mình vừa nhìn thấy thiên sứ hay Uyển Đình. Nhưng rất tiếc, là Uyển Đình chứ không phải thiên sứ như cậu nghĩ.
Suốt quãng đường đi, bầu không khí trên xe thực sự rất ngột ngạt. Vũ Phong từ nãy đến giờ không nói câu nào, thêm Uyển Đình cứ nhìn chằm ra ngoài dòm ngó thế giới khiến cho Minh Hoàng phát rồ. Cậu biết bình thường đã vậy nhưng hôm nay lại kì quái hơn gấp bội lần.
-Này Vũ Phong, hôm nay cậu biết có những ai đến buổi đấu giá không?
Minh Hoàng tìm cớ bắt chuyện. Vũ Phong lạnh lùng trả lời đúng một câu.
-Không.
Miệng Minh Hoàng giựt giựt nhưng cũng cố kìm chế mà nói.
Một lúc sau tới địa điểm tổ chức buổi đấu giá. Vì có nhiều người cần bảo vệ nên chẳng có phóng viên nào dám lại gần ngoại trừ những người được cấp phép. Cuộc chơi ngày hôm nay… chỉ mới bắt đầu.
----
Nhớ thả tim, follow me, ấn theo dõi truyện và comment để tác giả có thêm động lực để viết tiếp nha mọi người ơi! (’’‘o’’’)