Đám phóng viên ngẩn ngơ khi thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt trần bước ra từ chiếc siêu xe. Bên cạnh cô là một người đàn ông cũng quyến rũ không kém với bộ vest, áo sơ mi đen trên người.
Họ không ngậm được mồm mà cảm thán. Không gì có thể diễn tả được mĩ cảnh này.
Uyển Đình đi cùng với Vũ Phong bước vào trong. Cả người cô như đang phát sáng, chiếc đầm dạ hội tôn lên đường nét trên cơ thể cô. Đôi chân dài thon thả, vòng ngực đẫy đà. Mái tóc đen tuyền.
Mặc dù gương mặt xinh đẹp ấy được che giấu sau chiếc mặt nạ nhưng nó không thể nào che giấu được sự nổi bật của cô.
Họ ví cô như một thiên sứ đi cùng với sứ giả địa ngục. Sứ giả địa ngục không ai khác chính là Vũ Phong. Cô và anh trông vừa trái ngược nhưng cũng hợp nhau đến lạ.
Một người trắng tinh khiết, một người đen huyền bí. Vừa không phù hợp nhưng cũng rất phù hợp.
Có vài phóng viên đã đứng yên tại chỗ mà ghi vào cuốn sổ ghi chú rằng :“Thiên sứ và sứ giả địa ngục đi cùng nhau, một sự kết hợp tưởng chừng lạc loài nhưng lại cuốn hút đến kì lạ. Thiên sứ che đi tội ác của sứ giả và ngược lại, sứ giả lại tôn lên ánh hào quang thiện lành của thiên sứ”.
Uyển Đình hiếm khi thấy cô lại được chú ý như vậy. Trước đây cũng từng được săn đón nhưng không dữ dội như bây giờ. Cô nghĩ có lẽ một phần là do Vũ Phong nên bọn họ mới tò mò như thế.
Bước vào trong, một không gian sang trọng đậm chất hoàng tộc hiện ra trước mắt. Chiếc đèn chùm to khổng lồ trên trần nhà, nghe nói nó được làm từ những viên đá quý hiếm lấy ở mỏ khoáng thạch sâu dưới lòng đất.
Mọi thứ đều màu vàng, có chỗ thì làm bằng vàng thật. Uyển Đình đã quá quen với những thứ gây chói mắt này rồi.
-Đình Đình!
Một giọng nói phát lên, lúc này đám bạn của cô chạy lại hí hửng khi được gặp cô. Mỗi đứa đều đeo mặt nạ nhưng chỉ cần nhìn lướt qua thôi là biết được ai với ai liền. Uyển Đình cũng rất vui khi thấy bạn mình ở đây, cô còn sợ mình sẽ phải ru rú một mình trong phòng.
Lan Chu đang vui thì nó lại nhìn thấy Vũ Phong đứng bên cạnh cô. Ngay lập tức cậu thay đổi sắc mặt liếc xéo Vũ Phong đủ kiểu. Gia Kỳ và Tư Niên cũng tỏ thái độ chán ghét.
Vũ Phong không quan tâm cô mà rời đi cùng với Minh Hoàng. Uyển Đình nhìn theo, có lẽ anh ta lên phòng VIP ngồi, chứ người như Vũ Phong chắc chắn sẽ không bao giờ chịu tham gia trực tiếp.
-Hứ, tên khốn đó nhìn cái mặt là thấy ghét.
Lan Chu cau có liếc Vũ Phong. Gia Kỳ cũng thêm vào.
-Đáng lẽ hôm đó tớ nên trừng phạt hắn ta.
-Này!
Tư Niên đẩy Gia Kỳ một cái nhắc nhở. Cả ba mau chóng im bặt khiến cho Uyển Đình khó hiểu.
-Hôm đó là hôm nào?
Cô hỏi nhỏ. Lan Chu cười rồi lảng sang chuyện khác.
-Không có gì đâu, mà hôm nay làm gì mà ăn mặc như công chúa vậy, áo hở tùm lum.
Uyển Đình nghe vậy thì ngại ngùng, hai tai của cô đỏ lên, bàn tay vô thức sờ ra sau lưng, tay còn lại che trước ngực.
-Tớ cũng thấy nó hở quá, hơi có chút khó chịu.
-Của cậu mà hở thì chắc của tớ lộ hàng hết rồi.
Gia Kỳ nói rồi xoay một vòng khoe chiếc váy đỏ chóe của nó. Váy còn hở bạo hơn cô, xẻ chỗ này lộ chỗ kia khiến Uyển Đình rùng mình.
Tư Niên cũng khoe cái váy nó mới đặt, màu xanh nước biển, trông thì kín cổng cao tường nhưng có khoét một lỗ ở ngực làm lộ ra khe sâu giữa hai bầu ngực to tròn.
Lan Chu bĩu môi ganh tị. Mặc dù nó ham mặc mấy cái váy kiểu này lắm nhưng vẫn chưa có cơ hội, vậy nên nó chỉ có thể mặc những bộ vest màu mè những cũng không kém phần sang chảnh. Chỉ riêng cái khuy cài áo của nó thôi cũng tầm chục triệu chứ chẳng ít.
-Ngưỡng mộ các cậu thật, mặc như thế mà vẫn tự tin được.
Uyển Đình cười nhạt. Không phải cô không thích mặc hở hang, mà chỉ là mỗi khi ăn mặc như vậy cô cứ có cảm giác lành lạnh.
-Thôi được rồi, mau vào đi, buổi đấu giá bắt đầu lâu rồi đấy.
Tư Niên mỉm cười nói rồi tất cả cùng đi vào. Uyển Đình cũng đi theo đám bạn. Tâm trạng của cô đã ổn hơn được một chút.
Bước vào trong khu đấu giá thì đèn đóm đều tắt hết, chỉ thấy ánh sáng phảng phất ở những chiếc tivi và đèn chiếu. Phục vụ cũng phải đeo mặc nạ, bọn họ lịch sự cầm theo khay rượu mời khách.
Uyển Đình vẫn theo thói quen mà uống nước ép trái cây.
-Con nhỏ này, tập tành uống rượu đi chứ.
Gia Kỳ vỗ vai nhắc nhở khi thấy cô lấy một ly nước ép cam trên bàn. Uyển Đình chớp mắt ngây thơ nói.
-Rượu là gì thế?
Gia Kỳ nghe vậy thì môi giật giật. Đây là chiêu của Uyển Đình mà thôi, mỗi khi hỏi như vậy thì Gia Kỳ sẽ phải giải thích rượu là gì, rồi Uyển Đình cứ thế đặt ra hàng ngàn câu hỏi vì sao. Uyển Đình làm thế là vì muốn lảng tránh việc uống rượu.
-Không thèm chấp với đứa con nít như cậu.
Gia Kỳ nói rồi khoác vai cô. Uyển Đình cười vui vẻ. Cô không nhận ra rằng ở trên lầu, có một người đang theo dõi cô nhất cử nhất động.
Vũ Phong ngồi đó lắc lắc ly rượu trên tay nhìn cô qua cửa kính dày. Đây là phòng dành cho khách thuộc dạng VIP. Quan sát buổi đấu giá qua ô cửa kính chứ không phải màn hình tivi như những người khác.
Minh Hoàng ngồi đó mà nhìn về phía đám bạn của Uyển Đình, cậu cứ cười như thằng điên mà không hiểu vì sao mình lại cười.
-Thằng kia!
Vũ Phong nhíu mày nhìn Minh Hoàng đang ngây ngốc. Anh đoán cậu ta đang ngắm gái, mà ngắm ai trong đám bạn của Uyển Đình thì không biết.
Kêu mãi mà Minh Hoàng không nghe, Vũ Phong thở dài vo tròn tờ giấy mà ném Minh Hoàng.
-Ai? Là ai vừa mới ném?
Minh Hoàng thấy mình bị ném thì cau có quay lại tìm hung thủ, nhưng trong phòng chỉ có mỗi cậu và Vũ Phong. Minh Hoàng nhận ra điều đó nên nhìn Vũ Phong mà cười cười.
-Vũ Phong, tôi nghĩ tôi trúng tiếng sét ái tình rồi.
Anh nghe Minh Hoàng nói vậy thì khuôn mặt tỏ ra vẻ ớn lạnh lẫn ghê tởm thằng bạn của mình. Chỉ vì như thế mà cười ngây ngốc như thằng điên thế sao?
-Cậu đừng tỏ thái độ như vậy chứ, sau này nếu biết yêu thì cậu cũng như tôi thôi.
Minh Hoàng nói rồi tiếp tục quay người nhìn xuống dưới, cậu ta tiếp tục cười. Vũ Phong lắc đầu bất lực. Anh nghĩ anh sẽ không giống như Minh Hoàng đâu. Cười như một tên điên thì còn ra thể thống gì.
Bỗng một lúc sau Minh Hoàng thốt lên một tiếng, cậu quay đầu nói với Vũ Phong.
-Cậu nghĩ thiên sứ đi cùng với thiên sứ thì thế nào?
-Hử? Nói chuyện kiểu gì vậy?
Mặc Vũ Phong nhíu mày nhìn Minh Hoàng, cậu ấy liền chỉ xuống dưới, Vũ Phong nhìn theo. Cả cơ thể anh giống như ngưng hoạt động 1 giây. Sau một giây nó hoạt động như thường mà nhìn đôi nam nữ phía dưới.
-Xem nào, nếu tôi đoán không sai thì đó là tổng tài của Lục thị nhỉ?
Minh Hoàng suýt xoa nói. Mặc Vũ Phong tay cầm ly rượu, mắt đăm chiêu nhìn Lục Tuấn Lãng đang vui vẻ trò chuyện với Uyển Đình.
Phía dưới, sau khi thấy anh thì Uyển Đình nở một nụ cười tươi rói. Cô không nghĩ là sẽ gặp Tuấn Lãng ở đây.
Anh mặc bộ vest trắng, mái tóc xõa ra trông rất thư sinh và lãng tử. Ngoại hình điển trai, thân hình cao ráo đã lọt vào mắt xanh của những tiểu thư đài các ở đây.
Anh còn trở nên bí ẩn hơn khi đeo chiếc mặt nạ bằng bạc. Có người còn tính đi lại làm quen, nhưng khi thấy anh đứng cùng với Uyển Đình thì tự động rút lui.
Trong buổi đấu giá ai cũng nói hai người là một cặp, nếu nhìn từ bên ngoài thì đúng như thế thật. Chỉ riêng mỗi trang phục thôi thì đã ăn khớp với nhau rồi. Thêm nhan sắc trời phú nữa thì đúng là một cặp tài sắc vẹn toàn.
Hoặc cũng có thể gọi hai người bằng biệt danh mà Minh Hoàng đặt cho chính là thiên sứ đi cùng với thiên sứ!
Âu Gia Kỳ lúc này vén tóc lên một cách ngại ngùng, cô đi lại gần chỗ Uyển Đình mà hỏi.
-Đình Đình, đây là ai vậy?
Trịnh Tư Niên hai tai cũng đỏ ửng, bàn tay chỉnh sửa lại váy mà nói với Uyển Đình.
-Có phải chúng ta đã gặp anh ấy một lần rồi đúng không?
-Đây là…
Uyển Đình chưa kịp nói thì Lan Chu đã nhảy vồ lên đứng trước mặt cô, nó thẹn thùng chìa tay ra mà nói với Tuấn Lãng.
Vũ Phong ngồi đó, trầm tĩnh lạnh lùng hơn mọi ngày. Anh đưa ly lên uống một ngụm rượu. Nhưng bỗng chốc anh khựng lại, tròng mắt nở rộng khi thấy Tuấn Lãng đang liếc nhìn anh từ phía dưới, một ánh mắt đầy mưu toan và thâm hiểm.
----
Nhớ thả tim, follow me, ấn theo dõi truyện và comment để tác giả có thêm động lực để viết tiếp nha mọi người ơi! (’’‘o’’’)