Nghĩ đến đây cô mở to mắt mà bước xuống giường lật đật chạy ra khỏi phòng. Hôm qua vì mệt quá nên cô ngủ quên, và cô quên mất Gia Kỳ vẫn chưa về phòng, nó ra ngoài không mang theo chìa khóa nên cô không chắc bây giờ nó có ổn không nữa.
Ra tới ngoài, cô suýt thì ngã ngửa khi thấy Lan Chu và Tư Niên đều đang chạy về phía phòng đang phát ra tiếng hét. Lan Chu khi thấy cô thì mau chóng kéo cô theo, Uyển Đình tò mò hỏi.
-Có chuyện gì xảy ra thế? Còn Gia Kỳ đâu?
-Thì bây giờ đang đến chỗ nó nè!
Tư Niên gằn giọng đầy khó chịu. Uyển Đình vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra cho đến khi cả bọn đến trước một căn phòng rồi chạy vào trong đóng sầm cửa lại. Lan Chu mau chóng khóa chốt để không ai vào được đây.
Uyển Đình đi vào trong xem thử, cô tròn mắt khi thấy Gia Kỳ đang nằm trên giường, nó không mặc áo, chỉ có tấm chăn dày quấn người. Và nó còn đang cầm gối đánh ai đó túi bụi. Xung quanh là những lon bia và chai rượu rỗng tuếch.
-Gia Kỳ!
Uyển Đình đi lại, Gia Kỳ thấy cô thì nó òa khóc nức nở. Cô đi lại ôm lấy nó, lúc này cô cũng có cơ hội nhìn kĩ mặt người đàn ông đó. Và thật bất ngờ khi cô thấy Minh Hoàng đang khúm núm dưới sàn nhà với mỗi cái quần tây đen.
-C… Chuyện gì vừa xảy ra thế?
Cô ngơ người, trong đầu dường như đã biết chuyện gì xảy ra nhưng cô vẫn muốn hỏi lại cho chắc. Gia Kỳ nhìn cô, mặt lấm lem nước mắt. Nó nói gì cô không hiểu nhưng cô vẫn cứ gật đầu và đinh ninh rằng có lẽ bạn cô vừa qua đêm với Minh Hoàng rồi.
Minh Hoàng đang rối tung rối mù lên. Chính cậu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Ngày hôm qua Gia Kỳ đã chỉ cho cậu mấy loại bia ngon, thế là cậu mua một đống, nhưng vì nhiệm vụ nên không để Gia Kỳ về sớm được nên mới bất đắc dĩ kéo Gia Kỳ lên phòng, chỉ định chơi vài trò cho vui thôi, ai ngờ sáng hôm nay mọi chuyện lại thành ra thế này.
Minh Hoàng như muốn quỳ xuống tạ tội với Gia Kỳ. Cậu tha thiết.
-Tôi thề là tôi không biết gì hết, nhưng tôi vẫn xin lỗi cô, làm ơn tha lỗi cho tôi.
Nói xong cậu ngước đầu lên nhìn thử, ánh mắt của Uyển Đình đang nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống. Minh Hoàng hóa đá vì sợ.
Uyển Đình lúc này lật tung chăn lên tìm kiếm thứ gì đó, nhưng tìm mãi không thấy, cuối cùng cô thở phào một hơi mà đứng dậy. Liếc Gia Kỳ cùng Minh Hoàng mỗi đứa một cái sắc lẹm rồi đứng lên nói.
-Hai người mau chóng mặc đồ vào đi, đúng thật là!
Nói xong cô đi ra ngoài, Tư Niên hỏi cô.
-Có thấy không?
-Không, chẳng thấy gì cả. Có lẽ nửa đêm nóng quá nên mới cởϊ qυầи áo ra thôi, Gia Kỳ vốn có cái tính xấu đó mà.
Lan Chu nghe vậy thì thở phào. Cả ba đi ra ngoài, để lại hai người kia ở trong phòng. Gia Kỳ nức nở một hồi rồi liếc Minh Hoàng. Cậu ấy bây giờ đang rầu rĩ vô cùng, nhiệm vụ của Vũ Phong thì thành công, nhưng theo đó thì thanh danh của cậu cũng mất sạch. Còn gì đau lòng hơn cơ chứ?
Một lúc sau Gia Kỳ bước ra ngoài, nó nhìn đám bạn của mình. Ai cũng đang đứng dựa tường chờ nó. Gia Kỳ cảm động đến phát khóc muốn chạy lại ôm mỗi đứa một cái nhưng đều bị từ chối một cách phũ phàng.
Cả bọn đi về phòng mình, trong lúc đi Gia Kỳ hỏi cô.
-Đình Đình, sao cậu lại biết tớ và hắn ta không ngủ với nhau?
-Cậu tuy hay đi trêu ghẹo đàn ông, nhưng cậu sẽ không bao giờ làm những chuyện đó với người mà cậu không tin tưởng. Nếu cậu ngủ với Minh Hoàng thì đã có dấu vết rồi.
Cô vừa dứt lời thì Gia Kỳ khoác lấy vai cô cười vui vẻ. Tư Niên cùng Lan Chu thì ngáp ngắn ngáp dài. Sáng sớm tự nhiên bọn nó bị Gia Kỳ gọi điện bảo là có chuyện gấp nên mới bật dậy mà đi cứu nó, ai ngờ đâu chỉ là chuyện cỏn con này. Hai đứa nó sau khi về phòng chắc phải ngủ bù mới được.
Nguyên ngày hôm đó, từ bữa sáng cho đến bữa trưa, đến khi hoàng hôn dần buông xuống thì Uyển Đình không thấy mặt Vũ Phong đâu cả. Cô cũng xem đó là chuyện mừng vì cô không muốn nhìn thấy anh ta vào lúc này, vì Vũ Phong mà ngày đầu tiên đi chơi của cô xem như bị hủy hoại. Nhưng rất may là còn những ngày sau. Uyển Đình đã hoàn thành bài tập của Tuấn Lãng giao, đó là vẽ về chủ đề bãi biển, nói nghe dễ nhưng khi vẽ thì không dễ chút nào.
Hôm nay là đêm thứ hai của chuyến dã ngoại. Vì chuyến đi chỉ dài 4 ngày 3 đêm, đây lại là đêm thứ hai nên thời gian chơi chẳng còn nhiều nữa. Đêm hôm đó sinh viên năm nhất xuống khu đất trống gần bãi biển để đốt lửa trại, ăn hải sản.
Mùi hải sản khiến cho ai cũng thích thú. Ngồi trên cát, Uyển Đình ăn ngon lành những con tôm mà Tuấn Lãng đã bóc vỏ. Ban đầu cô có hơi ngượng nhưng vì đồ ăn nên cô quên hết tất cả. Tuấn Lãng nhìn cô anh thì anh cũng mỉm cười vui lây.
Lúc này gần 11 giờ, đám sinh viên ngồi thành vòng tròn xúm tụm lại đàn hát cho nhau nghe. Và lúc này, Tuấn Lãng đã làm một việc mà không ai ngờ tới, kể cả Uyển Đình cũng bất ngờ. Anh và cô ngồi bên cạnh nhau, đám sinh viên thì chủ yếu đều đứng lên làm trò mua vui. Vậy nên còn mỗi cô và anh là biệt lập với bọn họ.
Anh nhìn cô, gương mặt cô sáng rực dưới ngọn lửa cháy khiến anh không thể nào chờ thêm được nữa. Anh lên tiếng.
-Uyển Đình.
-Hử?
Cô nhìn anh mà ngồi bó gối. Hai bên nhìn nhau, Uyển Đình vẫn chưa biết chuyện gì sắp xảy ra với mình. Tuấn Lãng tiếp tục nói.
-Anh thích em.
Nụ cười trên môi Uyển Đình tắt ngấm. Thứ mà cô lo sợ bữa giờ cuối cùng cũng xuất hiện. Cô biết chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, chỉ là cô không ngờ nó lại đến nhanh như thế. Với lại lần này Tuấn Lãng quá thẳng thắn, cô sợ anh sẽ đau lòng hay gì đó nếu cô lỡ nói lời không hay.
-C… Cái này…
Mặt cô hiện rõ vẻ lúng túng và bối rối. Tuấn Lãng nhận thấy điều đó, anh bật cười lấy tay xoa đầu không kịp để cô nói ra từ gì. Anh mỉm cười nhẹ nhàng mà nói.
-Em không cần trả lời, em chỉ cần biết điều đó là được rồi!
-Nhưng…
Uyển Đình bỗng dưng cảm thấy tội lỗi. Tuấn Lãng xoa đầu cô rồi không nói gì nữa. Anh ấy chống hai tay ra sau ngẩng đầu nhìn lên trời, anh nhắm mắt lại tận hưởng làn gió biển và mùi biển đặc trưng tại nơi đây.
Anh đang rất thư thả, nhưng lòng Uyển Đình lại trở nên khó xử và nặng nề. Thà rằng anh đừng nói, hoặc nói nhưng hãy bắt cô trả lời, hoặc là anh hãy bướng bỉnh mà bắt cô đồng ý. Như thế có lẽ cô sẽ dễ chịu hơn. Nhưng thái độ của Tuấn Lãng lúc này khiến cô vừa cảm thấy tội lỗi cũng như khó có thể thoải mái với anh như trước.
Sang ngày hôm sau, hôm nay là ngày cuối cùng để chơi bời thỏa thích vì ngày mai là lên tàu về đất liền rồi. Và hôm nay cũng là lúc đám nữ sinh mặc những bộ bikini quyến rũ xuống biển.
Uyển Đình vì ngại nên không dám bước ra khỏi phòng thay đồ, phải để Gia Kỳ kéo thì cô mới miễn cưỡng ra ngoài. Đứa nào cũng xuýt xoa bộ bikini cô đang mặc. Nó màu trắng, không nhiều dây dợ hay kiểu cách, nó đơn giản nhưng lại khiến cho người mặc trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết.
Tư Niên thì mặc bộ kín mít từ đầu đến cuối vì nó muốn lặn. Lan Chu mặc chiếc quần màu cam. Gia Kỳ thì đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội phô diễn đường nét trên cơ thể mà nó mặc bộ áo tắm quyến rũ hết cỡ.
Uyển Đình vì vẫn còn ngại nên cô kiếm chiếc áo khoác mỏng khoác bên ngoài. Nhưng cũng vì vậy mà cô được nhiều người chú ý vì họ tò mò những thứ đang lấp ló bên trong chiếc áo đấy.
Cô thở dài nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện ra cặp mắt của ai đó đang nhìn mình. Uyển Đình cứ ngỡ Vũ Phong đã rời khỏi hòn đảo này rồi nhưng ai ngờ anh ta vẫn chưa rời. Tâm trạng của cô trở nên xấu đi. Nhưng cô cũng tận dụng cơ hội này để chọc tức anh ta một phen.
Uyển Đình kéo sợi dây đang buộc ngang bụng xuống. Sau đó cô cởi bỏ chiếc áo khoác mỏng tênh vứt xuống bãi cát. Ngay lập tức, những con mắt nơi đó đổ dồn nhìn cô, ai cũng ngỡ ngàng nhìn thân hình của Uyển Đình khiến cô có chút khó chịu.
Đám bạn của cô nhìn nhau cười khúc khích. Bọn nó đi lại kéo cô xuống biển trong khi cô chưa cho phép. Cả người Uyển Đình ướt mem trong dòng nước mát lạnh. Nhưng cô cảm thấy thích thú hơn là sợ hãi. Và cô càng cảm thấy thích thú hơn khi có ai đó đang tức điên lên bên kia.