-
Hải Tu tướng quân tập hợp chúng ta vội vàng như vậy là có chuyện gì? -
Nghe nói có người tự ý gõ trống trên tế đàn, dẫn động tộc trưởng xuất hiện sau đó người này sai thú sủng của hắn tới bắt tộc trưởng đi.
Nghe như vậy, cả đám phẫn nộ nhưng lập tức trở lại nghiêm túc đứng thẳng như chưa có đoạn hội thoại nho nhỏ vừa rồi. Hải Tu đứng trước quân đội dõng dạc nói to cho toàn quân:
- Toàn quân nghe rõ! Trong quân hiện có ba vạn chín nghìn bảy trăm người, hơn một nửa quân tập hợp tại đây nếu có người chết trận lập tức bỏ qua!
Hải Tu nói như vậy làm toàn quân có chút hoảng loạn, ánh mắt kiêng kị nhìn về phía Lương Việt Hưng trên tế đàn. Bọn họ nghi ngờ thiếu niên trẻ tuổi bị cụt một tay kia không thể có thực lực kinh người như vậy. Nhưng chính Hải Tu nói tiếp làm bọn họ cảm thấy sai lầm:
- Biên giới giáp ranh với Hải Ngưu bộ tộc đang bị đe dọa cấp độ ba. Toàn quân ai cũng phải cảnh giác, không được lơ là, lần này bọn họ đều động quân không hề kém cạnh chúng ta.
Cả đám thấy không phải vì Lương Việt Hưng bắt tộc trưởng của bọn họ đi mà gọi quân cả đám xấu hổ không dám đối diện với Lương Việt Hưng. Nhưng lập tức bọn họ điều chỉnh lại tâm tính trở nên kiên cường, quyết tâm chống lại Hải Ngưu bộ tộc xâm lấn.
Thấy toàn quân khí thế tăng cao, Hải Tu gật đầu hài lòng sau đó lệnh cho toàn quân khởi hành tới biên giới Hải Ngưu bộ tộc. Sau hắn lại lấy ra một lệnh bài, truyền tin tức vào bên trong mới đi cuối cùng.
Bọn họ rời đi, tộc nhân Đại Quy bộ tộc cả đám mờ mịt không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Trong suy nghĩ của bọn họ thì đáng lẽ ra Hải Tu tướng quân phải bắt Lương Việt Hưng mới đúng chứ sao lại rời đi rồi?
Hải Thiên Anh đứng trong đám người cũng mờ mịt không biết chuyện gì xảy ra nhưng khuôn mặt nàng rõ ràng vô cùng vui vẻ, mỉm cười nhìn thấy Lương Việt Hưng không còn chuyện gì là nàng cũng an tâm hơn.
Chưa được bao lâu, thì một loạt tiếng trống trận vang lên, một âm thanh thiết huyết phát ra gây chấn động những người có mặt tại quảng trường:
- Tất cả nghe rõ! Hiện giờ Đại Quy bộ tộc chúng ra rơi vào chiến tranh với Hải Ngưu bộ tộc, toàn tộc lập tức đề cao cảnh giác, bên quân nhu hậu cần lập tức chuẩn bị cho những người chết trận!
Không phải ai khác! Chính là giọng của Hải Tu tướng quân, bằng một cách kỳ diệu nào đó mà từ lệnh bài có thể truyền đạt thông tin cho toàn bộ tộc nhân nghe thấy. Hải Ngưu bộ tộc tiến tới xâm chiếm Đại Quy bộ tộc làm bọn họ vỡ òa hiểu ra, cả đám đều không bận tâm tới Lương Việt Hưng nữa mà đi chuẩn bị cho chiến tranh.
…
Bên Hải Ngưu bộ tộc cảm nhận được khí lạnh từ Đại Quy truyền tới, trên mặt chúng cười lạnh, chiến ý ngày càng dâng cao. Hàm Trọng Dật cảm nhận được như thế, ánh mắt lo lắng, da mặt nhăn lại như suy nghĩ điều gì. Hàm Thanh Thiên trên kim tọa đằng sau cũng nhíu mày, rõ ràng là không có bất kì tín hiệu nào báo trở về, sao Hải ô quy lại có thể biết?
Châm biếm Hải Ngân Sơn là ô quy, khuôn mặt hắn giãn nở ra như không để chuyện này vào trong mắt, nhìn về phía ba người Hàm Trọng Dật:
- Hàm Phù, Hàm Phượng, hai ngươi dẫn theo mười người đi ám sát Đại Vu của chúng đi!
Theo Hàm Thanh Thiên hắn suy đoán thì người có khả năng suy diễn tương lai của Đại Quy bộ tộc cũng chỉ có Đại Vu. Vì thế mới không tiếc lực lượng đại quân giảm mạnh mà sai hai tướng quân trong đội làm nhiệm vụ ám sát.
Hàm Phù cùng Hàm Phượng là hai huynh muội song sinh, đồng thanh đáp lại, sau đó chọn ra mười người rời đi nơi này.
…
Bên phía đại quân Đại Quy, Hải Ngân Sơn đứng trên tường thành, lạnh lùng nhìn đám binh sĩ co ro một góc mà chẳng thèm ra tay, bọn chúng cũng là một phần máu thịt của bộ tộc, không thể tùy ý sát hại, giọng nói lạnh băng:
- Các ngươi tự phế tu vi rồi đi làm lao động tạp dịch đi!
Nghe những lời của Hải Ngân Sơn, cả đám như được đại xá, được ban đại ân không giết, đều vội vàng tay đặt về phía vùng bụng, đưa nguyên lực tiến vào đan điền oanh tạc nó vỡ nát. Cả đám đều thổ huyết nhăn mặt nằm trên mặt đất hồi lâu mới đứng dậy rời đi, thậm chí cả túi càn khôn của bọn họ đều không giữ lại bên mình.
Có thể thấy tuy bọn họ làm phản nhưng lại biết sai mà sửa, tự động dứt khoát, đi làm tạp dịch vài chục năm tới khi có được lệnh của Hải Ngân Sơn trở về làm tộc nhân dưới mức bình thường không chức vụ, rồi qua thêm một thế hệ nữa thì bọn họ mới chính thức là người thường như bao người khác, có quyền lợi trong tay.
Đám người làm phản với ý câu kéo thời gian cho bên Hải Ngưu bộ tộc rời đi mà không ngờ được trong tộc bọn họ có Tiểu Hổ của Lương Việt Hưng, có cảm tri vô cùng mạnh. Ngay cả lúc Lương Việt Hưng ra khỏi hang thì nó mới chịu tỉnh lại trêu đùa với Lương Việt Hưng một phen.
Hải Ngân Sơn không để tâm tới bọn họ mà bắt đầu sử dụng băng hệ nguyên lực của bản thân phong bế thân thể những người nằm lại trên tường thành tránh thi thể của bọn họ đưa về đã chỉ còn là đống bạch cốt không thể nhận dạng.
Qua hai ngày hành quân, đại quân của Hải Ngưu bộ tộc có chuẩn bị từ trước xuất phát sớm hơn Đại Quy nên đã tới trước. Toàn quân mặc trọng giáp giờ thân thể ai nấy cũng vô cùng to lớn, trên khôi giáp của chúng còn có hai chiếc sừng mọc ra, tay cầm chiến phủ sát khí kinh khủng lan tỏa làm nơi này không có yêu thú dám xuất hiện.
Hải Ngưu đại quân cũng không xuất động trước mà tách ra hai bên, để Hàm Thanh Thiên trên kim tọa đối mặt với Hải Ngân Sơn. Nhìn lấy Hàm Thanh Thiên khác xa so với những lần gặp mặt trước kia, Hải Ngân Sơn nhíu mày nhưng cũng chẳng để ý nhiều, lạnh lùng nói:
- Hải Ngưu bộ tộc các ngươi có tiệc hay sao mà xuất động nhiều người tới như vậy?
Hàm Thanh Thiên mỉm cười tà dị, nét cuồng tiếu trên mặt càng đậm, ánh mắt lộ vẻ gian xảo nói:
- Đúng a! Hải Ngưu bộ tộc chúng ta đúng là có tiệc, lần này ta tới cũng là muốn mời Hải Ngân Sơn tộc trưởng tới làm khách. Không biết Hải tộc trưởng có dám tới?
Hai người đều là lão yêu quái sống lâu năm, sớm đã giao chiến vài lần đều hiểu rõ tâm tư của nhau, nhưng Hải Ngân Sơn làm sao đồng ý được. Đại quân của hắn còn chưa tới nơi, nếu hắn mà đi rồi thì ai đảm nhiệm canh cổng đây? Dù Hỏa Hổ của Việt Hưng rất mạnh nhưng nó còn phải hộ chủ nha.
Chỉ mỉm cười mà không hề đáp trả, cả hai nhìn nhau không hề có động tĩnh, toàn bộ như một bức họa. Hàm Thanh Thiên mài cả một chặng đường dài mà không hề hết được vàng dát trên ghế, tới nửa ngày sau vẫn còn chưa hết, mà Hải Ngân Sơn đã động trước.
Hải Ngân Sơn nhảy lên không trung, quanh thân tản mạn băng vụ làm nhiệt độ nơi đây hạ xuống nhưng chẳng hề ảnh hưởng tới bên phía Hải Ngưu đại quân, một đám da trâu kia.
Hàm Thanh Thiên thấy thế cũng đứng lên hỏi kim tọa, hai chân cong lại nhảy lên đối diện với Hải Ngân Sơn. Thân thể hắn phát ra kim quang chói lọi, làm trọng giáp của đại quân phía dưới càng thêm chói lòa.
Không nói hai lời, cả hai đều phi lên tận trời cao, để lại băng vụ rơi xuống mặt đất đóng băng thảm cỏ phía dưới nhưng lập tức bị kim quang làm tan chảy. Hàm Trọng Dật thấy Hàm Thanh Thiên rời đi chiến đấu với Hải Ngân Sơn, hắn phải tranh thủ đoạn thời gian hiếm có này mà nhìn ngắm mỹ phụ vẫn đang quỳ bên dưới kia lần cuối.
Ánh mắt hai người nhìn nhau đầy lưu luyến, Hàm Trọng Dật dứt khoát quay đầu đi, rút thanh kiếm bên hông phát lệnh tấn công.
Đoàn quân khí thế hừng hực chờ đợi mệnh lệnh từ lâu, một đám cuồng ngưu bị nhốt giờ được thả ra, cả đám lao tới phía tường thành cao cả trăm trượng kia, đem chiến phủ trên tay đập phá từng cục gạch mà tiến vào ồ ạt.