• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoại giới, Lương Việt Hưng vừa mở mắt liền thấy Tiểu Tà hấp thu nốt đám hắc khí hắn vừa đá ra. Tiến vào trong nhà, hắn liền đem quần áo mặc vào, một thân y phục không khác gì với bộ hắn mặc tại nghi lễ hàng năm.

Thấy thân long nhân không thích hộ với bộ áo này, hắn liền đem nó ẩn xuống, chỉ để lại đôi sừng cùng mái tóc là bờm của Long thi. Nhìn kỹ bản thân một lần trong gương, hắn thấy mình vô cùng soái với khuôn mặt thanh tú, liễu mi cong cong, đôi sừng, mái tóc cùng ấn kí một con giun dài bốn chân tản mát ra long uy bá khí cuồn cuộn kết hợp áo bào thêu hình long phượng, cổ khoác một đoạn lông như đuôi, rất có cảm giác như đế vương.

Lương Việt Hưng vẫn còn đang thỏa mãn chính mình trong gương liền nghe thấy tiếng kêu của đám tộc trưởng bên ngoài:

- Mạc Tà Vương?! Sao ngươi lại tới được đây? Nói mau! Lương Việt Hưng đâu?

Lương Việt Hưng chạy ra ngoài, thấy đám tộc trưởng bao vây Mạc Tà vào giữa dồn ép hỏi. Mạc Tà đạm mạc nhìn về phía cửa hất cằm như ám chỉ hắn tại đó.

Đám tộc trưởng thấy vậy liền thở phào một hơi, lại quay sang Mạc Tà hỏi chuyện:

- Mạc Tà Vương! Năm đó ngươi không phải đang bị người Trung Thổ đuổi giết, cường thế phản sát rất nhiều cường giả làm sao lại trốn tới đây?

Mạc Tà nghe vậy cũng không ngại nói ra đầy uy phong:

- Năm đó Đệ Nhất tộc trưởng cùng Đệ Tam tộc trưởng của các ngươi là người ta bái phục nhất...

Đang định nói tiếp, Mạc Tà thấy ánh mắt của đám tộc trưởng cũng không nói nữa khiến Lương Việt Hưng càng tò mò, người có thể khiến Mạc Tà Vương tung hoành ngang dọc bái phục lại là cường giả như thế nào.

Đám lão già này vậy mà để ý hắn như vậy khiến hắn cảm động không thôi!

Hải Đồng Nam nhìn về phía Lương Việt Hưng, thấy long giác của hắn liền hốt hoảng, nhưng cũng không có nghĩ gì nhiều, có lẽ đám tiểu tử ngoài kia gửi đồ vào cho hắn đột phá.

Đạt đến Ngưng Thể cảnh đều có thể tùy ý biến đổi thân hình theo ý mình thích, nhưng Hồn Thú lại không giống, khi đột phá, bọn hắn đều phải giữ nguyên thân hình mang đặc điểm của bản thể.

Nham Vương hóa nhân hình cũng thế! Trên lưng hắn mang hai quả núi lớn, sau lưng mọc đuôi với lớp giác và cái miệng dài, răng sắc bén thưa thớt.

Không có để ý nhiều, Lương Việt Hưng bắt đầu đem linh hồn khí còn lại hấp thu, vừa vặn đếm Khai Linh cảnh hậu kỳ.

Đám tộc trưởng vẫn còn đang nói chuyện hàn huyên với Mạc Tà, hắn thì dẫn theo đám thú rời đi, tranh thủ đột phá tầng bốn rồi cùng Mạc Tà đánh Nham Vương.

Một đêm không ngủ, Lương Việt Hưng dẫn theo đám thú trở lại, Tang Tương cùng những tướng chỉ huy lẫn nhau đạt thành sự ăn ý, tu vi đều đến Nhị cấp viên mãn. Năm tiểu thú thì đến cấp bậc Nhị cấp sơ kỳ.

Có thể làm tiểu tướng!

Tại đây, Hồn Thú cấu thành một nhóm đi săn cũng không hiếm lạ, chúng đa số đều lấy Hồn Thú đạt đến Khai Linh cảnh có linh trí cầm đầu, không bị trói buộc.

Chính vì thế không có tâm cảnh giác, chỉ huy của chúng giết bọn hắn.

Bạch Hạc toàn thân trong suốt rất dễ dàng ẩn nấp trong đêm liền xung phong đi trước thăm dò quân địch. Cả một ngày đi săn, bọn chúng đều đem thi thể Hồn Thú trở vào trong pháp trận.

Mạc Tà cùng đám tộc trưởng không biết nói gì mà trở nên vô cùng thân thiết, đám tộc trưởng như muốn nịnh nọt Mạc Tà, vì hắn mà tạo ra một Linh Dẫn trận khác, cấp bốn. Có lẽ là cái danh Tà Vương mà đám tộc trưởng cũng không có tin tưởng mà lập ra pháp trận cấp bốn.

Đồng thời, Mạc Tà cũng bắt đầu cuộc đi săn của hắn, tu vi tiến triển thần tốc, nhưng vẫn không cách nào bằng được hắn có đám thú đi theo.

Bạch Hạc đứng trên cành cây quan sát, nhìn một chút, đôi mắt liền lóe sáng, đôi cánh vẫy vẫy nhẹ vài cái tạo gió. Từ gió tác động vào cành cây tạo ra một vài tiếng kêu.

Theo mắt Bạch Hạc nhìn lại thì thấy cách đó khoảng hai mươi trượng là một nhóm Hồn Thú khoảng bảy con, cầm đầu là một Hồn Thú xích sắc nổi bật như ngọn lửa trong đêm, tu vi hẳn không kém Hắc Điêu lúc Nhị cấp hậu kỳ.

Bạch Hạc vừa động, xung quanh liên tục có âm thanh gió ly cỏ động vang lên. Hồn Thú đi đầu nhóm Hồn Thú đi săn trong đêm kia nghe thấy cũng trở nên cảnh giác, từng bước chậm rãi tiến tới.

Bạch Hạc nhìn xung quanh một chút liền vỗ cánh thêm một lần nữa như chỉ huy phát lệnh tiến công. Từng đạo hào quang lóe lên từ những phương vị khác nhau nhắm thẳng đám Hồn Thú săn đêm mà bắn.

Lực lượng khủng bố lại đánh tập kích, đám tiểu thú trong nhóm lập tức bị đánh tan, chỉ còn lại đoàn linh hồn khí trôi lơ lửng.

Hồn Thú cầm đầu Nhị cấp hậu kỳ may mắn đã có chút linh trí, sớm đã cảnh giác nên lúc từng đạo hào quang kia bắn ra, một phần lực lượng đã bị chặn lại. Nhưng vẫn thổi bay mất phần thân dưới, chỉ còn lại thân trên cùng một chân.

Thấy con mồi đã không có lực hoàn thủ, Bạch Hạc tiến ra vỗ cánh kêu lên thanh âm tê minh như đe dọa. Phải biết bây giờ tu vi Bạch Hạc đã là Nhị cấp trung kỳ, thấp hơn Hồn Thú trước mắt một tiểu cảnh giới nhưng Bạch Hạc còn có đồng bạn!

Hồn Thú một chân trước mặt Bạch Hạc là một thú loại ngưu, không có gì nổi bật nhưng tu luyện được đến Nhị cấp hậu kỳ cũng chịu không ít đau khổ. Ngưu thú thấy Bạch Hạc thấp hơn một tiểu cảnh giới đả thương nó dám đứng ra, trong mắt đầy tức giận, đầu cúi thấp, sừng trâu chỉ hướng Bạch Hạc lao đi.

Ngưu thú chỉ còn lại một chân, tốc độ còn thua kém Bạch Hạc lông tóc không hao tổn, vừa mới chạm mặt Bạch Hạc liền để Bạch Hạc bay đi, cách đó không xa.

Ngưu thú lại lao tới trước mặt Bạch Hạc, Bạch Hạc lại xuất hiện cách đó không xa.

Một màn như vậy liên tục diễn ra không biết bao lâu, đám Tang Tương tiểu quân vẫn còn đang chờ đợi, không hề ra tay diệt sát. Lương Việt Hưng trên lưng Hắc Điêu thấy Bạch Hạc chỉ vờn mà không giết, trong đầu không ngừng tự hỏi Ngưu thú này có gì đặc biệt mà để Bạch Hạc để ý như vậy.

Trong đầu hắn cũng đưa ra một loạt tin tức liên quan tới màu sắc cùng đặc điểm của nó nhưng không cách nào tra rõ chủng loại, hỏi Hắc Điêu:
  • Hắc Điêu! Ngươi biết chủng loại Ngưu thú kia sao?
Hắc Điêu thấy chủ nhân hỏi, suy nghĩ một chút liền lắc đầu. Lương Việt Hưng thấy vậy liền trực tiếp hỏi người biết, Bạch Hạc:
  • Bạch Hạc! Ngưu thú kia có điểm gì đặc biệt sao?
Bạch Hạc đang trêu đùa Ngưu thú thấy thanh âm chủ nhân hỏi trong đầu, thật thà đáp:
  • Chủ nhân! Tổ tiên Ngưu thú này từng là một đại tướng dưới trướng của Bá Đế, một người đã từng thống nhất Hồn Yêu Đại Địa, được xem là Ngưu Tổ, thủy tổ của Ngưu loại, lực lượng cực cường, một chân của nó có thể phân tách một vùng đảo nhỏ nơi chúng ta đang ở thành hàng ngàn vạn tiểu đảo.
Nghe Bạch Hạc nói, Lương Việt Hưng thực sự tin phục. Ngưu Tổ hình dạng là gì hắn còn chẳng thấy đám tộc trưởng ghi lại, chớ nói Bá Đế thống trị Hồn Yêu Địa Địa đủ thấy Bá Đế tồn tại lâu trước khi đám tộc trưởng tiến vào.

Như Bạch Hạc nói, nơi bọn hắn ở chỉ là một tòa đảo nhỏ của Hồn Yêu Đại Địa. Tuy thế nhưng hắn cảm thấy nơi này có thể chứa chấp địa bàn Nham Vương đủ thấy đảo này lớn.

Đồng thời hắn cũng tò mò Bạch Hạc là chủng tộc gì mà đến Bá Đế, Ngưu Tổ còn biết. Nhất là nhãn giới của nó vượt xa đám người tại đây, liếc mắt một cái liền thấy huyết mạch Ngưu Tổ.

Hắn cũng không lấy làm lạ vì Hồn Thú chưa có thực thể mà có huyết mạch tổ tiên. Theo hắn biết thì khi Hồn Thú có thực thể sinh con ra cũng chỉ là một đoàn khí vụ mang huyết mạch ẩn trong từng đám khí, ngày ngày bám mẫu thú, hấp thu linh hồn khí của mẫu thú mà đột phá nhất cấp thành hình.

Linh hồn nhân loại bên ngoài Huyền Minh đại lục có thể là một đoàn khí vụ ở Nhất cấp nhưng tại trong Hồn Yêu Đại Địa này đều sẽ được ưu ái thành hình nhân loại kể cả có tu vi hay không.
  • Ngưu Tổ ta tuy chưa gặp qua nhưng tổ tiên tộc ta có ký ức truyền thừa xuống đều đã rất mơ hồ, chỉ có duy nhất một loại thần thông còn bảo lưu, có thể phát hiện điểm đặc biệt của địch nhân như điểm yếu, hay cảm ứng huyết mạch,… Chủ nhân! Ngươi thấy không? Tiểu tử này toàn thân màu đỏ, trong trí nhớ tổ tiên, Ngưu Tổ cũng không có rực rỡ như vậy, mà tiểu tử này như muốn phát hỏa, đủ thấy tiểu tử này có huyết mạch Ngưu Tổ vô cùng mạnh.
Bạch Hạc nói khiến hắn sinh lòng hứng thú nhìn nhín đám thú của hắn nhưng không hề thấy chút nồng độ huyết mạch khiến hắn thất vọng. Bạch Hạc thì đã dẫn hậu đại của Ngưu Tổ tới trước mặt hắn, Bạch Hạc một thân lông tóc không hao tổn tựa như việc này đối với nó không chút áp lực.

Ngưu thú kia thì thở hồng hộc, ánh mắt căm hận không thể làm được gì Bạch Hạc nhìn chằm chằm, thấy đám người trước mắt thì lại càng phẫn nộ. Toàn thân đều đỏ lên như huyết hóa.

Bạch Hạc cùng đám Hắc Điêu thấy vậy, thầm kêu khiến Lương Việt Hưng đau đầu:
  • Không xong! Nó muốn đột phá!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK