• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘Ò ó o o…’

Một tiếng kêu thanh thúy vang lên, một con Hồn Thú kì lạ mang màu đỏ như đại điểu bay ngang qua, nhiệt độ nó tỏa ra làm tan đi cái lạnh đêm qua mang tới cho căn nhà Lương Việt Hưng ở.

Lương Việt Hưng nghe thấy tiếng gáy này, tâm tình có chút khó chịu không khác gì một ngày nghỉ mà bảo hắn đi làm việc.

Nhưng hắn lập tức lấy lại tinh thần, Lương Việt Hưng đẩy cửa ra ngoài đón ánh nắng chiếu lên mặt. Khuôn mặt hắn giãn ra thoải mái, hít sâu một hơi, toàn thân sảng khoái vặn mình rút đao ra khởi động liền phát hiện bản thân vậy mà thấp hơn, chỉ còn tám xích.

Qua một đêm liền thụt giảm bốn xích khiến hắn lo lắng nhưng cảm nhận lại thì thân thể hắn lại mạnh hơn. Vui vẻ rút đao khởi động, từng đợt đao khí muốn chém nát không khít vút vút vang lên sắc bén.

Một nén nhang trôi qua, Lương Việt Hưng khởi động xong liền quay về phòng đọc sách.

Hắn quyết tâm muốn đi chinh phục cái tiểu thế giới này để Hồn Thú tại nơi đây hiểu ai mới là bá chủ! Lương Việt Hưng dã tâm bừng bừng, mang khí thế không gì cản nổi vào phòng đọc sách.

Mặt trời mới ló dạng cấp tốc treo lên đỉnh đầu, Lương Việt Hưng đứng trước cửa đưa mắt nhìn ra xa xa, hắn đây chính là để cho đôi mắt thư giãn sau mỗi hai tiếng đọc.

Lương Việt Hưng thấy mặt trời treo lên đỉnh đầu, cái bụng của hắn bắt đầu sôi ùng ục cồn cào kêu lên. Thực tế thì hắn chỉ là linh hồn thể không đói, nhưng linh hồn thể làm việc quá sức sẽ tiêu hao linh hồn lực nên cần bổ sung a.

Xoạt! Xoạt!

Một tiếng động nhẹ phát ra từ phía bụi cây bên ngoài Linh Dẫn trận để Lương Việt Hưng bắt được động tĩnh liền nhanh chóng thi triển Du Long bộ cấp tốc lướt đi.

Tiếng động ngày càng rõ ràng, Lương Việt Hưng biết bản thân hắn đã tới gần con mồi, thần thức tản ra nhưng chưa bắt được.

Dựa vào những cuốn sách hắn đọc buổi sáng thì hiện tại hắn đã có linh hồn lực của luyện đan sư cấp một, đối mặt với Hồn Thú trung cấp cũng không có lo lắng nhưng một khi đối mặt Hồn Thú cao cấp hơn cũng chưa chắc đã ăn được.

Ngay khi Lương Việt Hưng nhìn thấy một thân ảnh hòa hợp với thiên nhiên như ẩn thân, hơi không chú ý một chút liền không thể phát hiện. Lương Việt Hưng ánh mắt chớp lóe tay ngưng tụ ba thanh tiểu kiếm trong suốt tản ra linh hồn khí nhè nhẹ học được trong sách.

Vút một tiếng xé gió vang lên, ba thanh kiếm dạng linh hồn công kích rời khỏi tay Lương Việt Hưng bắn về phía Hồn Thú mờ ảo.

Phập, phập, phập, thanh âm vang lên kèm theo ba thanh kiếm tạo thành từ linh hồn khí được Lương Việt Hưng bắn ra găm sâu vào thân thể Hồn Thú, linh hồn khí thay thế máu tươi chảy ra, không rơi xuống đất mà lơ lửng trên không trung.

Hồn Thú đau đơn thét lên một tiếng dài liền nổi giận lao ra, hiện nguyên hình trước mặt Lương Việt Hưng.

Đây là một con Hồn Thú loài bò sát, đuôi dài, đầu như rồng có đường gai chạy dọc sống lưng xuống đuôi, hai mang dài nhọn bên cổ liên tục xòe ra, cái lưỡi thò ra như phun độc, phát ra âm thanh xì xì như rắn.

Nhìn Hồn Thú Tích Dịch trước mặt bị găm ba thanh linh hồn kiếm trên thân chảy ra từng luồng linh hồn khí, hắn tuy không biết tên gọi cụ thể nhưng vẫn biết tên giống loài.

Tích Dịch trước mặt liên tục rung động hai mang bên cạnh, một luồng sóng âm mang theo luồng gió thổi tới trước mặt Lương Việt Hưng với tốc độ nhanh chóng.

Lương Việt Hưng nhìn nó bay với tốc độ âm thanh, không kịp tranh né liền ngạnh kháng, đôi mắt trở nên vô thần. Tích Dịch thấy hắn trúng chiêu, phần lưỡi nó bắt đầu liên tục thụt thò, từng luồng độc dịch bắn ra mang theo thanh âm xèo xèo lốp đốp nhỏ trong không khí.

Độc dịch mang theo mùi hôi thối màu xanh lục kết dính lại với nhau trông vô cùng ghê người.

Ngay khi độc dịch lao tới trước mặt Lương Việt Hưng, đôi mắt vô thần không có đồng tử một màu đen kịt. Đôi mày hắn trợn lên, đôi đồng tử đen kịt xuất hiện lại màu nâu phá tan mê chướng, nhìn thấy hơn ba đạo độc dịch tới trước mặt, Lương Việt Hưng huy quyền nhanh chóng tạo ra một đạo Phong Lực quyền khí từ linh hồn lực đánh tới.

Phong Lực quyền khí đánh lên từng đạo độc dịch liền bị độc dịch mau chóng ăn mòn nhưng cũng nhờ đó mà độc dịch trì trệ đủ cho hắn thoát khỏi tầm công kích.

Du Long bộ phát động, Lương Việt Hưng lướt qua nơi nào, nơi đó liền có một đoàn khí mờ nhạt xuất hiện như nhả khói.

Lương Việt Hưng lướt tới bên cạnh Hồn Thú, Phong Lực quyền đánh ra hơn chục đạo hư ảnh, khí lãng đập tới trước mặt Tích Dịch. Đôi mắt Tích Dịch trở nên sắc bén, thân thể biến lớn.

Hai mang của nó lớn hơn hai cái Lương Việt Hưng hợp lại, bốn chân cao hơn Lương Việt Hưng gấp hai lần, từ đỉnh đầu tới đuôi dài khoảng mười trượng.

Thấy nó biến lớn, sắc mặt Lương Việt Hưng trầm xuống. Ngay trong lúc đó Tích Dịch quét ngang cái đuôi khổng lồ của nó về phía Lương Việt Hưng, chỉ trong chớp mắt, Lương Việt Hưng liền nhảy lên trên cao tránh thoát.

Tích Dịch thấy hắn nhảy lên cao tránh thoát, nó liền mở miệng phun ra vài chục chiếc răng nhọn hoắt xé gió lao tới.

Lương Việt Hưng thấy vậy biết chắc hành động tiếp theo của bản thân sẽ khiến hắn triệt để lâm vào bị động nhưng hắn vẫn cắn răng làm. Hai tay ngưng tụ linh hồn khí của bản thân liền hướng về phía những chiếc răng lao tới.

Hồn Nha đâm vào Hồn Thuẫn Lương Việt Hưng tạo không phát ra âm thanh keng keng như đập sắt nhưng lại găm lên trên đó, chậm rãi hướng Lương Việt Hưng nhích tới gần.

Tầm mắt Tích Dịch thấy vậy liền mang theo cái đuôi quét trượt nhảy lên không trung, cùng một độ cao với Lương Việt Hưng rồi từ trên không cuộn tròn đánh xuống đỉnh đầu Lương Việt Hưng.

Trên phần gai đó thậm chí còn dính lấy chất độc trong suốt màu lục nhạt, phân biệt rất rõ ràng với thân thể cấu thành từ linh hồn lực lam nhạt.

Chỉ trong chớp mắt, Lương Việt Hưng nhìn cái đuôi của Tích Dịch tới gần, một cỗ cảm giác nguy hiểm nổi lên trong lòng hắn khiến hắn ánh mắt hắn lóe lên một tia quang mang.

Giờ trong đôi mắt Lương Việt Hưng nhìn hết thảy vạn vật trở nên chậm chạp không khác gì rùa bò, thậm chí còn hơn cả rùa bò.

Từng chiếc lá lung lay theo gió trên cành còn chưa đến một nửa đoạn thì hắn cảm giác trôi qua hơn chục giây, con kiến trên thân cây phải mất ba giây mới đặt được một chân xuống.

Lợi dụng vạn vật chậm rãi trong mắt hắn, Lương Việt Hưng nhìn lên trên đỉnh đầu. Quan sát độc dịch bám trên đuôi, sóng não linh động, Lương Việt Hưng liền hiểu ra chính bản thân hắn nếu mà đón đỡ bằng thuẫn thì nhất định phải bỏ đi một phần linh hồn lực vì độc dịch bán trên thuẫn thu vào trong cơ thể thì chính hắn cũng sẽ bị nhiễm độc.

Huống chi hắn biết độc này là Hồn Độc cấp một, nghe có vẻ yếu ớt nhưng với một linh hồn thể cấp một như hắn dính vào khác nào nửa bước thăng thiên.

Nhìn Hồn Độc cấp một chuẩn bị đập vào đỉnh đầu, trong đầu lóe hiện linh quang thu lại Hồn Thuẫn, hai tay Lương Việt Hưng nắm lại thành quyền đầu súc lực đánh ra từng đạo quyền ảnh, khí thế cuồng bạo.

Khí thế kinh thiên bộc phát, gần trăm đạo quyền ảnh này tiêu hao linh hồn lực kinh người, ngay cả lúc hắn đã đặt chân vào linh hồn cấp một. Vẫn chưa thể gọi là nhất cấp luyện đan sư.

Ngay khi tầm mắt Lương Việt Hưng nhìn tốc độ vạn vật trôi qua trở lại bình thường, hắn liền cảm nhận rõ được khí thế kinh khủng mà Tích Dịch phải đối mặt. Gần trăm đạo quyền ảnh liên tục đánh lên đuôi của Tích Dịch khiến đuôi chẳng những bị tan thành thể khí mà cả cái đầu chuẩn bị hoàn thành một vòng tròn cũng bị đánh bật ngược trở lại.

Ngay khi đầu Tích Dịch quay ngược trở lại như quay ngược thời gian, Lương Việt Hưng liền giơ cao quyền đầu đánh ra Phong Lực quyền thẳng hướng giữa đầu Tích Dịch.

Quyền phong vừa mới chạm vào đỉnh đầu Tích Dịch liền đánh nổ, linh hồn khí tán loạn trong không khí. Lương Việt Hưng thấy Tích Dịch bị hắn đánh bạo, vui vẻ nhìn về phía thi thể Hồn Thú lớn hai trượng này nếu có thể hấp thu, hắn nhất định có thể đạp vào linh hồn lực nhị cấp.

Nhưng việc quan trọng trước mắt vẫn là hấp thu linh hồn khí mà hắn đánh bạo đầu Tích Dịch. Lương Việt Hưng nhanh chóng ngồi xuống xếp bằng hấp thu linh hồn khí phiêu tán trong không trung.

Vì nơi đây cách Linh Dẫn trận một đoạn khá xa nên hắn chỉ có thể dựa vào bản thân hấp thu, tiêu tốn không ít thời gian.

Cũng không lâu lắm, khoảng một hai nén hương, Lương Việt Hưng đã hấp thu toàn bộ linh hồn khí xung quanh, ngay cả Hồn Thú trên vai hắn cũng là như vậy. Linh hồn khí trong cơ thể nó thoát ra bên ngoài đều trở thành dinh dưỡng bổ ích cho Lương Việt Hưng, thân thể hắn tăng trưởng khổng lồ trở lại với hai trượng ba xích, cao hơn trước bốn xích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK