Bá Đế thấy vậy, quyền còn lại nhấc lên, với tốc độ chớp nhoáng đánh vào ngực Việt Hưng, đem hắn đánh bay ngàn trượng.
Việt Hưng thấy hai bên ngang nhau, hai tay nắm chặt quyền đầu, máu huyết trong cơ thể ầm ầm vận chuyển, khí huyết sôi trào, từ trong cơ thể hắn tuôn ra khoảng trăm đầu long dài vạn trượng.
Cực hạn của Vạn Trượng Bách Long Công!
Mỗi bên năm mươi đầu hướng về phía Bá Đế ầm ầm rít gào thị uy, long uy khủng bố tràn ngập ép khí thế của Bá Đế như biến thành một còn kiến.
Bá Đế cũng không chịu thua kém, khí huyết vận chuyển, toàn thân tản ra khói đen, vô số gương mặt lệ quỷ hiện ra rít gào thê thảm.
Không nói hai lời, hai người đâm sầm vào nhau, quyền ảnh lóe lên liên tục không ngừng, không biết giao đấu qua bao nhiêu hiệp, chỉ thấy vô số đầu lệ quỷ cùng từng đầu long vạn trượng bị phá nát.
Tới khi chỉ còn lại hơn mười đầu long vạn trượng, lệ quỷ quanh thân Bá Đế đã giảm bớt tám thành, cả hai dồn nén, áp súc lực lượng của bản thân đánh ra một chiêu.
Quyền lại đối quyền, nhưng lần này có vẻ Việt Hưng chiếm thượng phong hơn một chút, một quyền đánh ra, hơn mười đầu long vạn trượng giương nanh múa vuốt xông tới Bá Đế.
Bá Đế đồng dạng đánh ra một quyền, vố số lệ quỷ mang theo hắc khí xung quanh hắn lao tới đám long vạn trượng kia.
Ngay khi chúng va chạm vào nhau, khí thế ầm ầm bộc phát, khí tràng đem hai người chấn lui lại vài thước, không gian nơi lệ quỷ cùng long vạn trượng lao vào nhau xé mở ra một cái động khẩu đầy hắc ám, sau đó liền lan rộng.
Việt Hưng thấy vậy, trong lòng âm thầm kinh hãi lực lượng của Bá Đế khủng bố, nhưng hắn vẫn không nản chí, hắn tuy ít võ kỹ nhưng vẫn còn một chiêu thức thần bí nữa. Hắn nghĩ với cảnh giới hiện tại của hắn nhất định có thể vận chuyển nó. Tâm thần nhất động, máu huyết lại vận chuyển pháp quyết của Ngũ Long Thần Biến.
Sau lưng hắn dần xuất hiện năm thân ảnh mờ ảo lấy hắn làm trung tâm hiện ra, rất nhanh trở nên ngưng thực, năm long thủ miệng há rộng, mỗi đầu long đều có màu sắc lân giáp ứng với ngũ hành duy chỉ có chiếc sừng khác biệt.
Hỏa Long, lân giáp và đồng tử màu đỏ với bộ lông bờm hỏa diệm rực rỡ cháy, đôi sừng làm từ nham thạch có đường dung nham lưu chuyển.
Kim Long, đều là kim quang cứng ngắc, trông từ xa như vật chết, long nhãn cùng long giác ánh lên kim quang ngạo nghễ.
Thủy Long, ánh xanh lam với bờm như nước chảy xuôi, long giác chính là được từng miếng san hô cấu thành.
Mộc Long, bờm như cỏ gắn thêm vài đóa hoa với long giác như gỗ uốn cong mọc lên không ít hoa đào.
Thổ Long, long lân nứt nẻ như hoang địa, bờm cùng long giác không khác Kim Long cứng ngắc từ đất cấu thành.
Long khẩu của năm đầu long mở rộng nhìn về phía Bá Đế như đại pháo ngắm thẳng quân địch súc lực.
Bá Đế đồng dạng không kém, vẫn còn duy trì Hồn Linh phụ thể khí thế liền ầm ầm bạo phát, hắc khí tràn ra bao phủ lấy hắn dần cấu thành hình lệ quỷ khủng bố mà dữ tợn với đôi mắt đen kịt hắc ám.
Trên tay hắn dần ngưng tụ ra một cây tam xoa kích hắc ám, đầu mọc lên đôi sừng chĩa thẳng hướng Lương Việt Hưng.
Tam Xoa Kích trên tay hắn động một cái, từng đạo tàn ảnh hiện lên, tiếng xé gió vù vù phát ra liền lao thẳng hướng Lương Việt Hưng.
Bá Đế xông tới, Lương Việt Hưng tâm thần niệm một tiếng, trăm đầu long dài vạn trượng lại xuất hiện. Nhưng lần này không còn bám ở trên tay hắn mà ở bên cạnh năm đầu long từ Ngũ Long Thần Biến hiện ra lượn quanh.
Ngón tay chỉ thẳng về phía trước, từ bên trong long khẩu của Ngũ Long liền xuất hiện từng đoàn quang điểm hội tụ lại cùng màu với từng đầu long.
Ngay khi Bá Đế bay tới nửa đường, lực lượng của năm đầu long kia cũng đã tích đủ liền bắn ra, huyền quang bắn tới, Bá Đế liền giơ lên thanh Tam Xoa Kích chỉ thẳng về phía trước, không hề sợ hãi ngạnh kháng.
Đạo huyền quang này phân ra rất rõ, kim quang, dung nham, lưu thủy, tông thạch cùng cây cỏ hoa lá mang theo trăm đầu long vạn trượng lao đi.
Khí thế kinh thiên quét ngang, mây trên trời cũng bị đánh tan lao thẳng về Bá Đế.
Bá Đế cầm Tam Xoa Kích lao thẳng vào huyền quang, ý định một đường bổ đôi đạo huyền quang này nhưng đạo huyền quang quá mức kinh người, lướt qua hắn khiến hắn thống khổ kêu thảm thiết bên trong.
Đạo huyền quang qua đi, thân thể Bá Đế hoàn toàn biến mất, không biết sống hay chết, để lại đạo khe hở hiện ra đầy hắc ám, khí tức kinh người từ bên trong tỏa ra lập tức được khép lại.
Hồn Linh như vật bất tử, Bá Đế biến mất, nó ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc lâu liền biến mất theo, có lẽ là trở về với nhiệm vụ của bản thân.
Việt Hưng cảm nhận được khí thế như vậy liền hoảng sợ, khuôn mặt biến sắc. Đạt tới cảnh giới trên đỉnh kim tự tháp tại Hồn Yêu Đại Địa, cũng là đỉnh của tu luyện Hồn cảnh vẫn còn sợ hãi như vậy, đủ thấy chủ nhân khí tức đó khủng bố.
Bá Đế biến mất, tầm mắt Việt Hưng cũng trở nên mờ ảo, toàn thân thoát lực không chút sức lực để mở mắt ra, từ trên cao rơi xuống.
Chờ tới lúc hắn tỉnh lại thì hắn phát hiện ra xung quanh hắn chật chội tối đen không hề cảm nhận được bên ngoài chỉ liên tục nghe thấy tiếng kêu tang thương vang lên như tiễn biệt một người rời xa.
Một đạo hỏa diễm hừng hực từ bên ngoài chiếu vào soi sáng bên trong, đập vào mắt hắn là một cái sàn gỗ phẳng lì, đưa mắt xung quanh đều thành một cảnh tượng đồng dạng như lạc vào mê cung.
Bộ não vừa mới khởi động lại vẫn còn cần làm quen đôi chút, hắn mới phát hiện bản thân nằm trong chiếc quan tài mà Đại Quy bộ tộc thường dùng để đưa tiễn những người trong bộ tộc của họ.
Vội vàng đem hai tay chống lên trên dùng lực đẩy ra, phát ra thanh âm ầm ầm trầm đục.
Bên ngoài, Mạc Tà cùng đám tộc trưởng và tiểu thú đứng xung quanh chiếc quan tài, tay cầm cây đuốc nhìn về chiếc quan tài nằm đó trong mắt đầy thương tiếc cho một thiên tài ra đi.
Đám thú không ngừng kêu lên thanh âm tang thương, bỗng Tang Tương bên trong đám thú cảm nhận được thứ gì đó liền phi tới, vỗ vỗ đôi cánh của bản thân.
Những người khác thấy vậy, khuôn mặt hiện vẻ khó hiểu nhưng không lâu lắm, đám thú khác liền lao tới phá cái quan tài đó nhưng lại không thể.
Mạc Tà cùng đám tộc trưởng nhìn cảnh tượng này liền lại gần quan tài, lập tức nghe thấy thanh âm đập phá từ bên trong phát ra.
Chưa tới một chén trà, tiếng long ngâm vang lên nhè nhẹ, nắp quan tài bị một quyền đánh bật ra, vụn gỗ bay tung tóe.
Lương Việt Hưng từ bên trong trồi lên như xác chết sống lại.
Mọi người thấy hắn như vậy liền thờ phào một hơi nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, đám tộc trưởng mừng rỡ tiến tới nhưng Mạc Tà nhanh chân hơn tới hỏi thăm hắn.
- Việt Hưng! Ngươi có bị làm sao không? Sao ngươi đã chết rồi lại có thể sống lại?
- Ta không sao. Chỉ có ngủ một giấc thôi. Còn Trận Ảo Mị Yêu Hồ kia đâu rồi?
- Chủ nhân! Trận Ảo Mị Yêu Hồ đã chạy thoát! Nhưng ngài không sao là ta rất vui!!
Nhưng Lương Việt Hưng lại không thèm để ý an ủi nó vài câu liền ra khỏi quan tài, trở về căn nhà gỗ.
Đám tộc trưởng cũng trở về mật thất dưới Lưỡng Vọng Sơn, Mạc Tà thì lòng mang hận thù ở trong rừng sâu săn thú sớm ngày đột phá rời đi khỏi đây, quay trở lại Đông Hoang phục thù.
Lương Việt Hưng cũng không có ngăn cản hắn, chỉ nói Mạc Tà mang theo đám thú của hắn đi thu phục thêm tiểu thú, tranh thủ chuẩn bị lực lượng đối đầu Nham Vương.
Mạc Tà nghe Việt Hưng nói về Nham Vương cũng sinh lòng hứng thú, rảnh rỗi sẽ đi thăm một lần.