Bên trong Sơ Lược Hồn Thú có ghi về chủng tộc yêu hồ này nhưng lại không ghi rõ các chiêu thức của nó hay cách thức ra chiêu, chỉ biết nó có thể bố trí trận văn cấu thành trận pháp đồng cấp với cảnh giới hiện tại của nó.
Từng sợi lông mao nhẹ nhàng rơi, một lúc sau, không biết từ đâu ra vô số sợi tơ bắn ra từ những sợi lông kết nối chúng lại với nhau, không hề kéo về chung một điểm.
Như một trận pháp sắp thành hình, Việt Hưng cùng đám thú trong lòng khẩn trương, tâm thần cảnh giác cao độ nhưng trong chớp mắt, một tia cường quang từ trên trời hạ xuống chiếu thẳng vào người Lương Việt Hưng.
Đám Tang Tương bên ngoài không sao nhìn chủ nhân của mình bị cường quang bao vây, Tang Tương dẫn đầu phát động đôi cánh đánh về phía Trận Ảo Mị Yêu Hồ, theo sau là Hắc Điêu, Bạch Hạc không chút lực chiến đấu, A Sưu cùng A Ngạo.
Trận Ảo Mị Yêu Hồ thấy đám thú của Việt Hưng khí thế hùng hổ đánh tới, lông tơ toàn thân dựng đứng một cái liền quay đầu bỏ chạy. Trên đường còn rũ ra không ít lông tơ tạo thành một đạo phân ảnh y chang chạy về các hướng khác nhau làm phân tán binh lực của bọn hắn.
Hồ ly giảo hoạt nhưng cả đám đều đã Nhị cấp hậu kỳ trở lên tất nhiên linh trí cũng tăng trưởng lớn, rất nhanh liền đánh ra vài đạo hào quang viễn công, ý đồ muốn đem đạo phân ảnh của Trận Ảo Mị Yêu Hồ đập tan.
Việt Hưng bị hào quang bao phủ, tầm mắt bị che đậy không thể thấy được cảnh tượng phát sinh bên ngoài, mà trước mắt hắn cũng không có bị cường quang làm chói mắt.
Trước mắt hắn xuất hiện một tôn quái vật khổng lồ lông trắng mang theo chín cái đuôi phe phẩy, giữa trán nó có được ấn kí văn tự phức tạp hơn Trận Ảo Mị Yêu Hồ mà hắn vừa mới phát hiện ra.
Suy nghĩ linh động, hắn liền biết đây có lẽ là một đoạn ký ức của Trận Ảo Mị Yêu Hồ lúc nãy, cũng có thể là tổ tiên hay mẫu thú của nó. Lúc này Cửu Vĩ Trận Ảo Mị Yêu Hồ đang đối mặt với một tôn cự nhân đứng ngạo nghễ, thân hình chọc thủng trời cao, thân trên đều bị đám mây che kín không thấy rõ.
Từ màn ảnh đen trắng dần xuất hiện màu sắc, cây xanh, trời xanh, mây trắng, lông trắng, ấn ký văn tự của Cửu Vĩ Trận Ảo Mị Yêu Hồ kia phát ra ánh hào quang màu vàng chói lọi rực rỡ.
Khí thế giao chiến giữa hai bên vô cùng kinh người, khiến hắn cảm giác bản thân như một con kiến, tùy thời bị khí thế ngột ngạt kia bóp chết. Từ màu sắc xuất hiện, thanh âm rung động của lá cây, tiếng vỗ cánh vội vã bỏ chạy của đám tiểu thú dần tiến vào trong nhận thức của hắn.
- Bá Đế! Ngươi đừng tưởng dựa vào ngươi tu vi cao cường liền có thể chống đỡ toàn bộ Hồn Yêu Đại Địa sinh tồn, sống sót tới! Vị đại nhân kia đã rời đi không biết bao nhiêu năm, ngươi lại dám làm phản, diệt sát tộc nhân ngài sáng tạo ra. Vì đại nhân! Ta nguyện hi sinh cả tính mạng của bản thân cho ngài, bảo vệ di thể của ngài vĩnh viễn vẹn toàn!
Một thanh âm vang lên đầy nữ tính, hẳn là của Cửu Vĩ Trận Ảo Mị Yêu Hồ. Một lời thề thốt từ tận đáy lòng, kèm theo lửa giận lẫn khí thế ngút trời giữa cự nhân tên Bá Đế cùng Cửu Vĩ làm một loại cảm xúc khó hiểu từ trong lòng Lương Việt Hưng dâng lên, như cảm động lại như giận dữ.
- Cửu Vĩ, ngươi quả thực ngu xuẩn! Ngươi cũng chỉ có đàn con của ngươi là động lực hỗ trợ ngươi, toàn bộ tộc nhân trong gia tộc đó đều bị ta giết hết. Còn ai có thể đảm đương chức vụ của đại nhân ngoài ta ra.
Giọng nói như gầm gừ của hùng sư vang lên theo lời Bá Đế phát ra, Cửu Vĩ hẳn là người yếu thế hơn, chỉ có lực lượng bố trí trận pháp cơ bản. Còn chưa dừng lại, giọng của Bá Đế lại vang lên:
- Theo thực lực của ta ngày càng mạnh mẽ, ngươi lại không bắt kịp tiến độ của ta, ngươi còn lực lượng nào để chiến đấu sao?
Bá Đế nói xong, cửu vĩ của Yêu Hồ rung động một hồi, lập tức xuất ra vô số lông trắng, khiến phần đuôi trụi đi không ít, tuy vậy nhưng lại không hề ảnh hưởng đến bản thân Cửu Vĩ.
- Nhân Quả Thiên Luân Đại Trận!
Bá Đế trên cao không biết có nhìn thấy hay không, miệng thốt lên vài chữ, hẳn là rất kiêng kị trận pháp này.
Vô số lông mao trung ra, sợi tơ xuất hiện liên kết chúng lại với nhau thành một đại trận khổng lồ bao phủ toàn bộ cơ thể Cửu Vĩ, cả phạm vi mà Lương Việt Hưng đang đứng quan sát.
Đạo cường quang bất ngờ giáng xuống đại trận, Lương Việt Hưng đứng trong đại trận bao phủ lại không thể biết được chuyện gì đã phát sinh, hắn chỉ có duy nhất cảm giác mơ hồ.
Không biết qua bao lâu, Lương Việt Hưng mới lấy lại ý thức, Cửu Vĩ đã không biết đi đâu mà hắn bây giờ đang đối mặt với Bá Đế, bản thân hắn cũng to lớn không kém cạnh, long lân bao phủ toàn thân, kim sắc long trảo nắm lại thành quyền đầu chiếu xạ ánh sáng như Thái Dương, long nhãn nhìn chằm chằm Bá Đế trước mặt có một loại giận dữ khó hiểu xuất hiện trong lòng hắn nổi lên.
Bá Đế khuôn mặt nghiêm nghị, nét mày lộ rõ sự phẫn nộ, ánh mắt gắt gao nhìn về khuôn mặt có long phiến điểm xuyết trên mặt Việt Hưng với đôi sừng mọc trên trán, ấn ký hình long, lại hiện vẻ kiêng kỵ lo sợ.
- Nhân Quả Thiên Luân Đại Trận thực sự phát huy? Điều này là không thể nào! Chưa bao giờ có người dám vượt qua rào cản thiên địa, quay ngược quá khứ, tiến tới tương lai tìm kiếm trợ giúp!! Không thể nào! Không thể nào!!
Việt Hưng trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ tại sao bản thân lại như vậy, hắn bất ngờ lại bị Trận Ảo Mị Yêu Hồ đưa tới đây lại bất ngờ đối diện với Bá Đế khí thế áp bức kinh khủng như vậy thì Bá Đế bỗng mở miệng, khiến Việt Hưng ý thức được là do trận pháp của Cửu Vĩ gây ra.
- Nói một chút, Nhân Quả Thiên Luân Đại Trận là chuyện gì?
Lương Việt Hưng bỗng phát ra giọng nói lại phát hiện bản thân bỗng nhiều thêm một phần bá khí cao ngạo, nhìn Bá Đế bằng nửa con mắt như người lớn nhìn hài tử cầm kiếm chém về phía mình.
- Đánh thắng ta!! Ngươi mới có quyền được biết!! Nếu không, người chỉ có CHẾT!!!
Bá Đế nghe vậy liền phẫn nộ quát lớn, quyền đầu nâng lên đánh về phía Lương Việt Hưng. Vô số quyền ảnh khí thế ép người đánh tới, sâu trong lòng như có sự quen thuộc thần bí, nhìn quyền đầu đánh ra, long trảo thành quyền đánh ra.
Hắn vung quyền, lại bất ngờ phát hiện lực lượng bản thân có chút không đúng! Một chiêu đánh ra liền đập nát vô số quyền ảnh đó. Đúng một chiêu!
Bá Đế nhìn thấy, ánh mắt không thể nào tin tưởng, trên khuôn mặt nghiêm nghị xuất hiện vẻ hoảng sợ tột độ, gào thét:
- Không! Không thể nào! Ngươi đã rời đi lâu như thế! Làm sao có thể mạnh như vậy? Ta không tin!!
Bá Đế vừa mới gào thét, một quyền đầu ánh lên kim quang như Thái Dương đập thẳng vào ngực hắn.
Việt Hưng đánh ra một quyền lên người Bá Đế liền đem hắn đánh bay xa tít tận chân trời, rất nhanh liền không thấy xuất hiện trong tầm mắt.
Bá Đế bị đánh bay, đôi tay làm ra một loạt thủ ấn phẫn nộ hét lớn:
- Hồn Linh, nghe lời kêu gọi của ta, lập tức nhập thể, đánh đuổi Tà Ma Vực Ngoại!
Tất cả sinh linh đứng trong Hồn Yêu Đại Địa đều có thể nghe thấy, bao gồm cả Lương Việt Hưng hắn. Bỗng đại địa, thanh thiên rung động một hồi, một đạo hào quang nhanh như chớp, phóng đi như lưu tinh đập vào người Bá Đế.
Khí thế Bá Đế tăng mạnh không kém gì hắn!
Theo hắn phỏng đoán, thực lực của hắn có lẽ đã đạt tới đỉnh phong tại Hồn Yêu Đại Địa vì ngay cả Bá Đế cũng không thể làm gì được hắn mới nhờ sự trợ giúp của Hồn Linh.
Đồng thời hắn cũng nghi ngờ, thầm suy đoán lời của Bá Đế, liệu có phải hắn là người trong đoạn đối thoại giữa Cửu Vĩ cùng Bá Đế.
Khí thế tăng lên, Bá Đế điên cuồng cười, ánh mắt nhìn về phía Lương Việt Hưng đầy chế giễu, không nói hai lời, quyền đầu nắm chặt đánh về phía hắn.
Lương Việt Hưng đồng dạng, giơ ra quyền đầu, một đầu long thủ hư ảo bỗng xuất hiện trên quyền đầu của hắn mang theo long uy nhàn nhạt gầm thét đối cứng với quyền đầu của Bá Đế.