Không kịp suy nghĩ nhiều, Lương Đấu Thiên vội vàng sử dụng Hoàng phẩm võ kỹ, Phi Thiên, nhanh chóng rời đi. Hắn sợ nhất chính là gặp được hai người kia có cùng chung một chí hướng với hắn.
Đường nào đã đi tuyệt không dẫn tới đích!
Cuối cùng chẳng ai chịu đi trước, ai cũng muốn đi cuối thì cuối cùng những người khác cũng sẽ bắt đầu tìm tới, mà đường đi cũng chỉ có thể cho một người.
Bởi vậy, ngay lúc nghe thấy hai tiếng bước chân tới, Lương Đấu Thiên liền quyết định chạy thẳng, một đường chạy như bay, Lương Đấu Thiên không hề gặp phải ai cản đường.
Dù có cũng bị hắn điên cuồng đụng vào mà chết.
Một đường thuận lợi, Lương Việt Hưng đi qua mấy cái ngã ba, không biết có phải trời sui đất khiến hay sao mà hắn cảm giác bản thân càng đi càng không thấy lối thoát chỉ có sương mù ngày càng dày đặc, dường như bản thân đã tiến vào bên trong gần với trung tâm.
…
…
Không biết bao lâu, Lương Việt Hưng mới đọc xong toàn bộ một quyển giảng giải cố sự của tộc trưởng đời thứ tám.
Tri thức cần thiết đọng lại trong đầu hắn cũng không nhiều lắm, chủ yếu vẫn là cái nhìn chung của hắn về thế giới này, những việc mà lão làm cho Đại Quy bộ tộc cũng chỉ có một phần nhỏ là hắn cần phải khắc sâu.
Hắn cũng biết được ý nghĩa cái tên Đông Hoang của Huyền Minh đại lục, vì chính nó nằm tại phía Đông xa xôi, hoàn toàn bị cách ly khỏi vòng tròn của Tây Mạc, Nam Huyền cùng Bắc Nguyên. Diện tích của nó thậm chí còn không bằng Bát gia thống trị Nam Huyền.
Còn Tây, Nam, Bắc thì hợp lại thành một vòng cung bán nguyệt, Đông Hoang như muốn quay lưng lại với cả thế giới, tách khỏi ‘hội nghị đại lục’. Đông Hoang xa xôi nhưng cường giả nơi đó cũng không hề yếu kém vì chính bọn họ biết bản thân không đồng tâm hiệp lực, tới lúc Tứ Địa đại bỉ liền thua rất thê thảm.
Tuy hợp lực nhưng vẫn có tranh đấu lớn nhỏ, thiên tài dù có chết cũng chẳng liên quan tới bọn hắn vì dân số của Đông Hoang lớn tới mức muốn chật kín người, nhân khẩu sinh sôi nảy nở vô tội vạ như muốn bùng nổ dân số.
Chính vì thế mà tài nguyên tại đó khan hiếm, chiến tranh liên tục xảy ra tranh giành một phần lợi ích trong một cái mỏ quặng có ba bốn bàn tay cùng nhau chia cắt.
Khởi nguyên của Đại Quy bộ tộc cũng chính là từ Đông Hoang ác liệt. Ngày qua ngày, năm qua năm, người bên trong bộ tộc quen với việc đoàn kết, rèn cho mình một loại dũng khí bất khuất nhưng cũng không chịu nổi việc chiến tranh liên tục nổ ra. Vì thế mà từ đời thứ ba đến đời thứ bảy đều là di chuyển tộc đàn, liên tục đi Bắc Nguyên mênh mông thảo nguyên, Tây Mạc khô cằn nóng rát tới Nam Huyền núi non trùng điệp.
Đời thứ tám phát hiện ra tiểu thế giới này liền hạ lạc tại nơi này đã bảy ngàn năm, không biết sau này có phải vì biến thiên mà phải di chuyển hay không.
Biến thiên trong sách nói chính là cách cục thiên địa biến đổi, như Bắc Nguyên từ thảo nguyên xanh ngát biến thành từng tòa hải đảo giữa biển rộng. Tuy lượng nước biển lên rất ít, khó mà nhấn chìm cả thảo nguyên nhưng nó tạo thành nơi cho thủy hệ yêu tu thỏa sức tung hoành với những hải đảo liên miên như váng trên mặt nước.
Thậm chí Tây Mạc từng là hoang mạc nóng bỏng, nơi mà chỉ có các loài độc vật nguy hiểm tồn tại giờ trở thành một nơi không khác gì Nam Huyền, nhưng nhiệt độ kinh khủng của nó cũng đã giảm bớt đi rất nhiều.
Lương Việt Hưng xem như hiểu toàn bộ những thứ cần thiết cho con đường Cầu Chân của mình liền ra khỏi phòng, hai tay rút ra thanh đao liên tục huy vũ, tiếng gió bị chém liên tiếp phát ra đủ xé rách màng nhĩ. Đồng thời đao của hắn lúc dài lúc ngắn, không bao giờ dừng tại một trạng thái quá một chén trà.
…
Thời gian nhất chuyển, mặt trời lặn, ánh trăng lên.
Trăng hôm nay vừa tròn lại vừa lớn, khiến Lương Việt Hưng ngồi bên đống lửa cũng cảm nhận được chỉ cần với tay liền có thể hái xuống.
Lương Việt Hưng ngồi bên đống củi lửa một bên vì muốn sưởi ấm cơ thể, một bên khác là đang chờ đợi miếng thịt nướng chín.
Trong tiểu thế giới này tuy không phải do thập lão Đại Quy bộ tộc chưởng khống nhưng chỉ cần bọn họ tản ra thần thức liền biết được mọi ngóc ngách. Địa đồ của tiểu thế giới này vô cùng rộng, không kém Nam Huyền, cho dù Lương Việt Hưng có đi tới vài năm nữa cũng khó mà có thể đi hết.
Nhưng đây chính là do Lương Việt Hưng không hề có chút tu vi. Chỉ cần hắn tu luyện tới Thanh Đồng cảnh hay Bạch Ngân cảnh, nhất định thời gian đi hết tiểu thế giới sẽ rút ngắn đi.
Nhưng Lương Việt Hưng biết được tiểu thế giới này chỉ chứa chấp linh hồn, còn thể xác thì đều bị cất giấu tại rìa tiểu thế giới, nơi mà được các tộc nhân Đại Quy bộ tộc bảo vệ vô cùng sâm nghiêm.
Cho nên ở trong này hắn toàn thể nguyên vẹn nhưng khi ra khỏi thì sẽ trở lại thành một người bị mất cánh tay trái.
Vù ~! Xoạt xoạt!
Đang ngồi sưởi ấm bên đống lửa, một cơn gió nhè nhẹ thổi qua khiến tàn lửa bên trong bay đi. Những bụi cây xung quanh bắt đầu xào xạc rung động nhẹ khiến cảm tri của Lương Việt Hưng nâng cao, ánh mắt cảnh giác quét nhìn xung quanh.
Vút…!
Một tiếng xé gió nhanh chóng phát ra, theo ánh mắt Lương Việt Hưng thì hắn quan sát được một cái bóng đen to lớn xuất hiện chạy ngang qua, một làn khói xanh lam xuất hiện ngay sau nơi mà nó đi.
Lương Việt Hưng biết làn khói đó chính là linh hồn lực tán ra thành khí, vì yêu thú trong tiểu thế giới này đều là linh hồn lực tạo thành, chỉ cần hấp thu làn khói, cắn nuốt linh hồn hay thân thể đều có thể tăng cường linh hồn lực của bản thân.
Miếng thịt trên đống lửa mà hắn ăn cũng chính là như vậy, nó là một miếng thịt của linh hồn thú dạng nai không hề có lực công kích.
Điểm kinh khủng tại nơi này chính là linh hồn yêu thú không hề có màu sắc khác ngoại trừ màu lam nhạt, ngay cả ánh mắt cũng khó mà thành màu đỏ. Chính vì thế mà giữa trời đêm, các linh hồn thú đó sẽ được tăng cường lực công kích, phòng ngự cùng với thân thể vốn trong suốt sẽ kết hợp với màn đêm tạo ra một trò chơi săn bắt.
Những linh hồn thú hiền lành cũng phải như vậy, toàn bộ như ăn phải một loại thuốc kích thích dã tính, điên cuồng muốn sống sót mà đi thôn phệ để chính nó trở nên mạnh hơn.
Linh hồn thú kia di động với tốc độ ngày càng nhanh, cỏ cây xung quanh cũng bị chính tốc độ đó rung động, lá bay đầy xung quanh hắn.
Viu…!Viu…!Viu…!
Liên tục ba âm thanh bắn ra vang lên, Lương Việt Hưng nghe thấy liền cấp tốc xoay người sử dụng Phong Lực quyền đánh ra một quyền. Vì đao của hắn là thực thể, không thể ngăn trở được linh hồn lực công kích nên lấy ra cũng chỉ có thể trang trí.
Nhanh như chớp, một quyền phong theo tay hắn đánh ra, linh hồn lực công kích đánh về phía hắn bị Phong Lực quyền đụng phải đều tán đi, hóa thành linh hồn khí trôi nổi trong không trung.
Đánh tan linh hồn lực công kích, Lương Việt Hưng liền thi triển Du Long bộ lướt đi, hắn đã tính ra được tốc độ cùng quỹ đạo di chuyển của linh hồn thú.
Linh hồn thú trong bóng tối tản ra linh hồn khí che đậy hình dạng cấp tốc di chuyển, nó phát hiện ra bên đống lửa đang bùng cháy kia không còn thân ảnh nhân loại liền đưa mắt xung quanh.
Đang đưa mắt nhìn, Lương Việt Hưng bỗng xuất hiện trước quỹ đạo di động của nó, một quyền đánh ra, lực lượng một quyền này tuy không thể phá núi nhưng đập đổ mấy cây đại thụ vẫn dư sức.
Quyền phong khủng bố trực tiếp đánh những linh hồn khí xung quanh linh hồn thú tán đi. Cảm nhận được sức gió từ đâu đó đánh tới, linh hồn thú vừa mới quay đầu lại, một quyền đầu nhỏ bé mà mang theo áp lực kinh khủng đánh thẳng lên đầu của nó.
Áp lực khủng bố lẫn khí thế của Lương Việt Hưng trực tiếp uy hiếp tới linh hồn thú đối diện làm nó sợ hãi chùn bước muốn quay đầu. Nhưng tốc độ Lương Việt Hưng phát động Du Long bộ vô cùng nhanh, tốc độ quyền đầu trực tiếp rít gào tới trước mặt nó.
Bùm!
Một tiếng nổ vang dội khiến những linh hồn thú cỡ tiểu trực tiếp dọa sợ chạy tán loạn cả khu đường kính một dặm. Một quyền thuần túy dựa vào man lực đánh chết đầu linh hồn thú, Lương Việt Hưng ngồi xuống, vội vàng thổ nạp những linh hồn khí xung quanh.
Qua khoảng hai nén nhang, những linh hồn khí xung quanh Lương Việt Hưng đã rút đi không ít, tuy nhiên thân thể của linh hồn thú hắn vừa giết lại không bị tán đi, đây cũng là một điểm đặc biệt.
Nếu linh hồn thú vừa mới chết mà linh hồn lực cấu thành thân thể tán đi thì những người hi hữu tiến vào như Lương Việt Hưng chắc chắn không kịp hấp thu.
Hấp thu hết linh hồn khí trôi nổi xung quanh, Lương Việt Hưng cảm thấy bản thân cường đại thêm một lần, nếu hắn mà học được linh hồn công kích thì chỉ cần một ánh mắt hắn cũng tự tin miểu sát năm con như vậy.