Biên tập: Thư Ngố
___________________________
Đêm qua tôi đã mơ về Mao Mao.
Mao Mao là một chú chó mực mà tôi đã nuôi được mười năm, từ năm tôi bốn tuổi đến năm mười bốn tuổi. Nó là một con chó nhỏ rất hung dữ với người ngoài, nhưng luôn vẫy đuôi nhiệt tình với bà ngoại và tôi.
Mao Mao luôn thích lặng lẽ ở bên cạnh canh tôi ngủ, bà ngoại không cho leo lên giường thì nó sẽ ngoan ngoãn cuộn tròn ở cuối giường.
Nhưng một ngày nọ, nó đột nhiên không muốn ở cạnh tôi nữa, nhất quyết đòi ở ngoài nhà. Tôi đến ôm nó, nhưng kiểu gì nó cũng không chịu.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy nhưng không thấy Mao Mao đâu. Tôi tìm đi tìm lại và tìm thấy nó dưới chân cầu tối tăm ẩm ướt ở lối vào làng. Nó lặng lẽ nằm đó, chú chó trước giờ luôn hoạt bát năng động trở nên lạnh ngắt và cứng đờ.
Thì ra nó đã biết trước nó sắp chết rồi.
Để không làm tôi buồn và đau lòng, nó chạy ra ngoài một mình, lặng lẽ nhắm mắt lại.
—— [Bài hát được chia sẻ bởi Thang Thang]
*
Có một tờ lịch năm ở quê nhà của Thang Chi Niệm được dán trên tường, mỗi ngày trong mười một tháng của một năm được thu gọn trong một tờ giấy.
Năm này qua năm khác, tờ lịch vẫn dán trên tường, không ai xé ra, tờ giấy đỏ tươi cũng chuyển sang màu trắng ngà, thời gian như bị giam cầm trên tường như thế này.
Bây giờ Thang Chi Niệm có một cuốn lịch để bàn, đặt trên bàn học của mình, lật một trang là một tháng.
Từ cuối hạ đến đầu đông, Thang Chi Niệm bất giác đã ở thành phố Hằng Dự được hai tháng. Ai cũng nói mấy hai mươi tám ngày để hình thành một thói quen, bây giờ cô đã gần như hòa nhập hoàn toàn vào trường Quốc tế Hằng Dự, cũng làm quen được nhiều bạn mới. Một số người không thể làm bạn, cô cũng không gượng ép.
Vào giữa tháng Mười một, một đợt rét tràn vào thành phố Hằng Dự. Cái lạnh ở thành phố Hằng Dự không chỉ đơn thuần là lạnh, mà còn xen lẫn sự ẩm ướt đến nhức nhối, không khí hít vào dường như bị bao bọc bởi những giọt nước dày đặc.
Điều khiến người ta ớn lạnh hơn cả thành phố Hằng Dự là thành tích của Thang Chi Niệm. Quá tệ, quá yếu, điểm số quá khó coi.
Sau mấy bài kiểm tra nhỏ của từng môn, Cận Vu Thân cầm bài kiểm tra của Thang Chi Niệm lên, vẻ mặt nghiêm nghị không chịu nổi, lạnh lùng nói: “Chi bằng cậu về nhà ngủ cho rồi.”
Nếu nói Thang Chi Niệm lúc đầu đi học bị điểm thấp vì chưa quen với hệ thống chương trình giảng dạy của các trường quốc tế thì Cận Vu Thân vẫn có thể hiểu được.
Nhưng bây giờ Thang Chi Niệm vẫn bị điểm kém như vậy, Cận Vu Thân nghi ngờ đầu óc của cô có vấn đề.
Nhưng xét theo sự tiếp thu tiếng Anh của Thang Chi Niệm thì đầu óc của cô chắc không có vấn đề gì.
Cận Vu Thân không hiểu.
Thang Chi Niệm hoàn toàn không cảm thấy thất vọng vì mình bị điểm kém, ngược lại liếc nhìn Chu Hiểu Dao đang chau mày, cô phì cười.
Cận Vu Thân đặt bài thi xuống, nghiêng đầu nhìn Thang Chi Niệm với vẻ khó tin: “Không phải. Tôi có nghe nhầm không? Cậu vừa mới cười hả?”
Thang Chi Niệm thu lại ý cười, ngồi ngay ngắn: “Không có.”
Cận Vu Thân nheo mắt, cuộn bài thi trong tay, gõ vào trán Thang Chi Niệm không chút khách sáo, “Với thành tích này của cậu, kiếp sau mới đi Mỹ nha.”
Thang Chi Niệm vốn đâu có ý định đi Mỹ.
Nhưng Cận Vu Thân nghiêm túc phê phán thì cô cứ chăm chú lắng nghe thôi.
Bất kể đúng hay sai, học sinh cãi lại giáo viên sẽ luôn bị đánh giá là trả treo, thiếu tôn trọng giáo viên. Để tránh rắc rối và phiền phức, im lặng là cách bảo toàn tốt nhất.
Ngược lại, Diệp Khai Sướng đang ngồi bên cạnh xem trò vui cười nói: “Zak, học trò bị điểm kém, thầy giáo như cậu cũng có trách nhiệm.”
Cận Vu Thân lạnh mặt, ném bài thi lên bàn Thang Chi Niệm: “Liên quan gì đến tôi.”
Diệp Khai Sướng nháy mắt với Thang Chi Niệm: “Thang Thang, thầy Zak giận rồi kìa.”
“Cũng liên quan gì đến tôi.”
Cận Vu Thân nghe vậy, liếc Thang Chi Niệm bằng ánh mắt sắc bén, sau đó quay đi để lại phần gáy ngạo mạn.
Thang Chi Niệm không cho rằng Cận Vu Thân đang tức giận, bởi vì gần đây sắc mặt cậu luôn rất khó coi, ngoại trừ tâm trạng hôm đi ăn bánh ngọt có hơi cải thiện chút, thời gian sau đó cậu luôn duy trì hình tượng lạnh lùng.
Lúc tâm trạng không vui, Cận Vu Thân cũng không trút giận bừa bãi. Đa phần đều sẽ đanh mặt lại và ít nói. Các đường nét trên khuôn mặt cậu có chiều sâu hơn nhiều so với người thường, khiến vẻ ngoài của cậu càng thêm ngột ngạt.
Trong giờ giải lao, Cận Vu Thân ra khỏi phòng học, đứng trước cửa ban công, hai tay đút túi quần nhìn về phía xa. Hôm nay trường yêu cầu mặc đồng phục đồng nhất, phong cách học viện Mỹ gồm ba món, vai cậu cao, dáng người chuẩn, chiếc áo khoác kiểu vest màu xanh đậm thường ngày trông rất chỉnh tề.
Thang Chi Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ, tấm lưng cao gầy khỏe khoắn của chàng thiếu niên lộ vẻ cô đơn, không nhìn thấy mặt cậu nên không ai biết cậu đang nghĩ gì.
Cận Vu Thân như thế này trông rất khác, không còn vẻ kiêu ngạo và ngang ngược thường ngày. Bên cạnh có người đang nói chuyện với cậu, cậu biếng nhác đáp lại một câu, vẻ mặt không hứng thú lắm.
Thang Chi Niệm đoán tâm trạng Cận Vu Thân không tốt có liên quan đến bố mẹ cậu, nhưng cô không tiện tìm hiểu sâu hơn, cũng không thể tùy tiện hỏi nhiều. Suy cho cùng, đây là chuyện riêng tư của cậu, không liên quan gì đến cô.
Kể từ khi bố mẹ Cận Vu Thân trở về, Thang Chi Niệm ở Cận gia luôn rất thận trọng, mỗi sáng ra khỏi nhà đi học, buổi chiều tan học chui vào phòng mình, cuối tuần cũng ở lì trong phòng không ra ngoài. Cũng gần một tháng trôi qua, cô vẫn chưa nhìn thấy bố mẹ Cận Vu Thân trông như thế nào.
Tuy nhiên theo Thang Nguyên, bố của Cận Vu Thân rất đẹp trai và mẹ cậu cũng rất xinh đẹp.
Cận Hoành Tuấn và Diệp Như Chi là bạn cùng lớp đại học, họ tự do yêu đương, từ bạn học đến vợ chồng. Chỉ là sau khi kết hôn, cả hai vợ chồng đều bận rộn với sự nghiệp riêng, quan niệm không hợp nhau, nên gần ít xa nhiều.
Khi Cận Vu Thân ra đời, Cận Hoành Tuấn mới 24 tuổi, nên tính ra là kết hôn sớm và có con sớm.
Nay Cận Hoành Tuấn đã 40 tuổi nhưng nhìn như chỉ mới ngoài 30, trẻ trung và thậm chí vẫn còn mang nét thiếu niên, đứng cạnh Cận Vu Thân trông giống anh em hơn.
Diệp Như Chi lại càng tuyệt hơn.
Thang Nguyên nói rằng bà chưa từng thấy người phụ nữ nào đẹp hơn Diệp Như Chi.
*
Thời gian gần đây, bạn thân nhất của Cận Vu Thân là Diệp Khai Sướng hiển nhiên cũng nhận thấy tâm trạng thất thường của cậu. Thế nên thỉnh thoảng Diệp Khai Sướng luôn cố ý trêu chọc Cận Vu Thân. Nhưng phản ứng của Cận Vu Thân rất lạnh nhạt, giống như ngọn núi phủ tuyết đã lắng đọng hàng trăm năm, không cách nào lay động dù chỉ một chút.
Buổi chiều sắp tan học, Thang Chi Niệm đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, lén lút dùng ngón tay gõ nhẹ lên cánh tay Cận Vu Thân.
Đã rất lâu rồi Thang Chi Niệm không tái diễn hành vi làm việc riêng trong giờ học này.
Cận Vu Thân dường như không nhận ra vẻ lén la lén lút của Thang Chi Niệm, thậm chí còn không thèm quay qua.
Thang Chi Niệm càng dùng thêm sức, chọt mạnh vào cánh tay Cận Vu Thân. Không ngờ người này rất không nể mặt, đột nhiên lớn tiếng hỏi Thang Chi Niệm trong khi cả lớp đang rất yên tĩnh: “Làm gì vậy?”
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía họ.
Thang Chi Niệm thật sự muốn tự đào hố chôn mình, vờ như không có gì xảy ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa.
Cận Vu Thân không có ý làm rùa rụt cổ, nên cứ nhìn chằm chằm Thang Chi Niệm, tự hỏi cô đang muốn làm gì?
Thang Chi Niệm không xấu như cậu nghĩ đâu.
Buổi trưa đi ngang qua căn tin, cô đã mua một cây kẹo mút vị dâu bỏ vào túi.
Là muốn đưa nó cho cậu.
Nhưng sau khi vào lớp học, bị gián đoạn nên quên mất chuyện đó, mãi đến ban nãy mới chợt nhớ ra.
Trong tình huống hiện tại, có vẻ như không tiện lấy kẹo mút ra.
Mãi đến khi tan học, Thang Chi Niệm mới lấy kẹo ra đặt vào tay Cận Vu Thân: “Đây, cho cậu.”
Cận Vu Thân chế nhạo: “Cậu cho ăn xin hả?”
Nói gì vậy chứ.
Thang Chi Niệm trở tay lấy lại cây kẹo: “Vậy không cho cậu nữa.”
Cận Vu Thân nắm tay lại, giữ chặt cây kẹo, không cho Thang Chi Niệm đạt được ý muốn: “Có mỗi cây kẹo bé tí, cậu còn mặt dày muốn đòi lại hả?”
Thang Chi Niệm: “Nếu cậu không muốn lấy thì trả lại cho tôi đi.”
“Ai nói tôi không lấy hả?”
Vị thiếu gia này sao mà khó chiều quá vậy?
Trước mặt Thang Chi Niệm, Cận Vu Thân bóc vỏ kẹo mút, cho thẳng vào miệng, má bên trái phồng lên, bộ dạng trông rất thỏa mãn.
Tiết học kết thúc sớm, Thang Chi Niệm phải đi sang tòa nhà văn nghệ bên cạnh.
Lần trước vì cho Tạ Bành Việt leo cây nên Thang Chi Niệm bị anh cằn nhằn rất lâu.
Đêm đó, Cận Vu Thân đưa Thang Chi Niệm đến SWAN ăn bánh ngọt. Ngày hôm sau chuyện này đã lọt đến tai Tạ Bành Việt, anh chàng cứ đuổi theo Thang Chi Niệm cằn nhằn: “Thang Thang, bình thường anh đối xử với em thế nào? Vậy mà em lại đối xử với anh như vậy?”
“Anh đau lòng chết đi được, em biết không hả? Em phải bồi thường! Em phải đền đi!”
“Thế này, em đến ban nhạc của anh thử giọng, cũng không có nghĩa là phải hát chính, nếu em thật sự không muốn, anh cũng không gượng ép.”
“Nếu yêu cầu nhỏ nhoi như vậy mà em cũng không chịu đáp ứng, coi bộ anh thật sự đã gửi gắm nhầm người rồi!”
Không còn cách nào, Thang Chi Niệm bị dồn vào đường cùng rồi, chỉ đành đồng ý với Tạ Bành Việt đến ban nhạc thử giọng thôi.
Kể từ lần Thang Chi Niệm thể hiện giọng ca của mình trong chuyến cắm trại ngoài trời đó, Tạ Bành Việt luôn nghĩ đến việc để cô thử sức trong ban nhạc của anh. Thang Chi Niệm hết lần này đến lần khác từ chối chuyện này, cuối cùng lại bị Tạ Bành Việt nắm được cơ hội.
Thang Chi Niệm có thể làm gì đây? Cô còn trì hoãn một thời gian, nói rằng phải chuẩn bị cho kỳ thi và không được phân tâm.
Bây giờ đã có kết quả thi, cô không có lý do gì để trì hoãn nữa.
Tòa nhà văn nghệ cách đó không xa, phòng luyện tập của ban nhạc Tạ Bành Việt nằm ở tầng hầm.
Khi vừa tới nơi, Thang Chi Niệm nghe thấy tiếng nhạc cụ từ tầng hầm xa xa truyền đến.
Cô mơ hồ phân biệt được tiếng trống, guitar và piano, nhưng những nhạc cụ khác thì không.
Thang Chi Niệm đeo ba lô, chậm rãi đi xuống tầng hầm, tiến vào phòng luyện tập bí mật. Bên trong đã có rất nhiều người, tất cả đều ăn mặc thời thượng, cũng có rất nhiều người nước ngoài.
Tạ Bành Việt đang đánh trống, nhìn thấy Thang Chi Niệm thì lập tức đặt dùi trống xuống, vẻ mặt khoa trương đi về phía cô: “Trông sao ngóng trăng, cuối cùng cũng trông được Thang Thang của anh đến rồi!”
Thang Chi Niệm nổi hết da gà, cảm giác như bản thân được nâng lên một độ cao nhất định, hơi bất cẩn là có thể bị ngã rất đau.
“Nào nào nào, mọi người tạm dừng chút.” Tạ Bành Việt kéo Thang Chi Niệm đến khoảng không gian rộng rãi ở giữa phòng tập, “Đây chính là Thang Thang, mọi người hoan nghênh nào.”
Nhóm người này không chút do dự nở nụ cười tươi, có người còn huýt sáo với Thang Chi Niệm, cũng có người reo hò.
Tạ Bành Việt dẫn Thang Chi Niệm đi giới thiệu từng người một. Đây là tay guitar Truman, đây là tay keyboard Albert, và đây là tay trống Troy...
Quá nhiều người, đầu Thang Chi Niệm quay cuồng, nhất thời không nhớ nổi.
Tạ Bành Việt nói điều đó không quan trọng, không quen thì thôi, dù sao đó chỉ là hình thức. Anh ném micro cho Thang Chi Niệm: “Em muốn hát bài gì? Cất giọng cho mọi người nghe thử trước.”
Lúc này, mọi người đều ngừng chơi nhạc cụ và tập trung sự chú ý vào Thang Chi Niệm.
Ca hát đòi hỏi tài năng, không giống như nhạc cụ, đòi hỏi sự chăm chỉ luyện tập chịu khó sẽ đạt được thành quả nhất định.
Tạ Bành Việt cảm thấy Thang Chi Niệm có tài năng, nhưng cần tiếp tục trau dồi.
Đối mặt với nhiều người như vậy, lần đầu tiên Thang Chi Niệm cảm thấy lo lắng, cô cảm thấy như lạc vào một thế giới ma quái đầy quái vật, những người ở đây không hẳn là có ác ý, nhưng cô sẽ vô thức suy nghĩ linh tinh.
Cô đang làm gì vậy? Đang muốn múa rìu qua mắt thợ trước mặt những người có trình độ nhạc cụ cực cao này?
Cô thậm chí còn cho rằng mình thật vô sỉ.
Lần đầu tiên, Thang Chi Niệm chùn bước.
“Đàn anh Kelsen, hay là thôi đi.”
Tạ Bành Việt hiếm khi nóng nảy, hỏi: “Lại sao nữa?”
Thang Chi Niệm lo lắng nuốt nước miếng, nhất thời không biết nên nói gì.
Tất cả mọi người đều chú ý tới sắc mặt khó coi của Tạ Bành Việt, bầu không khí bỗng trở nên quái dị.
“Thang Chi Niệm, cậu như vậy không được nha.” Cận Vu Thân không biết xuất hiện sau lưng Thang Chi Niệm từ lúc nào, miệng đang ngậm một cây kẹo mút, nói giọng lúng búng: “Sao như rùa rụt cổ vậy? Gặp phải chút chuyện chỉ biết trốn thôi.”
Cận Vu Thân đi đến chỗ đàn organ, duỗi ngón trỏ gõ lên phím đàn, phát ra vài nốt nhạc. Cậu như thể tâm huyết dâng trào, cũng có thể là ngứa tay, biếng nhác ngồi xuống, hai tay lướt trên phím đàn, sau đó đầu ngón tay múa may, bản “Turkish March” nhanh chóng vang lên, khiến bầu không khí căng thẳng ban đầu trở nên vui tươi.
Rất nhiều người trong phòng tập vô thức lắc lư cơ thể theo nhịp điệu, có người huýt sáo, thậm chí một số người còn lấy các nhạc cụ khác ra cùng hòa tấu, đầu tiên là kèn harmonica, tiếp đến là đàn accordion.
Người hiểu âm nhạc hiển nhiên đều biết bầu không khí này tuyệt như thế nào.
Thang Chi Niệm chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Đằng sau Cận Vu Thân là cả một bức tường Graffiti (tranh phun sơn), khiến cậu cũng trở nên tùy hứng nghênh ngang, trộng cậu rất tùy ý nhưng cũng rất nghiêm túc, đầu ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn tạo nên bản nhạc với kỹ thuật điêu luyện mà chỉ người đạt trình độ piano cấp 8 mới có thể đánh được. Cơ thể cậu khẽ đung đưa theo tiếng nhạc, miệng vẫn ngậm cây kẹo mút, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Thang Chi Niệm, nở nụ cười với cô.
Ánh đèn trên cao trong phòng tập từ trên rọi xuống đỉnh đầu cậu, ánh sáng hắt lên vai khiến cả cơ thể cậu như đang rong chơi trong ánh sáng chói lóa.
Tim Thang Chi Niệm đập thình thịch.