• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở về phòng học.

Cận Vu Thân tìm một chiếc cà vạt dưới ngăn bàn, chầm chậm thắt vào. Mười ngón tay của cậu thon dài, nhưng động tác lại vụng về, nửa ngày trời cũng chưa thắt xong.

Diệp Khai Sướng ngồi đối diện cười nhạo Cận Vu Thân: “Đã mấy năm rồi mà cậu vẫn chưa thắt cà vạt được?”

Cận Vu Thân lẩm bẩm: “Phiền chết được, không thực dụng chút nào.”

Diệp Khai Sướng nửa cười nửa không nói với Thang Chi Niệm bên cạnh: “Thang Thang, nếu thực sự không được thì cậu học thắt đi, xong rồi có thể giúp Zak ngốc thắt cà vạt.”

“Nói ai ngốc hả?”

“Ai không biết thắt cà vạt, thì tôi nói người đó thôi.” Diệp Khai Sướng phì cười, “Thang Thang, sao cậu ngơ người ra rồi?”

Thang Chi Niệm đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nghe thấy bị điểm tên thì ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Diệp Khai Sướng, không nghe rõ cậu ấy vừa nói gì.

Cận Vu Thân bực bội tháo cà vạt ra, rồi nhét lại nó vào ngăn kéo.

Có thể là do mùa xuân buồn ngủ mùa thu mất ngủ, thời tiết ấm áp mùa này thực sự rất thích hợp để chợp mắt.

Cận Vu Thân hiếm khi đến lớp, nhưng gần như đã ngủ cả ngày. Cậu thích ánh nắng mùa xuân, không sợ nắng rọi, cửa sổ rộng mở, để ánh nắng chói chang chiếu vào mặt mình.

Đến nỗi khi Thang Chi Niệm quay đầu sang là có thể nhìn thấy khuôn mặt thanh tú không tì vết này. Dưới ánh mặt trời, trên má có một lớp lông mịn, làn da trắng nõn có thể xuyên thấu, thật sự không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào.

Cận Vu Thân, người đã ngủ cả ngày, lúc tan học đứng dậy vươn vai, dùng cằm ra hiệu với Thang Chi Niệm: “Đi thôi.”

Thang Chi Niệm thong dong đi theo, phát hiện hôm nay chú Lý không đến. Cứ tưởng chú Lý đến muộn, nhưng ai ngờ Cận Vu Thân đột nhiên hứng thú, nói rằng muốn đi xe buýt.

“Cậu chắc không?”

“Chút việc này tôi còn không tự làm chủ được hả?”

Thang Chi Niệm phì cười: “Cậu đúng là nghĩ gì làm đó luôn.”

“Tôi phải xem chiếc xe buýt này có sức hấp dẫn gì.”

“Rất nhiều sự hấp dẫn, giá rẻ thực dụng tiện lợi.”

“Nổ vừa thôi.”

Cận Vu Thân vóc dáng cao lớn lên xe buýt, cũng không trả tiền, đi thẳng đến chỗ trống phía sau.

Thang Chi Niệm rất tự giác trả phần tiền của hai người.

Chỉ có hai tệ, Thang Chi Niệm không so đo với Cận Vu Thân, hiếm khi thân phận tôn quý này hạ mình đi xe buýt.

Cô nói rằng, nếu sau này Cận Vu Thân đi xe buýt, cô chắc chắn sẽ trả tiền giúp.

Cận Vu Thân “hừ” một tiếng: “Cậu hào phóng ‘chết’ được.”

Tại điểm dừng này có rất ít học sinh, hầu hết đều đi xe riêng về nhà nên trên xe rất vắng. Cabin cũng sạch sẽ, đông ấm hạ mát.

Thang Chi Niệm đi tới ngồi ở bên cạnh Cận Vu Thân. Xe vừa mới nổ máy, cô theo quán tính tựa người ra sau, Cận Vu Thân vô thức nắm lấy cổ tay cô.

Sau khi xe chạy ổn định trên đường, cậu tự khắc buông tay cô ra.

Cận Vu Thân biếng nhác dựa vào ghế, dang rộng hai chân, đầu gối phải chạm vào tựa lưng ghế trước. Một nam sinh tay chân dài ngoằng, chiếc ghế tiêu chuẩn dường như đã trở thành một phiên bản thu nhỏ hơn đối với cậu.

Lộ trình của xe buýt không phải là một đường thẳng, mỗi tuyến đường sẽ suy tính đến những cư dân gần đó, tuyến đường sẽ tạo thành một vòng tròn. Lộ trình về nhà Cận gia vốn chỉ mất 20 phút, lại thành ra tăng gấp đôi.

Cận Vu Thân lại không hề vì tuyến đường dài hơn mà cảm thấy khó chịu. Cậu chủ lần đầu ngồi xe buýt có vẻ cảm thấy rất mới mẻ, cũng giống như lúc Thang Chi Niệm lần đầu ngồi tàu điện ngầm.

Thang Chi Niệm lần đầu đi tàu điện ngầm là với Chu Hiểu Dao, cô không biết cách mua vé nên Chu Hiểu Dao đã dạy cô mở ứng dụng trên điện thoại, ra vào chỉ cần quét mã QR là được.

Một đoàn tàu dài được xây dựng dưới lòng đất, hơi giống đường sắt cao tốc và xe lửa.

Thang Chi Niệm hỏi Cận Vu Thân: “Cậu đi tàu điện ngầm bao giờ chưa?”

Cận Vu Thân cạn lời liếc Thang Chi Niệm: “Sao hả? Cậu nghĩ tôi là người sống trên núi?”

“Sao vậy được, tôi biết cậu có tài xế.”

Cận Vu Thân rất đắc ý: “Từng đi một lần.”

Đây thực sự là một điều đáng tự hào đó nha.

Thang Chi Niệm cảm thấy vẻ mặt Cận Vu Thân lúc này thực sự rất buồn cười, không nhịn được cũng cười theo cậu.

“Cười cái gì?”

“Đâu có gì đâu.”

Thang Chi Niệm ngẩng đầu nhìn, thấy cây anh đào sớm cách đó không xa, vô thức đẩy đẩy cánh tay Cận Vu Thân, nhắc nhở cậu: “Cậu mau ngước lên.”

Bàn tay cô nắm lấy cánh tay cậu, nhất thời quên buông ra.

Ánh mắt của Cận Vu Thân lướt qua tay cô trước, sau đó mới ngẩng đầu lên.

Nhìn ra ngoài, một con đường dài trải đầy hoa anh đào sớm, những bông hoa màu hồng thuần khiết đua nở, là một cảm giác độc đáo giữa khung cảnh cây xanh tươi tốt.

Đây là một sự rực rỡ không thể nhìn thấy nếu đi tuyến đường thẳng.

“Đẹp không?” Thang Chi Niệm hỏi.

Cận Vu Thân ngồi bên cửa sổ, tầm nhìn không bị cản trở, có thể nhìn thấy một biển hoa trong trẻo và trực quan. Thang Chi Niệm phải nghiêng người qua một chút mới có thể nhìn rõ bên ngoài.

Mái tóc dài của cô gái xõa xuống, đuôi tóc rơi xuống cánh tay Cận Vu Thân, rõ ràng có cách một lớp quần áo, nhưng làn da ngay đó dường như đang nóng rát và ngứa ngáy.

Cậu sững người bất động, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Đẹp đó.”

Thang Chi Niệm đột nhiên bắt đầu phát hiện, mỗi đoạn đường đều có cảnh sắc khác nhau. Cô đi tuyến đường này suốt nửa học kỳ, ban đầu thấy không có gì nổi bật, cho đến khi nhìn thấy hoa anh đào rực rỡ trên con đường dài vào mùa xuân này, cô mới thực sự vui mừng vì đã không bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt vời này.

May mắn thay, Cận Vu Thân cũng không bỏ lỡ.

Hoa anh đào đầu xuân ngắm cùng ai đều thấy đẹp, nhưng khi ngắm cùng cậu, lại là một nét đẹp hoàn toàn khác.

*

Liên tục mấy ngày tan học, Thang Chi Niệm đều nói với Cận Vu Thân đúng một câu: “Cậu về trước đi, tôi phải xuống tầng hầm luyện hát.”

Lần một lần hai, Cận Vu Thân không nói gì.

Lần thứ năm sáu, Cận Vu Thân đanh mặt lại. Tan học, cậu với thân hình cao lớn ngồi ở chỗ ngồi, hai chân dang rộng, hai tay khoanh lại, chặn đường Thang Chi Niệm, bộ dạng như một “ông vua”, nhìn vừa bá đạo vừa ngang ngược.

Thang Chi Niệm cũng ngại thúc giục Cận Vu Thân.

Nếu là Thang Chi Niệm trước đây chắc hẳn rất khó chịu bộ dạng này của cậu, nhưng hiện tại trên người cậu tự mang hào quang, cũng không thấy phiền cho lắm. Thứ nhất, gần đây Cận gia xảy ra nhiều chuyện, có thể cậu cũng rất khó chịu. Thứ hai, bản chất cậu vốn không xấu, đôi khi chỉ là biểu đạt chưa tốt, tư duy quá rõ của trai thẳng điển hình.

Một lúc sau, Cận Vu Thân vẫn không có ý định động đậy, Thang Chi Niệm hỏi cậu: “Cậu có chuyện gì hả?”

Cận Vu Thân quay đầu nhìn Thang Chi Niệm, hỏi ngược lại: “Cậu có chuyện gì hả?”

Thang Chi Niệm gật gật đầu, cô thực sự có chuyện mà.

Trong thời gian này, cô cứ bận tập luyện cùng ban nhạc, mỗi buổi chiều tan học đều phải đi.

Bởi vì Tạ Bành Việt dự định thực hiện vào cuối tháng Tư hoặc đầu tháng Năm tổ chức một buổi hòa nhạc từ thiện nhỏ. Bây giờ chỉ còn chưa đầy một tháng nữa, nên phải tranh thủ tập luyện. Tạ Bành Việt tự tin vỗ ngực khẳng định, mọi việc đều nằm trong sự sắp xếp và kiểm soát của anh, Thang Chi Niệm chỉ cần phụ trách đến buổi diễn tập là được.

Thang Chi Niệm vốn dĩ muốn từ chối, nhưng khi nghe nói là từ thiện, lại mềm lòng rồi.

Tạ Bành Việt cho biết tất cả vé cho buổi hòa nhạc từ thiện này cũng như số tiền từ thiện quyên góp được sẽ được quyên góp cho trẻ em Đại Sơn. Đây là một sự cám dỗ rất lớn đối với Thang Chi Niệm.

Trường Quốc tế Hằng Dự luôn triển khai các hoạt động từ thiện, nhưng Tạ Bành Việt có ý tưởng riêng, muốn nhận được nhiều quyên góp hơn bằng khả năng của chính mình.

Thang Chi Niệm tin Tạ Bành Việt nói được làm được. Chỉ là, như vậy thì thời gian biểu diễn sẽ đụng với thời gian thi TOEFL mà Cận Vu Thân và cô đã đăng ký.

Cô đã cố gắng hết sức để cân bằng, mỗi ngày sau giờ học đi tập luyện, không tốn quá nhiều thời gian.

“Lại đi diễn tập hả?” Cận Vu Thân hỏi.

Thang Chi Niệm chỉ có thể lại gật gật đầu.

“Tôi đi chung với cậu.”

“Ồ.”

Thang Chi Niệm không biết mục đích Cận Vu Thân đi theo là gì, nhưng nhìn vẻ mặt nặng nề đến mức tưởng chừng như có từng mảnh băng rơi xuống của cậu, hẳn là không có chuyện gì tốt lành.

Cô cũng không đoán được cậu đang nghĩ gì.

Cả đoạn đường không nói chuyện.

Trên đường đi, Cận Vu Thân gặp một số người quen, họ chào hỏi cậu, cậu chỉ lạnh lùng gật đầu, không nói thêm gì.

Chuyện của Cận gia gần đây đã trở thành đề tài bàn tán, mọi người hiển nhiên cho rằng cậu đang phiền lòng vì chuyện của bố mẹ mình.

Xuống đến tầng hầm, Thang Chi Niệm đặt cặp sách xuống, bước đến chào hỏi các thành viên ban nhạc.

Tạ Bành Việt đang chơi trống, ngẩng đầu nhìn thấy Cận Vu Thân, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt: “Zak, sao cậu lại đến đây?”

Sắc mặt Cận Vu Thân vẫn khó coi, hai tay đút túi quần đứng trước mặt Tạ Bành Việt, lời nói không mấy dễ nghe.

“Anh chơi đủ chưa?”

Tạ Bành Việt nhanh chóng nhận ra sắc mặt của Cận Vu Thân bất ổn, dừng gõ trống, hỏi: “Sao vậy?”

“Anh có thời gian ở đây phát điên, người khác thì chưa chắc.” Giọng điệu của Cận Vu Thân khá bình thường, nhưng lại rất khí thế trên người cậu, trông có vẻ rất khó chọc, “Làm ơn khi anh bày việc gì thì nghĩ cho người khác chút, đừng ích kỷ như vậy.”

Tạ Bành Việt nghe vậy không vui: “Gì mà nói tôi không nghĩ cho người khác? Tôi ích kỷ chỗ nào?”

“Lẽ nào không phải? Năm học này anh không có gì làm tự mình chơi bời thì thôi đi, anh lôi theo Thang Chi Niệm làm gì?”

Thang Chi Niệm cách đó không xa bị điểm danh thì động tác hơi khựng lại, vẻ mặt hoang mang, ngáo ngơ.

Mấy thành viên khác trong ban nhạc cũng nhìn Thang Chi Niệm.

Tạ Bành Việt cười: “Cậu đừng hề nữa, lúc đầu Thang Thang gia nhập ban nhạc không phải cậu cũng biết sao.”

“Tôi biết thì đã sao?” Cận Vu Thân vẻ mặt hiên ngang nói: “Nền tảng của cậu ấy tệ đến mức nào anh không biết hả? Lãng phí thời gian vào những việc này, còn thi nữa không hả?”

“Làm ơn, cậu có cần phải nói xấu em ấy như vậy không? Trong mắt tôi, Thang Thang rất giỏi.”

Hai người cãi nhau kịch liệt, khí thế cũng không thua kém nhau.

Thang Chi Niệm không bao giờ nghĩ tới mình lại trở thành kẻ châm ngòi của “cuộc chiến” này, lặng lẽ đi đến trước mặt hai người, yếu ớt nói: “À thì…”

Tạ Bành Việt: “Em khoan nói.”

Cận Vu Thân: “Cậu im miệng.”

Hai người đồng thanh nói.

Tạ Bành Việt chủ động nói: “Zak, xin cậu hãy tôn trọng suy nghĩ của Thang Thang.”

Cận Vu Thân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tạ Bành Việt, không quay đầu lại mà hỏi người phía sau: “Thang Chi Niệm, cho hỏi tôi có không tôn trọng suy nghĩ của cậu không?”

Không đợi Thang Chi Niệm trả lời, Tạ Bành Việt nói: “Theo tôi thấy, với năng lực của em ấy, hoàn toàn có thể vào Berkeley chứ không phải Stanford. Nếu cậu thích em ấy thì hãy bày tỏ điều đó một cách đàng hoàng, thay vì có tính chiếm hữu mạnh mẽ mà sai bảo em ấy, làm khó em ấy như vậy.”

Những lời này giống như một quả bom, “bùm” một tiếng, áp suất thấp làm nổ tung cả hiện trường.

Mọi người có mặt đều ngơ ngác nhìn Cận Vu Thân.

Cận Vu Thân cũng giống như một quả bóng bay bị nổ tung, bước tới nắm lấy cổ áo của Tạ Bành Việt: “Anh nói chuyện sạch sẽ chút!”

“Làm rõ nha, tôi có nhắc một chữ bẩn nào chưa?” Tạ Bành Việt không giận mà cười, vẻ mặt ngang ngược, “Thừa nhận đi, Zak, nếu cậu không trân trọng, sẽ có người thay cậu trân trọng đó.”

“Đàn anh Kelsen! Anh đừng nói nữa!” Thang Chi Niệm thực sự không biết làm sao mới tốt, bước tới nắm lấy cánh tay của Tạ Bành Việt.

Có người nhìn thấy Thang Chi Niệm ra mặt rồi, cũng tinh ý đến kéo Cận Vu Thân, tách hai người đầu đang bốc khói ra.

“Zak, tức giận như vậy làm gì.”

“Kelsen, cậu cũng bớt nói vài câu đi.”

Trong lúc giằng co, quần áo của Cận Vu Thân bị người khác làm rối tung lên, cậu đứng tại chỗ thong thả chỉnh lại, khí thế hung hãn, tầm nhìn rơi vào người của Tạ Bành Việt và Thang Chi Niệm.

Tạ Bành Việt ở trước mặt Cận Vu Thân, đặt tay lên vai Thang Chi Niệm, với vẻ mặt kiêu ngạo: “Thang Thang, đừng cúi đầu trước thế lực tà ác, anh bảo vệ em.”

Cận Vu Thân làm biếng nói thêm gì nữa, quay người rời đi.

Thang Chi Niệm vô thức muốn đuổi theo, nhưng lại bị Tạ Bành Việt giữ lại.

“Em kệ cậu ấy đi.”

“Đàn anh Kelsen, sao vừa rồi anh lại nói mấy lời đó?” Trực giác của Thang Chi Niệm cảm thấy Tạ Bành Việt là cố ý.

Chơi chung lâu như vậy, con người Tạ Bành Việt ôn hòa dễ gần, không phải giả vờ.

Nhưng những lời vừa rồi cũng khiến Thang Chi Niệm cảm thấy khó chịu.

Tạ Bành Việt cười cười: “Sao hả? Em không biết Zak thích em?”

Thang Chi Niệm tức đến muốn dậm chân: “Đàn anh, anh đừng nói linh tinh nữa.”

Tạ Bành Việt nhún nhún vai: “Được thôi, hai người đều không vội, anh vội làm gì?”

Tuy nhiên, lời nói của Cận Vu Thân cũng đã nhắc nhở Tạ Bành Việt.

Tạ Bành Việt thời gian này bận lo buổi hòa nhạc của ban nhạc, kêu gọi tài trợ, liên hệ sân khấu. Anh không muốn để lại nuối tiếc gì trước khi đến Mỹ vào nửa cuối năm nay, nhưng lại quên mất rằng Thang Chi Niệm cũng phải chuẩn bị cho kỳ thi.

Thời gian này mọi người dường như đều rất bận rộn.

Tạ Bành Việt hỏi Thang Chi Niệm: “Có phải anh làm lỡ việc học của em không?”

“Vẫn ổn.” Lòng Thang Chi Niệm rối bời, một mình mà trăm công nghìn việc.

“Không sao, để sau anh phụ đạo cho em. Yên tâm, anh kiên nhẫn hơn Zak nhiều lắm.”

“Anh và Cận Vu Thân… sẽ làm hòa chứ?” Đây là lần đầu tiên Thang Chi Niệm thấy Cận Vu Thân và Tạ Bành Việt cãi nhau, trong lòng có chút tự trách áy náy. Chuyện này nhìn sao cũng tại cô mà ra.

“Cãi từ nhỏ đến lớn, yên tâm đi. Qua vài ngày là hòa thôi.” Tạ Bành Việt không bận tâm lắm.

Thang Chi Niệm chỉ mong là vậy.

Bạn bè cãi vã, có xích mích là chuyện bình thường. Thang Chi Niệm và Thẩm Tư trước đây cũng thường xuyên cãi nhau, sau khi cãi vã bình tĩnh lại cũng sẽ hối hận.

Sau đó, họ thống nhất rằng dù cãi nhau có gay gắt đến đâu thì ngày hôm sau cũng sẽ làm lành.

Sau vài trận mưa xuân, dường như chỉ sau một đêm, hoa cỏ ở thành phố Hằng Dự cũng bắt đầu rơi rụng. Con đường trải nhựa ngổn ngang “xác” của hoa anh đào trắng, những cánh hoa rơi xuống đất và bị nghiền nát, biến thành một vũng bùn.

Chỉ là, cuộc chiến tranh lạnh giữa Cận Vu Thân và Tạ Bành Việt kéo dài hơn nhiều so với tưởng tượng của Thang Chi Niệm. Đã nửa tháng trôi qua, cả hai người họ đều không để ý đến đối phương. “Cơn giận” lần này của Cận Vu Thân thậm chí còn lan đến Thang Chi Niệm, cậu phớt lờ cô luôn rồi.

Tạ Bành Việt thi thoảng đến tìm Thang Chi Niệm, cũng trực tiếp phớt lờ Cận Vu Thân, cố tình tỏ ra nhiệt tình hơn bình thường. Bất cứ ai nhìn vào, đều sẽ nghĩ rằng Tạ Bành Việt có ý với Thang Chi Niệm.

Ngay cả người siêu chậm chạp như Chu Hiểu Dao cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, âm thầm hỏi Thang Chi Niệm: “Zak và đàn anh Kelsen bị sao vậy?”

Thang Chi Niệm không biết giải thích thế nào, chỉ nói đơn giản: “Cãi nhau rồi.”

“Ồ ồ.” Chu Hiểu Dao kiểu xem ra cũng không có gì to tát.

Sau khi Diệp Khai Sướng biết chuyện cũng vẻ mặt bình tĩnh nói: “Hai người họ thường xuyên cãi nhau, bình thường.”

Cận Vu Thân và Tạ Bành Việt biết nhau từ khi còn nhỏ, anh em ruột còn đấm đá cãi nhau mà, nên giữa họ có mâu thuẫn cũng bình thường thôi.

Có một lần, hai người cãi nhau trên sân bóng, suýt đánh nhau, nhưng sau khi ra khỏi sân, lại ôm vai bá cổ cười nói vui vẻ thôi.

Diệp Khai Sướng đã quá quen với điều đó rồi.

“Đúng rồi, cuối tháng sau là sinh nhật Zak, Thang Thang, cậu biết không?” Diệp Khai Sướng nói.

Thang Chi Niệm thật sự không biết: “Cuối tháng sau? Ngày 30 tháng 5?”

“Ừ, tháng tới Zak sẽ tròn 18 tuổi.”

Cận Vu Thân vì lúc nhỏ sức khỏe kém nên đi học muộn hơn những người đồng trang lứa một năm, nếu không thì cậu đã chung khối với Tạ Bành Việt.

Bước sang tuổi 18, với mỗi một người đều có ý nghĩa khác nhau. Mặc dù năm nay Cận gia đang gặp biến động, Cận Hoành Tuấn vẫn đang đấu tranh vụ kiện ly hôn, nhưng sinh nhật của Cận Vu Thân vẫn phải được tổ chức.

Diệp Khai Sướng biết Thang Chi Niệm là đầu mối của cuộc cãi vã lần này giữa Cận Vu Thân và Tạ Bành Việt, vì thế nhắc nhở cô: “Nhớ chuẩn bị quà sinh nhật nha.”

Có vẻ như tháng Năm là một tháng rất bận rộn.

Phải chuẩn bị buổi hòa nhạc của ban nhạc, phải chuẩn bị kỳ thi TOEFL, còn phải chuẩn bị quà sinh nhật cho Cận Vu Thân.

Thang Chi Niệm bắt đầu đau đầu.

Vào thời điểm quan trọng này, cậu chủ Cận Vu Thân lại nổi nóng,  hoàn toàn không chịu để ý đến bất kỳ ai. Nhiều lần Thang Chi Niệm chủ động bắt chuyện với cậu, nhưng chỉ nhận được sự đáp lại lạnh lùng.

Cận Vu Thân dường như đã biến thành một bức tường băng, chỉ cần đến gần sẽ lạnh thấu xương.

Thực ra Cận Vu Thân không giận bất kỳ ai, chút chuyện nhỏ nhặt này không có cửa.

Điều khiến cậu để ý, chính là hai câu nói đó của Tạ Bành Việt, khiến cậu khó chịu, tâm trí rối bời.

- ------ Cậu thích em ấy.

——Zak, nếu cậu không trân trọng, sẽ có người thay cậu trân trọng đó.

Sau trận cãi vã ngày hôm đó, Cận Vu Thân càng nghĩ càng bực bội, nên quay lại, định nói chuyện rõ ràng với Tạ Bành Việt.

Nhưng lại nghe thấy Tạ Bành Việt hỏi Thang Chi Niệm: “Em thì sao? Em có thích Zak không?”

Thang Chi Niệm vội vàng đáp: “Sao có thể chứ! Em không thèm thích cậu ấy!”

Tạ Bành Việt hừ nhẹ một tiếng: “Cũng đúng, cậu ấy bá đạo ngang ngược như vậy, còn không biết thương hoa tiếc ngọc, có gì đáng để thích? Mọi cô gái đều nên tìm một người anh trai tốt như anh đây.”

Thang Chi Niệm im lặng, không phản bác.

Cuối cùng, bước chân Cận Vu Thân không tiến về phía trước nữa, quay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK