Thang Chi Niệm đứng ở sau lưng cậu, không thấy được vẻ mặt của cậu, vô thức nắm chặt đầu ngón tay mình.
Cho đến khi Cận Vu Thân quay người lại.
Hai người lần nữa đối mặt nhau.
Giống như lần đầu gặp nhau, khuôn mặt cậu không có nhiều biểu cảm, vì vóc dáng quá vượt trội, nên dường như có chút xa cách.
Tại sao lại thành ra cậu không muốn nhìn thấy cô rồi?
Cận Vu Thân có chút bối rối.
Thang Chi Niệm thật sự không hiểu được cậu chủ này đang nghĩ gì, hiếm khi có chút căng thẳng, ngón tay càng siết chặt hơn. Cô rất ít lo lắng vì điều gì đó, chủ yếu là vì thời gian này khí thế mà Cận Vu Thân truyền cho cô quá lạnh lùng và trông rất hung dữ.
Cận Vu Thân nhận ra vẻ mất tự nhiên của cô, cau mày: “Cậu sợ tôi?”
Thang Chi Niệm lắc đầu: “Không có.”
“Ác cảm với tôi.”
“Không có.”
“Vậy thì đừng đoán mò.” Cận Vu Thân đưa tay sờ gáy, biếng nhác nói: “Cứ yên ổn ở đây đi, không ai đuổi cậu đâu.”
Hơn nữa, trong nhà này, người thích Thang Chi Niệm nhất chính là Diệp Như Chi. Nếu lúc đầu không phải Diệp Như Chi thu xếp, Thang Chi Niệm cũng sẽ không đến thành phố Hằng Dự.
Diệp Như Chi không lên tiếng, đừng ai hòng đuổi Thang Chi Niệm đi.
“Nhưng…” Thang Chi Niệm ngập ngừng.
Cận Vu Thân hơi nhướng mày: “Nhưng cái gì?”
“Nhưng cậu và đàn anh Kelsen cãi nhau, sao lại giận lây sang tôi chứ?” Cuối cùng Thang Chi Niệm vẫn quyết định nói ra, nếu không cô sẽ chết ngạt mất.
Đã lâu như vậy rồi, bởi vì lần cãi nhau trước đó, họ lại trở thành người xa lạ.
Thang Chi Niệm nghĩ đến cũng cảm thấy tủi thân cho chính mình.
Tại sao chứ? Cô muốn nói rõ ràng.
Cận Vu Thân khó hiểu: “Sao tính là giận lây?”
“Cậu phớt lờ tôi.” Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, không hẳn là điệu đà nhưng nghe xong lại khiến người ta cảm thấy mềm mại.
Cận Vu Thân: “…”
Đúng là có chút oan uổng mà.
Cậu vì nghĩ đến việc cô nói không thích cậu, nên không muốn gây rắc rối cho nhau.
Hiểu chuyện quá luôn mà.
Lại thành ra cậu làm không đúng hả?
Cận Vu Thân nghiêm túc suy nghĩ.
Nếu cô không thích cậu, thậm chí có ác cảm với cậu, cậu còn bay vo ve quanh cô như ruồi, ép cô làm những việc cô không thích, vậy thì quá đáng lắm rồi.
Khoảng thời gian này, Cận Vu Thân cũng đang bận việc. Thì đây, để chuẩn bị cho kỳ thi IB, ngày đêm của cậu cũng bị đảo lộn. Ban ngày cậu ngủ, cô không có ở nhà. Tối đến cô về, cậu lại ở trong phòng ôn tập.
Khó tránh bị chệch hướng.
“Tôi không nhỏ nhen đến vậy đâu.”
“Cậu rõ là nhỏ nhen mà!”
“Không có.”
“Có!”
Cận Vu Thân đột nhiên bật cười, cảm thấy việc tranh cãi về một vấn đề cỏn con như vậy thật là trẻ con.
Thang Chi Niệm thấy cậu cười thoải mái như vậy, thấp giọng lẩm bẩm: “Có chuyện gì buồn cười chứ?”
Cậu không nghe rõ: “Cậu nói cái gì?”
“Không có gì.”
Cận Vu Thân nheo mắt, khoanh hai tay: “Thang Chi Niệm, nói rõ ràng đi được không?”
Để tránh lại hiểu lầm gì nữa.
“Được, tôi nói rõ ràng.” Thang Chi Niệm vẻ mặt phẫn nộ, “Trong lòng tôi khó chịu chết được, vậy mà cậu còn có thể cười được?”
“Cậu khó chịu cái gì?”
“Tôi…”
“Chờ chút.”
Cận Vu Thân ngắt lời Thang Chi Niệm, độc đoán nắm lấy cổ tay cô, dẫn cô vào nhà.
Hai người nói chuyện ở cổng chả ra sao cả?
Lòng bàn tay của Cận Vu Thân rộng lớn, có những vết chai mỏng, có một cảm giác ngứa ngáy tê dại lan khắp cổ tay cô. Cùng lúc đó, Cận Vu Thân cảm nhận được một mạch đập mạnh dưới lòng bàn tay, thình thịch thình thịch, không còn phân biệt được là của ai nữa.
Đến phòng khách, Cận Vu Thân để Thang Chi Niệm ngồi trên sô pha. Cậu vô tư ngồi trên bàn trà trước mặt cô, hai chân dang rộng, hai tay đặt lên đầu gối, hơi cúi người đối diện với cô, đầu gối cậu gần như chạm vào đầu gối cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cậu lại từ trên nhìn xuống, nhướng mày ra hiệu cho cô: “Nói đi, cậu khó chịu cái gì?”
Thang Chi Niệm cảm thấy cay đắng, nhưng lại hỏi ngược cậu: “Bạn bè chiến tranh lạnh với nhau, lẽ nào cậu không khó chịu?”
Khó chịu.
Nhưng Cận Vu Thân không muốn cứ chăm chăm vào những điều nhỏ nhặt này.
Cậu thấy phiền, sẽ tìm việc khác để đánh lạc hướng sự chú ý của mình, chẳng hạn như chạy bộ trong phòng tập thể dục, để đổ mồ hôi.
Cậu cũng sẽ bực bội, thì sẽ đọc sách, để xoa dịu tâm trí và ngừng suy nghĩ về những thứ linh tinh đó.
Tóm lại là có cách giải tỏa.
Chỉ là, cậu không ngờ Thang Chi Niệm lại cảm thấy khó chịu vì điều đó.
Cậu nhìn cô có phần ngạc nhiên.
Thấy Cận Vu Thân không lên tiếng, Thang Chi Niệm gật đầu: “Hiểu rồi, cậu đúng là một kẻ lạnh lùng vô tình.”
“Tôi lạnh lùng vô tình?” Cận Vu Thân bất lực chết đi được, “Bạn học này, có thể nào đừng vu oan cho tôi không?”
Thang Chi Niệm liếc nhìn sắc mặt Cận Vu Thân, cúi đầu, cố ý nói: “Tốt xấu gì tôi cũng làm chân chạy vặt cho cậu được nửa học kỳ rồi, nói lật mặt là lật mặt, thời gian này cậu cũng không dạy tôi tiếng Anh, kỳ thi TOFEL vào tháng Năm này tôi biết làm sao đây?”
“Không phải Kelsen đang dạy cậu sao?”
Cận Vu Thân và Tạ Bành Việt đã làm lành lâu rồi, thời gian này cậu bận chuẩn bị cho kỳ thi IB, không có thời gian dạy kèm tiếng Anh cho Thang Chi Niệm. Biết Tạ Bành Việt đang phụ đạo cho cô, nên cũng không cần phải lo lắng nữa.
“Sao hả? Kelsen dạy không tốt bằng tôi?”
“Anh ấy dạy tốt hơn cậu nhiều, rất kiên nhẫn, lại tỉ mỉ, càng biết động viên tôi.”
Cận Vu Thân nghe vậy gật gật đầu: “Làm tốt lắm.”
“Nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
“Nhưng tôi không chắc chắn về bài kiểm tra TOEFL sắp tới.”
"Đúng là có chuyện lớn." Cận Vu Thân cười lắc đầu, "Nếu thi không tốt, lần sau có thể thi lại."
Thang Chi Niệm bất an ngẩng đầu, dùng đôi mắt nai con nhìn chằm chằm cậu: “Nhưng cậu nói tháng Năm nhất định phải có một kết quả khả quan mới được.”
Trái tim Cận Vu Thân như bị thứ gì đó cào vào, ngứa ngáy tê dại.
“Tôi nói gì thì là cái đó hả? Từ bao giờ mà cậu lại nghe lời tôi như vậy?”
Thang Chi Niệm: “…”
Đúng là hễ cho cậu tí sĩ diện là lại lên mặt liền.
Thẳng thắn mọi chuyện, dường như có thể ngồi xuống, mặt đối mặt, bình tĩnh và nói rõ ràng, chuyện lớn hóa nhỏ.
Ít nhất vào lúc này, mây đen treo trên đầu của họ dường như đang dần tan đi.
Thấy Thang Chi Niệm không nói gì, nhưng Cận Vu Thân lại có rất nhiều điều muốn nói. Vừa định nói, điện thoại di động trong túi vang lên, là cuộc gọi của bác cả.
Sắc mặt Cận Vu Thân tối sầm, trực giác mách bảo có gì đó không ổn.
Thang Chi Niệm cũng nhìn thấy rõ ràng sự thay đổi sắc mặt của Cận Vu Thân, cậu đứng dậy, đợi đầu dây bên kia lên tiếng trước, giọng trả lời rất lo lắng: “Gửi địa chỉ bệnh viện qua, cháu sẽ tới ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Cận Vu Thân nói với Thang Chi Niệm: “Ông nội đột nhiên bị ngất, giờ tôi phải vào bệnh viện một chuyến.”
“Ông nội cậu không sao chứ?”
“Không rõ.”
Cận Vu Thân dùng di động liên lạc với chú Lý, tài xế ở nhà, trước khi rời đi nói với Thang Chi Niệm: “Chuyện chúng ta tạm gác lại, lần sau sẽ tính sổ đàng hoàng.”
“Cậu mau đi đi! Đi đường cẩn thận.”
“Thang Chi Niệm, đừng suy nghĩ lung tung.”
“Biết rồi!”
*
Ông nội Cận không có gì đáng lo, chỉ là vì đợt cúm, dẫn đến sốt và ngất đi.
Chỉ là lớn tuổi rồi, sức đề kháng không tốt như người trẻ, đụng đợt cảm cúm, thời tiết thay đổi thường mất một thời gian dài để hồi phục.
Ông nội Cận tên thật là Cận Gia Trinh, ông đã 80 tuổi, thân hình cũng khá cường tráng, bình thường rảnh rỗi thích đi câu cá và chơi cờ. Hồi nhỏ ông theo học đàn nhị từ người hàng xóm làm trong đoàn kịch, có năng khiếu, nên bây giờ thỉnh thoảng vẫn lấy đàn nhị ra chơi.
Khi còn trẻ, ông nội Cận đẹp trai, cao ráo nhưng vì tuổi già sức khỏe hao mòn, nên trông gầy gò.
Sau khi hạ sốt, ông nội được đưa về nhà bác cả của Cận Vu Thân, có sẵn một đội y tế chăm sóc.
Cận Vu Thân muốn đưa ông nội về nhà mình, nhưng bác cả Cận Hoành Thần ngăn lại.
Cận Hoành Thần cũng dùng giọng điệu ân cần, nói rằng gần đây bên đó đang kiện tụng ly hôn, phong thủy không tốt, không thích hợp cho người già dưỡng bệnh.
Đều vì muốn tốt cho ông nội, nên Cận Vu Thân cũng không còn gì để nói. Dù sao thì thời gian này cậu đang chuẩn bị cho kỳ thi IB, vậy thì dọn sang ở cạnh ông nội vậy.
Ở gần bên cạnh, sẽ cảm thấy yên tâm hơn.
Lúc Cận Vu Thân còn nhỏ, ông nội Cận cũng từng ở bên cạnh cậu như thế này.
Lần đó, Cận Vu Thân bị viêm phổi, phải nằm viện mười ngày, cứ sốt cao suốt.
Cận Hoành Tuấn bận việc của tập đoàn, thỉnh thoảng lại đi công tác, khoảng thời gian con trai bị bệnh, đúng lúc ông đang ở Đức, không thể tức tốc quay về được. Diệp Như Chi thì luôn ở bên cạnh chăm cậu, nhưng liên tiếp mấy ngày, bà cũng kiệt sức.
Bên cạnh vẫn có người chăm nom, chỉ là vẫn không an tâm. Vẫn phải tự mình trông coi thì yên lòng hơn.
Sau khi ông nội biết chuyện, lập tức cùng vợ đến bệnh viện, thay phiên chăm sóc Cận Vu Thân.
Cận Vu Thân lúc bệnh rất ngoan, dù sốt tới 39 độ, mắt đỏ hoe nhưng cậu vẫn ráng nhịn, không khóc cũng không quậy.
Trong lòng cậu luôn có một giọng nói nhỏ tự nhủ: Không được khóc, bố không thích con trai khóc.
Thật sự quá khó chịu thì cậu sẽ lặng lẽ rơi nước mắt, cắn chặt răng, tự thôi miên bản thân chỉ cần ngủ một giấc là khỏe thôi.
Ông nội Cận ở bên cạnh thấy Cận Vu Thân như thế này, luôn cảm thấy đau lòng. Chồm qua sờ vào mặt cháu, hôn vào má cháu, nhẹ giọng dỗ dành: Đợi khi khỏe rồi, ông nội mua kẹo cho cháu ăn.
Giờ đây, vai của họ đảo ngược lại.
Cũng không phải không có người chăm sóc ông nội, nhưng Cận Vu Thân không yên tâm vào người khác, phải tự mình ở cạnh mới yên tâm.
Căn phòng rộng lớn, Cận Vu Thân quyết định nhờ người dọn thêm một chiếc giường đặt cạnh giường của ông nội. Ban ngày cậu ngồi trên ghế sofa đọc sách, ban đêm nằm trên giường cạnh giường của ông nội.
Hai ông cháu thường xuyên đôi co vài lời, có nói có cười, chủ đề nào cũng nói được. Từ Thiên văn học đến Địa lý. Khép cửa phòng nói về cục diện, có lúc nói về Lão Tử và Trang Tử, còn có thể nói về vụ nổ lớn của vũ trụ.
Họ cũng nói về sự sống và cái chết.
Suy cho cùng, Cận Vu Thân còn quá trẻ, rất nhiều đạo lý đều hiểu, nhưng không thể đi sâu trải nghiệm.
Ông nội nói: “Ai cũng phải chết, ông đã 80 tuổi rồi, hồi trẻ sức khỏe yếu kém, hơn 60 tuổi từng đi qua cửa địa ngục, suýt chút đã không thể trở về được.”
Ông nội nói và nhìn Cận Vu Thân.
Ai cũng nói Cận Vu Thân chào đời mang điềm lành đến cho ông, vì vậy từ nhỏ cậu đã rất yếu ớt.
Ông tin vào điều này là thật, bởi vì sau khi Cận Vu Thân sinh non chào đời, sức khỏe ông không có trở ngại gì lớn.
Cũng xem như sống lời thêm mười mấy năm rồi.
Cận Vu Thân cười với ông nội: “Cháu lấy mạng mình cho ông luôn cũng được, chia cho ông thêm 20 năm nữa, để ông có thể sống đến 120 tuổi.”
“Vậy chắc ông thành quái vật rồi!” Ông nội lắc lắc đầu, “Đời này ông sống đủ rồi, cho dù bây giờ rời đi, cũng không có gì hối tiếc nữa.”
“Ông nội.” Cận Vu Thân nghiêm mặt: “Đừng nói linh tinh.”
Nhưng ông cụ vẫn lầm bầm không thôi: “Có gì to tát đâu, là chuyện sớm hay muộn thôi. Ông còn mong sớm được gặp lại bà nội của cháu kìa.”
“Nhưng cũng không phải là lúc này.”
Người đàn ông thời trẻ rất quả quyết trên thương trường, giờ đây lại là một ông già tốt bụng bình thường, an ủi Cận Vu Thân bên cạnh, xem nhẹ sự sống và cái chết.
Ông nội Cận lúc uống thuốc khá phí sức, đặc biệt là thuốc bắc, giống như một đứa trẻ vậy, mày cau chặt, luôn phải làm một lượt tư tưởng.
Cận Vu Thân ở bên cạnh nhàn nhã dỗ dành ông: “Ngoan đi, uống xong cháu cho ông kẹo.”
Giống như ông nội từng dỗ dành cậu lúc nhỏ.
Ông nội Cận tức giận trợn mắt nhìn Cận Vu Thân: “Cháu xem ông là đứa trẻ lên ba hả?”
Cận Vu Thân chỉ cười: “Ông xem ông bây giờ có khác gì đứa trẻ ba tuổi đâu?”
Người già rồi thì hệt như đứa trẻ vậy.
Điều khác biệt là, bố mẹ của người già đã qua đời rồi, không còn ai xem họ như đứa trẻ để cưng chiều nữa.
Cận Vu Thân lúc nhỏ, bà nội thích kể cho cậu nghe về những chuyện của thế hệ trước, kể về bố mẹ của họ ở thời đại đó bên nhau như thế nào, sinh bao nhiêu đứa con…
Ông nội Cận tựa vào giường, trên cánh tay có cắm ống tiêm, chất lỏng trong suốt từ lọ thuốc chảy từng giọt vào mạch máu của ông.
Sắc mặt của ông trông tốt hơn mấy ngày trước nhiều.
“Tiểu Vu, còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật lần thứ 18 của cháu rồi. Nghĩ lại thấy thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt cháu đã lớn như vậy rồi.”
“Trưởng thành rồi thì cháu không còn là đứa cháu mà ông thương yêu nhất nữa sao?” Cận Vu Thân nghịch ngợm ăn vạ.
“Ông nội muốn hỏi cháu, muốn quà sinh nhật gì?”
Cận Vu Thân suy nghĩ một lúc, nói bằng thái độ bỡn cợt với đời: “Ông chuyển hết toàn bộ tài sản của ông cho cháu đi, để cháu trải nghiệm cảm giác trở thành người giàu nhất là thế nào.”
“Biến.” Ông nội Cận vẻ bất đắc dĩ, sau đó lại nói: “Thực ra cũng không phải là không được, chỉ sợ người khác nói ông thiên vị thôi.”
“Ông vốn thiên vị cháu mà, trên dưới Cận gia này có ai không biết chứ?”
Ông nội Cận lắc lắc đầu: “Cháu đừng có được cưng mà kiêu như thế nha.”
“Cháu cứ được cưng nên kiêu đấy, làm sao nào?”
“Cháu đó.”
Có một điều khá là tốt.
Khoảng thời gian Cận Vu Thân ở bên ông nội, đồng hồ sinh học bị đảo lộn kia đã dần dần được điều chỉnh lại rồi.
Trong thời gian này, Cận Vu Thân ngoài việc chăm nom ông nội, còn bận rộn cho kỳ thi IB. Thực ra kỳ thi không khó, cậu cũng không lo lắng, chỉ là thời gian kéo ra khá dài, rất bực bội.
Cậu hy vọng có thể giống kỳ thi tuyển sinh đại học trong nước, thi trong ba ngày, chứ không phải kéo dài trì hoãn đến tận nửa tháng còn chưa thi xong.
Đêm khuya yên ắng, di động rung lên.
Có tin nhắn mới.
[Cận Vu Thân.]
Chỉ ba chữ thôi.
Là Thang Chi Niệm gửi.
Cận Vu Thân cũng có thể mường tượng ra giọng điệu của cô, có chút xảo quyệt và thận trọng, giọng nói nhẹ nhàng. Giọng nói của cô thực ra rất hay, không quá chín chắn, cũng không loli, đúng chất giọng con gái.
Những người cùng tuổi xung quanh quen gọi Cận Vu Thân bằng tên tiếng Anh là Zak, nhưng Thang Chi niệm lại không quen lắm, nên cô luôn gọi cậu là Cận Vu Thân.
[Hửm?] Cậu đáp.
Thang Chi Niệm: [Ông nội cậu sao rồi?]
Zak: [Không có gì nghiêm trọng.]
Thang Chi Niệm: [Vậy thì tốt.]
[Thời gian này cậu làm bài thi thế nào?] Cô lại hỏi.
Zak: [Cậu rảnh rỗi quan tâm đến tôi rồi?]
Zak: [Ngày mai cậu phải tham gia thi đúng không.]
Cậu dùng câu khẳng định.
Thang Chi Niệm nói phải.
Cận Vu Thân hỏi cô chuẩn bị như thế nào rồi.
Cô nói cũng không tệ.
[Cố gắng hết sức là được.] Cậu nói.
[Cậu cũng vậy, cố lên.] Cô nói.
*
Tổng cộng một bài kiểm tra TOEFL mất gần bốn giờ.
Bởi vì thời gian thi kéo dài nên Thang Chi Niệm đặc biệt chuẩn bị một ít đồ ăn để bổ sung năng lượng trong thời gian nghỉ ngơi.
Đây có thể coi là bài thi dài nhất mà Thang Chi Niệm từng tham gia, bắt đầu vào thi lúc 8 giờ 30 sáng và kết thúc lúc gần 1 giờ chiều. Nội dung thi được chia thành thi nghe, thi nói và thi viết. Mỗi một phần thi đều có thời gian tương ứng, từ 11 giờ 35 đến 11 giờ 45 là thời gian giải lao.
Buổi chiều từ phòng thi đi ra, Thang Chi Niệm tuy mệt mỏi nhưng lại rất vui. Vì tựa đề và chủ đề viết không ngờ được Tạ Bành Việt ôn trúng tủ.
Mấy ngày trước, Tạ Bành Việt và Chu Hiểu Dao dẫn Thang Chi Niệm đến thư viện thành phố chạy nước rút ôn tập, hằng ngày tập trung giải đề, mấy tập đề đó đều là Tạ Bành Việt cung cấp cho Thang Chi Niệm.
Dưới ánh mặt trời, Tạ Bành Việt đội một chiếc mũ bóng chày màu đen, vẫy tay với Thang Chi Niệm.
“Em gái Thang!”
Thang Chi Niệm vui vẻ chạy về phía Tạ Bành Việt, không giấu nổi sự vui mừng: “Đàn anh Kelsen! Bài thi viết trúng đề chúng ta ôn rồi! Anh giỏi thật đó!”
“Thật hả?” Tạ Bành Việt cũng không đòi công lao gì, “Mấy bộ đề đó là của Zak cho anh, anh chỉ chuyển giúp cho em thôi.”
Thang Chi Niệm rất ngạc nhiên.
Khoảng thời gian đó cô và Cận Vu Thân không hề nói chuyện, không ngờ cậu vẫn lo lắng về kỳ thi TOEFL của cô.
Hôm nay là thứ Bảy, không có lịch thi IB, Cận Vu Thân phải chăm ông nội truyền dịch. Chính cậu là người gọi Tạ Bành Việt đến đón Thang Chi Niệm, sẵn tiện đưa cô đi ăn một bữa thật ngon.
Tạ Bành Việt nói với Thang Chi Niệm: “Zak nhờ anh chuyển lời với em, dù thi cử thế nào, cũng phải vui vẻ ăn cơm, cậu ấy mời.”
Thang Chi Niệm mím môi cười: “Được, hôm nay em sẽ ăn cho cậu ấy phá sản luôn.”
“Ha ha! Vậy thì khó lắm.” Cô cũng không biết thằng nhóc Zak này giàu đến mức nào.
Phải mất mười ngày mới có kết quả TOEFL, nhưng Thang Chi Niệm đã có thể dự cảm được thành tích của mình rất tốt.
Cô rất vui, có thể coi đó là minh chứng cho thời gian cô đến Quốc tế Hằng Dự.
Thang Chi Niệm không quên cảm ơn ai đó, gửi tin nhắn cho cậu.
[Cảm ơn nha.]
Cảm ơn cậu về tài liệu ôn tập, cũng cảm ơn cậu mời bữa cơm.
Đầu bên kia nhanh chóng trả lời: [Đừng vội cảm ơn.]
Thang Chi Niệm: [?]
Zak: [Giữa hai chúng ta có phải vẫn còn món nợ vẫn chưa tính xong?]
Cận Vu Thân ám chỉ ngày mà cậu rời đi khi mới chỉ nói một nửa với Thang Chi Niệm.
Lần này cậu đi cũng đã một tuần, trong thời gian đó hai người không gặp nhau, chỉ liên lạc qua điện thoại.
Thang Chi Niệm: [Cậu đến tính đi, ai kêu cậu không về nhà.]
Khi thốt ra những lời này, chỉ cảm thấy mờ ám. Như thể cô là một người phụ nữ oán hận, vất vả giữ chặt người chồng xa nhà, nói những lời có hơi bất thường.
Muốn thu hồi tin nhắn, bên kia trả lời rồi.
Zak: [Được, tối tôi về.]
Thang Chi Niệm: [Cậu không cần chăm sóc ông nội nữa hả?]
Zak: [Bớt chút thời gian về nhà một chuyến cũng không trở ngại.]
Thang Chi Niệm: [Ồ…]
Giọng điệu kiêu ngạo của cô vào một giây trước, một giây sau đã ỉu xìu như quả bóng xì hơi.
Cận Vu Thân đang ngậm cây kẹo mút trong miệng, tư thế biếng nhác ngồi trên sofa, tâm trạng cực kỳ tốt.