Cô đã đi ngủ vào lúc 10 giờ, nghe thấy tiếng chuông báo thức thì thức giấc, muốn nhắn tin chúc mừng sinh nhật Cận Vu Thân đúng vào 0 giờ.
Mặc dù loại nghi thức này thường không có tác dụng thực chất gì, nhưng với tư cách là một người bạn, hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của cậu, nếu không có biểu hiện gì thì nhàm chán quá.
Thang Chi Niệm đã chỉnh sửa tin nhắn văn bản từ trước, trước khi chính thức quyết định nội dung gửi đi, cô đã thay đổi gần mười phiên bản, cuối cùng quyết định đơn giản hóa chút.
Nhìn kim giây nhảy về số 0, Thang Chi Niệm lập tức gửi tin nhắn.
[Cận Vu Thân, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, mạnh khỏe và thuận lợi.]
Thang Chi Niệm cũng đã chuẩn bị một món quà sinh nhật cho Cận Vu Thân, nghĩ về con thỏ trước đây làm quá xấu xí, thế là thời gian này cố tình tự học trên mạng, mua chất liệu tốt hơn đẹp hơn, mất gần 10 ngày mới làm xong một con thỏ. Lần này đan một con thỏ trắng, còn đan thêm một chiếc áo len hoa li ti, trông rất là dễ thương.
Sau khi tỉnh dậy không còn buồn ngủ nữa, thậm chí đầu óc còn trở nên minh mẫn hơn.
Thang Chi Niệm không mong đợi Cận Vu Thân sẽ trả lời tin nhắn của mình, nhưng khi điện thoại không có bất kỳ động tĩnh gì, cô vô thức viện cớ giùm cậu.
Cận Vu Thân có rất nhiều bạn bè, lúc này chắc sẽ nhận được vô số tin nhắn chúc mừng, nội dung tin nhắn của cô thực sự không có gì nổi bật, chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể vứt vào thùng rác.
Hoặc là, có thể cậu đã ngủ mất rồi.
Thang Chi Niệm suốt đêm mơ mơ màng màng, ngủ không sâu, giống như một con cá nhỏ mắc cạn cố gắng hết sức thoát khỏi mặt đất, rõ ràng là rất háo hức muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài mặt nước. Nhưng vì không thể thở được trên bờ nên vội vã muốn trở về với nước.
May thay tuổi trẻ, không sợ thức khuya.
Trời sáng đến trường, mọi thứ vẫn như thường lệ.
Cận Vu Thân không đến trường, nhưng có rất nhiều lời “mắng” cậu.
Đêm qua là sinh nhật thứ 18 của Cận Vu Thân, Diệp Khai Sướng và Tạ Bành Việt đã tổ chức bữa tiệc cho cậu. Nhưng nào ngờ, cho đến khi kết thúc bữa tiệc, tiệc này là tổ chức cho Cận Vu Thân, nhưng “ông thọ” lại không có mặt.
Ý gì vậy chứ?
Cậu không đến nhưng có gọi video, trên mặt nở nụ cười lãnh đạm, nói ở nhà có việc không đi được, không thể về được, mọi người cứ ăn uống thoải mái, tất cả chi phí đêm nay sẽ do cậu chủ Cận thanh toán.
Đám người này thực sự rất không khách sáo, trong một đêm đã phung phí cả một căn hộ, Cận Vu Thân cũng không bận tâm. Những việc có thể giải quyết bằng tiền, thì với Cận Vu Thân đều chẳng là vấn đề gì.
Cận Vu Thân không bao giờ để ý nhiều đến việc đón sinh nhật, lúc đông người cậu còn thấy ồn chê phiền. Lúc nhỏ, Cận Hoành Tuấn tổ chức sinh nhật cho con trai mình, chủ yếu là để giao lưu, xây dựng mối quan hệ, “bé thọ” Cận Vu Thân đúng nghĩa là một công cụ thực sự. Trạng thái bình thường của cậu đều rất nhàm chán, gương mặt vô cảm nhìn những người lớn nói cười, nghe không hiểu họ đang nói gì.
Những món quà sinh nhật nhận được hàng năm đều lặp đi lặp lại có nhiêu đó, chẳng có gì thú vị. Năm nay tròn 18 tuổi, quà tặng có hơi khác một chút, nào là xe máy, ô tô thể thao, du thuyền. Những món mà cậu không được chạm vào khi chưa đủ tuổi, bây giở phải học, cũng có chút hứng thú.
Lại một mùa thi tuyển sinh đại học đến, tháng Năm đã hết, ngày đầu tiên của tháng Sáu là một ngày cuối tuần. Bởi vì trường học sẽ được dùng làm địa điểm thi tuyển sinh đại học nên phải thu xếp trước, sau cuối tuần sẽ có hai ngày nghỉ. Ngoài ba ngày thi, kỳ nghỉ đầu tháng Sáu thực tế còn dài hơn tháng Năm.
Học kỳ này đã kết thúc, các đàn anh đàn chị DP2 đều đã tốt nghiệp. Các lớp khác cũng phải ôn tập, mọi người đều đã lấy lại trạng thái tập trung học tập.
Thang Chi Niệm vốn muốn đưa món quà sinh nhật do đích thân mình làm cho Cận Vu Thân, nhưng cậu không về nhà, nên đành phải để tạm đó.
Nhưng sau khi để đó lâu rồi, lại ngày càng cảm thấy món quà của mình không xứng tầm, và cũng mất đi cảm giác phấn khích ban đầu.
Cứ như vậy, cho đến cuối học kỳ này, Thang Chi Niệm cũng không có cơ hội tặng món quà đó. Trong khoảng thời gian này, Cận Vu Thân có về nhà mấy lần, nhưng không trùng hợp, lúc đó Thang Chi Niệm lại đang ở trường.
Điểm thi IB lần này của Cận Vu Thân rất tốt, hiện giờ chỉ chờ nhận offer từ trường đại học mà mình đã chọn. Cho dù bây giờ cậu không đến trường đi học nữa, cũng sẽ không có ai nói gì.
Theo như hành vi hiện tại dăm ba bữa lại trốn học này của cậu, có lẽ năm học tới chắc sẽ không đến trường Quốc tế Hằng Dự học nữa.
Vào đêm trước khi kết thúc học kỳ này, Tạ Bành Việt đã hẹn trước với Thang Chi Niệm, ngày 1 tháng 7 năm nay, anh ấy định tổ chức một bữa tiệc, sẽ mời bạn bè đến tham dự, khuấy động không khí.
Học kỳ sau Tạ Bành Việt sẽ ra nước ngoài, sau này muốn gặp mặt sẽ không tiện như bây giờ nữa, hiếm khi được đón sinh nhật cùng người anh sinh cùng ngày cùng tháng, tất nhiên Thang Chi Niệm không từ chối rồi.
Tuy nhiên, Thang Chi Niệm cũng báo là đã mua vé xe về nhà từ sớm rồi, là một ngày sau ngày sinh nhật của mình.
Mặc dù thành phố Hằng Dự rất tuyệt, nhưng cô vẫn muốn trở về quê nhà.
Đối với bữa tiệc sinh nhật này, Tạ Bành Việt dự định tổ chức một bữa tiệc ngoài trời, hơi giống như cắm trại, nhưng không cần phải ở lại qua đêm. Tất nhiên nếu ai muốn cắm trại qua đêm thì mọi việc đều có thể tùy cơ ứng biến.
Thời tiết ngày càng ấm hơn, rất thích hợp cho các hoạt động ngoài trời. Đến lúc đó, tổ chức thêm một số trò chơi, rút thăm trúng thưởng, sẽ rất thú vị.
Sau khi mọi kế hoạch đã hoàn tất, bắt đầu tập hợp nhân lực.
Diệp Khai Sướng lẩm bẩm: “Zak có đi không? Tên này thời gian này thực sự chơi trò mất tích rồi.”
Đột nhiên nghe thấy tên Cận Vu Thân, trái tim Thang Chi Niệm chệch nhịp.
Tạ Bành Việt nói: “Sinh nhật tôi, cậu ấy dám không đến! Không đến thì đừng làm anh em nữa.”
Diệp Khai Sướng nhẹ nhàng đẩy cặp kính không gọng của mình lên: “Sinh nhật của chính cậu ấy còn không đến. Sinh nhật của anh có là gì chứ?”
Tạ Bành Việt cười hề hề: “Đâu có giống, lần này có Thang Thang ở đây mà.”
Khi không bị kéo xuống nước, Thang Chi Niệm vẻ mặt vô tội: “Liên quan gì đến em.”
Tạ Bành Việt thực sự nghi ngờ rằng lần trước chính vì Thang Chi Niệm không đến dự tiệc sinh nhật nên Cận Vu Thân bất chợt hủy kèo.
Thang Chi Niệm, một cô gái ngoan, đi ngủ lúc 10 giờ tối. Lần trước cô nghe tin tiệc sinh nhật được tổ chức ở một nơi ồn ào như quán bar, cô đã một mực từ chối, vì cô chưa đủ 18 tuổi.
Khi Tạ Bành Việt gọi, Cận Vu Thân đang đẩy ông nội ra vườn phơi nắng. Nói là phơi nắng, nhưng cái nắng ngày chết tiệt này thực sự rất độc. Còn chưa đến tháng Bảy mà nhiệt độ đã lên tới gần 30 độ. Thế là lại bảo người làm dựng một cái lều và đặt bàn ghế trên bãi cỏ.
Những cơn gió nhè nhẹ thổi trong bóng râm, ngồi bên hồ nước nhân tạo lấp lánh thật dễ chịu.
Cận Vu Thân đồng ý rất thản nhiên: “Đi chứ, tính cả tôi vào.”
Tạ Bành Việt không tin lời bịp của cậu: “Lần trước sinh nhật của cậu mới đầu cũng nói đến mà, sau cùng bóng còn không thấy.”
“Đó là bởi vì không muốn làm mọi người mất hứng.” Cận Vu Thân đoán cũng biết một bữa tiệc như vậy phải lên rất nhiều kế hoạch, nếu cậu nói không đi, cả nhóm sẽ không tụ tập được. Nhưng cuối cùng cậu có đến hay không không quan trọng, bởi vì Tạ Bành Việt tự có cách làm cho không khí sôi động.
Tạ Bằng Việt: “Cậu có lòng nhỉ.”
“Có phải xứng đáng có bằng khen ‘người tốt’ không?”
Cận Vu Thân hỏi có những ai đi.
Tạ Bành Việt nói đại diện vài cái tên, “Lần này cậu còn không đến nữa, tôi sẽ đem giải thưởng đến nhà cậu.”
“Đi, đi mà, chắc chắn đến.”
Cận Vu Thân không chịu đến tham dự tiệc sinh nhật của mình, nhưng tiệc sinh nhật của người khác lại rất tích cực.
Hôm đó Cận Vu Thân đã đến thật, chạy xe máy đến.
Cận Vu Thân thời gian này đã tranh thủ thi bằng lái, vẫn chưa hết cảm giác mới mẻ, vẫn có chút hơi ngứa tay.
Dáng xe rất ngầu, này là quà sinh nhật của một thương hiệu nào đó gửi tặng, rất hợp dùng để luyện tay nghề.
Nhưng Cận Vu Thân còn ngầu hơn chiếc xe đó, mặc áo khoác da màu đen, dễ dàng điều khiển chiếc xe, chống đất bằng một chân, đưa tay cởi mũ bảo hiểm. Cậu có mái tóc ngắn, tóc mai gọn gàng, không cần tạo kiểu, cũng không lo bị rối, dùng tay vuốt sơ lại, nhấc chân bước xuống xe, tiện tay ném chiếc mũ bảo hiểm vào tay một người đang đứng bên cạnh.
Tạ Bành Việt nhìn bộ dạng ngầu chảnh của Cận Vu, tặc lưỡi: “Thứ đồ da bọc xương, đẹp đến mấy tôi cũng không chạy.”
Cận Vu Thân nói: “Quy định giao thông mà anh dùng để trang trí hả? Bớt ra vẻ, đừng lái xe quá tốc độ, cần nhường đường thì phải nhường đường.”
“Tôi thấy cậu rõ ràng đang tỏ vẻ.”
“Cần gì chứ? Bản thân anh đây đủ đẹp rồi.”
“Ọe!” Tạ Bành Việt làm bộ nôn mửa.
Cảm thấy quá nóng, Cận Vu Thân cởi áo khoác ra, tiện tay đặt lên lưng ghế, cụp mắt nhìn thấy Thang Chi Niệm.
Thang Chi Niệm mặc một chiếc váy hoa, đang ngồi dưới tán cây chơi bài với những người khác. Cô cũng thấy nóng, nên buộc tóc dài thành búi sau gáy, cái đầu tròn trịa, bắp chân trắng nõn có vài vết sưng đỏ do muỗi đốt.
Khi tiếng ầm ầm của động cơ ngày càng gần, mọi người đều vô thức nhìn về hướng đó, Thang Chi Niệm cũng không ngoại lệ. Rồi rất tự nhiên, vừa nhìn là thấy ngay Cận Vu Thân. Cậu đứng dưới nắng, nheo mắt vì ánh sáng chói lóa, không để ý đến đôi mắt đang nhìn chằm chằm của cô trong bóng tối.
Lúc này Thang Chi Niệm chỉ chú ý vào bộ bài trong tay mình, không để ý tới ánh mắt đang hướng về phía mình.
Cận Vu Thân bước đến chiếc ghế cạnh Thang Chi Niệm ngồi xuống, tiện tay mở chai nước khoáng và uống một ngụm lớn, nhìn thấy cô ra nhầm lá bài, cũng không nhắc nhở cô.
Trước khi Cận Vu Thân ngồi xuống, Thang Chi Niệm làm cái đã thắng liên tiếp mười ván. Cô thuộc kiểu thông minh, ở nhà chơi bài cũng thường xuyên thắng. Ngồi xuống chưa bao lâu đã đại khai sát giới, nhưng cô khiêm tốn, chỉ nói là do may mắn.
“Cuối cùng! Thang Thang cuối cùng cũng thua rồi!”
Một ván bài nắm chắc phần thắng, cuối cùng bị cô đánh loạn cả lên.
Thang Chi Niệm cũng không biết mình đã làm gì. Nhưng cô cũng không có tính háo thắng, thua thì thua thôi.
Người thua quá nhiều sẽ bị phạt, ngay người sinh nhật cũng không được miễn hình phạt.
Diệp Khai Sướng ngồi một bên, hỏi Cận Vu Thân: Cảm giác bước sang tuổi 18 như thế nào?
Thì là vậy thôi.
“Được chạy xe máy, được đi quán bar, được tán gái, quá là thú vị luôn.” Người trả lời là chàng trai trong câu lạc bộ kịch của Tạ Bành Việt, kém họ một lớp, mái tóc nhuộm vàng.
Nghe vậy, Cận Vu Thân nhìn sang người đó, không quen, cũng lười đáp lại. Mấy lời nói thô tục như vậy cậu không buồn đáp lại, cảm thấy rất mất giá.
Nhưng tên đó vẫn nở nụ cười nham nhở, miệng đầy tục tĩu, cho rằng những trò đùa bẩn thỉu đó rất thú vị.
Các cô gái bên cạnh cũng không thấy những câu đó buồn cười, mà ngược lại cảm thấy xấu hổ.
Cận Vu Thân nghe thấy phiền, buông một câu: “Ồn quá.”
Tên đó nhìn thấy sắc mặt Cận Vu Thân khó coi, lập tức im lặng.
Cận Vu Thân ngồi ngay phía sau Thang Chi Niệm, thấy tai cô ngày càng đỏ hơn, không biết là do thời tiết nóng bức hay vì những lời nói đó.
“Kelsen!”
Tạ Bành Việt nghe thấy tiếng gọi, tức tốc chạy tới, nhe răng cười hỏi Cận Vu Thân: “Đại ca có gì căn dặn?”
“Não anh bị úng nước hả? Thứ quái gở gì cũng dẫn đến đây?” Lúc Cận Vu Thân nói lời này, ánh mắt cậu lướt qua tên tóc vàng kia, cảm thấy nhìn thêm nữa chỉ tổ bẩn mắt.
Tạ Bành Việt nhìn theo ánh mắt của cậu chủ Cận nhà mình, là biết ngay cậu có ý gì rồi.
“Jenkin, cậu sang kia câu cá đi.”
Tên tóc vàng tên Jenkin kia nghe vậy có vẻ không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước đi.
Tạ Bành Việt quay sang hỏi Diệp Khai Sướng: “Vụ gì vậy?”
Diệp Khai Sướng nói nhỏ với Tạ Bành Việt.
Tạ Bành Việt nghe xong vẻ mặt bất lực: “Tuổi nhỏ không hiểu chuyện, được rồi, được rồi, kệ nó đi.”
Cận Vu Thân chả buồn để tâm thứ rác rưởi đó.
Cậu đột nhiên sáp lại sau lưng Thang Chi Niệm, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ra lá bài này nữa là cậu lại thua chắc.”
Thật sự chịu hết nổi rồi, từ lúc cậu ngồi xuống, Thang Chi Niệm đã thua liên tiếp ba ván.
Một mùi hương hoa cam thoang thoảng đến gần, quen thuộc và dễ chịu, vô tình chiếm lấy không gian xung quanh Thang Chi Niệm, bao bọc lấy cô. Cô cầm lá bài trên tay, không quay đầu lại, nhưng lại lọt tai hết mọi chuyện diễn ra phía sau.
Trong một khoảnh khắc nào đó, khi nghe thấy tên tóc vàng kia không ngừng nói những điều thô thiển, cô nghĩ đến việc quay người lại lớn tiếng phản bác. Không ngờ kế hoạch chưa được thực thi, Cận Vu Thân đã ra đòn phủ đầu. Cậu hoàn toàn không coi kẻ đó ra gì, cậu buông lời không nể mặt, nhưng lại khiến cô cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Cậu thực sự không phóng đãng như bề ngoài, ngược lại rất tôn trọng những cô gái có mặt.
“Không đánh lá này đánh lá nào?” Thang Chi Niệm điềm tĩnh hỏi lại.
“Ra lá lớn trước, đừng để họ thả được lá nhỏ.”
Ngón tay thon dài của Cận Vu Thân đặt lên ngón tay của Thang Chi Niệm, rút vài lá trong sấp bài trên tay cô.
Thang Chi Niệm nghe lời làm theo, đánh những lá theo lời nhắc của Cận Vu Thân.
Ván này thắng rất nhanh.
Hai người đối diện la ó: “Zak, sao cậu còn dạy cậu ấy? Cậu ấy đã đủ giỏi rồi! Nếu để cậu ấy thắng nữa, chúng tôi thua cả quần trong luôn đó.”
“Thua không nổi thì nghỉ đi. Hét gì mà hét.” Cận Vu Thân lộ ra vẻ biếng nhác, ngồi nghiêng người ở đó, khí chất khó phân biệt thiện ác.
Thang Chi Niệm cũng không muốn chơi nữa, nên đứng dậy nói muốn đi vệ sinh.
Cận Vu Thân ngả người ra sau, nhường ra một khoảng trống.
Cô đi ngang qua cậu, chiếc váy hoa dài đến đầu gối cọ vào đầu gối cậu, bước chân cô hơi nhanh, mang theo cơn gió bất chợt, vô tình khiến mép váy hơi nâng lên, lộ rõ mấy vết muỗi chích đỏ trên bắp chân.
Cận Vu Thân nhìn đi chỗ khác.
Người vừa đi ra ngoài, Cận Vu Thân hỏi Diệp Khai Sướng: “Có chai xịt đuổi muỗi không?”
“Có chứ, sao vậy? Cậu bị chích hả?” Diệp Khai Sướng nói xong liền kêu người tới xử lý.
“Không.”
Hiểu rồi, phải đề phòng trước.
Một lúc sau, đồ được đưa đến cho Cận Vu Thân, cậu đứng dậy nhận lấy và đi về phía nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh cách đó không xa, Thang Chi Niệm đi rửa tay, rồi lại rửa mặt bằng nước lạnh.
Thật là nóng bức quá, sau lưng dường như vẫn còn vương lại nhiệt độ cơ thể và hơi thở nóng hổi của Cận Vu Thân, cảm giác này quá kỳ quái rồi, rõ ràng Cận Vu Thân vẫn là Cận Vu Thân đó, nhưng lại khiến cô cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Thang Chi Niệm từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Tạ Bành Việt cách đó không xa.
Tạ Bành Việt và một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp nắm tay nhau, mười ngón đan xen, động tác rất thân mật.
Hai người tựa hồ đang tán tỉnh, cô gái quay đầu đi, Tạ Bành Việt tiến lại hôn lên má cô ấy.
Thang Chi Niệm khựng lại tại chỗ, nhất thời có chút sửng sốt.
Mặc dù Tạ Bành Việt có mối quan hệ tốt với tất cả mọi người, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh có cử chỉ thân thiết như vậy với một cô gái.
Hôm nay Thang Chi Niệm cũng lần đầu tiên gặp cô gái đó, lúc đến còn tưởng rằng chỉ là một người bạn bình thường.
Họ... là một cặp sao?
Quá rõ ràng.
Nhận thức này khiến trái tim của Thang Chi Niệm đập mạnh.
Nếu Chu Tiểu Dao nhìn thấy cảnh này, chắc cô ấy sẽ đau lòng chết mất!
Thang Chi Niệm đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút tàn nhẫn đối với Chu Hiểu Dao. Uổng công cô còn luôn nghĩ đến việc làm mai giúp cô bạn, năm lần bốn lượt tạo cơ hội, bữa tiệc này cũng là cô mời Chu Hiểu Dao đến.
Thang Chi Niệm lấy di động ra, cúi đầu gửi tin nhắn cho Chu Hiểu Dao, hỏi cô ấy khi nào thì đến.
Chu Hiểu Dao nhanh chóng trả lời, nói rằng sắp đến rồi.
Đáng lẽ cô ấy đã đến từ sớm rồi, nhưng vì ở nhà ăn diện chỉnh chu nên hơi mất thời gian.
Chu Hiểu Dao: [Các cậu đến hết rồi à?]
Thang Chi Niệm: [Ừm.]
Chu Hiểu Dao: [Vậy các cậu chơi trước đi, giúp tớ nói với đàn anh Kelsen là tớ sẽ đến liền nha.]
Thang Chi Niệm khẽ thở dài, không biết phải nói sự thật tàn nhẫn này với Chu Hiểu Dao như thế nào. Nghĩ đến đây, Chu Hiểu Dao nhất định đã chuẩn bị kỹ càng cho ngày sinh nhật hôm nay của Tạ Bành Việt, nếu không thì đã có mặt từ sớm rồi. Nếu cô ấy mang tâm trạng phấn khởi đến đây, lại gặp phải cảnh tượng này, sẽ đau lòng dường nào?
Lúc này, sự bối rối, u sầu và thất vọng trên khuôn mặt của cô gái mặc váy hoa… tất cả đều rơi vào mắt Cận Vu Thân cách đó không xa.
Cận Vu Thân tay trái cầm chai xịt đuổi muỗi, tay phải đút vào túi quần, trong lòng bàn tay có một món quà nhỏ, là đồ chơi mà con gái thích.
Thuận theo tầm nhìn của Thang Chi Niệm, Cận Vu Thân nhìn thấy Tạ Bành Việt đang ôm một cô gái trong tay. Hiển nhiên, mọi cảm xúc phức tạp trên mặt cô đều bắt nguồn từ cảnh tượng đó.