Nắng vẫn rực rỡ như cũ, che lấp đi sự sa đọa và hỗn loạn của đêm tối. Cho đến khi bình minh ló dạng, những dấu vết ấy giống như nét bút chì bị ánh mặt trời xóa nhòa, lau sạch sẽ, nhưng trên tờ giấy mỏng manh kia vẫn còn lưu lại dấu ấn mờ nhạt.
Khi mùa hè tràn ngập khắp thành phố Tứ Xuyên, FLF tổ chức một chuyến du lịch team building kéo dài năm ngày bốn đêm cho tất cả nhân viên, không chiếm thời gian cuối tuần.
Tính ra, trước sau cũng được nghỉ hẳn một tuần. Công ty rất nhân văn khi cho nhân viên hai lựa chọn, hoặc là cùng tham gia team building, hoặc là nghỉ ngơi năm ngày.
Điểm hấp dẫn của chuyến đi là trong thời gian team building, công ty sẽ tổ chức bốc thăm trúng thưởng ngẫu nhiên cho các nhân viên tham gia, bao gồm nhưng không giới hạn ở: điện thoại, máy tính, ipad, tủ lạnh...
Lần này, ban lãnh đạo công ty cũng sẽ tham gia.
Phần lớn nhân viên của các công ty khác thường có tâm lý e ngại lãnh đạo và cấp trên, nhưng ở FLF tuyệt đối sẽ không xảy ra trường hợp này.
Bởi vì, một sếp Wil, một sếp Zak, đều sở hữu nhan sắc không thua kém gì các hotboy đang hot hiện nay, hơn nữa hai người này đều không hề có ra vẻ mình là sếp.
Tên công tử bột Diệp Khai Sướng khóe môi lúc nào cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt. Nhưng kỳ lạ là, anh ta dường như có một loại khí chất đặc biệt, rõ ràng đang cười rạng rỡ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác giây tiếp theo sẽ có dao lam bay ra từ sau cặp kính gọng vàng lạnh lẽo kia.
Cận Vu Thân thì càng không cần phải nói, anh giống như một con mãnh thú đang ngủ say. Ví anh với hổ dữ là hợp lý nhất, bình thường trông anh có vẻ lười biếng, nhưng một khi đã đưa ra quyết định, anh sẽ lập tức tràn đầy năng lượng, ra tay dứt khoát.
Cho nên, dù sếp có thân thiện đến đâu, nhân viên cũng không dám lộng ngôn trước mặt bọn họ.
Dù sao sếp vẫn là sếp.
Địa điểm team building được chọn là khu tự trị của một dân tộc thiểu số trong tỉnh, non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, quan trọng nhất là nhiệt độ ở đó rất dễ chịu. Ngay cả vào mùa hè, ban ngày cũng cần phải mặc một chiếc áo khoác mỏng, hoàn toàn trái ngược với thành phố Tứ Xuyên đã phát cảnh báo nhiệt độ cao, quả thực là thiên đường.
Thang Chi Niệm vẫn luôn muốn tranh thủ thời gian đến khu tự trị này để tránh nóng, ngoài khí hậu dễ chịu, còn bởi vì phong cảnh ở đó rất đẹp. Cô đã từng đi du lịch rất nhiều nơi ở Trung Quốc, nhưng duy chỉ bỏ qua nơi này. Ban đầu, cô nghĩ rằng nó nằm ngay trong tỉnh, lúc nào đi cũng được, nhưng những năm gần đây, cô lúc nào cũng bận rộn với việc học hành rồi lại đến công việc, cứ lần lữa mãi cho đến bây giờ vẫn chưa đi được. Không ngờ lần này lại trùng với chuyến du lịch team building của công ty, coi như là hoàn thành tâm nguyện du lịch của cô vậy.
Sau khi tuyến đường sắt cao tốc được khai thông, thời gian di chuyển đến khu tự trị đã được rút ngắn chỉ còn hơn bốn tiếng đồng hồ.
Chuyến đi kéo dài năm ngày, gần như ai cũng xách theo một vali hành lý to tướng, Thang Chi Niệm cũng không ngoại lệ. Cô sợ lạnh nên đã mang theo vài bộ quần áo dày.
Nhờ phúc của sếp Zak, Thang Chi Niệm được ngồi khoang hạng nhất. So với khoang hạng hai, khoang hạng nhất không chỉ rộng rãi thoải mái hơn, mà còn được nhân viên phục vụ tận tình.
Hơn ba tiếng đồng hồ, sau khi Cận Vu Thân ngồi vào chỗ, anh liền lười biếng dựa vào ghế, cầm máy chơi game chiến đấu. Thời tiết tuy nóng, nhưng nhiệt độ trong toa tàu chỉ khoảng hai mươi mấy độ, anh mặc một chiếc áo phông trắng bên trong, khoác ngoài là chiếc áo sơ mi ngắn tay, cách ăn mặc vô cùng năng động. Anh không vuốt keo, mái tóc tự nhiên rủ xuống trán, ánh nắng ban mai chiếu rọi trên khuôn mặt anh, toát lên vài phần khí chất thiếu niên hiếm thấy lúc ở công ty, nhìn thoáng qua, anh thật sự giống hệt một cậu sinh viên đang đi du lịch.
Sợ đi tàu cao tốc lạnh, Thang Chi Niệm đã sớm chuẩn bị sẵn áo khoác cho mình. Sau khi lên xe, cô và Cận Vu Thân gần như không nói chuyện với nhau câu nào, cô đeo bịt mắt, trùm chăn ngủ li bì.
Không khí giữa hai người có phần kỳ quặc, kể từ sau bữa tiệc sinh nhật của Cố Hình, Thang Chi Niệm và Cận Vu Thân lại trở về mối quan hệ cấp trên - cấp dưới bình thường. Trong công việc, Cận Vu Thân không cố ý bắt lỗi hay gây khó dễ cho Thang Chi Niệm, Thang Chi Niệm cũng hoàn thành tốt công việc của mình.
Trong mắt mọi người, Thang Chi Niệm nghiễm nhiên đã tìm được một công việc tốt, thể hiện rõ ràng nhất chính là mức lương. Thu nhập hàng năm của cô hiện tại cao hơn gấp mười lần so với trước đây, giúp cô nhanh chóng đạt được tự do tài chính. Nhưng khi đi lại, cô vẫn không lựa chọn khoang hạng nhất đắt đỏ, mà chọn khoang hạng hai vừa túi tiền mà lại phù hợp với mình. Điều này bắt nguồn từ quan niệm sống được hình thành từ khi cô còn nhỏ.
Thang Chi Niệm biết rất rõ, tiền tài của cô đến nhanh thì cũng có thể đi nhanh. Cận Vu Thân cao hứng nên mới chiêu mộ cô về dưới trướng, giống như mãnh thú trêu đùa con mồi của mình, đùa bỡn trong lòng bàn tay. Nhưng cuộc sống mà Thang Chi Niệm mong muốn, kế hoạch tương lai của cô, tất cả đều bị anh phá hỏng.
Vì chuyện này, Thang Chi Niệm đã từng bị mất ngủ một thời gian.
Tàu cao tốc đến nơi, mọi người cần phải di chuyển thêm một tiếng đồng hồ nữa bằng xe buýt.
Xe của công ty đã được bố trí từ sớm, đỗ chờ sẵn ở bên ngoài ga tàu, đợi mọi người lên xe đông đủ mới xuất phát.
Vừa xuống tàu, một làn gió mát lạnh phả vào mặt, nhiệt độ thật dễ chịu.
Ngủ một mạch trên xe, Thang Chi Niệm lê bước xuống xe sau cùng, mục đích là để tránh xa Cận Vu Thân.
Lần này Diệp Khai Sướng cũng đi cùng, Cận Vu Thân và anh ta sóng bước bên nhau.
Thang Chi Niệm chậm rãi xuống xe, duỗi người một cái, đang định theo dòng người ra khỏi ga, thì nghe thấy có người gọi mình: “Chị Zora!”
Là mấy cô gái ở bộ phận Motion Capture mà cô quen ở nhà ăn lần trước.
Thấy Thang Chi Niệm đi một mình, nên họ chủ động đề nghị đi cùng cô.
“Mọi người cứ gọi tôi là Thang Thang đi.”
Mấy người tuổi tác cũng xêm xêm nhau, Thang Chi Niệm cũng không tỏ ra khách sáo.
“Em là Úc Điềm Nhã, mọi người gọi em là Điềm Điềm.”
“Em là Nguyễn Phán, mọi người gọi em là Phán Phán.”
“Hay nhỉ, tên em cũng là kiểu ABB, em tên là Chu Thiến Thiến.”
Chỉ trong chốc lát, Thang Chi Niệm đã thân thiết với mấy người họ, nói cười rôm rả.
Lên xe buýt, Thang Chi Niệm ngồi cùng hàng ghế với Chu Thiến Thiến.
Vừa ngồi xuống, Úc Điềm Nhã ngồi hàng ghế phía trước đã quay đầu lại, giọng điệu như phát hiện ra châu lục mới: “Sếp Zak và sếp Wil ngồi xe của chúng ta đấy!”
Nghe vậy, Thang Chi Niệm cũng ngẩng đầu nhìn theo.
Cận Vu Thân và Diệp Khai Sướng quả nhiên đã lên xe của bọn họ.
Chu Thiến Thiến tiếp lời: “Hả? Sếp ngồi xe của chúng ta á? Cảm giác ngồi chung xe với sếp kỳ cục ghê.”
Úc Điềm Nhã: “Có gì mà kỳ cục, ngắm trai đẹp sướng còn gì!”
Nguyễn Phán: “Mọi người có phát hiện không, trên người sếp Zak và sếp Wil đều thoang thoảng mùi thơm?”
Đã là đi team building rồi, Thang Chi Niệm là thư ký của tổng giám đốc thì cũng không cần phải phục vụ anh, cũng không cần phải đoán già đoán non xem Cận Vu Thân lên xe này là có ý đồ gì.
Anh muốn lên xe nào thì lên, dù sao cô cũng tránh xa anh là được.
Xe buýt từ từ di chuyển, bắt đầu đi vào con đường núi quanh co uốn lượn, khiến Thang Chi Niệm hơi choáng váng.
Tuy lớn tuổi dần, cô đã ít bị say xe hơn, nhưng khi đi trên đường núi thế này, cô vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu. Sáng nay cô ăn khá thanh đạm, nhưng bụng vẫn cứ nôn nao, có chút muốn ói.
Thấy Thang Chi Niệm cau mày, Chu Thiến Thiến hỏi: “Chị không khỏe à? Say xe hả?”
Thang Chi Niệm gật đầu: “Hơi hơi.”
Điều khiến cô cạn lời là, hôm nay “bà dì” cũng đến thăm, bụng dưới đau âm ỉ.
Chu Thiến Thiến an ủi Thang Chi Niệm: “Để em đưa chị quả quýt, ăn vào có thể đỡ hơn đấy.”
Để chắc chắn, Chu Thiến Thiến đứng dậy, lớn giọng hỏi xin bác tài xế túi nilon đen, lập tức cả xe đều nhìn về phía cô. Chu Thiến Thiến chỉ tay sang Thang Chi Niệm, nói cô ấy bị say xe.
Lúc này, Cận Vu Thân đang ngồi hàng ghế đầu tiên cũng quay đầu lại.
Đồng nghiệp đều rất nhiệt tình, người thì đưa túi nilon, người thì đưa quýt, còn có người nhắc nhở cô mở cửa sổ ra cho gió lùa vào sẽ dễ chịu hơn.
Không lâu sau, điện thoại Thang Chi Niệm rung lên, là tin nhắn của Cận Vu Thân.
Zak: [Qua đây ngồi hàng đầu đi.]
Thang Chi Niệm liếc nhìn dòng chữ trên màn hình, lựa chọn phớt lờ tin nhắn này.
Đến nơi, Thang Chi Niệm không vội vàng theo chân mọi người, cô tìm một chỗ có nắng ngồi nghỉ ngơi một lát. Nhiệt độ ở đây thật sự rất dễ chịu, dù cho có ngồi dưới ánh nắng mặt trời, cũng giống như đang tắm mình dưới ánh nắng ấm áp của tiết trời thu se lạnh, làn gió mát nhẹ nhàng lướt qua, xua tan đi cảm giác khó chịu trên người cô.
Thang Chi Niệm đang ngẩn người, bỗng ánh nắng trước mắt bị một bóng đen che khuất. Cô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cận Vu Thân. Anh cao lớn đứng sừng sững trước mặt cô, không hề né tránh. Thực ra, anh cũng không cần phải né tránh. Cô là thư ký của anh, anh là sếp của cô.
“Không phải bảo em lên hàng đầu sao?”
Xung quanh có không ít đồng nghiệp đang check-in chụp ảnh, Thang Chi Niệm né tránh nói: “Vừa nãy tôi nghỉ ngơi một lát, không xem điện thoại.”
Hai người đứng khá gần nhau, thấy sắc mặt Thang Chi Niệm thật sự không tốt, Cận Vu Thân hỏi: “Sao thế?”
“Không sao.”
Thang Chi Niệm cảm thấy an toàn nhất vẫn là nên tránh xa Cận Vu Thân một chút.
Ai ngờ, cô vừa mới đứng dậy đã bị Cận Vu Thân nắm lấy cổ tay. Đúng lúc này, Chu Thiến Thiến ở cách đó không xa lo lắng quay đầu lại nhìn, Thang Chi Niệm sợ hãi vội vàng hất tay anh ra.
Nhưng lại hất không ra, Cận Vu Thân cứ dính lấy cô như kẹo mạch nha, dựa vào sức lực hơn người, anh trực tiếp kéo Thang Chi Niệm đi về phía vắng người.
“Cận Vu Thân, anh làm gì vậy?”
“Còn một khoản nợ tôi muốn tính sổ với em.” Giọng nói lạnh nhạt của Cận Vu Thân vang lên từ đỉnh đầu Thang Chi Niệm, “Tiết kiệm sức lực đi.”
Thang Chi Niệm tức chết đi được. Cô lo lắng muốn chết, sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy, đành phải đi theo Cận Vu Thân, tính sau.
Cận Vu Thân khẽ cười khẩy, nửa ôm nửa kéo Thang Chi Niệm quẹt thẻ, vào một căn phòng.
Nhà nghỉ ở khu tự trị này không giống như khách sạn cao tầng, nơi này diện tích rất rộng, tất cả đều là phong cách kiến trúc địa phương, được thiết kế theo kiểu mỗi nhà một sân, tính riêng tư giữa các phòng rất tốt.
Đến cửa phòng, Cận Vu Thân nhìn Thang Chi Niệm với vẻ mặt đùa cợt, hỏi cô còn đi được không, có cần anh bế vào không. Anh lúc nào cũng ra vẻ cà lơ phất phơ như vậy, trong mắt Thang Chi Niệm, vẻ mặt đó tuyệt đối không phải là đang quan tâm cô.
Thang Chi Niệm thật muốn cảm ơn anh: “Được thôi, anh bế tôi đi.”
Cận Vu Thân thật sự định bế cô, Thang Chi Niệm lại đổi ý: “Cận Vu Thân, anh muốn đồng nghiệp hiểu lầm quan hệ của chúng ta sao?”
Cận Vu Thân hỏi ngược lại: “Chúng ta có quan hệ gì?”
Thang Chi Niệm: “Chúng ta chẳng có quan hệ gì cả!”
Cận Vu Thân: “Chẳng có quan hệ gì, em chột dạ cái gì?”
Thang Chi Niệm cứng họng.
“Tôi...” Lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Thang Chi Niệm đã bị Cận Vu Thân ép sát vào cửa, hôn lên môi.
Cô sững sờ trong giây lát, sau đó liền tạo cơ hội cho Cận Vu Thân thừa cơ mà vào, anh dễ dàng cạy mở hàm răng cô.
Tất cả những lời muốn nói đều bị Thang Chi Niệm nuốt ngược vào bụng, hòa quyện cùng hương bạc hà thanh mát quen thuộc trên môi Cận Vu Thân, đầu óc cô trở nên trống rỗng. Chẳng mấy chốc, cô đã bị anh chinh phục, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ khó kiềm chế, hai tay theo bản năng vòng qua cổ anh.
Khoảng thời gian này hai người luôn giữ khoảng cách với nhau, nụ hôn nồng nhiệt và vòng tay ấm áp nhanh chóng đánh thức ký ức thân thể của đối phương.
Mặc dù bọn họ đã hôn nhau vô số lần, nhưng mỗi lần thân mật đều khiến Thang Chi Niệm không thể chống đỡ. Cũng giống như lần trước ở quán bar mờ ảo, Cận Vu Thân một tay ôm eo cô, tay còn lại giữ gáy cô. Anh hoàn toàn là người chủ động, dịu dàng từng bước công phá thành trì, ngón tay khẽ vuốt ve làn da mịn màng sau gáy cô, khiến cô thả lỏng.
Cận Vu Thân dựa vào sofa, anh không tiếp tục, lười biếng ngẩng đầu lên, yết hầu chuyển động, một tay nhẹ nhàng nâng cằm Thang Chi Niệm, hỏi: “Nói xem, trong lòng em còn Cố Hình sao?”
Cái quái gì vậy?
Tâm trạng Thang Chi Niệm bỗng chốc tuột dốc không phanh, chẳng khác nào từ trên tàu lượn siêu tốc rơi thẳng xuống.
Cùng lúc đó, điện thoại của cô vang lên, dọa cô giật bắn mình.
Là Chu Thiến Thiến gọi đến.
Cận Vu Thân cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình, buông cô ra, hai tay đặt lên thành sofa. Nhìn từ góc độ của Thang Chi Niệm, dáng vẻ của người đàn ông này giống hệt một tên công tử trăng hoa.
Muốn nghe điện thoại, Thang Chi Niệm ra hiệu “suỵt” với Cận Vu Thân.
Kết nối cuộc gọi, giọng Chu Thiến Thiến vang lên sang sảng: “Thang Thang, chị đâu rồi?”
Tim Thang Chi Niệm lỡ một nhịp.
Chu Thiến Thiến: “Sao em vừa quay đi đã không thấy chị đâu nữa rồi?”
Thang Chi Niệm không chút suy nghĩ bịa đại một lý do: “À, chị đi tìm nhà vệ sinh...”
Chu Thiến Thiến: “Nhà vệ sinh nào thế? Chị còn thấy khó chịu không? Hay để em đến tìm chị?”
Thang Chi Niệm: “Không cần đâu, chị ra ngay đây.”
Chu Thiến Thiến: “Vậy được, em nói với bọn họ sắp xếp cho chúng ta ở chung phòng nhé, chị thấy sao?”
Thang Chi Niệm liếc nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ chột dạ: “Không thành vấn đề.”
“Ok.”
Cúp điện thoại, Thang Chi Niệm như bừng tỉnh, cô nhanh chóng đứng dậy khỏi người Cận Vu Thân, tiện tay chỉnh lại quần áo, nói với anh: “Cận Vu Thân, hy vọng anh làm việc gì cũng nên suy nghĩ đến hậu quả, tôi không phải là món đồ chơi của anh.”
Cận Vu Thân mím môi, ngẩng đầu nhìn Thang Chi Niệm.
Thang Chi Niệm thản nhiên nói: “Còn chuyện anh hỏi, trong lòng tôi có Cố Hình hay không, thì cũng không liên quan gì đến anh.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
*
Nghỉ ngơi một lát sau bữa trưa, hoạt động buổi chiều bắt đầu.
Mọi người cùng nhau làm gốm ở phòng gốm, sau đó ra ngoài trời tham gia trò chơi vượt chướng ngại vật và các trò chơi nhỏ khác. Kết thúc những hoạt động này, mọi người sẽ có nửa tiếng tự do, sau đó là bữa tiệc nướng BBQ lửa trại vào buổi tối.
Thang Chi Niệm không ăn trưa, nghỉ ngơi một lát, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô cầm máy ảnh đi dạo xung quanh chụp ảnh, sau đó cùng mọi người đến phòng gốm.
Mấy cô gái ngồi cạnh nhau trò chuyện rôm rả, tranh thủ tám chuyện về sếp.
Úc Điềm Nhã vẫn luôn là người khơi mào câu chuyện: “Nói thật nhé, mọi người có thấy sếp Zak hôm nay có gì đó khác lạ không?”
“Khác chỗ nào? Trông còn đẹp trai hơn sao?”
Úc Điềm Nhã: “Cũng không phải...”
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất kỳ lạ, Úc Điềm Nhã cảm thấy chắc chắn Zak đã có bạn gái rồi.
Sau khi làm gốm xong, mọi người nườm nượp kéo nhau ra ngoài trời. Chu Thiến Thiến khoác tay Thang Chi Niệm, mắt đảo xung quanh. Thang Chi Niệm hỏi cô ấy đang tìm gì, Chu Thiến Thiến nói: “Tìm sếp Zak và sếp Wil đó, hình như hai người họ không đến.”
Thang Chi Niệm không để tâm: “Họ không đến cũng tốt, bọn họ mà đến, mọi người lại không dám thoải mái chơi đùa.”
Úc Điềm Nhã bên cạnh nói: “Không phải đâu, vừa nãy sếp Zak cũng đến phòng gốm đấy, nhưng mà chỉ ở lại một lát rồi đi. Thang Thang, có phải sếp Zak đến tìm chị không?”
Thang Chi Niệm: “Không phải.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Không phải sếp tổng Zak đang đứng cạnh khu vực trò chơi vượt chướng ngại vật đó sao?
Thang Chi Niệm quay sang Chu Thiến Thiến: “Miệng quạ đen!”
Chu Thiến Thiến: “Sao em lại là quạ đen được! Chị xem mọi người mong chờ sếp Zak đến thế kia kìa!”
Dù sao thì, Thang Chi Niệm cũng chẳng mong chờ gì cả.
Ánh nắng buổi chiều có phần gay gắt hơn, mang theo hơi nóng đầu hè ở Tứ Xuyên. Nơi này chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, một số đồng nghiệp đã cởi áo khoác ra.
Cận Vu Thân chỉ mặc một chiếc áo phông cổ tròn màu trơn, quần dài thể thao, đi giày thể thao màu trắng, nhìn thoáng qua mang đến cảm giác mát mẻ, năng động của những ngày đầu hè. Không thể phủ nhận, vị sếp này không chỉ đẹp trai mà gu thẩm mỹ cũng rất cao.
Có sếp tham gia, trong lòng mọi người vừa có chút gò bó, vừa xen lẫn chút phấn khích. Ai cũng muốn xem sếp xung phong trước, chơi thử một vòng.
Trò chơi vượt chướng ngại vật tuy đơn giản nhưng cũng rất vui, có thể khơi dậy tinh thần hăng hái của cả tập thể. Tất nhiên, độ khó của các chướng ngại vật cũng sẽ tăng dần.
Dưới sự cổ vũ của mọi người, người xung phong nhận thử thách lại là sếp Wil.
Sau khi nghe huấn luyện viên hướng dẫn, Diệp Khai Sướng trực tiếp bỏ qua những chướng ngại vật cơ bản, lựa chọn thử thách leo núi nhân tạo.
Diệp Khai Sướng động tác nhanh nhẹn, leo lên đỉnh một cách dễ dàng.
Tiếp theo, đến lượt Cận Vu Thân đang đứng xem với vẻ mặt lười biếng.
Cận Vu Thân cũng không hề do dự, nhưng ngay khi mọi người cho rằng anh sẽ leo lên đỉnh, thì anh đột nhiên bị trượt chân ngã xuống. Mọi người bên dưới thét lên kinh hãi, may mà anh có đeo dây bảo hộ. Thế nhưng, dáng vẻ rơi thẳng đứng xuống của anh cũng thật sự rất đẹp trai, dây bảo hộ kéo theo vạt áo anh, để lộ một mảng da thịt bên trong.
Tuy có hơi nguy hiểm, nhưng cũng đủ khiến cho mọi người nhìn thấy được chút gì đó, họ kinh hô: “Trời ơi! Sếp có cơ bụng kìa!”
“Tôi cũng thấy rồi! Lúc nãy áo bị kéo lên, cơ bụng rõ ràng luôn!”
Chu Thiến Thiến mắt tinh cũng nhìn thấy rõ ràng: “Cảnh đẹp thế này mà tôi cũng được xem sao! Dáng người sếp đẹp thật đấy!”
Thang Chi Niệm tỏ vẻ không mảy may quan tâm, dù sao thì cô cũng đã sớm thấy quen rồi.
Chuyện Cận Vu Thân có thân hình đẹp cũng không phải là ngày một ngày hai, vì chuyện này, cô đã từng làm rất nhiều chuyện điên rồ, ví dụ như dùng đầu lưỡi miệt mài liếm dọc theo từng đường cơ bụng săn chắc của anh.
Thực ra, không chỉ có cơ bụng, rãnh bụng của Cận Vu Thân cũng rất đẹp, đương nhiên, cơ ngực cũng vậy.
Nghĩ đến những hình ảnh không thích hợp với trẻ em đó, hai má Thang Chi Niệm nóng bừng.
Chu Thiến Thiến còn tưởng Thang Chi Niệm bị cảm nắng: “Có muốn ra chỗ râm mát ngồi không?”
Thang Chi Niệm vừa định nói không cần, thì thấy một nữ đồng nghiệp cầm hộp y tế chạy vụt qua, cô gái đó chạy thẳng về phía Cận Vu Thân.
Thang Chi Niệm không biết tên cô gái kia.
Chu Thiến Thiến bên cạnh đã bắt đầu nhỏ giọng mỉa mai: “Ghê gớm thật, giá mà da mặt em dày như vậy, thì đã sớm thành phu nhân tổng giám đốc rồi.”
Úc Điềm Nhã: “Chưa chắc đâu, muốn làm phu nhân tổng giám đốc cũng phải xem có đủ bản lĩnh hay không đã.”
Chu Thiến Thiến tức giận véo Úc Điềm Nhã: “A a a, ý cô là sao hả?!”
Nghe đồng nghiệp bàn tán, lúc này Thang Chi Niệm mới biết, thì ra là lúc trượt tay ngã xuống, ngón tay Cận Vu Thân bị thương, hình như còn chảy máu khá nhiều.
Vốn dĩ định ra chỗ râm mát ngồi, nhưng Thang Chi Niệm lại theo bản năng nhìn về phía Cận Vu Thân.
Khoảng cách giữa bọn họ không tính là quá xa, cô có thể nhìn thấy rõ ràng vết máu trên ngón tay anh.
Nữ đồng nghiệp kia đứng bên cạnh Cận Vu Thân, cẩn thận tỉ mỉ nắm lấy tay anh, giúp anh xử lý vết thương.
Cận Vu Thân vẫn luôn im lặng để mặc cô gái kia băng bó cho mình, bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Thang Chi Niệm.
Thang Chi Niệm bỗng chột dạ, quay đầu đi, không nhìn Cận Vu Thân nữa, kéo Chu Thiến Thiến rời đi.
*
Hoạt động team building ngoài trời vào buổi chiều khiến mọi người thỏa mãn. Là dân văn phòng, lâu lâu được tham gia những hoạt động thế này, ai cũng cảm thấy rất mới mẻ. Hơn nữa, phong cảnh ở đây rất đẹp, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cả một vùng núi rừng ngập tràn hoa trắng nở rộ. Nhìn từ xa, những ngọn núi trập trùng với hoa trắng muốt giống như biển tuyết ngày xuân, tâm hồn con người dường như cũng được giặt sạch bởi sắc trắng tinh khôi ấy.
Có lẽ là do buổi trưa không ăn gì, nên đến bữa tối, Thang Chi Niệm lại ăn rất ngon miệng. Cô cầm đĩa đi xin đồ ăn khắp nơi, mọi người cũng rất nhiệt tình chia sẻ đồ ăn của mình cho cô, cứ thế, khoảng cách giữa mọi người được kéo gần hơn. Có lẽ đây chính là điều kỳ diệu của team building, bình thường Thang Chi Niệm chẳng có chút giao thiệp nào với những đồng nghiệp này, vậy mà bây giờ lại có thể vui vẻ hòa đồng với nhau.
Đến khoảng tám giờ tối, nhiệt độ giảm xuống, mọi người cần phải mặc thêm áo khoác mới đủ ấm, lửa trại được thắp lên. Trò chơi ném khăn tay tuy có phần trẻ con và lỗi thời, nhưng vẫn được tổ chức. Sau khi phổ biến luật chơi, mọi người vây quanh đống lửa, ngồi thành một vòng tròn.
Kết quả chứng minh, trò chơi này vẫn khiến mọi người rất vui vẻ.
Là sếp, Cận Vu Thân và Diệp Khai Sướng không tham gia, mọi người cũng không còn gò bó nữa.
Chơi được vài vòng, không khí hiện trường đã trở nên vô cùng náo nhiệt. Không biết ai là người đã ném chiếc khăn tay màu đỏ ra sau lưng Thang Chi Niệm.
Đồng nghiệp vỗ tay reo hò, mái tóc dài và tà váy của Thang Chi Niệm cũng theo đó mà bay bay trong gió.
Mặt đất ở đây là bãi cỏ, vốn dĩ không có gì nguy hiểm, nhưng thật không may, đến lượt Thang Chi Niệm, cô lại bị vấp ngã.
Chưa kịp để Thang Chi Niệm kịp phản ứng, nói chính xác hơn là, chưa để mọi người kịp phản ứng, thì Cận Vu Thân đang đứng cách đó không xa đã sải bước chạy đến đỡ cô dậy.
“Không sao chứ?” Giọng nói của Cận Vu Thân vang lên từ đỉnh đầu Thang Chi Niệm, đồng thời anh ôm cô, kéo cô đứng dậy.
Đồng nghiệp đang hăng say chơi trò chơi cũng phát hiện Thang Chi Niệm ngã, mọi người đều theo bản năng nhìn sang.
Họ nhìn thấy vị tổng giám đốc cao cao tại thượng ngày thường đang đứng trước mặt Thang Chi Niệm, có thể nói, anh gần như đang ôm chặt lấy cô, vừa nắm tay cô, vừa giúp cô chỉnh lại quần áo.
Tất nhiên là rất đau rồi, lúc ngã, Thang Chi Niệm theo bản năng chống hai tay xuống đất, dù cho mặt đất có phủ cỏ, nhưng vẫn có đá sỏi.
Lúc đó Thang Chi Niệm hoàn toàn không để ý đến sự quan tâm của Cận Vu Thân, càng không để ý đến ánh mắt đầy ẩn ý của mọi người. Cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau rát, xòe tay ra xem, thì thấy bị trầy xước.
Cận Vu Thân cau mày, cúi đầu kiểm tra hai tay Thang Chi Niệm với vẻ mặt nghiêm túc: “Để tôi đưa em đi xử lý vết thương.”
Lúc này Thang Chi Niệm mới nhận ra mọi người đều đang nhìn mình, cô vô thức rút tay ra khỏi tay Cận Vu Thân, cố ý lùi về sau một bước. Cô phủi phủi bụi đất trên lòng bàn tay, thản nhiên nói: “Tôi không sao, mọi người chơi tiếp đi.”
Sắc mặt Cận Vu Thân trầm xuống: “Thư ký Thang, cô bị thương trong thời gian team building, công ty phải chịu trách nhiệm.”
Thang Chi Niệm không nhìn Cận Vu Thân, chỉ nói: “Nhưng tôi thật sự không sao mà.”
Cận Vu Thân lạnh lùng nói: “Được.”
Mọi người đều bị dáng vẻ của Cận Vu Thân dọa sợ, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng đó, giống hệt như thể vừa mới biết được việc công ty bị mất một đơn hàng lớn vì sai sót của nhân viên vậy.
Thang Chi Niệm thật sự không cảm thấy việc mình bị ngã có gì to tát, ngược lại Cận Vu Thân làm vậy khiến cô cảm thấy anh đang làm quá vấn đề.
Kết thúc bữa tiệc lửa trại, Thang Chi Niệm định về phòng, ai ngờ khi đi một mình đến chỗ vắng người, cô bị ai đó kéo đi.
Là Cận Vu Thân.
Nếu như không phải Thang Chi Niệm quen thuộc với mùi hương trên người Cận Vu Thân, e rằng cô đã la lên báo cảnh sát rồi.
Cận Vu Thân kéo Thang Chi Niệm về phòng mình, sau đó rất thành thạo giúp cô xử lý vết thương trên tay, đầu tiên là dùng povidine sát trùng, sau đó dùng nước muối sinh lý rửa sạch cát sỏi có thể dính vào vết thương.
Thang Chi Niệm cũng không phản kháng, chỉ lặng lẽ nhìn Cận Vu Thân, đợi anh xử lý xong, cô mới chậm rãi nói: “Cận Vu Thân, tôi muốn xin nghỉ việc.”
Nghe vậy, Cận Vu Thân chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thang Chi Niệm, không chớp mắt.
Giỏi thật.
Cô luôn có bản lĩnh như vậy, sau khoảnh khắc dịu dàng là giáng cho anh một đòn chí mạng.