• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

______________________

Hôm nay đi trung tâm thương mại, Thang Nguyên mua một hơi rất nhiều đồ cho Thang Chi Niệm, bao gồm quần áo mới, giày mới, cặp sách mới.

Đây cũng là lần đầu tiên Thang Chi Niệm đến một trung tâm mua sắm lớn thế này, giống kiểu gái quê được mở mang tầm mắt vậy, cô gái tuổi mười sáu hiếm khi để lộ vẻ mặt hiếu kỳ như thế. Đặc biệt khi nhìn thấy bảng giá của các mặt hàng trong trung tâm thương mại, phát ra tiếng cảm thán chưa trải sự đời: “Sao đắt quá vậy trời.”

Một chiếc áo sơ mi ngắn tay có giá bằng cả tháng lương ở một thị trấn nhỏ. Liệu có phải thành phố Hằng Dự có hệ thống tính tiền tệ khác không?

Thang Nguyên nói: “Mẹ có thể dẫn con đến trung tâm thương mại này mua đồ, ắt hẳn đã có chuẩn bị. Nếu con cứ lo trước lo sau, do dự không quyết, vậy thì lần sắm đồ này sẽ trở gánh nặng trong lòng và chắc chắn sẽ không vui vẻ nữa.”

Thang Chi Niệm: “Nhưng mà…”

“Đừng suy nghĩ quá nhiều, thích thì cứ mua thôi.”

Những lời nói của mẹ luôn có thể xoa dịu trái tim bồn chồn của Thang Chi Niệm. Thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên cạnh.

Khi đi đến một cửa hàng mỹ phẩm, Thang Nguyên dừng lại hỏi con gái: “Có cần mẹ mua cho vài món đồ trang điểm không?”

Thang Chi Niệm sửng sốt: “Mẹ, tuổi của con thì trang điểm kiểu gì?”

Thang Nguyên cười: “Con gái đều yêu cái đẹp mà, trang điểm một chút thì có làm sao?”

Thang Chi Niệm: “Trường cũng không cho học sinh trang điểm đâu.”

Thang Nguyên: “Vậy hả.”

Thang Chi Niệm kéo Thang Nguyên rời đi, cũng đã mua đủ nhiều rồi, một mình cô tí tẹo thế này không dùng hết nhiều đồ như vậy.

Thay vì đến thăm trung tâm mua sắm, Thang Chi Niệm quan tâm nhiều hơn đến ngôi trường mà cô sẽ theo học vào ngày mai - Trường Trung học phổ thông Quốc tế Hằng Dự.

Internet phát triển, ngay từ khi biết về ngôi trường mình sắp theo học, Thang Chi Niệm đã lên mạng tìm hiểu rất nhiều thông tin về Trường Trung học phổ thông Quốc tế Hằng Dự.

Tìm kiếm Trường Trung học phổ thông Quốc tế Hằng Dự, từ khóa liên quan là các loại TOP.

Hầu như mười trường cấp ba quốc tế hàng đầu trong nước đều tập trung ở thành phố Hằng Dự, và trường Trung học phổ thông Quốc tế Hằng Dự đứng đầu trong danh sách TOP đó.

Dù Thang Chi Niệm biết mình là một con ếch ngồi đáy giếng, nhưng khi biết về học phí của trường mới, cô vẫn há hốc mồm.

Nghe nói, tư cách nhập học mỗi năm của trường này là hai triệu, học phí tính riêng.

Thang Nguyên nhìn Thang Chi Niệm với vẻ mặt chủ nghĩa lý tưởng: “Con không cần lo về học phí, Cận gia sẽ chi trả toàn bộ.”

Vì Cận gia chính là cổ đông lớn nhất của trường.

Những người khác phải bỏ ra hai triệu để có được tư cách nhập học, chỉ với một câu nói của Cận phu nhân là có thể sắp xếp cho một cô gái nhà quê vào trường học, Cận gia sẽ chịu toàn bộ học phí. Không cần phải chuẩn bị điểm TOEFL và IELTS, cũng không cần cung cấp bằng chứng về điểm số vượt trội.

Thang Chi Niệm đích thị là một lính không quân thực thụ.

Thang Nguyên khá được trọng dụng trong Cận gia, chủ yếu là vì Cận phu nhân không hề đối xử tệ với người khác. Thang Chi Niệm có thể đến thành phố Hằng Dự và nhanh chóng vào được trường quốc tế Hằng Dự hàng đầu cả nước cũng là vì Cận phu nhân yêu mến Thang Nguyên, yêu ai yêu cả đường đi mà.

Tiền lương chủ nhà trả cho Thang Nguyên khá cao, bà sống và ăn ở nhà chủ quanh năm, gần như đồng lương kiếm được đều để tiết kiệm, chỉ trong vài năm khoản nợ khổng lồ của gia đình đã được trả hết. Nghĩ rằng con gái Thang Chi Niệm cũng lên cấp ba rồi, nên dự định về quê để phát triển. Một mặt muốn khởi nghiệp kinh doanh nhỏ ở quê nhà, mặt khác cũng muốn ở bên con gái đến thi đại học. Điều quan trọng nhất là mẹ bà cũng đã già rồi.

Chủ yếu là Cận phu nhân không nỡ để Thang Nguyên đi.

Thành tích học tập của Thang Chi Niệm ở trường top đầu huyện rất tốt. Cô đứng thứ ba toàn trường trong kỳ thi cuối học kỳ vừa rồi, tương lai hoàn toàn có cơ hội thi vào Đại học Thanh Hoa hoặc Đại học Bắc Kinh.

Thang Nguyên làm công cả một đời, mong muốn lớn nhất là con gái mình có thể học hành tử tế, nhận được giáo dục ưu việt, và sau này tìm được một công việc tốt ở thành phố lớn.

Con người luôn muốn đi lên, bà đã trải qua những khó khăn trong hôn nhân và cuộc sống, sống một mình bao nhiêu năm, yêu cầu của bà đối với con gái là không phải là con đường lấy chồng sinh con.

Bà hy vọng tương lai của Thang Chi Niệm có thể nằm trong tay chính mình, có thể làm những gì mình muốn thay vì cúi đầu trước cái gọi là thế tục và hiện thực.

Nhưng trong lòng Thang Chi Niệm lại mơ hồ và có chút bất an, không rõ có điều gì bất ổn, chỉ là cứ cảm thấy mọi chuyện chắc chắn không tốt đẹp như mẹ nghĩ.

*

Hôm khai giảng, Thang Chi Niệm dậy từ rất sớm. Đêm qua cô ngủ không ngon giấc, có rất nhiều giấc mơ kỳ lạ. Cô bị giật mình thức giấc vào khoảng năm giờ sáng, dứt khoát không ngủ lại nữa.

Khi còn học ở trường top đầu huyện ở quê, cô là học sinh nội trú, mỗi sáng phải dậy lúc sáu giờ hai mươi phút để tập thể dục buổi sáng và học bài lúc bảy giờ.

Vì là ngày đầu tiên đến trường điểm danh, chú Lý đưa Cận Vu Thân đến trường, sẵn tiện cho Thang Chi Niệm quá giang luôn.

Đợi từ sáu giờ đến tám giờ, cậu Tiểu Cận kia mới đi ra khỏi nhà với vẻ mặt ngáy ngủ.

Nắng đã lên cao, khoảnh khắc từ trong nhà ra ngoài cửa, ánh sáng đan xen, chiếu rọi vào mặt thiếu niên tràn ngập hơi thở thanh xuân, giống như một chai soda chanh tươi giữa mùa hè nóng nực, có hơi lạnh màu trắng bốc lên.

Chú Lý đứng cạnh xe, đưa tay che đầu cho Cận Vu Thân, cậu không mở mắt, cúi người ngồi vào ghế sau.

Thang Chi Niệm theo sau ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, vô thức nhìn vào gương chiếu hậu. Cận Vu Thân cúi đầu xem điện thoại, dáng ngồi biếng nhác, mặc bộ trang phục đen trắng đơn giản, tóc ngắn tạo kiểu, toát lên khí chất của một cậu ấm bất cần. Không biết nhìn thấy tin nhắn hay đọc được tin tức gì, cậu nhíu chặt mày, sắc mặt đột nhiên trở nên sắc bén.

Thang Chi Niệm chợt nghĩ tới những tiểu thuyết ngôn tình mà cô bạn thân Thẩm Tư thích đọc, liền mím môi mỉm cười.

Con gái ở độ tuổi này luôn có những khao khát và mộng tưởng đẹp đẽ về tình yêu, nên rất thích đọc các thể loại truyện lãng mạn giả tưởng như vậy. Nhưng Thang Chi Niệm từ nhỏ dường như đã khóa chặt tim mình, cô chưa bao giờ tin vào cái gọi là tình yêu vĩnh cửu trên thế giới này, cũng không tin vào tình cảm bất biến.

Tình bạn và tình thân đều sẽ thay đổi theo thời gian, nói chi đến tình yêu.

Nụ cười có vẻ đang mỉa mai của Thang Chi Niệm tình cờ bị Cận Vu Thân ngẩng đầu lên bắt gặp. Những lời nói của Tạ Bành Việt ngày hôm qua đột nhiên hiện lên trong đầu cậu. Càng cảm thấy buồn nôn giống như vừa ăn một miếng đồ ăn qua đêm.

Con người cậu từ nhỏ đến lớn như một tiểu bá vương vậy, sinh ra đã ngậm sẵn thìa vàng trong miệng, được cả nhà cưng chiều. Chỉ có cậu gây khó dễ cho người khác, làm gì có ai dám ngược cậu.

Cậu gửi hai chữ cái tiếng Anh cho kẻ đầu sỏ.

Tạ Bành Việt nhận được tin nhắn thì ngơ ngác.

[?]

[Mới sáng sớm mắng tôi là có ý gì?]

[Cậu xứng đáng.]

Cận Vu Thân trả lời tin nhắn xong, mở game ra chơi, phớt lờ lời nói nhảm của Tạ Bành Việt.

Thang Chi Niệm ngược lại chẳng để ý tới ánh mắt của Cận Vu Thân, cô nhìn khung cảnh đường phố không ngừng lùi lại bên ngoài cửa sổ, ghi nhớ lộ trình trong đầu.

Thang Nguyên đã nói với Thang Chi Niệm rằng cô không thể cứ đi ké xe của chủ nhà, sau này đi học hay tan trường cô phải tự mình đi xe buýt. Đây là quy định tối thiểu nhất.

Trong xe đang phát một bản nhạc nhẹ nhưng Cận Vu Thân lại thấy ồn ào, yêu cầu tắt đi. Thứ duy nhất còn lại trong xe là âm thanh chiến đấu trong game mà cậu đang chơi, đùng đùng đùng, như thể đang bắn súng.

Cậu chống cùi chỏ lên tay vịn, hơi nghiêng người, mím môi, vẻ mặt nghiêm túc.

Mới sáng sớm mà giết người không chớp mắt.

Trong suốt hai mươi phút xe chạy, Thang Chi Niệm cũng ghi chép sơ bộ lộ trình đường đi. Nếu hôm nào đó cô có lỡ chuyến xe buýt thì cũng có thể có dự tính khác.

Đến cổng trường, hàng dài xe sang xếp hàng rất trật tự, tất cả đều chở con đến trường.

Xe dừng lại hẳn, Thang Chi Niệm tạm biệt chú Lý xong thì xuống xe, đi thẳng về phía cổng trường. Thành thật mà nói, cô không muốn dính dáng quá nhiều với Cận Vu Thân, dù sao thân phận của họ khác nhau, tin rằng cậu còn muốn tránh né hơn.

Từ trường giữa người với người rất kỳ diệu, cô có thể cảm nhận được Cận Vu Thân không thích cô. Nếu cậu chủ đã không thích cô thì cô cũng không cần đâm đầu vào nòng súng, kẻo tự chuốc lấy phiền phức.

Thang Chi Niệm trước đó đã từng xem qua một số thông tin về Trường Trung học phổ thông Quốc tế Hằng Dự ở trên mạng nên cũng không xa lạ gì với những tác phẩm điêu khắc ở cổng trường, nhưng những gì cô nhìn thấy bằng mắt thường còn gây sốc hơn nhiều so với trên ảnh chụp.

Vì là học kỳ mới nên trong trường cũng có rất nhiều gương mặt mới. Khác với trường cấp hai top một ở huyện mà Thang Chi Niệm từng học trước đây, học sinh ở đây trông trưởng thành hơn nhiều so với học sinh cấp ba bình thường. Họ ăn mặc sành điệu và không mặc đồng phục, rất nhiều nữ sinh trang điểm gắn mi giả, có một số nam sinh thậm chí còn nhuộm màu tóc xanh dương.

Trên người họ đều toát ra khí chất tự tin, không khom lưng rụt cổ, gương mặt tràn đầy năng lượng. Nhìn đâu giống như những học sinh cấp ba bình thường, người nào người nấy như bị hút hết nguyên khí, lừ đà lừ đừ.

Thang Chi Niệm đi đến phòng bảo vệ hỏi phòng giáo viên rồi đi thẳng tới đó.

Giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi là người nước ngoài, gốc Mỹ, một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, khi cười có nếp nhăn sâu ở khóe mắt, mái tóc vàng óng, gương mặt xinh đẹp. Khi nhìn thấy Thang Chi Niệm, trên mặt cô ấy hiện lên một nụ cười tươi rói, chào bằng tiếng Anh: “Chào em, người bạn mới của tôi, tôi là Hedy, em cũng có thể gọi tôi là cô Kim.”

Thang Chi Niệm hơi khựng lại, dùng tiếng Anh đáp: “Em chào cô Kim.”

Hedy đọc tên Thang Chi Niệm với cách phát âm tiếng Trung kỳ lạ, “Sau này nếu em có khó khăn hay gặp vấn đề gì thì có thể đến tìm tôi. Tôi vừa là giáo viên của em, vừa là bạn tốt của em.”

Ngày đầu tiên đến trường đã phải đối mặt với bài kiểm tra khả năng nghe tiếng Anh, đây là điều mà Thang Chi Niệm không ngờ tới. May thay, cô có thể hiểu được mấy câu giao tiếp đơn giản hàng ngày này.

Lý do Trường Trung học phổ thông Quốc tế Hằng Dự yêu cầu điểm TOEFL và IELTS đối với học sinh là vì đây là trường song ngữ. Vì vậy, hầu hết mọi người trong trường đều chủ yếu sử dụng tiếng Anh để giao tiếp.

Nói như vậy, rất nhiều người ở đây sử dụng tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ. Ở Hằng Dự, có thể nói tiếng Trung không tốt, nhưng tiếng Anh buộc phải giỏi.

Mặc dù điểm tiếng Anh của Thang Chi Niệm không tệ, nhưng hoàn toàn ở trình độ lớp 10 bình thường.

Đây chính là sự khác biệt.

Tiếng chuông vào lớp sớm đã reo lên.

Hedy dẫn Thang Chi Niệm lên lầu, đi về lớp học của họ.

Máy điều hòa ở trung tâm tòa nhà giảng dạy rất mát, phong cách trang trí đơn giản, điểm xuyết nhờ một vài cây xanh. Hành lang dài được xếp đầy những tủ đựng đồ, gần như mô phỏng lại trường cấp ba trong phim Mỹ.

Giờ này, tất cả học sinh đều đã vào lớp học, Thang Chi Niệm ngoan ngoãn đi theo Hedy, ánh mắt lần lượt lướt qua từng lớp học.

Ở đây không có nhiều học sinh, mỗi lớp nhiều nhất cũng chỉ có hai mươi người. Chỗ ngồi trong lớp này cũng khác với các trường cấp ba bình thường, giống một nhóm hơn, hai mươi người được chia thành ba nhóm. Một nhóm gồm nhiều bàn được ghép lại thành một chiếc bàn lớn, trước mặt mỗi học sinh đều có một chiếc laptop hoặc máy tính bảng.

Đi được hai phần ba chặng đường, Hedy đẩy cửa một phòng học, dẫn Thang Chi Niệm vào giới thiệu với các bạn trong lớp: “Chào buổi sáng, đây là bạn học mới của lớp chúng ta, Thang Chi Niệm.”

Dứt lời quay sang nhìn Thang Chi Niệm: “Hay là, em có tên tiếng Anh không?”

“Zora.” Thang Chi Niệm tùy ý đặt cho mình một cái tên tiếng Anh.

“Zora, một cái tên hay.” Hedy mỉm cười nói, “Chúng ta cùng chào mừng Zora nào.”

Suốt quá trình Hedy đều giao tiếp bằng tiếng Anh, cô ấy chỉ biết một ít tiếng Trung cơ bản.

Thang Chi Niệm đứng nghiêm chỉnh trên bục giảng, tuy vóc dáng trông nhỏ nhắn nhưng trên khuôn mặt không hề có chút lo lắng hay rụt rè nào. Điều cô đang nghĩ trong đầu lúc này là nếu trình độ tiếng Anh của mình không nhanh chóng bắt kịp, e là chưa đến hai ngày có thể phải thôi học vì không giao tiếp được quá.

Ngoài ra, Thang Chi Niệm vừa bước vào lớp đã nhìn thấy Cận Vu Thân đang ngồi ở vị trí trung tâm.

Không ngờ họ lại là bạn cùng lớp.

Cận Vu Thân tựa như không quen biết Thang Chi Niệm, cậu biếng nhác tựa người vào ghế, dang rộng đôi chân thon dài nhìn vào màn hình máy tính, người trên bục giảng với cậu như không khí.

Hedy yêu cầu Thang Chi Niệm giới thiệu ngắn gọn về bản thân để các bạn trong lớp có thể hiểu rõ hơn về cô.

Thang Chi Niệm gật gật đầu, trong đầu phác thảo một bản rồi tự giới thiệu bằng tiếng Anh: “Xin chào mọi người, tôi tên Thang Chi Niệm, mười sáu tuổi. Niềm vui là ăn uống, sở thích là chơi, tài lẻ là nói nhảm, phương châm sống là không có gì. Sau này, mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn.”

Lời tự giới thiệu này đã khiến rất nhiều học sinh bật cười.

Cô chủ nhiệm có vẻ rất tò mò về Thang Chi Niệm, hỏi hết câu này đến câu khác, tất cả đều bằng tiếng Anh.

Mười phút đã trôi qua kể từ khi chuông vào học vang lên, Thang Chi Niệm vẫn đứng trên bục giảng. Cô cảm thấy mình giống như một con lật đật hình chim cánh cụt, người ta đụng cô một cái thì cô lắc lư một cái.

Thang Chi Niệm vẫn có thể hiểu được những câu giao tiếp đơn giản hàng ngày. Nhưng cách phát âm tiếng Anh của cô quá mang giọng Trung, khẩu âm cũng hơi nặng.

Các bạn trong lớp ngược lại không để ý đến khẩu âm của cô, điều khiến họ tò mò hơn là với trình độ này của cô mà điểm TOEFL có thể đạt 90 sao?

Đến câu cuối cùng, Thang Chi Niệm thực sự không gượng nổi nữa, thẳng thắn nói với giáo viên: “Thật ngại quá, em nghe không hiểu câu hỏi vừa rồi của cô, có thể nhờ cô nói lại bằng tiếng Trung được không?”

Lớp học rộng lớn dường như trải qua một cơn giảm nhiệt đột ngột, không khí phút chốc đóng băng, im lặng như tờ.

Thang Chi Niệm là người đầu tiên ở Trường Trung học phổ thông Quốc tế Hằng Dự không nghe hiểu tiếng Anh.

Đúng lúc này, đột nhiên có người lên tiếng, giọng nói trầm lạnh, phát âm chuẩn giọng Mỹ: “Thưa cô, có thể đừng lãng phí thời gian của chúng em được không?”

Thang Chi Niệm nhìn về hướng giọng nói, là Cận Vu Thân.

Cuối cùng cậu cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt không hề dừng lại trên người Thang Chi Niệm, giọng nói rõ ràng có chút mất kiên nhẫn: “Không ai quan tâm bạn ấy đến từ nơi nào đâu.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK