"Chúng tôi có việc mới tới chứ sao."
Trong thâm tâm, Tiêu Trường Căn biết không thể trách Nhiễm Anh việc trang trại bị đốt được, nhưng vấn đề là ông Nhiễm Trì và con gái mới là người đứng ra lập trại chăn nuôi, vậy mà sau vụ cháy họ còn không có một lời giải thích với dân làng.
"Cháu gái, cháu định đi đâu vậy?"
“Tôi định đi núi Trại Thạch Sơn.” Vì muốn kế hoạch của mình chi tiết hơn nên cô cần phải thu thập thêm chi tiết thực địa.
"Cháu còn tâm tình lên núi sao?" Tiêu Trường Căn nhìn Nhiễm Anh xách ba lô, bộ dáng không giống như lên núi tìm củi, trong lòng oán hận, sau đó chuyển thành tức giận: "Bây giờ mọi chuyện đã tới nước này mà cháu còn vô tâm như vậy à?"
Nhiễm Anh sửng sốt: "Có chuyện gì vậy?"
“Đừng giả vờ.” Tiêu Trường Căn không chịu nổi nữa: “Trang trại cháy rụi rồi, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Nhiễm Anh bây giờ mới có phản ứng, lần trước cô nói với Tiêu Khắc Gian rằng cô sẽ không rời đi, cô cũng nói vẫn đang suy nghĩ xem thôn Đại Thạch sau này có thể phát triển như thế nào, thực ra sau khoảng thời gian này cô đã phát triển một kế hoạch hoàn thiện hơn nhiều. Hôm nay cô định sẽ hoàn tất và gửi đến cho Hạ Thính Vân.
“Trại chăn nuôi bị cháy rồi, chúng ta sẽ nghĩ đến những kế hoạch khác.”
"Ý cháu là không thể khôi phục trang trại chăn nuôi à?" Gia đình Tiêu Trường Căn không quá nghèo, nhưng số tiền họ góp một năm trước cũng không hề nhỏ. Như này có nghĩa là Nhiễm Anh sẽ không tiếp tục quản lý việc nuôi chồn nữa.
“Chúng ta không thể làm được nữa.” Nhiễm Anh lắc đầu: “Đầu tư vào trang trại quá lớn, kinh phí của chúng ta không thể theo kịp đến giai đoạn này.”
Khoản vay từ ngân hàng vẫn chưa trả hết, cho dù trang trại chăn nuôi không bị thiêu rụi cũng không thể vay thêm được, nhà đất của cô đã bị thế chấp, thật sự không thể đào đâu ra thêm tiền vào lúc này.
“Vậy là không thể tiếp tục thật à?”
Tiêu Trường Căn sắc mặt thay đổi, Nhiễm Anh gật đầu: "Không thể được."
“Vậy số tiền chúng ta đầu tư ban đầu tính thế nào?” Tiêu Trường Căn cao giọng: “Chẳng nhẽ cứ lãng phí như vậy thôi sao?”
"Cảnh sát vẫn đang truy tìm thủ phạm thực sự, không ai muốn chuyện như thế này xảy ra. Hiện tại chúng ta chỉ hy vọng sau khi tìm ra thủ phạm có thể đòi được tiền đền bù."
"Thủ phạm?" Tiêu Trường Căn nặng nề gật đầu: "Vậy tôi hỏi cháu, nếu không tìm ra thủ phạm thì sao? Số tiền chúng ta đầu tư ban đầu ai sẽ trả lại cho chúng tôi?"
Nhiễm Anh cau mày, lập tức hiểu Tiêu Trường Căn có ý gì: "Chú cho rằng tôi phải chịu trách nhiệm về tổn thất của chú sao?"
"Bằng không thì sao?" Tiêu Trường Căn nói: "Đúng vậy, chúng ta đầu tư số tiền không nhiều, tổng cộng cũng chỉ hơn 10.000 mà thôi, nhưng nhiêu đó không phải là tiền à? Tôi phải đi vay mượn để có được khoản tiền đó, giờ mọi thứ tiêu tan rồi, cháu là người quản lý thì phải chịu trách nhiệm chứ."
"Này, anh nói chuyện thật quá vô lý."
Bà Hứa Nhược Lan đang làm việc trong bếp thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, không nhịn được đi ra.
"Trại chăn nuôi bị lửa thiêu rụi, chuyện này không ai mong muốn, sao có thể đổ hết trách nhiệm cho con gái tôi được?"
"Không trách cô ấy thì trách ai? Cũng là lỗi của chồng chị nữa." Tiêu Trường Căn liếc nhìn căn nhà: "Nếu chồng chị không nói muốn nuôi chồn, chúng ta đã không đi vay tiền khắp nơi, giờ chuyện xảy ra, con gái chị phải chịu trách nhiệm."
Điều này quả thực không hợp lý, Nhiễm Anh cau mày nhìn Tiêu Trường Căn đang cãi nhau với bà Hứa Nhược Lan.
"Chú Tiêu, chú đừng lo lắng, cảnh sát còn chưa bắt được hung thủ, cháu cam đoan, nếu hắn ta không thể bồi thường, cháu sẽ tìm cách trả lại tiền vốn cho mọi người."
“A Anh?” Bà Hứa Nhược Lan trợn tròn mắt. Trang trại cháy cũng không phải do cô đốt, bây giờ vì sao phải bồi thường?
“Mẹ, đừng nói nữa.” Nhiễm Anh lắc đầu với bà Hứa Nhược Lan, quay mặt về phía Tiêu Trường Căn, nói: “Nhà tôi ở đây, tôi cũng không thể trốn được. Mẹ cũng đừng lo lắng, chúng ta sẽ tìm ra hung thủ, cảnh sát đương nhiên sẽ yêu cầu hung thủ bồi thường. Nếu hung thủ không bồi thường thì tôi sẽ làm, không sao cả."
Tiêu Trường Căn cùng vợ nhìn nhau, lại nhìn người anh họ đi cùng mình.
"Được. Tôi tin cháu, nếu hung thủ không bồi thường thì cháu sẽ làm."
Tiêu Trường Căn cùng đám người nhà hung hãn rời đi, bà Hứa Nhược Lan nhìn Nhiễm Anh với vẻ mặt lo lắng: “A Anh, sao con lại đồng ý bồi thường như vậy? Lỡ như hung thủ quả thật không thể bồi thường thì sao?”
Dù cảnh sát vẫn chưa đưa ra kết luận nhưng khả năng cao những người phóng hỏa trang trại chăn nuôi đều là người của khu vực này.
Nhiễm Anh khẽ lắc đầu: “Quả thực ban đầu nhà chúng ta đề xuất nuôi chồn, bây giờ giải quyết như vậy cũng là chuyện bình thường.”
"Nhưng mà cuối năm con cũng đã chia tiền lời cho họ rồi mà..."
"Mẹ, không sao đâu. Con tin cảnh sát sẽ tìm ra hung thủ."
Lời nói của con gái không thể an ủi bà Hứa Nhược Lan chút nào, trong lòng bà luôn có dự cảm không tốt.
Nhiễm Anh cũng không nói thêm nữa, đeo ba-lô đi lên núi.
“A Anh...”
......
Hạ Thính Vân mở to mắt khi nhìn thấy bản kế hoạch dày dặn hơn trước rất nhiều.
“A Anh, đây là...”
“Kế hoạch hoàn thiện.” Nhiễm Anh giao bản kế hoạch vào tay Hạ Thính Vân: “Toàn bộ phương hướng phát triển của thôn Đại Thạch, biển hoa đỗ quyên, cùng cách khai thác cảnh sau núi, đều ở trong này.”
“Cuối cùng tôi cũng phát hiện ra, cậu thật sự rất cố chấp.” Hạ Thính Vân cầm bản kế hoạch, nói: “Lần này cậu định cho tôi bất ngờ gì?”
"Cậu đọc rồi sẽ hiểu."
Nhiễm Anh lần này rất tự tin. Tuy cô không thể đảm bảo kế hoạch của mình sẽ được thông qua, dù cấp trên có quyết định phát triển thôn Đại Thạch Thôn hay không thì cô cũng đã nghĩ đến việc người dân trong thôn có thể làm gì khác ngoài việc chăn nuôi..
"Được rồi, để lại đây. A Anh, cậu đã vất vả rồi. Đừng lo, tôi nhất định sẽ đưa kế hoạch này cho chủ tịch huyện và năn nỉ ông ấy trình lên trong cuộc họp tỉnh."
"Cảm ơn cậu trước nhé."
“Cậu mà còn nói những lời như vậy thì tôi sẽ không nhìn mặt cậu nữa.” Hạ Thính Vân nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ tan sở rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?”
"Được, cậu muốn ăn gì, tôi đãi cậu."
"Hôm nay để tôi mời đi, muốn giới thiệu cậu với một người."
"Ai vậy?"
"Người nhà tôi" Hạ Thính Vân nói với vẻ ẩn chứa niềm hạnh phúc khi nhắc về chồng mình: "Cậu quên à? Tháng 10 năm ngoái tôi mời cậu đến dự đám cưới của tôi, nhưng khi đó cậu không về được, còn đang bôn ba trên tỉnh thành, chỉ gọi điện chúc mừng."
Nhiễm Anh mỉm cười, có chút xấu hổ, cô quá tập trung vào trang trại nuôi chồn, đến mức không để ý tới những chuyện này: "Được rồi. Vậy hôm nay cậu định giới thiệu tôi với ông xã của cậu đúng không?"
Vừa dứt lời thì điện thoại Nhiễm Anh reo lên, là cuộc gọi từ cảnh sát, thông báo rằng thủ phạm thực sự đốt trang trại chăn nuôi đã bị bắt.